Một đêm ngon giấc, Từ An ngồi dậy lười biếng duỗi thẳng sống lưng, Từ Diệp
bên cạnh bị động tác của Từ An đánh thức, Từ An liếc mắt nhìn cậu nhóc
thì giật mình. Bởi vì lúc trước bị nhốt, không có tiếp xúc với ánh nắng
nên làn da Từ Diệp tái nhợt, càng làm nổi bật đôi mắt gấu mèo trên mặt
cậu ta.
Từ An khó hiểu: "Lúc tối cậu ngủ còn sớm hơn tôi nữa mà." Từ Diệp không
trả lời, vì ngủ không đủ nên trưng ra một bộ mặt thối, cả buổi không nói câu nào.
Bên ngoài truyền đến âm thanh của Từ Vũ Hàn, gọi hai người dậy lên
đường. Ngồi trên xe, Từ An rất săn sóc để cho Từ Diệp gối lên hai đùi
của mình, cậu nhóc cũng chẳng khách sáo, nằm lên nhắm mắt ngủ một mạch.
Đến trưa, bọn họ cuối cùng cũng đã đến nơi, phía Tây Nam N tỉnh. Hiện
tại là ngày thứ sáu kể từ khi mạt thế bắt đầu, so với dự tính thì thời
gian không quá sai lệch.
Chỉ là kế hoạch ban đầu của Từ Vũ Hàn đã bị phá hỏng, nhà xưởng phía Tây Nam N tỉnh ngay ngày thứ hai mạt thế buông xuống đã có người khác chiếm cứ.
Tên của thủ lĩnh băng nhóm đó Từ Vũ Hàn có nghe qua, không phải hạng
người vô danh tiểu tốt. Tuy không quá mức cường đại đứng nhất nhì, nhưng cũng là một băng nhóm có gốc rễ lâu đời lăn lộn trong hắc đạo ở V quốc. Lần này có chút rắc rối, nếu là một băng nhóm thông thường thì việc
cướp lại căn cứ không khó, nhưng đằng này đối phương là một tổ chức lâu
đời, không phải hạng mèo chó qua đường.
Nhóm Từ Vũ Hàn khi đến gần căn cứ tách khỏi hai chiếc xe của đám người
kia, dừng xe lại một góc hẻo lánh bên đường. Từ Vũ Hàn nhìn hướng cánh
cổng lớn của căn cứ, nơi đó có không ít người canh giữ, người sống sót
muốn gia nhập đang tập trung thành nhóm lớn bên ngoài.
Bốn người chờ một lát thì một chiếc mô tô từ hướng ngược lại phóng như
bay về phía này, chiếc xe chính xác dừng lại cách xe bọn họ ba bước
chân. Người trên mô tô bỏ mũ bảo hộ ra, bên dưới mũ là một gương mặt anh tuấn cùng với đôi con ngươi màu lam lộ ra ý cười nhạt, còn ai khác
ngoài Từ?
Thấy là anh, đôi mắt đang nheo lại vì buồn ngủ của Từ An lập tức
trong suốt, cậu mở cửa xe bước xuống, hứng khởi kêu lên: "Từ, anh đến
rồi!"
Ánh mắt Từ An nóng bỏng như tia laze nhìn chằm chằm vào mô tô: "Là mô tô của em, cứ tưởng bỏ mất rồi." So với ngồi xe thì Từ An thích lái mô tô
hơn, vừa nhanh lại vừa gọn, chỉ là có hơi nguy hiểm. Đương nhiên cái
'hơi nguy hiểm' này là do Từ Vũ Hàn và Từ nói, còn Từ An kỳ thật chẳng
thấy nguy hiểm gì.
Từ mỉm cười xuống xe, rút chìa khóa ném cho Từ An. Từ An bắt lấy chìa
khóa xe, nhìn Từ Diệp vẫn còn nằm trên băng ghế sau thoải mái ngủ, cậu
nhớ đến cái yêu cầu lúc tối của Từ Diệp liền quyết định không gọi cậu ta dậy.
"Em đi trước!" Từ An chào một câu rồi ngồi lên xe, đội mũ, mở khóa liền nổ máy chạy về hướng mà lúc nãy Từ chạy đến.
Từ bị bỏ lại, chỉ có thể đi cùng xe với mấy người Từ Vũ Hàn. Sau khi anh đã ngồi lên, A Quân liền đạp ga lái xe chạy theo sau Từ An.
Từ Diệp đang ngủ hơi cau mày, theo thói quen nhổm người, gối đầu lên chân người bên cạnh.
Từ: "..."
Từ mím môi nhìn cậu nhóc xa lạ đang gối đầu lên chân mình, trước nay anh không thích người lạ, đến mức gần như chán ghét, lần này lại không cảm
thấy bài xích hay khó chịu với cậu nhóc này.
Xe Từ Vũ Hàn theo sau mô tô của Từ An dừng lại trước một khu chung cư,
nơi này cách nhà xưởng kia không quá xa. Vừa dừng xe đã thấy bên cạnh Từ An là đám người Lục Khang, Lục Khang hướng Từ Vũ Hàn vẫy tay. Từ ôm Từ
Diệp vẫn đang ngủ xuống xe, A Quân lái xe đến nơi đỗ.
Từ Vũ Hàn cùng Lục Khang liếc nhau, Lục Khang đi trước, đưa bọn họ đến
một căn phòng. Trong phòng lúc này chỉ có năm người: Từ Vũ Hàn, Lục
Khang, Diêu Tinh Từ, Từ An và một Từ Diệp không biết đã tỉnh dậy lúc
nào, đang ngồi một bên đỏ mặt im lặng gặm sô cô la.
Lục Khang nhìn mọi người, sau đó trải bản đồ ra nghiêm túc nói:
"Chúng ta đã tính sai, không ngờ sẽ có người nhắm vào nhà xưởng này
trước chúng ta, hơn nữa không phải chỉ là một nhóm bình thường. Bọn họ
lăn lộn đã mấy đời trong vũng lầy này, cái tên Cuồng Lang không còn xa
lạ nữa, trong tay bọn họ có không ít súng ống, muốn cướp lấy căn cứ mà
không tổn thất, việc này tốn rất nhiều thời gian."
Từ Vũ Hàn nheo mắt: "Kiều Âu đã cho người gửi tin tức, khoảng hai ngày
nữa bọn họ sẽ đến. Nếu thương lượng không được, đến lúc đó chúng ta dùng vũ lực cường ép bọn họ giao ra căn cứ." Ngày thứ ba mạt thế buông
xuống, điện thoại đã hoàn toàn mất sóng, hiện giờ con người như trở lại
thời xưa, dùng người hoặc bồ câu để đưa tin. Cũng may vì bảo mật tin tức nên Từ Vũ Hàn cũng có con đường truyền tin riêng của mình, không thì
giờ hắn phải rơi vào tình thế lúng túng.
Từ thi thoảng lại đưa mắt nhìn Từ Diệp, không mấy để tâm đến cuộc họp
này, thấy Từ Vũ Hàn nói xong thì lên tiếng: "Nếu Hàn đại thiếu đã ra
quyết định thì tôi không có ý kiến, người của tôi không lâu nữa cũng đến đây, lúc đó chúng ta người đông thế mạnh... Ừm, có chút giống như bắt
nạt kẻ yếu." Từ hiếm thấy buông ra một câu nói đùa.
Từ An chẳng mấy để tâm, thấy Từ Diệp gặm sô cô la cũng theo ngồi sát bên cạnh cậu ta, lấy sô cô la ra gặm.
Lúc này A Quân mở cửa tiến vào, đặt hai cái vali anh vẫn luôn mang theo
lên bàn, mở ra, ngoại trừ một chiếc chứa súng và đạn, chiếc còn lại toàn bộ đều là bom. Từ An nhìn mấy quả bom trong vali, chớp mắt hai cái, nói đùa: "Hay là trực tiếp ném bom vào căn cứ đi, sau đó chúng ta xây lại."
Mọi người trừ Từ Diệp đều co rút khóe miệng, trong đầu có cùng suy nghĩ: Xây căn cứ rất dễ dàng sao?
Từ cười cười vò đầu Từ An, hướng Từ Vũ Hàn nói: "Hiện giờ mọi người đều
đến đây, muốn vào trong căn cứ sao? Tôi nghĩ Cuồng Lang sẽ không 'bạc
đãi' Từ Vũ Hàn và Lục Khang đâu."
Từ không lo thủ lĩnh Cuồng Lang sẽ nhận ra anh, ngoại trừ những người
từng tiến hành giao dịch với tổ chức của anh hoặc là người có thân phận
đặc biệt như Lục Khang, người ta chỉ biết thủ lĩnh tổ chức đánh thuê
đứng đầu châu Âu là một người con lai tên Leon Ian.
Từ Vũ Hàn cùng Lục Khang liếc nhau, sau đó thống nhất: "Được."
Lục Khang cau mày: "Số vũ khí của cậu và Từ thiếu gộp lại cũng hơn hai
chiếc xe, còn có lương thực trong xe chở hàng nữa, nếu vào trong lúc này không chừng bọn người kia sẽ giở trò, hay là để lại bên ngoài?"
Từ An ngẩng đầu, như không quan tâm nói: "Cứ đem vào, bọn họ dám đụng
đến, chúng ta liền giết." Từ Vũ Hàn nhếch môi cười: "Được, cứ đem theo.
Thủ lĩnh của Cuồng Lang là người biết suy nghĩ, sẽ không trực tiếp rạch
mặt với chúng ta."
Lục Khang gật đầu, như nhớ tới cái gì, nói: "Cha tôi bên kia đã thoát
khỏi quản chế của chính phủ rồi, hiện đang trên đường đến đây, có lẽ sẽ
không quá một tuần nữa."
Từ Vũ Hàn cười: "Được, vậy thì trước đó chúng ta sẽ dọn sạch căn cứ, rộng cửa đón Lục lão gia tử tới."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT