Hoàn thành nghiền áp với một chiến hạm, vẻ mặt của thanh niên tóc đen được đám trùng tộc vây quanh rất bình tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra, đối phương nhìn chiến hạm kia triệt để biến thành phế liệu, rồi cũng không nói một câu nào.
Thanh niên có mái tóc đen rất mềm mại, thoạt nhìn sờ rất tốt.
Đây cũng là ấn tượng đầu tiên Cố Hoài cho mọi người ở đây, tính cách ôn hòa, đặt ở trong trùng tộc tính cách lãnh khốc, giống như trong một đám động vật ăn thịt lại xuất hiện một động vật ăn cỏ.
Con vật nhỏ da lông mềm mại này được một đám động vật có răng nanh cùng móng vuốt sắc nhọn bảo vệ, ở trong đàn hơi không hòa hợp.
Nhưng lúc này, khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Hoài, bày ra dựng đồng màu vàng mạnh mẽ của vương, tất cả những người ở đây đều phát hiện, kỳ thật người được trùng tộc bảo vệ này là một tồn tại đáng sợ.
Nhưng trùng tộc hiển nhiên không cho là như vậy.
“Bệ hạ—“
Sau khi chiến đấu kết thúc, binh lính trùng tộc đều nhanh chóng vây quanh Cố Hoài, rồi dùng ánh mắt khẩn trương đảo quanh vài vòng từ đầu tới chân Cố Hoài.
Bình thường vẻ mặt của trùng tộc đều không có biểu tình gì, hiếm khi lại bộc lộ cảm xúc rõ ràng như vậy, nhìn thấy phản ứng của những trùng tộc này, cả người Fields tới giải cứu và quân phản loạn đều không nói nên lời.
Rõ ràng Cố Hoài không bị thương một cọng tóc, nhưng đàn trùng tộc này vẫn tỏ vẻ lo lắng, khiến cho những người ở hiện trường đều muốn gắn dấu chấm hỏi lên đầu mình. Đàn trùng tộc này làm sao vậy—??
Trùng tộc nên quan tâm đến vương của mình thì không có vấn đề gì, nhưng vấn đề là bọn hắn vừa tận mắt nhìn thấy Cố Hoài phá hủy hai cái chiến hạm, mà điều khiến bọn họ không hiểu được hiện tại là cảm xúc khẩn trương của trùng tộc.
Đàn trùng tộc này biểu hiện giống như trưởng bối trong nhà, còn đem vương bọn hắn coi như ấu tể cần bảo vệ, hơn nữa còn mặc kệ tình huống hiện tại mà kiên quyết không chịu dao động ý tưởng của mình.
Nếu bọn hắn nói chuyện với đàn trùng tộc này, tình huống chắc là sẽ như vậy—–
Bọn hắn: “Tỉnh đi tỉnh đi! Vương các người đã trưởng thành!”
Trùng tộc(kiên định): “Vương chúng tôi vẫn là ấu tể.”
Bọn hắn: “Tỉnh đi tỉnh đi! Vương các người giơ tay là có thể xé một chiến hạm!”
Trùng tộc (cố chấp): “Vương chúng tôi vẫn là ấu tể.”
Có thể xé chiến hạm thì thế nào, cho dù có thể xé chiến hạm, vương bọn hắn cũng có thể bị thương.
Hơn nữa lập tức sử dụng nhiều tinh thần lực như thế, với vương bọn hắn mà nói là tiêu hao rất lớn, thân thể cũng có thể sẽ không thoải mái.
Ngay cả khi cơ thể không bị sao, thì vương bọn hắn nếu không cẩn thận sẽ bị lần bạo động này dọa sợ, bọn hắn sao lại không lo lắng.
Đối mặt với sự lo lắng của trùng tộc nhà mình, lúc này Cố Hoài mới lên tiếng: “Tôi không có bị thương, không cần lo lắng cho tôi.”
Cố Hoài không muốn nói chuyện là bởi vì hắn đặc biệt mệt, cố gắng trừng mắt để đuổi cơn buồn ngủ đi, Cố Hoài xoay đầu nhìn Tucker trùng tộc đang ở bên cạnh hắn: “Carol có bị thương không? Còn có những người khác, đều không sao chứ?”
Bị Cố Hoài gọi tên con Tucker trùng tộc kia cúi đầu phát ra thanh âm khàn khàn, ánh mắt màu đỏ nhìn chằm chằm trên người Cố Hoài.
Chỉ là bị đá nhỏ nện lên người, đối với con Tucker trùng tộc này mà nói căn bản không đau không ngứa, nếu là đá bén nhọn, nhiều nhất cũng chỉ để lại một vết tích nho nhỏ, cũng không bị thương gì.
Nhưng Cố Hoài nhìn thấy trên người Tucker trùng tộc trước mặt hắn bị đá nhỏ đập vào tạo ra một ít vết tích, ánh mắt dừng lại vài giây.
Bởi vì Cố Hoài biểu hiện như vậy, ánh mắt màu đỏ của con Tucker trùng tộc này hơi hơi co lại.
Mặc dù không có trí tuệ cao, nhưng con Tucker trùng tộc khổng lồ này vẫn như cũ nâng lên cẳng tay của nó, tránh những chỗ sắc bén, đặc biệt cẩn thận dùng cẳng tay của nó nhẹ nhàng chạm vào tóc đen mềm mại của Cố Hoài.
Hành vi này là an ủi ấu tể.
Nếu còn vỏ trừng thì tốt rồi, những con Tucker trùng tộc này dùng tư duy đơn giản của mình suy nghĩ.
Nếu vỏ trứng vẫn còn, nếu ấu tể không vui hoặc là bị kinh sợ, chúng nó có thể đặt ấu tể vào trong vỏ trứng, rồi lại đẩy vỏ trứng cho ấu tể đi vào giấc ngủ.
Bị chạm đầu như vậy, Cố Hoài không tự giác nhẹ nhàng chớp chớp mắt.
Cho dù hệ thống phòng ngự của tinh cầu xảy ra vấn đề không kịp phản ứng, cho dù phản ứng chậm đến mức nào, một chuyện lớn như vậy xảy ra ở một ngôi trường quan trọng nhất hành tinh, quân đội Levin tinh lẽ ra bây giờ cũng phải đến.
Biết được lần bạo động này là do quân phản loạn, quan chấp chính người Fields không thể ngồi yên, hắn cùng quân đội cùng nhau tới đây.
Tâm tình của quan chấp chính có thể nói là vô cùng lo lắng, trên đường đi hắn trăn trở tự hỏi phải dẹp loạn như thế nào để không xảy ra thương vong.
Chuyện này gần như không có khả năng xảy ra, chính là vì biết nguyên nhân, tâm tình của quan chấp chính xuống rất thấp.
Vốn tưởng phải đối mặt với chiến hạm của phản loạn bao vây trường học, thậm chí nhìn thấy cảnh tượng công kích phá hoại, nhưng khi tới hiện trường bạo động, quan chấp chính nhìn thấy chiến hạm nằm trên mặt đất đã bị hủy hoại hệ thống động lực, cả người hắn đều mất đi năng lực nói chuyện.
Tình huống này là sao—-??
Giây đầu tiên quan chấp chính hoàn toàn kiệt sức với lần bạo động này, giây tiếp theo hắn liền bởi vì cảnh tượng kết thúc chiến đấu mà cực độ ngạc nhiên.
Hắn căn bản không cần do dự phải sử lý chuyện lần này như thế nào, mọi chuyện đã giải quyết hoàn mĩ.
Vì sao lại nói là giải quyết hoàn mĩ, là bởi vì tình huống ở hiện trường giống với hy vọng của hắn, cơ bản không hề xuất hiện thương vong.
Mặc dù tất cả chiến hạm đều rơi trên mặt đất, nhưng cũng chỉ là rơi thôi, không phải bị thương, mà tất cả binh lính quân phản loạn đều giơ tay chịu trói.
Không có chiến hạm cũng không có những vũ khí khác, ngoài những vũ khí nằm trên mặt đất bị Alvis dùng dị năng nắn thành bánh quai chẻo, Cố Hoài cũng dùng năng lực tương tự hắn, đem những vũ khí có chùm tia sáng tươi đẹp biến thành gậy sắt.
Đối mặt với tình huống này, quân đội Levin xuất hiện thực dễ dàng khống chế mọi chuyện.
Rất nhan thông qua lời kể của người khác hiểu được tình huống, quan chấp chính người Fields thân thiện cảm ơn Cố Hoài.
Kỳ thật đã buồn ngủ không chịu được, buồn ngủ, nhưng Cố Hoài vẫn miễn cưỡng vực dậy tinh thần giải quyết chuyện này.
Bởi vì rất rất buồn ngủ nhưng phải lên tinh thần, mặc dù vẻ mặt của Cố Hoài không biểu hiện buồn ngủ, nhưng thoạt nhìn cũng không giống bình thường, khiến cho những người ở đây cảm thấy bĩnh tĩnh và lạnh lùng.
Cố Hoài từ từ nói: “Nguyên nhân xảy ra lần bạo động này, quan chấp chính so với tôi chắc là rõ ràng hơn, nếu không giải quyết được vấn đề tận gốc, chuyện giống như hôm nay sẽ còn tiếp tục xảy ra, tiếp theo có thể sẽ không có khả năng không thương vong.”
Nói xong, Cố Hoài nhìn Tucker trùng tộc bên cạnh mình, lại nói: “Binh lính chủng tộc chúng tôi có năng lực phân chia rõ ràng, nhưng những trùng tộc ở giai cấp thấp vẫn rất quan trọng với tôi.”
Trùng tộc là xã hội kim tự tháp điển hình, nhưng trong chủng tộc không hề tồn tại kì thị giai cấp.
“Tôi đã hiểu, cảm tạ ngài giúp đỡ.” Quan chấp chính không có giả vờ nghe không hiểu, mà là trực tiếp tiếp nhận.
Kỳ thật kể từ khi kế nhiệm tới nay, quan chấp chính vẫn cố gắng giải quyết vấn đề nội bộ chủng tộc, nhưng mà hiệu quả tương đối chậm.
Bởi vì trong nội bộ chủng tộc của bọn hắn có một số người Fields ký thị người Fields có làn da màu đỏ rất sâu, giải quyết vần đề còn cần có thời gian.
Cố Hoài vô tình can thiệp vào chính trị của chủng tộc khác, chính là chuyện lần này hắn vừa vặn ở đây, việc có thể giúp được hắn đã giúp.
Hiện giờ muốn mở miệng như thế nào, người khác cũng đã hiểu được tình huống nhà bạn như thế nào, đều là bọn hắn tự mình chọn lựa.
Chuyện chính đã giải quyết xong, Cố Hoài không cần miễn cưỡng bàn thân nữa, hắn lập tức nâng cánh tay lên xoa xoa hai mắt mình, biểu hiện buồn ngủ rất nhanh hiện lên khuôn mặt.
“Vậy….” Cố Hoài cúi đầu nói gì đó với Alvis đang đứng bên cạnh hắn, âm cuối gần như nghe không rõ.
Alvis sau khi nhìn thấy Cố Hoài dụi mắt, cái đuôi đã tự giác quấn lên người Cố Hoài, hiện giờ nghe thấy Cố Hoài nói với hắn như thế, hắn giơ tay ôm Cố Hoài vào lòng.
Sau khi được ôm, Cố Hoài đã sớm không chịu nổi cảm giác buồn ngủ, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Cứ…. cứ thế mà ngủ sao?
Ngoại trừ trùng tộc, mọi người ở đây đều sửng sốt.
Đối mặt với cảnh tượng này, nhóm trùng tộc vây xung quanh lúc này đều coi là đương nhiên.
Vương bọn hắn vẫn là ấu tể, tiêu hao tinh thần lực nhiều như vậy, rất là mệt đương nhiên sẽ muốn ngủ.
ấu tể mệt nhọc muốn đi ngủ, không đồng ý cho người bên cạnh quấy nhiễu.
lúc này mặt trùng tộc đều vô biểu tình, liền giống như đang cảnh cáo những người xung quanh đây không được làm ồn.
Cố Hoài đang ngủ cái gì cũng không biết, hắn được Alvis ôm vào trong căn phòng trên lầu hai, ở trên giường ngủ mấy giờ.
Mà khi tỉnh giấc lại, cả thế giới của Cố Hoài đều thay đổi.
—-!
Liên kết tinh thần.
ở dưới lầu nhóm trùng tộc chờ Cố Hoài tỉnh ngủ đột nhiên được liên kết tinh thần mang cảm xúc kinh hoảng, cho dù rất ít nhận được liên kết tinh thần như vậy, nhưng phản ứng của đám trùng tộc này sẽ không có gì thay đổi.
“Vương—-“
Lần này trong phòng Cố Hoài không có ai, bởi vì sợ quấy rầy Cố Hoài ngủ, tất cả trùng tộc, ngay cả Alvis cũng ở lầu một.
Cho dù biết không có người nào trên lầu hai, nhưng trùng tộc tiếp thu liên kết tinh thần vẫn trong nháy mắt khẩn trương lên, lập tức chạy tới căn phòng Cố Hoài đang ở.
Alvis trực tiếp di chuyển không gian qua, hắn chớp mắt vào trong phòng, mà qua một hai giây, những trùng tộc khác cũng nhanh chóng tới nơi, đẩy ra cửa phòng.
“Bệ hạ?”
Tiến vào trong căn phòng, những trùng tộc ở đây không hề nhìn thấy thân ảnh Cố Hoài ở trên giường, ánh mắt bọn hắn đảo khắp ngõ ngách trong căn phòng, kết quả vẫn giống nhau như cũ.
Không thấy vương—-?
Nhận được kết quả này khiến cho những trùng tộc vừa vào trong phòng lập tức co lại dựng đồng, cả đám Tucker trùng tộc bắt đầu phát ra thanh âm rít gào, dựng đồng màu đỏ cũng co thành một sợi dây nhỏ.
Quan tâm sẽ loạn, những trùng tộc ở đây quá để ý tới chuyện không thấy Cố Hoài mà mất đi cảm giác nhạy cảm, mà Alvis co lại dựng đồng một lát, ánh mắt của hắn bỗng dưng dừng lại trên giường.
Những trùng tộc khác cũng theo ánh mắt Alvis nhìn lại, bọn hắn nhìn thấy trong chiếc chăn màu trắng trên giường có một điểm gồ lên.
Rồi bọn hắn nhìn thấy Alvis đi tới bên giường, giơ tay nhấc góc chăn lên, đem chiếc chăn màu trắng từ từ mở ra.
Thế là tất cả trùng tộc trong phòng này đều nhìn thấy một bảo vật trân quý bị che ở dưới lớp chăn—–
“….. Pi.”
Co thành một quả bóng ở trên giường không biết làm thế nào, đối mặt với nhiều trùng tộc ở trong phòng như vậy, sinh vật màu đen với lớp lông tơ mềm mại mở to dựng đồng màu vàng giống như viên pha lê của nó, đối với những trùng tộc đang vây xung quanh nó phát ra một tiếng kêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT