Niềm vui còn đọng lại sau Giáng Sinh chưa hết, tiếp theo chính là Tết dương lịch.
Tết dương lịch phòng làm việc sẽ được nghỉ ba ngày, tất cả mọi người vui vẻ không cưỡng lại được, cả ngày thảo luận sắp xếp ngày nghỉ như thế nào,
vài người muốn hẹn bạn đi chơi, về nhà thăm bố mẹ, người chỉ muốn ngủ
quên trời quên đất, người thì muốn lang thang trên phố hòa mình vào biển người đông đúc…
Cho dù
những người khác bàn tán náo nhiệt, Tuyên Tiêu chưa bao giờ tham gia.
Những đồng nghiệp khác phát hiện, từ đêm Giáng sinh, quan hệ giữa Tuyên
Tiêu và Trì Tiểu Ảnh càng ngày càng đóng băng. Hai người cần nói chuyện
gì đều thông qua bên thứ ba truyền đạt lại. Có lúc, một người lên cầu
thang, một người xuống cầu thang, ngay cả ánh mắt nhìn nhau cũng không
có.
Ở trong mắt Ninh Y, vui tận đáy lòng.
"Tổng giám đốc Tuyên, Tết dương lịch anh chuẩn bị làm gì?" Ninh Y liếc trộm
người đồng nghiệp đang vui vẻ, nghiêng đầu qua chỗ khác, giả vờ hỏi vu
vơ.
"Tăng ca." Tuyên Tiêu đáp. Trên bàn làm việc, văn kiện hạng mục chồng chất như núi.
"Ơ Tết dương lịch mà, Tổng giám đốc Tuyên không cho mình rảnh rỗi một chút sao?"
Tuyên Tiêu đưa mắt lên nhìn: "Tết dương lịch cũng chẳng phải là một ngày thông thường sao, có cái gì khác nhau."
"Để tôi tăng ca cùng Tổng giám đốc Tuyên nhé?" Ninh Y hốt hoảng nhìn về phía cầu thang, rất sợ đột nhiên Trì Tiểu Ảnh xuống đây.
"Nếu như công việc thuộc bổn phận của cô không thể hoàn thành trước kỳ nghỉ
lễ thì cô tăng ca là chuyện của cô, không có vấn đề gì liên quan tới
tôi." Tuyên Tiêu cúi xuống, giọng nói lạnh như băng, tuyệt đối không
tiếp nhận tình cảm tốt đẹp đó.
Gương mặt Ninh Y đỏ bừng, không dám nói nữa nói, nản lòng thoái chí. Ngẫm lại vẫn có suy nghĩ không an phận, Tuyên Tiêu đã ly hôn, Yên Nam Nam cũng
bị đá khỏi trò chơi, nhưng mình vẫn không có cơ hội. Tuyên Tiêu không
phải vị sếp hiền lành, nhưng ít ra cũng gìn giữ lễ độ, cứ như thế xông
tới nói chuyện, giải thích rõ một việc thì tâm tình của anh sẽ vô cùng
tồi tệ.
Anh đứng lên đi
tới phòng pha trà, những người đang rôm rả trò chuyện nhìn thấy bộ mặt
như muốn ăn thịt người của anh đều tự liếc mắt nhìn nhau, lục đục trở về vị trí cũ làm việc.
Trì Tiểu Ảnh không biết Tết dương lịch mình nên làm gì.
Gọi điện thoại về nhà, mỗi lần đều là bác gái hàng xóm nghe, nội dung cuộc
điện thoại chỉ có một: "Tiểu Ảnh, mẹ con đang bận, lát nữa bác bảo bà ấy gọi lại cho con nha."
Trì Tiểu Ảnh vâng dạ chờ, không chờ được điện thoại của Hạ Tú Phân gọi lại. Mẹ bận rộn như vậy, cô sao có thể gọi làm phiền chứ?
Phía Tần Lãng, Trì Tiểu Ảnh nhớ tới không phải trong lòng không có cảm giác. Anh là một người đàn ông nói được làm được, nói không quấy rầy cô, thực sự là không làm phiền cô nữa. Không còn tin nhắn gửi tới hàng đêm nữa,
không còn những cuộc gọi dịu dàng quan tâm, không còn việc hẹn nhau ở
đường nào, ăn ở đâu… Anh xóa sạch hết những dấu vết đã từng có trong
cuộc sống của cô, dường như anh chưa từng xuất hiện.
Nếu như thật sự chưa từng xuất hiện thì tốt rồi.
Cuộc sống của cô đã quen có một Tần Lãng giống như người chú người anh người bạn, anh giống như là một vật sáng rực rỡ, chỉ cần cô ngẩng đầu, ánh
sáng ấm áp sẽ chiếu tới cô. Cô không cần cho anh lời hứa hẹn, cũng không nhất định chịu trách nhiệm với anh, nhưng anh vẫn tồn tại vì cô. Vì
vậy, cô không cần lo lắng bất cứ điều gì, tự do tự tại hưởng thụ sự yêu
mến và nuông chiều của Tần Lãng.
Thế nhưng, không ai sẽ vĩnh viễn ở đó. Ngay cả cha cô, nói muốn được nhìn
thấy cô lớn lên, tốt nghiệp đại học, thành đạt trong sự nghiệp, sau đó
gả cho một người đàn ông ưu tú, kết quả, cũng lặng lẽ buông tay không
nói tiếng nào đi về Tây Phương cực lạc.
Cô chẳng trách Tần Lãng nuốt lời, bởi vì người nuốt lời trước là cô.
Đối với một người đàn ông có tự tôn, nhìn thấy người phụ nữ mình thích đêm
hôm khuya khoắt đơn độc ở với một người đàn ông khác, quần áo xốc xếch,
có thể giữ được phong độ như vậy đã là lý trí phi thường rồi, còn có thể yêu cầu gì ở anh đây? Không có yêu cầu gì cả, Tần Lãng đã làm rất nhiều vì cô, cô chỉ có hưởng thụ, chưa hề đáp lại.
Bộ dạng như vậy cũng tốt, để Tần Lãng thấy rõ cô là một người phụ nữ ích
kỷ, không đáng để anh tiếp tục gửi gắm. Có nhiều lần Trì Tiểu Ảnh mở số
điện thoại di động của Tần Lãng ra, cuối cùng vẫn khép lại điện thoại di động.
Nói thì nói thế,
nhưng không tự chủ được, Tần Lãng vẫn chiếm tất cả tâm tư của cô, khiến
cô không có tâm tình nghĩ tới chuyện khác. Thế cho nên, thấy kẻ đầu sỏ
gây nên chuyện Tuyên Tiêu, cô lại lười mở miệng, có thể tránh được bao
nhiêu thì tránh bấy nhiêu.
Nửa đêm tỉnh mộng, người cô nghĩ tới cũng không còn là Tuyên Tiêu nữa, mà là Tần Lãng.
Cô có gặp Tần Lãng một lần, là cô nhìn thấy anh, mà anh không phát hiện ra cô.
Lễ Giáng Sinh Tần Lãng tặng cô tập sách mới phát hành, có hai quyển giống
nhau chắc do lấy nhầm, cô muốn tới hiệu sách đổi lại. Đọc giấy đóng gói
phía ngoài thấy ghi địa chỉ hiệu sách Nhàn Ninh, cô có biết. Tan việc,
liền qua đó.
Hiệu sách
vẫn yên tĩnh như trước đây, khách cũng không nhiều, có người mặc đồng
phục học sinh ngồi ở tấm thảm trên sàn nhà lật xem sách báo, hoàn toàn
không thấy một chút bóng dáng của cuộc sống xô bồ… Thực sự khiến người
ta có cảm giác cô tịch mà thư thái.
Triệu Nhàn Ninh vẫn ngồi ở chỗ cây cà phê, hôm nay cô ấy mặc một bộ trang
phục hàng hiệu nước Anh, chiếc áo khoác dài màu trắng kẻ carô, cổ áo
dựng thẳng một cách thoải mái, càng lộ ra vẻ dịu dàng đáng yêu vốn có.
Ngồi đối diện với cô ấy là Tần Lãng ấm áp, anh tuấn.
Trước mặt hai người là một chén trà búp Minh Tiền và một chén trà trà Long
Tĩnh, ở giữa đặt một lư hương sưởi ấm đang tỏa ra mùi cúc La Mã nhàn
nhạt.
Hai người chẳng biết hàn huyên điều gì, hiểu ý nhìn nhau cười.
Trong nháy mắt đó, trong đầu Trì Tiểu Ảnh trống rỗng, đột nhiên cảm cô thấy
hiệu sách Nhàn Ninh cũng không phải là một nơi tốt như cô thấy, có thể
mang tới niềm vui bất ngờ cho mọi người. Chí ít thì có một mùi hương
thầm lặng tỏa ra như yêu khí đang cắn xé trái tim cô.
Gần như
là cô xoay người theo bản năng, điên cuồng chạy ra khỏi hiệu sách như kẻ trộm. Chạy đến chỗ an toàn, cúi đầu nhìn, đã quên cả đổi sách. Cô không đề cập qua chuyện này với người khác, nhưng sau đó, cô lại bình thường
trở lại.
Người chồng bốn năm má ấp môi kề của cô có thể vụng trộm qua lại với người bạn thân
nhất của cô, chơi đùa hôn hít. Tần Lãng và mối tình đầu của anh cùng
nhau uống chén trà ở trước mặt mọi người được coi là gì? Hơn nữa, chuyện như vậy có liên quan tới cô sao?
Ninh Bối Bối thức tỉnh lương tâm, trước ngày Tết dương lịch đã gọi điện thoại cho cô, hẹn cùng nhau ăn cơm.
Cô rất buồn bực, ngày đặc biệt như thế này, sao Ninh Bối Bối không ở cùng bạn trai nhỏ của chị ấy kia chứ?
Sáu giờ Trì Tiểu Ảnh đã đến khách sạn, về quan niệm thời gian thì Ninh Bối Bối cũng không bao giờ đúng hẹn.
Nhân viên phục vụ mỉm cười đi tới chỗ cô, hỏi cô đã đặt chỗ chưa.
Cô đang muốn trả lời, đột nhiên thấy rất nhiều khách khứa bước ra khỏi
thang máy của khách sạn, trong đó có một người tên là Trì Linh Đồng. Cô
ấy đang tay trong tay với một người đàn ông có diện mạo phi phàm anh
tuấn, trên nét mặt tràn ngập hạnh phúc ngọt ngào.
Lúc này người đàn ông phải đến quầy phục vụ dặn dò chút chuyện, để lại một mình Trì Linh Đồng đứng đợi trong chốc lát.
Trì Tiểu Ảnh đi tới: "Linh Đồng?"
Trì Linh Đồng kinh ngạc quay đầu lại, nở nụ cười: "Tiểu Ảnh, năm mới vui vẻ!"
"Năm mới vui vẻ." Trì Tiểu Ảnh quay sang quầy phục vụ dẩu môi nói: "Anh ta là ai vậy?"
Trì Linh Đồng hơi lộ ra vẻ thẹn thùng nói: "Chồng em."
Trì Tiểu Ảnh kinh ngạc, hình như mới không gặp Trì Linh Đồng có một tháng.
"Chị chưa từng nghe nói em yêu đương..."
"Em và anh ấy biết nhau mười lăm ngày, sau đó anh ấy nói muốn chăm sóc em,
em nói em không muốn yêu đương, chỉ muốn kết hôn, anh ấy nói vậy thì kết hôn đi!"
Trì Tiểu Ảnh há hốc mồm, chẳng biết nói cái gì cho phải, chuyện này quá miễn cưỡng và kinh sợ.
Vì vậy, cô hỏi một vấn đề rất ngu ngốc: "Em... Không sợ sao?"
"Sợ cái gì?"
"Sợ anh ta không phải người em dành tình cảm chân thành cả đời kia."
Trì Linh Đồng thản nhiên cười: "Tiểu Ảnh, thời gian chết đi rất dài, sống
rất ngắn, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Có câu tục ngữ nói: Con
người không phải sống nhờ suy nghĩ mà phải xông xáo. Em cũng như vậy,
cũng không thể bảo đảm rằng cả đời này trái tim mình sẽ không thay đổi.
Cho nên em yêu cầu kết hôn, chí ít trong hôn nhân, có luật pháp ràng
buộc, chúng ta cũng sẽ rất lý trí để xử lý chuyện phát sinh, cẩn thận
quan tâm. Em nghĩ tốt nhất là sớm có con một chút, như vậy hôn nhân mới
càng viên mãn."
Trì Tiểu Ảnh còn muốn nói thêm điều gì đó, người đàn ông kia đã từ quầy phục vụ đi tới.
Nhìn bóng lưng dựa vào nhau đi ra khỏi khách sạn của họ, Trì Tiểu Ảnh ngẩn
người một hồi lâu, một người đã yên lặng đi vào phòng ăn cùng cô.
Tần Lãng cũng từng nói muốn chăm sóc cô cả đời, nhưng cô cự tuyệt. Cô
không có sự lạc quan và dũng khí như Trì Linh Đồng, bởi vì cô đã trải
qua hôn nhân.
Hôn nhân
không phải là một thành trì vững chãi, mọi lúc mọi nơi đều sẽ có kẻ địch mạnh xâm chiếm, cái vỏ bọc pháp luật kia kỳ thực rất nhẹ nhàng mỏng
manh.
Sau khi cô chạy trốn ra khỏi đó, ngay cả dũng khí để quay đầu lại cũng không có, nào dám dễ dàng đi vào một tòa thành khác chứ.
“Người đẹp, có ngại khi tôi ngồi đây không?”
Có người ngồi xuống bên cạnh cô, vỗ vỗ vai cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT