Hôm nay chỉ có tiết học vào buổi sáng, vội vàng ăn xong cơm trưa Từ An liền chạy đến công ty tìm Từ Vũ Hàn.

Từ thị kinh doanh bất động sản, nhưng người trong giới đều biết, kể từ đời của lão gia tử thì Từ gia mới bắt đầu tẩy trắng.

Trước đó các bậc tổ tông của Từ gia đều lăn lộn trong hắc đạo, một đường chém giết lập nghiệp. Hiện tại tuy bề ngoài đã chuyển sang kinh doanh nhưng ở chỗ tối Từ gia vẫn buôn bán vũ khí. Cho dù không còn đẫm máu như trước kia, nhưng uy tín của Từ gia trong hắc đạo không hề suy giảm. Không những thế, nhà họ Từ nằm trong tay của Từ Vũ Hàn phát triển ngày càng lớn mạnh.

Từ An có thể biết được những điều này, không phải là nhờ phần ký ức mỏng manh nguyên chủ lưu lại, mà là do vô tình nghe lén được. Ai bảo thể chất cậu ngày càng giống đời trước, mắt rất tinh tai rất thính đây, cũng đâu thể trách cậu?

Những lần Từ Vũ Hàn cùng thuộc hạ bàn công tác qua điện thoại, phòng cậu ở tầng một ngay dưới phòng hắn, thành ra nội dung trao đổi cậu đều nghe rõ rõ ràng ràng.

Đối với những điều được người khác xem là quan trọng mà bản thân 'vô tình nghe lén' được, Từ An lựa chọn xem nhẹ, biết hay không cũng không ảnh hưởng lớn gì đến cậu. Người anh họ này Từ An đã thừa nhận, quyết định đối xử như là người thân, vậy thì không có lý do gì cậu phải làm chuyện gây bất lợi cho Từ Vũ Hàn. Tiết lộ cơ mật gì gì đó, gián điệp thương nghiệp gì gì đó, cậu không có hứng thú đi làm.

Từ An vừa đến trước phòng làm việc của Từ Vũ Hàn, vươn tay chưa kịp gõ cửa thì cửa đã mở từ bên trong. Đối diện cậu là một cô gái khoảng hai mươi, mặc một bộ váy trắng đính đá hồng ngọc lấp la lấp lánh. Nhìn thấy Từ An cô ta nở một nụ cười tiêu chuẩn Monalisa, nhẹ nhàng từ tốn đưa tay ra: "Đây là Từ An tiểu thiếu gia đúng không? Tôi là Cố Mỹ Đình, nghe danh cậu đã lâu, hôm nay rất hân hạnh vì được gặp mặt."

Rõ ràng đối phương đang cười nhưng Từ An có thể nghe được trong lời nói của cô mang theo ý chế nhạo.

Trước nay, danh tiếng của An tiểu thiếu trong giới thượng lưu này, không phải 'phá gia chi tử' thì là 'nam nữ đều ăn'. Cái gì gọi là 'nghe danh đã lâu' đây?

Từ An đáp lại bằng một nụ cười xa cách, theo phép lịch sự bắt tay cô ta, nhưng chỉ vừa chạm tới đã rút về. Sau đó cậu lách người bước vào trong phòng, vẻ mặt ngoan ngoãn chào hỏi Từ Vũ Hàn, hoàn toàn coi Cố Mỹ Đình thành không khí.

Cố Mỹ Đình bị coi thường, vẻ mặt không được tự nhiên, thậm chí có chút thẹn quá hóa giận. Nhưng không để cô ta phát hỏa, Từ Vũ Hàn đã lên tiếng đuổi khách: "Cố tiểu thư còn có chuyện gì sao? Tôi có việc bận, thứ lỗi không tiễn được."

Lời nói thẳng thừng như thế, Cố Mỹ Đình sượng mặt, hậm hực nhấc đôi chân mang giày cao gót cao đến bảy phân, 'lốp cốp' bước ra khỏi văn phòng Từ Vũ Hàn. Khi đi ngang qua cửa phòng, không quên trút giận, vươn tay sập mạnh cửa.

Nhìn người nào đó nổi giận đùng đùng rời khỏi, Từ An hiếu kỳ quay đầu hỏi Từ Vũ Hàn: "Anh họ, cô gái kia không phải là vợ sắp cưới của anh sao? Thái độ vừa rồi... anh không thích cô ấy à?"

Từ Vũ Hàn cười nhạt: "Nếu không phải cổ phần trong tay cha cô ta vẫn còn có thể lợi dụng, tôi cũng không đính hôn cùng cô ta." Hắn không thích loại con gái toàn thân đều tỏa ra mùi tiểu thư như thế này, tự cho mình so với người khác cao hơn một cái đầu, ra đường toàn dùng lỗ mũi nhìn người khác. Nếu không có cha mình, Cố Mỹ Đình ngoại trừ vẻ ngoài thì chẳng được cái gì.

Nhắc đến cổ phần, Từ An đột nhiên nhớ tới cổ phần của mình còn trong tay lão 'cha' Từ Kiến. Hình như người cha này của 'cậu' luôn gây bất lợi cho Từ Vũ Hàn, mà nguyên do trong đó, một phần là từ số cổ phần kia của nguyên chủ.

Thấy Từ An khó chịu nhíu mày, Từ Vũ Hàn lúc này mới nghĩ đến vấn đề mình vừa nói có thể sẽ gây tổn thương cho đứa nhỏ này: "Không có gì, đừng nghĩ nhiều. Muốn đi chơi không, tôi dẫn cậu đi."

Nghe lời của Từ Vũ Hàn, Từ An không xác định hỏi lại: "Công việc của anh thì sao? Đừng vì vậy mà để lỡ việc." Dù nói vậy, nhưng trong giọng nói chứa đầy mong chờ.

Từ Vũ Hàn biết vừa rồi bản thân có chút tùy hứng, nhưng nghĩ lại bình thường hắn vẫn luôn cắm đầu vào công việc, đôi khi tùy hứng cũng chả sao. Vả lại, nhìn Từ An xem, đứa nhỏ nhà người khác được dẫn đi chơi sẽ lập tức vui sướng nhảy lên, đứa nhỏ nhà mình thì chỉ lo quan tâm có ảnh hưởng công việc hay không. Đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, hắn sao nỡ rút lại lời nói?

Vươn tay chỉ xấp hồ sơ đã giải quyết xong trên bàn làm việc, Từ Vũ Hàn nói dối không chớp mắt: "Đều xong rồi, hiện tại tôi rất rảnh." Người nào đó rất bình tĩnh xem nhẹ chuyện mấy thứ đã giải quyết xong đó chỉ mới là phần việc của nửa ngày. Đồng thời cũng quên luôn, đứa nhỏ nhà mình đã sắp mười tám tuổi.

Từ An nghe hắn xác định, tâm trạng rất vui vẻ, cười đến mắt đều híp lại. Đây là lần đầu Từ Vũ Hàn dẫn cậu đi chơi nha.

Kiều Âu đứng trước cửa phòng làm việc của Từ Vũ Hàn, nhìn một chồng hồ sơ trên tay mình rồi lại nhìn cánh cửa. Cái tay giơ lên chuẩn bị gõ cửa lặng lẽ thu về, quyết định vẫn không đem vào.

Gương mặt băng sơn hiện lên chút buồn bực, lặng lẽ lên án Từ Vũ Hàn càng ngày càng không có trách nhiệm, vì dỗ em trai mà không ngại ném hết công việc cho cấp dưới. Vị nào đó sau khi từ phòng của Hàn tổng ôm một chồng hồ sơ trở về, cả người đều mang theo khí tức 'người sống chớ đến gần'.

Phía Từ An, khi cậu ngồi trên chiếc Benz của Từ Vũ Hàn, hai mắt so với đèn pha đều muốn sáng hơn. Từ Vũ Hàn nhìn cậu: "Sao vậy? Không phải cậu cũng có một chiếc siêu xe thể thao sao?"

Từ An nghe xong, từ trạng thái hai mắt phát sáng biến thành cả người ỉu xìu: "Em còn chưa đủ mười tám tuổi đâu."

Từ Vũ Hàn buồn cười: "Ba ngày nữa không phải sinh nhật cậu à, đến đó chẳng phải là đủ tuổi rồi? Muốn có quà sinh nhật là gì?" Từ An lúc này mới nhớ tới sinh nhật mười tám tuổi của nguyên chủ, thình lình nói một câu: "Khi đó Từ Kiến sẽ trở về." Nguyên chủ đủ mười tám tuổi số cổ phần đó cần phải giao lại cho 'Từ An', nếu Từ Kiến muốn nuốt trọn thì không thể không trở về.

Từ Vũ Hàn vẫn cười, trong mắt lóe qua một tia suy nghĩ sâu xa, mang ý thăm dò nói với thiếu niên ở ghế phó lái: "Sao thế? Dù sao cũng là cha em, gọi thẳng tên như vậy à?" Từ An cười tủm tỉm, giả ngốc: "Toi rồi, em không nhớ cha em có bộ dạng như thế nào, làm sao bây giờ?" Khi Từ An nói ra lời này, chẳng hiểu sao Từ Vũ Hàn lại cảm thấy cực kỳ cao hứng, nhịn không được cong môi lên.

Từ An có ác cảm với Từ Kiến không phải không có nguyên do. Có người cha nào lại đi chiếm đoạt tài sản của con trai mình không? Hơn hết, đối phương còn dùng số cổ phần đó gây rắc rối Từ Vũ Hàn. Kỳ thực, lý do thứ hai mới là cái khiến Từ An khó chịu.

Một giọng nói đột nhiên vang lên phá vỡ không gian hai người: "A Hàn! Sao thế, hôm nay rãnh rỗi đưa người đẹp đi chơi à?"

Từ Vũ Hàn mắt lạnh nhìn chiếc xe đang chạy song song bên cạnh, không thèm trả lời.

Từ An nghiêng đầu nhìn sang, người ngồi ghế lái là một thanh niên tuấn tú, trên người có một loại khí thế cao ngạo không phải những người cùng tuổi có thể sánh được, giống với Từ Vũ Hàn. Nếu cậu không nhầm có lẽ anh ta là người trong quân đội, nơi này hình như gọi những người như vậy là quân nhân thì phải.

Thanh niên kia thấy một cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng nhìn mình, mất một lúc mới nhận ra là Từ An, khóe môi hắn không được tự nhiên giật giật.

Hôm nay là ngày gì vậy, tận thế sắp đến phỏng? Có thể thấy hai tên trước giờ như nước với lửa này cùng nhau... đi chơi? Chắc không phải là đang tìm một chỗ để quyết đấu sinh tử đó chứ?

Lục Khang cứng ngắc nhếch miệng: "Cứ tưởng A Hàn đi chơi cùng người đẹp nha, không ngờ là An tiểu thiếu. Vết thương của cậu đã tốt hơn chưa?" Thái độ của hắn không có bao nhiêu thân thiện.

Lục Khang là bạn nối khố của Từ Vũ Hàn, tiểu tử Từ An nhiều lần gây bất lợi cho bạn thân hắn, hắn đương nhiên cũng không ưa gì cậu ta. Một tháng trước Lục Khang ra nước ngoài, mới một thời gian không gặp, hai tên gia hỏa này khi nào thì có thể yên bình ở chung rồi?

Từ Vũ Hàn thấy thái độ của Lục Khang đối Từ An không tốt, không vui nói: "Cậu ấy là em trai tôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play