Đầu choáng mắt hoa, miệng lưỡi khô khốc, quần áo thấm đầy mồ hôi, ẩm ướt
dính lên người. Khuôn mặt bị phơi nắng đỏ lên như tôm nướng, Trì Tiểu
Ảnh kéo hai chân đang không chút cảm giác đi tới lối dành cho người đi
bộ bên cạnh một bồn hoa phía trước, chẳng cần biết sạch sẽ hay không
sạch sẽ, chân tay mềm nhũn đặt mông ngồi xuống.
Bồn hoa dài mấy dặm đang đong đưa trong gió, giống như những mĩ nhân xinh
đẹp khẽ ghé đầu thì thầm dưới ánh mặt trời, cành lá cuộn tròn, hai chú
ong cần mẫn như thể chiếc máy bay tí hon lựa những đóa hoa kiều diễm
nhất mà đậu lại.
Ánh mặt
trời vẫn cứ chiếu thẳng, không khí bên ngoài nóng như lửa đốt, Trì Tiểu
Ảnh lại thấy trong lòng như đang kết đầy băng lạnh. Cô mím chặt đôi môi, nín thở, không dám phát ra tiếng, cô sợ chỉ cần hé miệng thôi bản thân
sẽ không thể kìm được khóc ra thành tiếng.
Cuộc đời cô có rất nhiều điều nằm ngoài ý muốn, vĩnh viễn không có lần nào
cô có thể chuẩn bị được tâm thế để đối mặt, lần nào cũng khiếp sợ, ngây
ngô, kinh ngạc. Cô mong nó chỉ là giấc mộng, không phải sự thật, chỉ cần mở mắt ra là sẽ ổn.
Nơi
đăng ký kết hôn một rưỡi chiều bắt đầu làm việc. Ngoại trừ việc ly hôn,
việc đăng ký kết hôn đều được phần lớn mọi người chọn làm vào buổi sáng. Từ khi chuẩn bị cho việc kết hôn, cô và Tần Lãng thận trọng, nghiêm túc để ý từng chi tiết nhỏ, nên việc đăng ký lại càng cẩn thận chu toàn.
Chẳng lẽ mọi việc lại thực sự ứng với câu nói kia: người tính không bằng trời tính?
Cô thực sự là con người bị phân cách với hạnh phúc?
Lòng nặng trĩu như bị đè dưới cả quả núi, tầm mắt có thể nhìn thấy bầu trời ảm đạm không sắc nắng.
Thời gian cát tường của ngày hôm nay đã qua, biết rõ thời gian là thứ chẳng thể quay ngược lại mà sao cô vẫn còn ngồi ở chỗ này?
Thế nhưng cô không muốn cử động nữa, cứ cố chấp ngồi.
Chuông điện thoại bất ngờ vang lên khiên cô giật mình.
Cô cúi đầu nhìn lướt qua dãy số đang hiển thị, là Tần Lãng. Cô cầm di động lên, như người rơi xuống nước nắm được phao cứu sinh, còn chưa mở miệng nói, nước mắt đã ồ ạt tuôn rơi.
"Tiểu Ảnh, là anh!" Thanh âm của Tần Lãng từ một nơi khác vang lên trong điện thoại.
"Vâng!" cô không thể khống chế, khiến giọng nói phát ra đầy nghẹn ngào, liều mạng gật đầu.
"Em đang ở đâu?"
"Anh...nói sao?" Âm điệu cô ủy khuất, hai hàm răng va vào nhau run run, cơ thể
kịch liệt run rẩy, nói ra miệng rồi tâm trạng từ từ thả lỏng.
Tần Lãng thở dài một tiếng, "Em đứng yên tại đó, anh sẽ lập tức đến ngay."
"Tần Lãng" cô không cho anh cúp máy, "Anh không muốn giải thích trước với em điều gì hay sao?"
Điện thoạt phát ra những tiếng "tút...tút...". Lòng Trì Tiểu Ảnh bỗng dưng
đau nhói, giống như bị người ta ném lên bàn mổ, từng miếng tứng miếng bị cắt đi...
Tần Lãng trước giờ chưa từng là một người sơ ý, có thể nói là tinh tế tỉ mỉ, cuộc sống hoản mĩ như vậy tại sao hôm nay anh lại bỏ lỡ? tại sao?
Trì Tiểu Ảnh chậm rãi cất điện thoại, kỳ thực, trong những thời khắc như vậy có mấy ai có thể trả lời câu hỏi "tại sao?"
Có được đáp án hay không thực sự không quan trọng.
Anh không phải là người dễ dàng để những chuyện ngoài ý muốn sảy ra vì vậy những chuyện này nên nghe theo anh thôi!
Là con người đều có nhược điểm, có câu nói thế này: vạn vật trên đời đều
chỉ có tương đối, không thể có tuyệt đối. Con người dù hoàn mỹ cuối cùng cũng chỉ là con người, không phải là thánh thần.
Trì Tiểu Ảnh cố gắng áp chế cơn đau trong lòng, đứng lên, hai chân bắt đầu
có cảm giác, lại cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cái váy đỏ đang mặc
trên người vừa nhăn vừa bẩn, mái tóc búi tỉ mỉ cũng đã rối tung, có vài
lọn tóc còn rơi xuống.
Không cần soi gương cô cũng biết bản thân đang chật vật bao nhiêu. Không quan trọng nữa, dù sao hôm nay cũng lỡ buổi đăng ký kết hôn rồi.
Lối đi bộ, Tần Lãng mở cửa xe đi tới, nhìn qua có vẻ uể oải mệt mỏi, trong
ánh mắt hiện đầy những tơ máu đỏ nhưng khí chất vẫn vừa hiên ngang, vừa
nhã nhặn.
Anh thấy Trì Tiểu Ảnh, Trì Tiểu Ảnh cũng thấy anh.
Hai người đứng cách nhau chỉ có mười bước chân vậy mà dài như cả thế kỷ, Tần Lãng nhấc chân bước tới phía cô.
Trì Tiểu Ảnh đột nhiên cảm thấy tất cả đều rất nực cười. không một từ ngữ
nào có thể diễn tả đủ sự thố khổ và bất đắc dĩ trong lòng cô.
"Cứ như vậy đi, anh không sao là được, những cái khác đừng nhắc tới." Cô
khoát khoát tay,sau đó bỗng dưng xoay người xốc tà váy dài vội vã chạy
tới trạm xe bus gần đó.
Khoảnh khắc xoay người ấy, nước mắt lặng lẽ dâng lên.
Nhưng dù sao người ta dáng cao, chân dài, còn cô vừa mặc váy, vừa mang giày
cao gót, căn bản không có cách nào chạy nhanh hơn. Chỉ trong chốc lát,
anh đã bắt kịp cô.
"Anh
đừng nói gì hết, cái gì em cũng không muốn nghe." Trì Tiểu Ảnh nhìn anh
chằm chằm, liều mạng giãy dụa. Nhưng cô càng giãy, Tần Lãng ôm cô càng
chặt hơn. Hai cánh tay anh đồng thời siết, ôm lấy vai cô vào ngực mình.
Cô cũng tăng thêm sức lực, ở trong ngực anh đấm đá lung tung. Không chịu bị khống chế, vừa đá vừa thụi mạnh.
"Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh..." Tần Lãng gọi tên cô, nhưng lực đạo ở hai tay trước sau đều không buông lỏng.
Tóc tai hoàn toàn bung ra, nước mắt vẫn còn đọng lại trên mặt, toàn bộ lớp
trang điểm đều lem hết ra, còn loang lổ dính trên áo sơ mi của Tần Lãng.
Cô kiệt sức, xụi lơ trong lòng Tần Lãng. Tần Lãng vỗ nhẹ lưng cô, sợ cô
lại gây nữa nên không dám đi lấy khăn tay, chỉ đành dùng ống tay áo giúp cô lau nước mắt, hàng lông mày anh tuấn vẫn cứ nhíu chặt.
Chờ cô thôi nức nở, anh mới đỡ cô đi tới chỗ đỗ xe.
Lên xe, cô giận dỗi quay mặt đi chỗ khác, không nói một lời nào.
Con ngươi của Tần Lãng càng thêm thâm thúy, sâu thẳm như hồ, than nhẹ một
tiếng, bất thình lình tặng cô một nụ hôn ướt át rồi lập tức khởi động
xe.
Xe dừng lại tại một quán cơm được một người Hàn mở, có đồ Tây cùng món ăn Trung Quốc gọi là "Quán ăn 11 giờ".
"Trước tiên chúng ta xuống đây ăn một chút." Tần Lãng nhìn bóng lưng cô nói.
Trì Tiểu Ảnh dường như không nghe thấy, cả người cứng đờ như tượng.
Tần Lãng đột nhiên đưa tay xoay người cô lại, không để ý tới sự giật mình
của cô, hai tay nâng lấy mặt cô, cúi đầu hôn sâu. Trước đây nụ hôn của
anh bắt đầu rất nhẹ nhàng, chờ cô thích ứng mới lãng mạn triền miên mà
hôn sâu.
Nhưng giờ anh
điên cuồng, gấp rút dùng đầu lưỡi cạy mở hai hàm răng cô, ngậm lấy đầu
lưỡi đang còn thảng thốt, nhắm mắt lại, vội vàng mút vào, gắt gao quấn
lấy. Đây không giống hôn nữa, mà đang giống đẩy cô tới bên bờ của cái
chết mất, hô hấp không thông. Dùng hết toàn lực, tiêu hao hết tinh thần
cũng chỉ để dồn vào cái hôn này!
Trì Tiểu Ảnh bị anh hôn tới đau đớn, ra sức đẩy anh. Anh căn bản không nghe theo, tiếp tục triền miên mà khiêu khích cô, nước miếng giao hòa...Trì
Tiểu Ảnh chỉ có thể trợn tròn mắt, "Ưm...ưm..." sắc mặt đỏ bừng, không
thể hít thở. Lúc này anh mới buông cô ra, khẽ vuốt ve hai cánh môi cô,
mở cửa xe.
Vội vã hít mạnh vai hụm khí, Trì Tiểu Ảnh mới có thể hoàn hồn.
"Anh...anh đang muốn hại chết em!" tuy rằng bộ dạng tức giận nhưng chí ít cô đã mở miệng nói chuyện.
Tần Lãng lúng túng khẽ sờ sờ mũi, "Em rõ ràng muốn khiêu khích anh, anh chỉ là không có cách nào khác...."
Cô trừng mắt với anh thêm một cái, "Không có cách khác thì lấp tức giở trò ép buộc? Cái gì mà trưởng thành chín chắn? Cũng chỉ là một tên sói háo
sắc."
"Phụ nữ không phải đều mong chồng mình là sói háo sắc sao?"
"Anh cũng đâu phải chồng em?"
Lời nói vừa dứt, không khí trong xe lập tức có sự thay đổi lớn, trên mặt
hai người đều lộ rõ vẻ tức giận, không dám nhìn thẳng đối phương.
"Trì Tiểu Ảnh, chỉ cần em đồng ý, thì anh lập tức có thể trở thành chồng của em." Tần Lãng ở phía sau nhỏ giọng nói.
Trì Tiểu Ảnh kinh ngạc nghiêng đầu qua chỗ khác, rồi lại buồn bực nhìn anh.
"Sáng sớm hôm nay em đã cố gắng chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ nhưng anh không tới."
Tần Lãng khó khăn cong cong khóe môi, tiến lên ôm hông cô, "Chúng ta vào thôi."
Nhà hàng ở trên lầu hai, sô pha đặt bên cửa sổ nhìn rất thoải mái. Tiệm ăn
rộng rãi sáng sủa. Trên màn hình đang mở một ca khúc Hàn Quốc.
Tần Lãng gọi một suất mỳ Ý, Trì Tiểu Ảnh gọi một phần salad hoa quả.
Ánh sáng từ cửa sổ rộng lớn chiếu vào, hắt lên tóc của Tần Lãng, rất sạch
sẽ, mái tóc được chăm sóc cẩn thận vừa tỏa hương vừa phản xạ ánh sáng
cực tốt, nhìn qua thật khiến người ta ngưỡng mộ trong lòng.
Trong phòng ăn trống rỗng, ngoài hai người họ thì chẳng còn ai khác. Đồ ăn
còn chưa đem lên, Tần Lãng lôi kéo Trì Tiểu Ảnh đi tới toilet, anh đứng ở cửa chỉ chỉ vào gương cái gương. Trì Tiểu Ảnh nhìn sang, trong gương
kia là một diễn viên hát hí khúc! Tóc tai rồi bù giống như ổ gà.
Đây...là ai vậy?
"A!" đột nhiên nhận ra đó chính là mình, cô vội vàng đóng cửa lại. Lúc trở ra
tóc đã thả hết xuống, mặt mũi rửa sạch sẽ, váy nhăn cũng đã được vuốt
bằng.
Tần Lãng vẫn chưa
đi, anh đang đợi cô. Khi hai người quay lại nhà ăn, trên màn hình đang
chiếu một nam ca sĩ người Hàn rất anh tuấn, giọng ca rất hay, Trì Tiểu
Ảnh nghe không hiểu lời bài hát nhưng cũng đoán ra nó nhất định là một
bản tình ca.
Uống một cốc nước lớn, ăn mấy miếng salad, không khí mát rượi trong nhà hàng khiến
mồ hôi nóng trên người cô khô hết. Trì Tiểu Ảnh cuối cũng cũng có thể
hoàn toàn bình tĩnh lại.
Cô ngẩng đầu nhìn Tần Lãng, anh vẫn chưa ăn gì, chỉ mới uống nước.
"Em chuẩn bị xong rồi, có gì anh nói đi."
Nếu có chuyện thì tránh sao được, cô không phải là 'gà', nếu như bão tố muốn tới, vậy cứ thoải mái mà tới đi!
Không phải chỉ là bị phụ tình thôi hay sao, cũng đâu mất nhiều quá?
Tần Lãng khẽ cười khổ, "Em nghĩ anh muốn nói gì? Bày ra một màn nghiêm túc
một cách giả tạo? Trì Tiểu Ảnh, đến tận bây giờ em vẫn còn hoài nghi như thế với anh sao?"
Cô vô
lực nhún vai, "Em không hoài nghi, thế nhưng anh bảo em làm sao mà không nghi đây? Hôm nay là ngày kết hôn, vậy mà chú rể vắng mặt, em nghiễm
nhiên trở thành một con ngốc."
"Anh..." Tần Lãng chỉ biết thở dài, quay đầu nhìn cây cối bên ngoài bị nắng gắt
sấy héo, "Ngày này anh đã chờ mười năm, vắng mặt anh cam lòng sao?"
Cẩn trọng từng chút, run run rẩy rẩy như bước đi trên băng mỏng, tới được
ngày hôm nay, anh mừng như điên cũng không dám để lộ ra ngoài, hạnh phúc đến nỗi không dám nói ra. Trì Tiểu Ảnh nằm trong vòng tay anh, chỉ qua
ngày hôm nay, hai người họ sẽ trở thành một đôi vợ chồng mặn nồng, sinh
con dưỡng cái, phu xướng phụ tùy.
Vậy mà, khoảng cách của một cánh tay cũng vô cùng xa xôi.
"Đó là việc gì mà so với việc đăng ký kết hôn của chúng ta lại quan trọng hơn?"
Tần Lãng chớp mắt, "Sáu giờ sáng nay anh nhận được điện thoại của bệnh viện, có một bệnh nhân rất nguy kịch được đưa tới."
Cô khoát khoát tay, cười. "Lại làm phẫu thuật đúng không? Em có thể hiểu
mà, bận rộn hơn nữa cũng nên gọi điện cho em, cùng lắm gửi một tin nhắn
thôi!"
"Lúc ấy bệnh viện
rất hỗn loạn, lúc ấy còn quá sớm, anh vẫn chưa biết tình hình cụ thể nên không muốn đánh thức em. Bệnh nhân đó bị người ta truy sát, trên người
trúng rất nhiều vết chém, tay trái bị gãy, đầu bị va đập nặng, sau đó
còn bị ngã sấp, sọ não bị va chạm, tổn thương bên ngoài khiến não cũng
bị chấn thương, đưa tới bệnh viện đang hôn mê bất tỉnh, tình trạng vô
cùng nguy cấp, cần phải xử lý nhanh chóng. Anh bảy giờ vào phòng phẫu
thuật, tới tận mười một giờ rưỡi mới ra ngoài được."
"Đều không phải vẫn còn một khoảng thời gian chuẩn bị hay sao? Tần Lãng, lý
do này của anh rất gượng ép, còn lý do khác đúng không? Sao anh không
nói thật với em?"
Người Tần Lãng đổ về sau ghế, ánh mắt lóe ra sự mâu thuẫn, thống khổ, "Tiểu Ảnh, em cần bình tĩnh."
Cô không do dự, cả người thoáng căng thẳng nói "Được."
"Bệnh nhân đó....là Tuyên Tiêu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT