Căn cứ Viên Chính nằm trong thành phố D phía tây tỉnh M, từ tỉnh N sang tỉnh M nếu đi bằng xe phải mất ba ngày đường.
Số người trong căn cứ lựa chọn rời khỏi cùng nhóm Từ Vũ Hàn không nhiều, những người đi theo đều là người sáng suốt, nhìn ra được cục diện của
căn cứ hiện tại không tốt. Còn số đông người bình thường đều lựa chọn ở
lại, những người đó hoặc là không có sức để đi hoặc là ôm tâm lý ăn may
nghĩ rằng căn cứ vẫn rất an toàn, không muốn phải tốn sức đi một quãng
đường dài.
Từ Vũ Hàn cảm thấy như vậy cũng tốt, đông người quá rất dễ sẽ dẫn đến
rối loạn. Căn cứ hơn một ngàn người, rời đi chỉ có ba trăm hai mươi
người, ba phần tư trong đó là thuộc hạ của Từ, Từ Vũ Hàn và binh lính
của Lục Viên, còn lại là dị năng giả mới tiến hóa và người nhà của họ.
Nhóm của Cuồng Lang lưu lại căn cứ, tiếp tục nắm quyền quản lý. Chỉ là
sau khi xuất hiện dị năng thì thủ lĩnh của Cuồng Lang đã thay đổi, bởi
vì Trầm Trung không thể kích phát dị năng. Nếu là ông ta, chắc chắn sẽ
lựa chọn đi cùng với đám người của Từ Vũ Hàn, chứ không vì muốn nắm giữ
căn cứ mà lưu lại, tiếc rằng đó chỉ là 'nếu'.
Những người lựa chọn ở lại, đối với sống chết của họ, nhóm Từ Vũ Hàn
không quá quan tâm. Mạt thế chính là như vậy, không thể trách bất kỳ ai, hơn nữa mấy người Từ Vũ Hàn cũng nói rõ nguyên nhân muốn rời đi, là do
những người đó không muốn tin tưởng, không phải bọn họ vứt bỏ những
người đó.
Rời khỏi căn cứ gồm tất cả ba mươi chiếc Jeep, mười hai chiếc Hummer, ba chiếc Conquest Knight XV, hai xe chở hàng và năm xe khách. Bởi vì có bộ phận lớn là binh lính, người thường và dị năng giả của căn cứ chỉ chiếm ba xe khách. Đội hình này không phải là nhỏ, đoạn đường đi cũng chẳng
hề dễ dàng.
Dị năng giả bị tang thi cấp thấp làm bị thương sẽ không biến thành tang
thi, dọc đường đi đều sắp xếp để các dị năng giả và nhóm binh lính thay
phiên nhau bảo vệ mới không có tổn thất đáng kể nào.
Vượt qua ba ngày đường, khi nhìn thấy căn cứ Viên Chính, trong lòng mọi người không khỏi thở ra một hơi.
Trước khi đến đây, Từ Vũ Hàn đã để Kiều Âu dẫn đầu năm mươi người lái
mười ba chiếc Jeep cùng với một xe chở hàng gồm lương thực và súng ống
đến nơi khác. Ở tỉnh M, Từ Vũ Hàn có không ít bất động sản, đặc biệt là
một khu nhà kho dưới lòng đất, mức độ nguy hiểm của nhóm Kiều Âu khi thủ lại tại đó sẽ không quá cao.
Tuy hiện tại đã xuất hiện dị năng giả, nhưng dị năng cũng sẽ tiêu hao,
súng ống đạn dược vẫn là thứ tất yếu. Nếu đem theo cả hai xe chở hàng
vào căn cứ Viên Chính, chắc chắn phần lớn đều sẽ bị thủ lĩnh Hòa Tiến
cho người tịch thu, hoặc là lên kế hoạch chiếm trọn. Để tránh gây quá
nhiều phiền phức, Từ Vũ Hàn mới tách một xe chở hàng khỏi đội ngũ.
Đương nhiên với những dị năng giả của căn cứ đi theo bọn họ, Từ Vũ Hàn
đã đưa ra một lý do hợp lý để che dấu, không sợ những người đó tiết lộ
hành động của họ.
Đoàn người vào căn cứ phải nộp lên một nửa số lương thực và hai phần ba
vũ khí, sau đó được phân cho dãy phòng ở phía đông. Một dãy khu phía
đông có một trăm ba mươi phòng, ngoại trừ một vài gia đình của dị năng
giả ba người một phòng, còn lại đều là một phòng hai người, không hề
chật chội.
Viên Chính lúc trước là nhà giam lớn của tỉnh, trải qua cải tạo
lại điều kiện cũng không thấp. Hòa Tiến sắp xếp như vậy coi như là biểu
hiện thành ý, dù sao bọn chúng đã lấy đi phần lớn lương thực và súng
ống, cũng không thể qua loa được.
Từ An không hề cảm thấy ngoài ý muốn khi Từ Vũ Hàn sắp xếp hai người
cùng một phòng, mấy ngày hôm nay, dù là lúc đi đường hay khi dừng lại
nghỉ ngơi, Từ Vũ Hàn đều kéo cậu theo sát bên người. Thái độ của Từ Vũ
Hàn đối với Từ An thay đổi rất lớn, có đôi khi Từ An muốn chạy đến cạnh
Từ, hắn liền dùng ánh mắt u ám sâu không thấy đáy nhìn cậu, khiến Từ An
không biết có phải là mình làm sai cái gì hay không.
May là sau khi vào căn cứ, thái độ của Từ Vũ Hàn không có kỳ quái như vậy nữa, Từ An mới có thể an tâm vỗ ngực thở ra một hơi.
Vào Viên Chính ba ngày, Từ An căn bản đã nhớ rõ địa hình nơi này, cậu
bình thường sẽ đến khu chợ đi dạo một chút. Chợ ở nơi này bán rất nhiều
thứ thú vị, còn có không ít đồ thủ công và quần áo chăn màn các loại,
sau mạt thế, những thứ này chỉ cần một cân gạo hoặc vài gói mì ăn liền
là có thể đổi được.
Thi thoảng Từ An sẽ phát hiện có vài ánh mắt bất thiện nhìn mình, giống
như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy, rất không thoải mái. Vì hiện tại
đang ở căn cứ của người khác, Từ An không tiện ra tay xử lí những kẻ đó, với lại bọn chúng chỉ nhìn thôi chứ không làm gì khác, thông thường cậu đều lờ đi, nhưng ngoài ý muốn là hôm nay lại có người dám ra mặt chặn
đường cậu.
"Cậu nhóc này thật là xinh đẹp nha, da dẻ trắng trẻo mịn màng, mông cũng rất cong, mấy hôm nay đều ra đây là muốn tìm bất mãn đúng không? Nói
đi, cậu muốn bao nhiêu một đêm?" Trước mặt Từ An là hai người đàn ông
cao to, trông cực kỳ thô lỗ, lời nói cũng khiến người ta chán ghét.
Tuy Từ An không hiểu tại sao bản thân chỉ đi dạo thôi đã bị nói là 'muốn tìm bất mãn', nhưng câu cuối cùng của bọn họ, Từ An có ngốc thế nào
cũng biết là ý gì. Huống chi, Từ An là bởi vì nhỏ tuổi chưa hiểu được
những cái kia chứ cậu không hề ngốc. Vả lại sau khi xuyên đến thân xác
này, nhận được một phần ký ức của nguyên chủ, Từ An cũng đã có chút hiểu biết về loại chuyện kia.
Nghe ý tứ trong lời nói của bọn họ, Từ An nhịn không được thấp giọng
cười hai tiếng. Hai người này không biết cậu nhưng cậu biết bọn họ, nhớ
không lầm thì bọn họ là thuộc hạ đắc lực dưới tay của Trữ Thành, thân
tín của Hòa Tiến.
Trong lòng nảy ra một chủ ý, Từ An hướng bọn họ cong môi mỉm cười, nhỏ
giọng nói: "Hai người cũng thật là thô lỗ, nói lớn tiếng thế làm gì? Ở
đây đông người như vậy chẳng hề thuận tiện chút nào cả, phải không? Bên
kia có một con hẻm, không bằng chúng ta lại sang đó 'nói chuyện riêng'?
Đừng lo, tôi cũng không chạy mất, đảm bảo sẽ khiến cả hai hài lòng."
Biểu tình câu dẫn xen lẫn chút kiêu ngạo của Từ An hoàn hảo chọc trúng
tâm bọn họ, hai người không nói nhiều liền đáp ứng, vẻ mặt dâm đãng đi
theo phía sau Từ An tiến vào con hẻm vắng người.
Từ An sau khi đi vào liền bí mật dùng dị năng tạo ra một tầng kết giới
nhỏ bao quanh lấy con hẻm, rồi mới vừa lòng dựa lên vách tường nhìn hai
người kia.
Cho dù bây giờ đang là ban ngày đi nữa thì hai người đàn ông cũng không cố kỵ, ánh mắt như sói đói nhìn chòng chọc vào Từ An.
"Mặt mũi xinh đẹp không ngờ lại dâm đãng đến vậy, muốn chơi một lúc hai
người luôn à? Cẩn thận bị bọn tao chơi hỏng mất, sau này không kiếm ăn
được nữa đâu." Một kẻ nói xong, đưa tay mở dây lưng kéo khóa quần xuống.
"Nói không chừng là bị chơi đến quen rồi." Một tên khác cười khằng khặc
vẻ mặt cực kỳ đáng khinh: "Nhóc con, mau lại đây, chỉ cần mày làm bọn
tao hài lòng thì bọn tao chắc chắn sẽ không bạc đãi mày."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT