Sau khi kiểm tra thì phát hiện được trong mấy học sinh kia, còn có ba người cũng bị tang thi nữ sinh cào trúng, bọn họ cuối cùng quyết định để ba người họ lại, không giúp cũng không giết chết. Nhóm Từ An không mấy để tâm đến chuyện này, chỉ coi nó như là một nốt nhạc đệm.

Từ Diệp nằm trên đùi Từ An nghỉ ngơi, cậu ta chiếm hơn nửa chiếc ghế sau, Từ Vũ Hàn không còn cách nào khác chỉ có thể ngồi ghế phụ lái.

Nhìn qua kính chiếu hậu, Từ Vũ Hàn thấy hai người họ ở chung còn thân thiết hơn cả khi hắn ở cùng Từ An, cả người bắt đầu tỏa ra hơi lạnh. Kể từ khi Từ Diệp xuất hiện, Từ An chưa từng mỉm cười với hắn lần nào, đến cả nói chuyện cũng lười, toàn bộ tinh thần đều đặt trên người cậu nhóc kia. Khi có Từ cũng vậy, lực chú ý của cậu không hề đặt trên người Từ Vũ Hàn hắn. Cứ như là đối với Từ An, hắn không mấy quan trọng.

Tinh thần lực của Từ An rất nhạy cảm, đương nhiên biết Từ Vũ Hàn đang không vui. Từ An hiếm khi được một lần đoán đúng nguyên do, cậu biết là do mình cố ý lơ đi nên mới khiến Từ Vũ Hàn buồn bực.

Nhưng Từ An đang rối rắm, bởi vì gặp được Từ Diệp, cảm nhận được oán hận của cậu ta, Từ An cũng bị ảnh hưởng. Từ An đã từng muốn hòa nhập trong thế giới của con người, nhưng lại không thể tin tưởng bất cứ ai ngoại trừ Từ.

Khi mới thấy Từ Diệp, sở dĩ Từ An có thể không e ngại mà tiết lộ thân phận thật của mình, thứ nhất là vì lúc đó Từ An có thể dễ dàng giết chết cậu ta. Còn nguyên do còn lại, là bởi vì Từ An đối với cậu nhóc sinh ra cảm giác thân thiết không giải thích được. Có lẽ là vì hai người đều từng bị con người đối xử tàn bạo, cái gọi là 'đồng bệnh tương liên', cùng hoàn cảnh nên có thể hiểu được, đồng thời cũng thấy thân thiết.

Đối với Từ Vũ Hàn, Từ An không biết mình nên dùng loại cảm xúc gì để đối mặt với hắn. Bởi vì cậu sợ bản thân thật lòng tin tưởng hắn, lỡ như một ngày hắn biết được cậu là thứ quái vật xấu xí này, liệu hắn có đối xử với cậu như trước? Hay sẽ tránh xa, thậm chí là... giết chết?

Từ An cúi đầu, nhắm mắt tựa vào kính cửa. Cảm xúc lo lắng, bất an, khổ sở của cậu lúc này, Từ Vũ Hàn không hề phát hiện, mà dù có nhận ra, hắn cũng không thể biết được nguyên do vì sao Từ An lại như vậy.

Đi nửa ngày, đoàn người ngừng lại tìm chỗ nghỉ đêm. Bọn họ đã cách S thị một quãng khá xa, so với nội thành và lân cận S thị, đoạn đường này vô cùng vắng, muốn tìm một căn nhà để nghỉ lại cũng khó.

Cuối cùng đoàn người ngừng lại ven đường, quyết định ngủ lại trên xe. Mấy người đàn ông kia thay phiên nhau canh gác trước nửa đêm, nhóm Từ Vũ Hàn gác từ nửa đêm đến sáng.

Dù nói vậy nhưng Từ Vũ Hàn không hoàn toàn tin tưởng, nên khoảng thời gian nhóm người kia canh gác, hắn và A Quân cũng thay phiên nhau. Từ An và Từ Diệp xác xác thực thực là hai tên nhóc không tim không phổi, hai người chiếm trọn băng ghế sau tựa người vào nhau ngủ đến cực kỳ thoải mái.

Thần kinh Từ Diệp trước khi gặp Từ An vẫn luôn căng thẳng, nhưng khi ở cạnh cậu, cậu ta cảm thấy tinh thần được thả lỏng, thư thái vô cùng.

Đến nửa đêm phải thay người canh gác, Từ Vũ Hàn và A Quân cầm đèn pin xuống xe. Hai người thay phiên nhau một người ở cạnh đoàn xe một người đi xung quanh kiểm tra.

Hơn hai giờ sáng, Từ An đột nhiên mở mắt. Nhìn về hướng Từ Vũ Hàn bước đi, lại nhìn A Quân đứng tựa lên cái cây cách đó không xa. Cậu cầm Khuyết Nguyệt lên, cố gắng không đánh thức Từ Diệp bên cạnh, nhẹ nhàng xuống xe.

Từ An xuống xe A Quân đã phát hiện, anh đứng thẳng người, nhíu mày nhìn về hướng cậu. Ban đêm rất tối, A Quân không nhìn rõ mặt Từ An, chỉ thấy cậu lắc đầu với anh ra hiệu im lặng, sau đó đi về hướng ngược lại với Từ Vũ Hàn.

Từ An quay lưng lại nên A Quân không thể nhìn thấy, trong đêm tối, ánh mắt cậu lóe lên ánh sáng màu xanh ngọc. Dựa vào thị lực của mình quan sát xung quanh, lúc này Từ An chỉ cách đoàn xe hai trăm mét, nhưng đã nghe thấy âm thanh xào xạc của bước chân dẫm lên lá cây, những âm thanh đó ngày càng gần, hơn nữa không chỉ một mà là rất nhiều.

Một tiếng xé gió từ sau lưng vang lên, Từ An xoay người né tránh, hung hiểm tránh được một trảo của tang thi. Đồng tử Từ An co rút, ánh sáng màu ngọc bích trong màn đêm càng thêm chói mắt. Trước mặt Từ An có hơn cả trăm tang thi, cậu vung tay, lưỡi kiếm lạnh lẽo cắt đứt cổ tang thi, nhưng rất nhanh đã có con khác nhào lên.

Từ An lùi về sau, cổ tay dùng lực, chặt đứt đầu của tang thi mới lao đến sau đó quay người chạy về phía đoàn xe. Đám tang thi kia lúc đầu im lặng đến kỳ lạ, nhưng sau khi bị Từ An tác động, thấy con mồi bỏ chạy, bọn nó bắt đầu gào thét đuổi theo.

Hai trăm mét rất gần, A Quân từ đằng xa đã nghe được âm thanh gào thét của tang thi. Anh gõ cửa chiếc xe ô tô đánh thức đám người đàn ông dậy, sau đó đốt cái ống to chỉ bằng ống đũa trong tay.

Một tia sáng mỏng manh bay lên cao hơn mười mét rồi tắt đi, dù vậy đã đủ để Từ Vũ Hàn đang ở cách đó không xa quay trở lại.

Từ An vừa chém tang thi đang đuổi theo vừa chạy về hướng đoàn xe, chiếc Suv bạc sượt qua bên cạnh cậu, đâm chết mấy con tang thi phía sau rồi đảo một vòng cung quay trở lại. Từ An có chút kinh ngạc nhìn Từ Diệp ngồi ở ghế lái, thấy Từ Vũ Hàn cùng A Quân đang chạy về hướng này, không nói nhiều nhanh chóng mở cửa ghế phụ lái ngồi vào.

Từ Vũ Hàn cùng A Quân không hỏi nhiều, bắn chết vài tang thi ở gần sau đó đồng loạt ngồi vào trong xe. Chiếc Suv khởi động, đuổi theo một xe bus và một xe ô tô đã chạy xa đằng trước. Tốc độ của Suv rất nhanh, nhưng tay lái không ổn chút nào. Từ An đau đầu nhìn Từ Diệp đang điều khiển tay lái: "Cậu biết lái xe không đấy?"

Mà hỏi xong Từ An cũng đoán được đáp án, Từ Diệp lắc đầu: "Lúc sớm có quan sát Quân ca lái xe nên có thể mô phỏng được..." Cậu nhóc cũng học Từ An gọi A Quân là Quân ca, chỉ là lúc gọi có hơi không quen. Cậu ta ngừng một chút rồi hỏi tiếp: "Cái này muốn mở đèn thì làm thế nào?"

Từ An không còn gì để nói, cậu ra hiệu cho Từ Diệp đạp thắng, xe vừa ngừng lại ngay lập tức liền kéo cậu ta đổi chỗ với mình, sau đó đạp ga chạy đi. Một loạt động tác chẳng tốn bao nhiêu thời gian, đám tang thi phía sau một lần nữa bị bỏ xa.

Từ An ấn mở đèn xe, vì sợ tiêu tốn nhiều xăng nên chỉ mở mức nhỏ nhất, dù sau với thị lực của cậu sau khi biến dị, cho dù chỉ có một chút ánh sáng thì vẫn có thể nhìn thấy được.

So với tốc độ của Từ Diệp, tốc độ lái xe của Từ An có thể coi như đang bán mạng. Từ Vũ Hàn không khỏi nhíu mày, lo lắng nói: "Cẩn thận một chút, ban đêm lái xe quá nhanh cũng không tốt."

Từ An: "..."

Từ An vừa mới cán qua một con tang thi lạc đàn, hừ hừ nói : "Anh họ, em chạy nhanh còn không bằng đám người kia đâu." Tuy vốn không trông cậy vào đám người kia, nhưng vẫn có chút tức giận.

Lúc nãy cảm nhận được nguy hiểm nên Từ An mới xuống xe kiểm tra, vậy nên đụng phải một đàn tang thi. Nếu A Quân không đánh thức thì có lẽ người bị tang thi bao vây chính là bọn họ, vậy mà những người kia không nói một lời, cứ như vậy chạy mất, hoàn toàn coi mấy người Từ Vũ Hàn là mồi giữ chân tang thi.

Bởi vì trong xe quá tối, Từ Vũ Hàn không thấy được nên không biết Từ An đang nghĩ gì. Đoán là cậu thực sự tức giận, hắn thở dài: "Tiểu An, nếu cậu không thích bọn họ, ngay bây giờ tôi có thể giết chết những người đó."

Nói xong, Từ Vũ Hàn hơi chồm người ra phía trước, tay cầm hai cái công tắc đưa đến trước mặt Từ An.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play