Mi mắt Chu Nghị giật giật, anh mơ hồ gật đầu trả lời, "Nhớ. . ."
"Lúc đó anh cứng đơ như muốn bẽ gãy em ý, hơn nữa vẫn không
chịu đứng lên, em cứ nghĩ là hỏng chuyện rồi." Lục Ngạn nhỏ
giọng nói, "Sau khi làm xong anh còn chảy máu nữa."
Nhắc tới đó thật sự là một lần khốc liệt, Chu Nghị xoay người, đối mặt người yêu đang áy náy, "Hiện giờ mới nói như vậy, căn bản lúc đó em quá liều mạng, còn đè anh xuống bắn vài lần
mới dừng."
"Tại anh dụ dỗ em." Trên mặt Lục Ngạn hiện lên tia hoài
niệm, nói, "Tỏ tình bị từ chối, anh còn trốn em, em cho rằng
anh không muốn tiếp tục gặp em. . . Sau đó anh đột ngột xuất
hiện ở phòng quần áo của nhà thể chất rồi chủ động cởi quần
áo, em hỏi anh lúc đó em nên làm như thế nào? Em làm sao có
thể nhịn được chứ."
Lục Ngạn nhắc lại chuyện lúc đó làm Chu Nghị nhớ tới bản thân
gan lớn chủ động, anh đỏ mặt nói, "Đừng, đừng nói nữa."
"Tại sao?" Lục Ngạn giả vờ không hiểu, "Sau lần đó, anh cũng không chịu đi vào nhà thể chất."
Ở nơi công cộng như vậy, cùng người yêu làm tình, còn làm tới
chảy máu, là ai cũng đều có bóng ma trong lòng đi. . .
"Thật ra sau đó em vẫn luôn muốn cùng anh ở nơi đó làm một lần."
"Hai lần không giống nhau, hơn nữa là do em đột ngột xuất hiện. . ."
Mặt Lục Ngạn trầm xuống, "Nếu em không đột ngột xuất hiện anh định xử lý chuyện đó như thế nào?"
Chu Nghị im lặng, rõ ràng anh không làm sai chuyện gì, nhưng chỉ
cần vừa nhắc tới chuyện đó, Lục Ngạn đen mặt như bị đội nón
xanh.
Vì lớn tuổi hơn, dịu dàng quan tâm, Chu Nghị không để ý chuyện
người yêu cố tình gây sự, đương nhiên anh lựa chọn việc chuyển
đề tài. "Nói chung anh sẽ không ở nơi công cộng làm chuyện đó lần nữa."