Chu Nghị sắp tới phải đi công tác, thứ ba anh xuất phát, thứ bảy anh mới về. Suốt một buổi tối anh bị người yêu bất mãn lật đi lật lại làm vài
lần, eo hông cũng sắp bị đứt đoạn, ngày hôm sau thiếu chút nữa không thể lên máy bay đi công tác.
Công việc bên này của Chu Nghị vô cùng bận rộn, một ngày có ba bốn hội
nghị, điện thoại luôn trong trạng thái tắt máy hoặc chế độ máy bay.
Thường thường đến buổi tối quay về khách sạn, sau khi tắm xong anh mới
có thể xem những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của ai kia, tới khi anh trả
lời thì Lục Ngạn cũng đã ngủ, hai người đến giọng nói của nhau cũng
không được nghe. Sau khi kết thúc chuyến công tác, Chu Nghị khéo léo từ
chối lời mời đi du thuyền ngắm cảnh của đồng nghiệp, anh đặt vé máy bay
về sớm, năm giờ chiều thứ bảy anh đã đặt chân về nhà.
Vốn nghĩ tạo bất ngờ cho người yêu, anh cẩn thận mở cửa đi vào, kết quả
trong nhà không có ai. Chu Nghị kéo vali đi vào, chưa kịp dọn quần áo
anh đã cầm điện thoại gọi cho người yêu, nhưng vừa quay số liền vội vàng ngắt máy.
Chu Nghị đứng trên tấm thảm mềm trong nhà, lộ ra tươi cười tinh nghịch,
ừm, nếu đã muốn tạo bất ngờ thì nên làm cho hắn kinh ngạc một lần đi.
Chu Nghị cởi giày cho vào vali, anh kéo vali tới khu vực rất ít qua lại ở phòng khách, xác định không lộ dấu vết nào anh mới đi ra ngoài, anh cởi quần áo chỉ để lại một cái quần lót trên người, Chu Nghị suy nghĩ một
chút mặc lại áo sơ mi nhưng chỉ mặc cài hai khuy áo, da thịt vùng ngực
và xương quai xanh hiện ra, sau đó anh trốn vào tủ quần áo.
Năm giờ ba mươi ba phút, Chu Nghị nghe thấy tiếng mở cửa.
Tiếp theo cửa phòng ngủ cũng bị mở.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Chu Nghị biết thói quen của người yêu mỗi khi về nhà ngay lập tức sẽ đi tắm.
Chu Nghị đứng trong tủ quần áo tối đen, trái tim không khỏi đập nhanh
hơn, cảm giác bản thân như một món quà đang đợi người tới mở ra.
Một tia sáng xuyên thấu qua, Chu Nghị nhìn thấy người đã đứng trước cửa
tủ, hai tay anh bỗng nhiên nắm chặt áo sơ mi trên người, ý nghĩ muốn che khuất cái mông chỉ mặc quần lót bên dưới, nghĩ tới hình tượng sắp xuất
hiện trước mặt người yêu của mình khiến anh đỏ mặt.
Có phải anh quá chủ động rồi không?
Nhưng hiện tại đã không kịp hối hận rồi, trước mắt đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào, kích thích khiến Chu Nghị nhắm mắt, cho tới khi nghe thấy
tiếng hít vào đầy khiếp sợ của ai đó. Lục Ngạn kinh ngạc đến ngây người.
Người yêu một tuần không ở bên cạnh, cuối tuần quý giá hắn cũng
không muốn một mình ở nhà chờ đợi liền ra ngoài chơi game chơi bóng đến
khi không thể chơi tiếp mới về nhà, mở tủ quần áo chuẩn bị đi tắm lại
thấy cảnh đẹp như vậy.
Người yêu lớn tuổi hơn hắn, thân thể phát dục hoàn toàn nửa kín nửa hở trong tủ quần áo.
Áo sơ mi chỉ miến cưỡng che khuất bắp đùi, dường như anh đang xấu hổ nên bàn tay còn cầm chặt vạt áo, hai nút áo cài lại vốn chỉ là tượng trưng, rốn nhỏ cùng quần lót màu đen bên dưới đều bị thấy rõ.
Lục Ngạn nhất thời nói không ra lời, một luồng nhiệt trực tiếp chạy xuống bụng, hắn dùng sức nuốt nước miếng.
"Anh trở về lúc nào?" Giọng nói trầm thấp có chút quái dị vang lên.
". . . Anh mới về."
"Làm sao không gọi điện thoại cho em?"
". . ."
Chu Nghị càng ngày càng cảm thấy lúng túng, đối thoại chính diện như vậy khiến anh không biết trả lời như thế nào mới khiến bản thân giống như
không quá khao khát, do dự mội hồi anh nhận ra hơi thở của người yêu
cách mình ngày càng gần.
"Đây là muốn tạo niềm vui bất ngờ cho em sao?"
"Cũng không phải anh cố ý. . ."
Người kia đột nhiên vươn tay chống vào tủ tường sau lưng anh, đem anh
vây vào trong ngực hắn, ánh mắt thâm trầm nhìn Chu Nghị chằm chằm. Chu
Nghị bị hắn nhìn, đầu ngón tay run rẩy, thân dưới nổi lên phản ứng.
"Anh, anh nên tha thứ cho em."
"Cái, cái gì?! . . . A. . ." Chu Nghị kinh hãi, nghĩ thầm chuyện gì quan trọng tới mức khiến cho Lục Ngạn nghiêm túc nhận sai như vậy, sau đó
tầm mắt anh mơ hồ, thân thể bị Lục Ngạn ôm lên.
Lục Ngạn ôm người yêu đang giãy dụa kêu gào, hắn ném anh lên giường. Sau gáy Chu Nghị bị va đập phát đau, đầu choáng váng, rất nhanh bóng người
cao lớn đè xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT