Ngày hôm sau khi Từ An đi học về, vừa vào cửa đã nhìn thấy một người
đàn ông trung niên ngồi đối diện với Từ Vũ Hàn trong phòng khách, đang
cùng hắn thong thả dùng trà, không khí không được tính là quá tốt.
Thấy Từ An từ bên ngoài đi vào, gương mặt cứng nhắc của Từ Vũ Hàn không
thay đổi, chỉ là trong mắt lóe lên ý cười: "Tiểu An, đến đây." Từ An bộ
dạng ngoan ngoãn để ba lô sang một bên, ngồi xuống cạnh Từ Vũ Hàn.
Sắc mặt Từ Kiến khi nhìn thấy động tác vô ý thức này của cậu liền trầm
xuống. Vốn dĩ trước kia Từ An rất nghe lời ông, nói đi Đông sẽ không đi
Tây, đối Từ Vũ Hàn cũng thể hiện ra thái độ bài xích.
Từ Kiến tính toán khi Từ An mười tám tuổi sẽ bắt cậu chuyển giao lại cổ
phần cho mình. Vợ ông sinh khó qua đời, bản thân không định cưới thêm
người khác, dù sao ông cũng chỉ có một đứa con này, khi ông chết tài sản cũng sẽ để lại hết cho cậu, Từ Kiến chắc chắn rằng Từ An sẽ đồng ý giao cổ phần cho mình quản lý. Nhưng mà trước tính sau tính vẫn không tính
đến Từ An lại mất trí nhớ.
Từ Kiến nhìn Từ An, thả nhẹ giọng: "Tiểu An, ta là cha của con, con
không nhớ gì sao?" Từ An nghe ông hỏi mới quay đầu sang, vẻ mặt ngốc
lăng thành thật đáp: "Xin lỗi, không nhớ ạ." Biểu tình của cậu muốn bao
nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội, khiến chút hy vọng nhỏ nhoi trong lòng Từ Kiến đều mất đi.
Từ An đương nhiên không phải một chút gì cũng không biết, trong đống ký
ức của nguyên chủ để lại, hình ảnh rõ ràng nhất chính là người này. Cậu
nhận thấy được Từ Kiến không phải không thương yêu con trai mình, chỉ là tình thân trong mắt ông so ra kém hơn tiền tài cùng địa vị. Ít nhất thì Từ Kiến cũng có để tâm đến nguyên chủ, chưa từng làm ra việc tổn thương đến con ruột mình.
Từ Kiến âm thầm thở dài, vì công việc mà thời gian vừa rồi ông không
quan tâm đến tin tức của Từ An. Vào lúc Từ An mất trí nhớ chỉ có Từ Vũ
Hàn bên cạnh, tên hồ ly kia chắc chắn không buông tha cơ hội khiến Từ An tin tưởng hắn. Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời lúc này của Từ An,
hoàn toàn là Từ Vũ Hàn nói gì nghe đấy, số cổ phần kia của Từ An xem như Từ Vũ Hàn đã nắm chắc rồi.
Ông lúc đầu chỉ là không phục, tại sao Từ Hãn là người kế thừa mà không
phải ông. Rồi đến khi Từ Hãn bị tai nạn máy bay, ông cho rằng lão gia tử sẽ giao lại Từ gia cho ông, nhưng lão gia tử dù phải trở lại giúp đỡ Từ Vũ Hàn cũng không để ông thừa kế, từ đầu đến cuối Từ Kiến đều không
phục. Nhưng hiện tại xem ra không phục cũng chẳng có ích gì, số cổ phần
của Từ An nếu rơi vào tay Từ Vũ Hàn thì ông muốn cùng hắn đấu cũng không có gì để đấu.
Từ Vũ Hàn thấy Từ An không quá thân cận với Từ Kiến, lại ở trước mặt ông tỏ thái độ ý lại mình, trong lòng hắn không hiểu sao cảm thấy vui vẻ
đắc ý. Nhìn đồng hồ đã muốn quá giờ cơm trưa, Từ Vũ Hàn quay sang hỏi Từ An: "Đã đói chưa? Chúng ta ăn cơm."
Thấy Từ An gật đầu, môi hơi dẩu lên đưa tay xoa bụng, Từ Vũ Hàn lập tức
ra hiệu cho quản gia mang bữa trưa dọn ra, sau đó mới quay sang nói với
Từ Kiến: "Chú ba, chú vừa từ nước ngoài về, hẳn là đã mệt mỏi. Không
bằng cùng dùng bữa trưa với bọn cháu rồi sau đó mới nghỉ ngơi." Hai từ
'bọn cháu' trong lời nói của hắn, đã đem quan hệ cha con của Từ Kiến và
Từ An đẩy ra có chút xa, giống như so với người cha ruột như ông, anh em họ hai người còn thân thiết hơn mấy phần.
Từ Kiến đen mặt không đáp, chỉ lạnh nhạt gật đầu coi như đồng ý,
còn Từ An căn bản chẳng có chút cảm giác gì đối với cách nói kỳ quái
này. Từ Kiến thấy Từ An như vậy, trong lòng thở dài lắc đầu, nhưng vẫn
không lên tiếng nói lời trách mắng với cậu.
Từ An cũng là con ruột ông, ông không muốn nó quá tin tưởng vào Từ Vũ
Hàn xong rồi lại bị anh họ nó tính kế, nhưng hiện tại lời nói của người
cha ruột như ông còn không bằng một cái nháy mắt của Từ Vũ Hàn, ông cũng hết cách. Nhưng ít nhất, Từ Kiến cũng muốn để cho Từ An nửa đời sau
được sống tốt, coi như là hoàn thành nhiệm vụ của người làm cha.
Trên bàn cơm, Từ An ngoại trừ ăn thịt cùng một ít nấm do Từ Vũ Hàn gắp, cái khác không hề động đũa đến một chút.
Ăn cơm tuy không ai nói cái gì, nhưng Từ Kiến cảm nhận được rõ ràng
không khí thân thiết giữa hai người, còn ông thì giống như là một người
ngoài, không có chút cảm giác tồn tại nào. Nhưng Từ Kiến cũng phát hiện, khoảng cách của hai đứa nhỏ đã gần hơn, ít nhất thì Từ Vũ Hàn đã xem Từ An như em họ. Ông lại thở dài, cảm thấy ăn đã lửng dạ mới buông đũa
xuống nhìn Từ An: "Tiểu An, ăn xong lên phòng cha, cha có chuyện muốn
nói cùng con."
Từ An nhín chút thời gian nhìn ông, gật đầu đáp ứng một cái, sau đó tiếp tục gặm thịt trong chén của mình. Từ Kiến nhìn thấy trong lòng sinh ra
buồn bực, đứa con này mất trí nhớ chẳng lẽ tâm tính cũng biến thành trẻ
nhỏ? Từ Kiến không tiếp tục ngồi đó làm người quấy rầy không khí, quay
người trở lại phòng của mình ở lầu ba Từ gia.
Đến khi không còn nghe tiếng bước chân của Từ Kiến, Từ An mới dừng đũa,
ngẩng đầu lên nhìn theo hướng ông ta vừa đi: "Kể ra ông ta cũng có tình
cảm với đứa con là em."
Từ Vũ Hàn nhìn Từ An cau mày, mỉm cười vuốt tóc cậu: "Nếu có thể, đừng
tranh cãi với Từ Kiến, ông ấy dù sao cũng là cha cậu." Có lẽ vì cảm tình đối với Từ An, Từ Vũ Hàn cũng không quá bài xích Từ Kiến. Ngoại trừ ở
một vài phương diện ông ta cùng hắn đối đầu thì chưa từng có hành động
dồn hắn vào đường cùng, hoặc là không có cơ hội để ra tay. Nói chung là
chưa có thương tổn thực tế quá mức, trong mức có thể tha thứ được.
Từ An gõ cửa phòng, một lúc sau, bên trong truyền ra tiếng Từ Kiến: "Vào đi."
Trong phòng, Từ Kiến đang xem một số báo cáo tháng này của công ty. Ông
dù sao cũng là phó tổng của Từ thị, không phải kẻ nhàn rỗi ăn không ngồi rồi. Từ An nhìn ông, ở trong lòng do dự, lát sau mới lên tiếng: "Cha."
Từ Kiến dẹp hồ sơ qua một bên, đến sô pha trong phòng ngồi xuống, tay
chỉ phía bên cạnh mình. Từ An đắn đo một giây sau đó đi qua ngồi cạnh
ông. Từ Kiến nghiêng đầu quan sát đứa con của mình, lát sau mới thở dài
nói: "Là cha thời gian qua đã không để ý đến con."
Từ An mỉm cười: "Con không sao, thời gian vừa rồi trải qua rất tốt, anh
họ rất quan tâm con." Đây chính là nói lời tốt ở trước mặt trưởng bối
sao? Ây, không đúng, dùng từ sai rồi.
Từ Kiến xoa đầu Từ An: "Cổ phần của con, khi đủ mười tám tuổi con sẽ có
toàn quyền quyết định, cha cũng không thể xen vào." Từ An tỏ ý đã hiểu,
ông hỏi: "Con tin tưởng Vũ Hàn sao?"
Từ An ngẩng đầu nhìn ông, cười tươi đến mức hai mắt đều híp lại: "Con
tin tưởng anh họ!" Ông nhìn vào gương mặt vui vẻ của cậu, thở dài phất
tay: "Được rồi, con về phòng đi." Từ An gật đầu, âm thầm liếc nhìn vẻ
mặt uể oải của Từ Kiến sau đó rời đi, lúc đi ra không quên trở tay đóng
lại cửa phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT