Vốn là quần lót rất phù hợp nhưng vì phía trước ngẩng đầu mà có chút
chật, đặc biệt phía sau còn bị Lục Ngạn ngăn chặn, cả người anh chống đỡ trên mặt bồn rửa, cách vải quần anh cũng có thể cảm nhận được sự lạnh
lẽo từ đá cẩm thạch, kích thích cũng bị tăng thêm vài phần.
"Trước, phía trước ưm. . ."
Chu Nghị rên rỉ, lộ ra thần sắc vui thích lại có chút thống khổ, "Bị ghìm lại rồi. . . em, em giúp anh cởi ra. . ."
Tay Lục Ngạn một bên ôm eo anh sợ anh trượt chân ngã xuống, một tay còn
bận ở trong thân thể Chu Nghị khai thác. Hắn thở dốc, thấp giọng cười,
"Muốn em rút tay ra sao?"
Ngón tay hắn cố ý tỏ vẻ như muốn từ trong huyệt đi ra.
Tiểu huyệt thật lâu không được người yêu thương thật vất vả mới được
thỏa mãn, vẫn còn chưa tận hưởng đủ, anh làm sao có thể cam lòng cho hắn lui ra.
Chu Nghị theo bản năng lập tức kẹp chặt mông, hậu huyệt cố tình co rút
nhanh hơn, đem ngón tay người yêu cắn chặt, "Đừng. . . Không muốn ưm
hưm. . . Sâu hơn một chút. . ."
Lục Ngạn thích nhất người yêu hắn thẳng thắn như vậy, Chu Nghị không
phải một người thích thể hiện tình cảm ra ngoài, hơn nữa anh còn là một
người khá nội liễm, ai nhìn qua cũng tưởng là một người cấm dục. Dù có
chuyện gì xảy ra Chu Nghị rất ít nhăn nhó, Lục Ngạn đã từng thử dùng
những thứ kia, Chu Nghị tuy rằng chưa từng nghe đến, còn trợn mắt không
tin nhưng anh rất dễ mềm lòng, phối hợp với hắn không chút miễng cưỡng
mà rất hưởng thụ.
Mỗi lần người yêu uyển chuyển dịu ngoan nằm dưới thân mình hầu hạ, hiện
ra mị thái không ai tưởng tượng được thì Lục Ngạn liền cảm thấy trong
lòng nóng lên, hắn cảm thấy vừa kiểu ngạo vừa thỏa mãn. Ngón tay mạnh mẽ đâm sâu vào trong, lần này hắn trực tiếp đâm vào điểm nào đó nhô lên
trong thân thể Chu Nghị, cả người anh run rẩy, trong miệng lớn tiếng rên rỉ, tiểu huyệt co rút nhanh hơn, một trận qua đi Chu Nghị thoát lực ngã trên người Lục Ngạn.
Thân dưới Chu Nghị một mảng ẩm ướt, chất lỏng màu trắng còn chảy ra ngoài quần tây.
Mới chỉ bị ngón tay đâm vào mà thôi, Chu Nghị đã bắn tinh.
Lục Ngạn nuốt nước miếng, không ngờ hắn có thể mang lại khoái cảm
mãnh liệt như thế cho người yêu. Vui sướng hóa thành dục vọng chạy xuống dương vật vốn đã cương cứng, nay nó còn đứng thẳng lên, Lục Ngạn lấy ra ngón tay trong cơ thể Chu Nghị, cao trào qua đi tiểu huyệt mẫn cảm có
chút mất cảm giác, ngón tay lui ra ma sát khiến Chu Nghị run lên, phát
ra tiếng rên rỉ mềm mỏng.
Lục Ngạn hôn hôn khóe miệng anh nhỏ giọng nói vài lời tình thú, "Lập tức sẽ khiến anh thoải mái hơn."
Hai mông mát lạnh, Lục Ngạn lưu loát cởi quần người yêu, quần tây cùng
quần lót đồng thời bị kéo xuống mắt cá chân, tính khí vẫn còn lưu lại
tinh dịch đã bắn vừa xong, Lục Ngạn đưa tay lau sạch tinh dịch, động tác có chút thô bạo khiến nó lại ngẩng đầu.
"Hai tay đỡ lấy bề mặt bồn rửa, mở rộng chân ra." Người yêu ở phía sau
ra lệnh, Chu Nghị run rẩy chống tay lên mặt đá, toàn thân đều dựa vào
chút sức lực này, hai chân của anh cũng mở rộng hơn. Lục Ngạn tự mình
cởi quần, hai tay nắm lấy cánh mông của Chu Nghị đẩy sang hai bên, tiểu
huyệt đã bị khai thác đang ngượng ngùng khép chặt, như cái miệng nhỏ mấp máy, ở trong không khí co rút.
Đã một thời gian trôi qua nhưng hắn vẫn không có thêm động tác nào khiến cho Chu Nghị càng khẩn trương. Cho dù đang quay lưng anh cũng biết Lục
Ngạn đang quan sát chính diện hậu huyệt bản thân.
Bởi vì hơi thở ấm nóng của hắn đang thổi vào miệng huyệt. Eo Chu Nghị
mềm nhũn như sắp gãy đôi, bắp đùi run lên. Lục Ngạn thật sự là tên bệnh
thần kinh, mỗi lần làm tình hắn đều khát khao hơn anh, đều như chưa từng ăn thịt, nhưng đến khi đao thật súng thật hắn lại có kiên trì gấp mười
lần, thường trêu chọc đến khi Chu Nghị chủ động vểnh mông lắc lắc cầu
xin hắn mới chịu đi vào.
Chu Nghị đỏ mặt, anh nhấc mông cao hơn, cảm giác chạm tới mũi Lục Ngạn.
"Em, nhanh lên. . . Anh rất ngứa. . ."
Chu Nghị cúi đầu cắn ngón tay của mình, anh oan ức vô cùng, "Em còn muốn nhìn tới khi nào?!"
"Em đang nghĩ xem làm sao để có thêm hai mắt, mới có thể nhìn rõ anh
nuốt thứ đó của em như thế nào." Giọng nói của Lục Ngạn rất mơ hồ, "Thứ
này thật sự rất nhỏ, mỗi lần em đều lo lắng sợ làm nó nứt ra."
Mẹ nó, đều làm nhiều lần như vậy, bây giờ mới chịu lo lắng vấn đề này sao!
Chu Nghị mở miệng muốn mắng hắn, "A a ưm. . . Chậm, chậm một chút. . . Đừng nhanh như vậy. . . Quá sâu. . . A ha ha hưm. . ."
Đột nhiên bị đâm vào khiến giọng nói của Chu Nghị cũng lạc mất, cảm giác bị lấp đầy quá mãnh liệt, trong lúc nhất thời anh không biết là đau hay sướng, anh suýt nữa mất khống chế bắn ra.
Lục Ngạn một lần đi vào toàn bộ, sau đó hắn bóp lấy mông thịt của Chu Nghị, thở dốc không di chuyển.
Anh dần dần thích ứng cảm giác trướng bụng ban đầu, một trận tê dại
truyền tới các vị trí trong cơ thể, Chu Nghị mới vừa thở dốc một chút,
người yêu phía sau đã từ từ chuyển động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT