Người của Từ Vũ Hàn kiểm tra, sau đó quay đầu báo cáo: “Thiếu gia, là Quân ca và Khang ca.” Thấy Từ Vũ Hàn gật đầu, người đó lập tức ra hiệu cho đồng đội mở cổng.
Lục Khang bước vào phòng khách lập tức nhìn thấy Từ An, còn chưa kịp vui mừng đã phát hiện cậu đang tựa lên vai của một người khác vui vẻ gặm sô cô la. Lục Khang thở dài mệt mỏi, cả người đều trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Từ An vừa rồi nghe thấy người của Từ Vũ Hàn nói thì đã biết người đến là người quen, nghe thấy tiếng mở cửa liền mỉm cười ngồi dậy, làm động tác chào của quân đội: “Khang ca, Quân ca.”
Trong mắt Từ Vũ Hàn có ý cười: “Đừng có học theo bọn họ.” Từ An thấy hắn không còn lạnh băng giống vừa nãy thì trong lòng như thở ra, tươi cười nhe ra hàm răng còn dính không ít vụn sô cô la của mình.
Lục Khang im lặng không lên tiếng, chỉ đánh mắt coi như chào hỏi với Từ Vũ Hàn. A Quân cởi bỏ áo khoác bị dính không ít máu của mình, gật đầu lên tiếng: “Đại thiếu gia, An thiếu gia.”
Lúc này, mọi người mới nhìn đến người từ đầu đến giờ vẫn ngồi yên không lên tiếng. Từ An làm người trung gian đứng ra giới thiệu: “Mọi người, đây là Từ, anh ấy là người bạn cực kỳ quan trọng của em.” Sau đó nói với Từ: “Bọn họ đều là người tốt, thời gian qua đã quan tâm chăm sóc em rất nhiều.”
Khi nghe thấy Từ An nói hai người là bạn, khóe môi Từ hơi co giật một chút, đợi cậu dứt lời thì đứng dậy, cười nhạt nói: “Xin chào, tôi là ‘bạn’ của Từ An, rất vui được gặp mặt.”
Lục Khang đột nhiên cả người bừng dậy, nhanh nhảu chạy đến bắt tay với Từ, thậm chí còn ‘lỡ tay’ siết chặt một cái: “Chào anh, Diêu Tinh Từ. Tôi là Lục Khang, nghe danh anh đã lâu.” Nói xong còn tặng kèm một nụ cười nửa miệng cực kỳ không có thiện ý.
Lục Khang xuất thân từ Lục gia cả bốn đời đều là quân nhân, danh tiếng trong quân đội không nhỏ. Đừng nói đến nghe danh, khi làm nhiệm vụ đã từng có lần đụng độ với tổ chức lính đánh thuê chiếm ngôi đầu bảng ở châu Âu này. Đối với vị thủ lĩnh có thể vực dậy cả một tổ chức chỉ trong nửa năm, Lục Khang ít nhiều vẫn có hơi hiếu kỳ, không ngờ hôm nay có thể đích thân gặp mặt, đương nhiên phải ‘chào hỏi cẩn thận’.
Bỏ qua khúc dạo đầu không mấy thân thiện, mọi người bắt đầu nói vào trọng điểm.
Lục Khang ngồi xuống ghế, lấy một tấm bản đồ của S thị trải ra trên bàn: “Hiện tại mọi con đường rời khỏi S thị đều bị chính phủ phong tỏa, mỗi đoạn đường sẽ có ít nhất là ba trạm kiểm soát, đề phòng có người mang theo mầm bệnh chạy thoát. Đã có thông báo tập hợp người sống sót tại phía Đông thành phố, còn phía Tây thì có lực lượng quân đội bắt đầu thanh lý tang thi, đoán chừng chính phủ định hy sinh khu vực phía Tây.”
A Quân vừa lấy bút đỏ đánh dấu vị trí các trạm kiểm soát vừa nói: “Kiểm tra yêu cầu phải cởi hết quần áo ra, bất cứ ai bị thương, dù là vết thương bình thường đi nữa đều sẽ bị giam lại, khi xác định được là không bị nhiễm virus mới được thả ra.
“Súng ống đạn dược bị chính phủ quản gắt gao, muốn đem số vũ khí kia của cậu đi qua trạm kiểm soát mà không bị tổn thất xem ra không dễ. S thị giờ đã trở thành nơi vào thì dễ, ra thì khó.” Lục Khang nói xong, cũng nhịn không được phải đau đầu.
Từ Vũ Hàn khẽ cau mày: “Mạt thế chỉ mới bùng nổ mà có thể làm được đến bước này, rõ ràng là trước đó phía trên đã có được thông tin. Chẳng lẽ Lục lão gia tử cũng không biết gì cả sao?”
Lục Khang cười khổ, lắc đầu: “Chính phủ mấy năm gần đây rất bất mãn với Lục gia, ở trong tối đã làm không ít chuyện mờ ám. Hiện tại mạt thế bùng nổ, tài nguyên trở nên quý giá, cần nhất đó chính là lực lượng của quân đội, chính phủ sẽ không dễ gì bỏ qua. Cha tôi bây giờ bị người của chính phủ giám sát rất nghiêm ngặt, muốn rảnh tay ra cũng khó.”
Ba chiếc Hummer của Từ Vũ Hàn cất chứa không ít vũ khí nóng, bình thường đã là thứ khiến người khác thèm nhỏ dãi, huống chi hiện tại đang là mạt thế. Nếu bắt hắn hai tay đem dâng lên cho chính phủ, thà rằng hắn lựa chọn lấy cứng đối cứng.
Từ Vũ Hàn nhìn bản đồ, bắt đầu đưa ra phương án: “Hoặc là chúng ta tìm cách đi đường vòng, chính phủ có nhanh đến đâu cũng không thể trong vài giờ ngắn ngủi, vô thanh vô tức đem toàn bộ S thị bao vây không chừa một chỗ hở được.
Nếu không thì tạm thời cứ thủ tại S thị, kho đạn ở gần tòa nhà trung tâm mấy ngày trước vừa nhập hàng, không lo thiếu đạn. Ở đó cũng là một hầm trú kiên cố, trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề.”
Từ Vũ Hàn đột nhiên nghiêm trọng: “Nếu chính phủ đã có ý muốn tước quyền, cha cậu có thể đang trong tình thế rất nguy hiểm, chúng ta muốn đi cứu lão gia tử hay không?” Từ Vũ Hàn mười hai tuổi mất đi bố mẹ, cha Lục là bạn nối khố của Từ Hãn, Lục Khang cùng Từ Vũ Hàn lớn lên cùng nhau, nhà họ Lục đối xử với hắn không tệ.
“Lão già đó không phải đèn cạn dầu, ổng tự lo được, không cần chúng ta nhọc lòng. Quan trọng là chúng ta không thể nương tựa vào căn cứ của chính phủ, cậu định gia nhập một căn cứ tư nhân hay tự thành lập?”
Lục Khang cũng lo lắng cho lão cha nhà mình, nhưng hiện tại lo lắng cũng không thể làm gì. Nếu hắn hành động bất cẩn, tự ý kéo người đi giải vây, có khi còn quấy rối đến kế hoạch của lão cha, vậy nên hắn không thể gấp.
Từ An im lặng nghe nãy giờ, hoàn toàn không hiểu cái gì, cứ như rơi vào mê cung, vậy nên chỉ có thể đưa mắt vô tội nhìn Từ.
Từ không hiểu Từ Vũ Hàn bàn chuyện cơ mật mà không tránh anh rốt cuộc là có ý gì, nhưng nghĩ dù sao hắn cũng là người của đứa nhỏ nhà mình, anh lên tiếng: “Người của tôi không lâu nữa sẽ tụ tập lại, đến lúc đó số lượng đội ngũ của chúng ta không nhỏ, cộng thêm số vũ khí của Hàn đại thiếu, nếu chúng ta gia nhập một căn cứ, rất khó để có thể nắm quyền chủ động, hơn nữa tỉ lệ nguy hiểm cũng rất cao.”
Anh nhìn sang Lục Khang: “Lục gia là quân gia, nếu trở mặt với chính phủ, số người trong quân đi theo Lục lão gia tử cũng sẽ không ít. Mạt thế tiến đến, ai cũng đều e ngại loại người như chúng tôi, muốn họ tin tưởng là điều bất khả thi, tự mình có căn cứ của chính mình, so với đi đầu nhập nơi khác đảm bảo hơn rất nhiều.”
Chúng tôi trong lời nói của Từ là chỉ anh và Từ Vũ Hàn. Một là trùm buôn vũ khí và một là thủ lĩnh của tổ chức lính đánh thuê, đặt ở căn cứ nào cũng đều sẽ khiến người ta đề phòng.
Từ nói: “Nếu muốn thành lập căn cứ, tôi biết vài địa điểm an toàn.”
Từ Vũ Hàn nhíu mi, hiển nhiên đã có chút động tâm, với thân phận của hắn, gia nhập bất kỳ căn cứ nào đều sẽ bị giám sát, như vậy không bằng thành lập một căn cứ của bọn họ. Trong lòng đồng ý với quan điểm của Từ nhưng hắn vẫn không trả lời mà nhìn Lục Khang, muốn xem ý kiến của Lục Khang về việc này.
Lục Khang hiểu ý, giơ hai tay tỏ vẻ không ý kiến: “Đều để cậu quyết định, không cần hỏi tôi, cũng không cần bận tâm lão cha nhà tôi. Nếu biết là quyết định của cậu, ông ấy cũng sẽ không phản đối.”
Từ thấy hai người đã ra quyết định, anh ra hiệu cho người của mình lấy bản đồ cả nước ra, trải lên bàn, bắt đầu cầm bút đánh dấu vài điểm: “Tỉnh M và tỉnh C ở phía Nam của nước V có độ an toàn cao, nhưng cách chúng ta khá xa.”
Từ Vũ Hàn lắc đầu: “Hiện tại chúng ta không thể đi xa như vậy, tôi nghĩ muốn thành lập một căn cứ tạm thời, đợi người trong đội ngũ tập hợp lại đầy đủ rồi mới tiến về phía Nam.”
Từ như đã đoán được, đặt bút khoanh tròn một vùng: “Gần nhất thì có tỉnh N, phía Tây Nam nơi đó có một nhà xưởng bị bỏ hoang, nhưng trang thiết bị vẫn còn tốt. Diện tích lớn, có một bức tường cao mười mét bao bọc xung quanh, dân cư không đông, ít tang thi, có thể chọn làm căn cứ tạm thời.”
Từ Vũ Hàn gật đầu: “Được, vậy quyết định là ở đó. Nếu như tránh né chính phủ, vậy thì từ đây đến N tỉnh mất khoảng năm ngày đi đường, chúng ta nên chia nhau ra, đông người quá dễ gây chú ý.” Nói xong, hắn đưa mắt liếc Từ An đang ngồi một bên gặm sô cô la, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Từ nhìn Từ Vũ Hàn một cái rồi nói với Từ An: “Tiểu An, cậu đi chung với Từ Vũ Hàn.” Cả hai người vừa được nêu tên đều giật mình, Từ An nhìn anh ủy khuất nói: “Từ, nhưng mà…”
Đưa tay xoa đầu Từ An, Từ mỉm cười: “Nghe lời, tôi còn có chuyện phải làm.” Từ An đang định phản bác, nghe vậy thì cuối đầu im lặng.
Từ Vũ Hàn nhìn vẻ không muốn của Từ An, rồi lại nhìn cái tay đang đặt trên đầu cậu của Từ, vẻ mặt trở nên âm u. Lúc đầu thì Từ không ngừng ngăn giữa hắn và Từ An, hiện tại lại dễ dàng buông tay để cậu đi theo hắn. Hắn đột nhiên không thể đoán được Từ rốt cuộc đang nghĩ gì, anh coi Từ An là gì?