Tự nhận mình chưa hôn được vị trí cho người yêu mới có thể hôn, vừa tiến triển đã bị ngắt ngang, vẻ mặt của Alvis càng lạnh hơn bình thường, cái đuôi màu xám bạc ở phía sau cũng vẫy vẫy thể hiện tâm tình của chủ nhân.

Bởi vì tiếp nhận liên kết tinh thần, hơn nữa liên kết truyền tới giống như là bị kinh sợ, những trùng tộc chạy tới lầu hai hiện giờ chỉ muốn chạy tới bên cạnh vương nhà mình, nhưng tới cửa phòng đã bị Alvis cản.

Trên người Alvis toát ra áp xuất thấp thật rõ ràng, hắn híp lại dựng đồng.

Ý thức được mình vừa làm cái gì, Cố Hoài lập tức che mặt, nhưng vẫn vội vã an ủi những trùng tộc gấp gáp chạy tới cửa: “Tôi không có chuyện gì, vừa rồi không cẩn thân tự dọa nạt mình mà thôi.”

Thấy Cố Hoài hoàn hảo, những trùng tộc này mới buông lỏng thần kinh căng thẳng.

Kỳ thật liên kết tinh thần Cố Hoài truyền ra ngoài không chỉ có bị kinh sợ, mà còn trộn lẫn lúng túng bên trong, thế nhưng những trùng tộc này cũng không hiểu được cảm xúc này, bọn hắn chỉ cảm giác được bị kinh hãi mà thôi.

Giải quyết hỗn loạn do mình không khống chế được tinh thần lực, chờ những trùng tộc ở cửa lầu hai đều tản đi, Cố Hoài mới gãi gãi má mình thở ra một hơi.

Nhưng vừa quay đầu, Cố Hoài phát hiện mình thả lỏng còn quá sớm.

Mặt Alvis còn đang banh ra, đuôi thì dùng sức lắc lắc trong không trung, dáng vẻ của con mèo lớn màu bạc này là đang không vui vẻ.

“Tại sao ngày nào anh cũng không vui.” Cố Hoài cảm thấy nhận thức của mình không ổn chút nào, chính là mỗi lần  hắn nhìn thấy Alvis không vui, liền sẽ cảm thấy con mèo lớn này thật đáng yêu.

Alvis nghe vậy liền mím khóe miệng, không nói chuyện, cái đuôi lại hạ xuống không nhúc nhích.

“Tôi hôn anh một chút, có phải sẽ khiến anh vui vẻ phải không?” Cố Hoài bỗng nhiên hỏi.

Alvis vẫn như cũ không trả lời, vẻ mặt lãnh đạm không có thay đổi gì, nhưng cái đuôi màu xám bạc phía sau hơi hơi chuyển động.

Cố Hoài nhìn thấy cái đuôi có động tĩnh, ánh mắt không nhịn được biểu lộ ra ý cười: “Hai cái?”

Cái đuôi chuyển động so với vừa rồi rõ ràng hơn, lúc này Alvis nhìn Cố Hoài, mở miệng nói: “Không có không vui.”

Nói xong câu này Alvis bắt đầu yên tĩnh chờ đợi Cố Hoài hành động, nhưng Cố Hoài thấy Alvis biểu hiện như vậy, hắn bỗng nhiên kéo đuôi của con mèo lớn: “nếu không có không vui, vậy không hôn nữa.”

Cố Hoài nói như thế, hắn quả nhiên nhìn thấy Alvis lập tức mím khóe miệng, cái đuôi rất trung thực mà vung vẩy.

Cố Hoài cảm thấy con mèo lớn này phản ứng thật đáng yêu, hắn nhẹ ho một tiếng, lấy tay giật nhẹ quần áo đối phương, ý bảo Alvis đem đầu cúi xuống.

Alvis hạ mắt, thật nghe lời cúi đầu, Cố Hoài tới gần, hôn hai cái như đã hứa.

Mắt thấy con mèo lớn này được hai nụ hôn đã được an ủi, Cố Hoài dừng một lát, lên tiếng hỏi: “Vừa rồi…. hành động hôn sau đó liếm người là ai dạy anh?”

Alvis nghiêng đầu: “Tinh võng.”

Cố Hoài: “….”

“Trên tinh võng nói, hôn người yêu là muốn hôn đầu lưỡi.” Alvis máy móc nói theo sách.

Nhưng vừa rồi còn chưa hôn đã bị gián đoạn, cho nên tâm tình lúc trước của Alvis mới không vui.

Cố Hoài vừa nghe, lập tức bị sặc: “khụ khụ khụ….”

“Không được học bậy ở trên tinh võng.” Cố Hoài miễn cưỡng nghiêm mặt.

Alvis nhìn ánh mắt Cố Hoài trả lời: “không có học bậy.”

Alvis xem đều là những bài học bắt buộc ở trên tinh võng nói, ví dụ như—–

<Cách tỏ ra yếu đuối với người yêu>

<Làm sao để người yêu của bạn nắm được điểm mấu chốt>

<Cách đối xử với người yêu của bạn>

<50 cách để yêu>

…..

Cố Hoài cũng không  miệt mài theo đuổi chuyện này, bởi vì có thói quen ngủ trưa, hắn nói vài câu với Alvis liền cảm thấy mệt, không qua bao lâu hắn liền cuộn mình trên sô pha ngủ thiếp đi.

Alvis thấy Cố Hoài ngủ rồi liền bế hắn lên giường, rồi mới đứng bên giường cúi đầu nhìn.

Trái tim hắn giống như có một lỗ hổng, nhưng sau khi nhìn thấy Cố Hoài, trống rỗng trong lòng Alvis bỗng nhiên được lấp đầy.

Giống như con rồng đã tìm thấy bảo vật quý giá bị thất lạc từ rất lâu.

Khi Cố Hoài xuất hiện trong ánh mắt hắn, cảm giác buồn bực và dục vọng muốn phá hủy biến mất trong thế giới của Alvis.

Trong sự yên tĩnh này nghe thấy thanh âm hô hấp của đối phương, Alvis không hề di chuyển bước chân, hắn vẫn yên lặng đứng như vậy, trầm mặc canh giữ bên cạnh.

Ngày hôm sau Cố Hoài muốn cùng Aye đi tới ngôi trường hôm trước hắn đã vô tình gây rắc rối, dù sao lúc trước đã khiến cho mọi người để ý, lần này Cố Hoài cũng không ngăn trùng tộc đi theo.

“Lavin tinh hơi lạnh.” Cố Hoài vừa nói vừa thổi hơi vào lòng bàn tay mình.

ở lại vài ngày trên tinh cầu này, Cố Hoài vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được khí hậu trên tinh cầu này.

Bởi vì bây giờ ở Toussaint tinh đã là mùa xuân, thậm chí còn sắp vào mùa hè, hắn từ Toussaint tinh tới đây, lập tức từ trong mùa xuân vào mùa đông, nhiệt độ chênh lệch rất lớn.

Nhìn thấy Cố Hoài chà xát tay, Alvis không rên một tiếng đem bao tay trên tay cởi xuống, rồi mới kéo tay Cố Hoài qua, đeo lên tay cho Cố Hoài.

Trong quá trình này Cố Hoài chỉ chớp chớp mắt, cũng không vùng vẫy, để cho Alvis mang bao tay vào cho hắn.

Đây là một chiếc bao tay được đặt làm, nên cũng không hợp với quần áo trên người Cố Hoài, nhưng khi Alvis mặc quân phục cởi bao tay đứng bên cạnh hắn, cảm giác không phù hợp này liền biến thành một loại thân mật khác.

Lần đi học này, Cố Hoài gặp trao đổi sinh mà hôm trước hắn giả mạo.

Trao đổi sinh năm nay là do hiệu trưởng của học viện quân sự liên bang tự mình đưa tới đây, sắp xếp như vậy là bởi vì hiệu trưởng liên bang có chuyện quan trọng cần bàn bạc với hiệu trưởng học viện đế quốc người Fields.

Mà vừa nhìn thấy Thẩm Mục và Hammer ở trong đám trùng tộc, thì hiệu trưởng liên bang kiêm thượng tướng đã về hưu trừng lớn hai mắt.

“Chào bác.” Đang ở trong hàng ngũ của trùng tộc, Hammer lộ ra nụ cười ngượng ngùng mà không mất lễ phép với thượng tướng.

Vì sao lại kêu là bác, chủ yếu là bởi vì thượng tướng là cha của Thẩm Mục.

Thẩm thượng tưởng cứ tưởng con trai mình đã chết trong tay tinh đạo, nhiều tháng cũng không có được tin tức gì, đến cả tang lễ hắn cũng đã chuẩn bị, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy đối phương ở bên trùng tộc.

Đột nhiên gặp mặt khiến Thẩm thượng tướng không biết nên vui mừng khi con trai duy nhất của mình vẫn còn sống, hay là nên nghi ngờ là bị trùng tộc bắt giữ.

Sở dĩ nói “nghi ngờ”, là vì Thẩm thượng tướng thấy hai người ở bên kia giống như là bạn với trùng tộc, khiến hắn phải nghi ngờ vào hai mắt của mình.

Vì có cựu quan chức cấp cao của liên bang quân bộ, cho nên đội ngũ xuất hành của liên bang cũng có đội hộ vệ, bọn hắn và trùng tộc nhìn chằm chằm nhau, người khẩn trương là người Fields.

Hiệu trưởng người Fields sợ bộ đội nhân loại và trùng tộc đánh nhau ở trong trường học, thế nhưng hai bên  cũng chỉ nhìn nhau, cũng không có xung đột thực tế gì xảy ra.

Bị Thẩm thượng tướng dùng vẻ mặt khó nói nên lời nhìn, Thẩm Mục cũng không nói gì, ngược lại là Hammer có dục vọng muốn sống mạnh mẽ nói: “Ngài đừng hiểu lầm, chúng tôi tuyệt đối không phản bội nhân loại.”

Bộ đội nhân loại và bộ đội trùng tộc vừa thấy mặt, hai bên dường như đều có nút tự động, lập tức liền cảnh giác, hơn nữa bởi vì Cố Hoài ở trong này, nhóm trùng tộc trong nháy mắt hơi co lại dựng đồng.

Cảnh tượng này cuối cùng bị Cố Hoài đáng vỡ.

“Xin chào.” Cố Hoài tháo bao tay xuống, vươn tay phải với nhân loại trước mặt.

Đã trải qua rất nhiều chuyện lớn nhỏ, lúc này Thẩm thượng tướng cũng rõ ràng sửng sốt.

Mặc dù dung mạo của Cố Hoài không có lưu truyền trên tinh võng, nhưng đặc điểm tóc đen mặt đen thì mọi người vẫn biết, khi nhìn thấy Cố Hoài được nhiều trùng tộc bảo vệ như vậy, thân phận của hắn cũng không khó đoán.

Trùng tộc vương bắt tay với tướng lãnh nhân loại, cảnh tượng này rất khó để tưởng tượng ra.

Bởi vì cử động này của Cố Hoài, bầu không khí đối đầu của hai bên liền dịu đi, cũng còn khẩn trương như vừa rồi nữa, Thẩm thượng tướng cũng tháo bao tay xuống, cầm tay thanh niên đối diện.

Khi trùng tộc thể hiện hữu hảo với bên ngoài, nhân loại cũng không cho rằng chủng tộc mình phát triển quá tốt, thế nào cũng phải đối đầu với trùng tộc.

Chẳng qua nhân loại và trùng tộc có ân oán và khoảng cách từ kỉ nguyên cũ, phẩn khoảng cách này muốn xóa bỏ cũng cần phải có thời gian.

Không có khả năng quên mất đứa con độc nhất của nhà mình, sau khi bắt tay, Thẩm thượng tướng lên tiếng: “Xin hỏi trùng tộc cần điều kiện gì mới có thể thả hai tên tù binh này ra?”

Cố Hoài nghe nói liền mỉm cười: “Có thể là ngài đã hiểu lầm, bọn họ là khách quan trọng của trùng tộc, cũng không phải tù binh.”

Từ “khách” này khiến Thẩm thượng tướng không kịp trở tay, mà khi hắn nghe được câu tiếp theo lại càng ngạc nhiên hơn.

“chiến hạm trùng tộc chúng tôi vô tình phát hiện hai vị tướng lãnh trong chiến thuyền tinh đạo, khi đó bọn họ bị nhốt làm tù binh, mà trùng tộc cứu viện bọn hắn về Toussaint tinh.” Cố Hoài không hề thay đổi sắc mắt thuật lại.

Câu nói này vừa ra, không chỉ có  Thẩm thượng tướng kinh ngạc, mà hai vị nhân loại đương sự cũng ngẩng ngơ.

Lời nói này bọn họ nghe hình như có chỗ nào đó không đúng….??

Cố Hoài cũng không nói dối, cả câu nói đều là sự thật, dựa vào cảnh tượng lúc đó mà nói, trùng tộc xác thật là đã “cứu viện” bọn hắn.

Rõ ràng đều là nói thật, nhưng Thẩm Mục và Hammer đều cảm thấy có gì đó không đúng nói không nên lời.

Mà phản ứng của trùng tộc thì đơn giản hơn, những trùng tộc ở đây đều đang tự hỏi—-

Hỏi: khi ấy chúng ta đi cứu viện hai tên nhân loại này sao?

Đáp: hình như không phải.

Kết luận: Vương nói là đúng.

Tất cả trùng tộc ở đây mặt đều vô biểu tình, hơn nữa Thẩm Mục và Hammer đều giống như cam chịu không nói gì, Thẩm thượng tướng liền trầm mặc vài giây.

“Thật có lỗi hiểu lầm ngài, tôi không thể đại diện cho địa cầu liên bang, nhưng cá nhân tôi, rất cảm ơn trùng tộc đã cứu viện bọn hắn.” Thẩm thượng tướng liếc mắt nhìn hai người, xét về tâm tình của một người làm cha, hắn nói rất thành khẩn.

Cố Hoài gật đầu, tuyệt không cảm thấy áy náy nhận phần cảm ơn này: “Không cần khách khí.”

Rồi không chờ đối phương lên tiếng đòi người, Cố Hoài nói trước một bước: “hai vị tướng lãnh đã ở trùng tộc làm khách cũng lâu, vốn định khi từ Lenvin tinh trở về Toussaint tinh thì để chiến thuyền Euler đưa hai vị về địa cầu liên bang, nhưng nếu đã tình cờ gặp, vậy thì bọn tôi đưa hai vị đến đây là được rồi.”

Thẩm thượng tướng không có cách nào khác, chỉ đành biểu đạt cảm ơn một lần nữa.

Trùng tộc và nhân loại thế  nhưng có thể bình tĩnh nói chuyện như vậy, trực tiếp khiến người Fields sửng sốt.

Hiện giờ Thẩm Mục và Hammer muốn đi qua đội ngũ của nhân loại, trước khi hai người bước qua, Thẩm Mục còn nhận được một món quà tạm biệt.

“Hả…. cài này, cái này không có độc chứ?” mắt thấy Lisa đưa cho Thẩm Mục một cái khăn tay màu xám bạc, Hammer đứng ở bên cạnh không khỏi nuốt nước miếng, hơi lo lắng dò hỏi.

Không đợi Lisa trả lời, Thẩm Mục nhận lấy cái khăn tay bằng tơ: “Cảm ơn.”

Nhận lấy khăn tay, Thẩm Mục đương nhiên là không có chuyện gì, Hammer đứng ở bên cạnh đợi vài giây, cũng tưởng mình cũng có quà, kết quả hắn nhìn thấy Lisa bình tĩnh rời đi.

Khuôn mặt chờ mong của Hammer lập tức cứng đờ, hắn quay qua hỏi: “Từ từ, không công bằng, vì sao chỉ có cậu là có quà?”

ở trùng tộc một khoảng thời gian, đãi ngộ không công bằng kỳ thật không phải lần đầu tiên Hammer cảm nhận được, nhưng lúc trước cũng không quá rõ ràng….

Ví dụ như nói, hai người bọn hắn cùng nhau ở nhà tù của Toussaint tinh ăn cơm tù, cơm tù của Thẩm Mục hình như tốt hơn hắn một chút.

Mà lần này rõ ràng hơn, Hammer cảm thấy tâm hồn bé bỏng của hắn bị tổn thương.

Biểu tình Thẩm Mục không thay đổi, bình tĩnh nói ra nguyên nhân có khả năng nhất: “Có thể bời vì diện mạo.”

Nếu không phải hiểu biết đối phương, chợt nghe thấy lời này, Hammer có thể nghĩ rằng Thẩm Mục đang nói mát mình.

Khuôn mặt…..

Hammer nhìn khuôn mặt chuẩn phương đông của Thẩm Mục, hắn chú ý tới thanh niên ở trong đám trùng tộc kia cũng tóc đen mắt đen, lập tức rơi vào trầm mặc.

Tóc đen mắt đen, đồng từ hình tròn, lúc này trong trùng tộc là đẹp nhất.

Những người phù hợp với tiêu chuẩn đẹp nhất này, thái độ đối đãi của trùng tộc đương nhiên sẽ tốt hơn một chút.

Đoạn nhạc đệm này kết thúc, Cố Hoài dẫn đoàn trùng tộc tới nơi dạy học ngày hôm nay.

Để cho toàn bộ học sinh có thể tham gia, buổi học này được sắp xếp ở giảng đường lớn.

Giảng đường đã ngồi đầy sinh viên, Cố Hoài đi tới vị trí mà hiệu trưởng chuẩn bị ngồi xuống, rồi mới nhìn lên trên đài.

Là người giảng dạy ngày hôm nay Aye đã đi lên bục giảng, đối mặt với mấy ngàn học sinh trong lễ đường, nội dung giảng dạy của Aye rất ngắn gọn: “giảng dạy thực tế, bất cứ ai trong mọi người đều có thể lên sân khấu, dùng dị năng đánh lại tôi. Mọi người có ba phút để chiến đấu.”

Cố Hoài ho nhẹ một tiếng, kết quả này nằm trong dự kiến, hắn cảm thấy trùng tộc nhà mình trên phương diện chiến đấu, không có khả năng chỉ giảng dạy lý thuyết.

Những sinh viên người Fields trong giảng đường đều háo hức thử sức, nghe nói tộc đàn Isador của trùng tộc giống như người Fields bọn hắn, cũng là trời sinh có tinh thần lực ưu tú, thích dùng dị năng.

Ở trước mặt bọn hắn là Aye một alpha trùng tộc, là một trong bốn gã quân đoàn trưởng của trùng tộc, không biết lợi hại bao nhiêu?

Những sinh viên người Fields này vẫn còn nhỏ tuổi, bọn hắn rất tò mò đối với người mạnh hơn, cũng không có sợ hãi, bởi vậy can đảm đi lên thử đối chiến.

Nhưng Aye rất nhanh để cho bọn họ thấy chênh lệch, nói là thời gian đối chiến ba phút, nhưng những sinh viên lên đài căn bản không chịu được một phút, Aye cũng không di chuyển, chưa tới năm giây đã bị knock out.

Aye cũng chỉ đứng một chỗ không nhúc nhích, năng lực tiên đoán cho hắn nhìn thấy tương lai trước một giây, hắn nhanh chóng dùng phương thức đơn giản giải quyết những sinh viên này.

Cũng không giống những trùng tộc khác, Aye không thích dùng phương thức tấn công từ bên ngoài, cho tới bây giờ hắn chỉ dùng dị năng để giải quyết kẻ thù, mà một lần ngoại lệ duy nhất là hôm nay.

Sau khi Aye đơn giản giải quyết một gã sinh viên, ở một giây học sinh kia đứng dậy, Aye bỗng dưng co lại dựng đồng, hắn đã dịch chuyển xuống dưới đài đứng bên cạnh Cố Hoài.

“?” Ánh mắt Cố Hoài toàn là nghi vấn.

Alvis và hai gã quân đoàn trưởng khác không hề nghi vấn, bời vì hành động của Aye, bọn hắn liền tiến vào trạng thái cảnh giác, Alvis dùng đuôi của hắn quấn lấy Cố Hoài.

Cùng lúc cái đuôi quấn lấy Cố Hoài, đỉnh của giảng đường bị bắn nổ tung.

“Ầm…..”

Thanh âm điếc tai vang lên ngay lập tức, mái vòm bị làm nổ tung không ngừng rơi xuống những viên đá thật to, trong giảng đường trở nên hỗn loạn, nhóm sinh viên thất thanh kêu lên.

Khi mái vòm bị ném vỡ, nhóm học sinh và giáo viên đều nhìn thấy chiến hạm trên bầu trời, trên những chiến hạm này đều có biểu tượng của quân phản loạn.

Bởi vì nội bộ người Fields bất bình đẳng, những người Fields có làn da màu đỏ bị đãi ngộ không công bằng, cho nên liền liên hợp lại tạo thành phản quân.

Đội ngũ phản quân ngày càng lớn, cho tới hôm nay, bọn hắn quyết định tiến hành bạo động một lần ở Levin tinh, địa điểm được chọn là học viện đế quốc.

Lần đột kích này khiến mọi người trở tay không kịp, hệ thống phòng ngự của Levin tinh bị quân phản loạn tìm được lỗ hổng, bên bọn hắn có một gã người Fields từng làm việc ở bộ phận phòng ngự, nhưng bởi vì đãi ngộ không công bằng mà gia nhập phản quân, có lỗ hống này nên hệ thống cảnh báo của Levin tinh không hề phát hiện có kẻ xâm nhập.

Hiện giờ nếu quân đội của Levin tinh đuổi kịp tới đây, khẳng định sẽ không kịp cứu viện học viện, lần này quân phản loạn bạo động là tỏ vẻ không vừa lòng đối với chủng tộc mình, bọn hắn không ngần ngại chĩa súng vào những người dân vô tội.

Không chỉ là giảng đường lớn, những nơi khác của trường học cũng bị phá hoại giống nhau, phát hiện đám học sinh đều tập trung ở giảng đường, đám binh lính phản loạn đáp xuống mặt đất liền bao vây giảng đường.

Các sinh viên người Fields có mặt ở đây đều sợ hãi, giáo viên mà hiệu trưởng nghĩ tới có một nhóm bồ đội trùng tộc đang ở trong giảng đường mà dấy lên hi vọng, nhưng mà những chiến hạm trên bầu trời lại khiến bọn hắn hết hy vọng.

Trùng tộc cho dù mạnh đến cỡ nào, cũng không thể dùng lực lượng của thân thể đi đối đầu với chiến hạm khổng lồ được.

Mái vòm bị nổ vỡ còn không ngừng rơi xuống những viên đá to nhỏ, có một viên đá lớn lao về phía Cố Hoài đã bị Alvis dùng đuôi đập thành bột phấn, rồi sau đó những viên đã nhỏ đều bị những con Tucker trùng tộc dùng thân thể che cho Cố Hoài.

Khi trên bầu trời có một viên đá rơi xuống, những con Tucker trùng tộc đứng ở xung quanh Cố Hoài liền phát ra thanh âm bén nhọn, con Tucker trùng tộc cầm đầu dùng thân hình to lớn để che chắn cho Cố Hoài, tùy ý để những viên đá nhỏ không ngừng đập vào lưng nó.

Mặc kệ những viên đá này đập như thế nào, con Tucker trùng tộc này đều đứng yên không nhúc nhích.

Chỉ cần chặn như vậy là được rồi, nó không thể để đá đập lên người ấu tể, có chúng nó bảo vệ ấu tể sẽ không bị thương.

“Carol…..” Cố Hoài nhìn con Tucker trùng tộc trước mặt hắn không ngừng bị đá đập lên lưng, hắn vô ý thức vươn tay về phía đối phương.

Cố Hoài làm ra hành động này, con Tucker trùng tộc lập tức rít lên với hắn.

Đây là hành động trả lời cho tiếng gọi của ấu tể, đồng thời cũng để đối phương không cần di chuyển, không được để lộ thân thể ra ngoài bị đá đập trúng.

“Carol.” Ánh mắt Cố Hoài hơi mở to.

Càng nhiều đá đập vào trên lưng con Tucker trùng tộc này, Cố Hoài càng ngày càng cảm nhận được một cảm xúc xa lạ mà hắn rất ít có.

Cái cảm xúc này không ngừng tích lũy.

Quân phản loạn sau khi bao vây giảng đường liền bắt đầu tiến lên, bởi vì binh lính phản loạn chĩa vũ khí vào trong giảng đường, mà phạm vi này cũng bao gồm Cố Hoài ở trong, dựng đồng của tất cả trùng tộc ở đây đều co lại thành một sợi dây rất rõ ràng, bọn hắn rõ ràng đã tiến vào trạng thái nổi giận.

Trùng tộc thực cường đại, nhưng kẻ thù điều khiển chiến hạm, bọn hắn hoàn toàn không có khả năng thắng….

Trong giảng đường những người Fields đều tuyệt vọng nghĩ, thế nhưng trong một giây, trong không trung lại xảy ra cảnh tượng khiến bọn hắn sửng sốt.

Có một cơn lốc thật lớn xuất hiện hút toàn bộ những tảng đá đang rơi xuống, sau đó một chiến hạm gần mái vòm đột nhiên bị một lực lượng khổng lồ nào đó kéo đi, toàn bộ chiến hạm phát ra thanh âm kẽo kẹt.

Giống như sợi cao su bị kéo căng tới giới hạn liền bị đứt ra, chiến thuyền này cũng đang bị một lực lượng vô hình kéo dữ dội, các bộ phận khác của thân tàu bất ngờ bị xé rách.

Một chiến hạm đang hoàn hảo, chớp mắt một cái bị chia thành nhiều mảnh, cảnh tưởng này cho dù là phản quân hay sinh viên người Fields nhìn thấy cũng ngơ ngác.

Alvis cũng có năng lực như vậy, nhưng chuyện lần này không phải do hắn làm.

Theo sự biến động của dị năng, nhóm người Fields tìm được người gây ra tình trạng này, đó là thanh niên tóc đen mắt đen đang bị cái đuôi của Alvis quấn lấy.

Cố Hoài nhìn không trung, lúc này ánh mắt của hắn biến thành dựng đồng màu vàng.

So với dựng đầu màu vàng nhạt của trùng tộc alpha, thì màu sắc này càng mãnh liệt và tươi đẹp hơn, có thể so sánh bằng nhiệt độ của ánh mắt trời, cũng lộng lẫy hơn các vì sao.

Đây mới chân chính là đôi mắt màu vàng kim.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play