Đến lúc ăn cơm, Chu Nghị mới cảm nhận rõ bản thân đói bụng tới mức nào,
Lục Ngạn nấu cháo, chỉ ngửi mùi vị cũng khiến Chu Nghị thèm ăn. Anh
không chờ nổi vội đưa tay nhận lấy bát cháo Lục Ngạn đưa tới, kết quả bị sặc rồi bỏng môi.
Không ngờ hắn vừa quay người đi lấy thìa trở lại thấy đối phương hai mắt rưng rưng, nhếch miệng vươn đầu lưỡi. Lục Ngạn đau lòng muốn vươn tay
kéo anh ôm vào ngực, hắn muốn nhỏ giọng dỗ dành an ủi, nhưng không thể,
hắn giả vờ vô tình nói, "Anh không thấy cháo vẫn đang bốc hơi sao?"
Vươn tay kéo cằm anh lên xem xét, đầu lưỡi ướt át đỏ tươi đặt giữa hai
cánh môi, vài bọt nước nổi lên. Hắn thầm mắng mình cầm thú, giờ phút này cũng có thể nghĩ tới chuyện đó, Lục Ngạn buông tay, cầm lấy bát cháo
trên tay Chu Nghị.
Chu Nghị bị hắn lấy đồ ăn, khuôn mặt nghi hoặc nhìn lên, Lục Ngạn dùng
thìa múc cháo nóng, đặt bên môi thổi thổi, lại dùng thử một chút, sau
khi kiểm tra độ ấm vừa phải liền đưa tới môi Chu Nghị.
Dưới ánh mắt ra hiệu của Lục Ngạn, anh hé miệng ăn cháo, cháo vừa vào
miệng liền tan ra trôi vào bụng, dạ dày trống rỗng thoải mái hơn, Chu
Nghị nhỏ giọng nói, "Còn, còn muốn. . ."
Vẻ mặt Lục Ngạn cứng nhắc trong giây lát, nhận ra lời của mình khiến đối phương không vui, Chu Nghị vội vàng đổi giọng, "Anh tự mình. . ."
"Đưa anh để anh tự mình làm bỏng môi nữa à?" Lục Ngạn như trào phúng
nói, một thìa cháo đưa tới bên miệng, "Anh ngoan ngoãn hé miệng chờ ăn
là được rồi."
Cứ như vậy đút xong một bát cháo, Lục Ngạn rút khăn tay lau miệng cho
anh, động tác có chút thô lỗ, Chu Nghị bị đau nhưng không phản kháng.
Lục Ngạn kéo màn cửa sổ ra, gian phòng âm u nhất thời được chiếu sáng.
Hắn dọn dẹp căn phòng một lần, đồ ăn cũ trên bàn đều được dọn dẹp
sạch sẽ, Chu Nghị bị sốt toát rất nhiều mồ hôi, quần áo ga trải giường
đều được cho vào máy giặt quay. Chu Nghị chui vào chăn lắng nghe âm
thanh đi qua đi lại của Lục Ngạn, căn nhà trống rỗng dường như bắt đầu
sống lại lần nữa. Bởi vì có Lục Ngạn ở đây, Chu Nghị mới cảm thấy có sức sống, trong lòng có cảm giác an tâm.
Nhưng sự thật là Lục Ngạn không cần anh nữa.
Sau thời gian bận rộn, Lục Ngạn cắt một đĩa hoa quả mang vào phòng, hằn
dùng mu bàn tay sờ trán anh, vẻ mặt hắn ung dung, "Đã hạ nhiệt rồi."
Vì anh bị ốm nên Lục Ngạn mới ở lại, chỉ cần anh khỏi bệnh hắn sẽ rời đi, đương nhiên sẽ thoải mái hơn rồi.
Chu Nghị hi vọng bản thân không cần khỏi bệnh.
"Phía dưới, vẫn rất đau. . ." Dù là hành động thấp hèn, Chu Nghị vẫn hy vọng có thể giữ hắn ở lại thêm một lúc.
Quả nhiên Lục Ngạn hiện ra thần sắc áy náy, hắn trầm mặc nhìn anh.
Không phải nghe lời vô tình nói muốn rời đi của hắn, Chu Nghị cũng yên lòng, trong vô thức anh lại ngủ.
Lần này tỉnh giấc trong phòng tối đen, rèm cửa sổ đã được kéo lên, Chu
Nghị vểnh tai nghe, không thấy có âm thanh nào, điều này khiến trong
lòng anh lạnh lẽo.
Người kia vẫn đi rồi, nhân lúc anh ngủ mà đi.
Tay chân dần dần lạnh ngắt, Chu Nghị rùng mình một cái. Lạnh quá, cơ thể anh cuộn lại, đầu nhỏ cũng muốn chui vào chăn.
Cửa phòng bị mở ra lúc nào Chu Nghị không biết.
Mãi đến khi một bàn tay kéo chăn trên đầu anh xuống, Lục Ngạn nói, "Vùi mặt vào chăn như vậy sao thở được." Hắn nâng đầu anh lên, xúc cảm
lòng bàn tay ướt át, Lục Ngạn bị anh dọa sợ, hỏi, "Anh sao thế, làm sao
lại khóc?"
Được Lục Ngạn nhắc nhở, Chu Nghị mới biết hóa ra bản thân đang khóc.
"Em, không phải em đi rồi sao. . ." Giọng nói bị nghẹn lại, nghe không rõ lắm.
"Ừm, em ra ngoài mua đồ để nấu cơm cho anh, dạ dày của anh không tốt,
không thể gọi đồ ăn bên ngoài." Lục Ngạn giải thích, đầu ngón tay xoa
nhẹ gò má đầy nước mắt của anh, nhẹ giọng hỏi, "Có phải vết thương rất
đau không?"
Nghĩ rằng người yêu cũ bỏ rơi mình, Chu Nghị yên lặng khóc, nói không
lên lời. Bên trong căn phòng tối tăm, hình bóng Lục Ngạn cao lớn đứng
bên giường. Hắn trầm mặc nhìn Chu Nghị nằm trên giường khóc không ra
tiếng, trong lòng cảm nhận nỗi đau chưa từng có.
Hắn thật sự là một tên khốn.
Mặt Lục Ngạn bỗng nhiên sát gần, Chu Nghị mở to hai mắt, mê man nhìn hắn, sau đó mí mắt ướt át được hắn hôn lên.
Lục Ngạn vươn lưỡi liếm đi nước mắt trên mặt anh, sau đó hôn xuống, tất
cả nước mắt trên mặt đều được hắn liếm sạch, nước mắt vừa mặn vừa chát
giống như tâm tình hiện tại của hắn.
Nước mắt mặn mặn chảy xuống môi, Lục Ngạn dùng đầu lưỡi liếm môi Chu
Nghị, mỗi lần hôn xuống hắn đều lặp lại một lần nói, "Xin lỗi."
Cảm giác được người dịu dàng áy náy dỗ dành khiến trái tim Chu Nghị thêm run rẩy.
Lục Ngạn chỉ có thể xin lỗi anh, nhưng anh lại muốn càng nhiều thứ khác.
Cảm xúc trên môi khiến người ta mê luyến, Chu Nghị muốn giữ lấy nó.
Người đàn ông dưới thân rụt rè hé miệng, dùng đầu lưỡi chủ động đáp lại
Lục Ngạn khiến thân thể hắn run lên.
Lục Ngạn dừng lại động tác, nhìn hai mắt anh đang nhắm chặt, khóe mắt mang theo vài giọt nước, ngượng ngùng dụ dỗ hắn.
Bị người yêu câu dẫn, sợ rằng chỉ có thánh nhân hoặc không có cảm xúc
như Liễu Hạ Huệ mới có thể chịu đựng. Cổ họng Lục Ngạn chuyển động, hai
tay chống bên người Chu Nghị, hắn dùng sức hôn anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT