Trường Nhạc công chúa có chút bực bội, cả giận nói: "Cũng không thể bởi vậy mà không đi? Người này hành động mạnh mẽ, hẳn là tráng niên, thân hình cao lớn, giấu giếm yêu đao, có khẩu âm ở nơi khác, cũng không xuất hiện ở Thẩm Hà... Chúng ta liền loại bỏ, còn lại Hoa Nguyệt Lâu cùng trà lâu, đặc biệt là Tiểu Ngọc cùng Hạ Vương trước khi bị hại đã tới, xem có tìm ra manh mối nào hay không."
Tạ Nham đành phải đáp: "Được! Nhưng hai nơi này người qua lại rất nhiều, trừ khách quen, chí ít sáu bảy phần đều là khách lạ, chỉ sợ phù hợp với điều kiện chỉ có một nửa, mà lại phần lớn là người chỉ dừng chăn hoặc ở một đêm, cho dù tra ra có một số người khả nghi, cũng không thể nào loại bỏ bọn họ đến từ đâu, đi về đâu..."
Trường Nhạc công chúa buồn bực nói: "Chẳng lẽ không thể hay sao?"
"Có thể đi thăm dò, nhưng không cần tốn sức." Cảnh Từ tiếp lời, giữa lông mày có có chút phong mang, "Hay là... tiếp tục tra Hạ Vương phủ đi!"
Trường Nhạc công chúa kinh ngạc, "Hạ Vương phủ còn có cái gì để tra?"
Tạ Nham đã tỉnh ngộ lại, "Đúng! Tiểu Ngọc, Tiết Chiếu Ý, còn có Trương Hoà đều cùng một thế lực nào đó, mà thế lực kia tương đối lợi hại, lợi hại đến mức Hạ Vương cũng không thể công khai được, mới có thể lệnh cho Cận Đại Đức giết người vứt xác, chỉ nói với bên ngoài là Tiểu Ngọc về quê. Như vậy, Trương Hòa đã nói gì với Hạ Vương?"
Trường Nhạc công chúa kích động: "Hạ Vương ở yên trong Hạ Vương phủ, Trương Hoà cùng chỉ có thể thông qua người của Hạ Vương phủ thường đi ra ngoài mà nói lại, mà lại nhất định phải là thân tín của Hạ Vương mới có thể bảo đảm có thể đem tin tức trực tiếp truyền đưa cho Hạ Vương."
Tạ Nham trầm ngâm, "Nhưng sau khi Hạ Vương bị giết, không phải đã tra hỏi từng người thân tín bên cạnh Hạ Vương rồi sao? Tựa hồ cũng không nghe được tin tức gì."
Cảnh Từ nói: "Lúc ấy xác định là Hạ Vương bị hại, hẳn là những người thân tín kia chưa liên hệ Hạ Vương với Tiểu Ngọc. Về sau bởi vì manh mối là túi thơm, suy đoán ra Tiểu Ngọc bị hại trong phòng của Hạ Vương, trọng tâm tra án là Cận Đại Đức, cùng Tiết Chiếu Ý, chưa từng hỏi lại thân tín của Hạ Vương. Huống chi cái chết của Hạ Vương, các thân tín đều có hiềm nghi, những ngày này người người cảm thấy bất an, cho dù người đó nghĩ tới hai vụ án có liên quan, cũng không dám lỗ mãng mà báo cáo."
Con mắt Tạ Nham dần sáng lên, " Việc này tiếp tục giao cho Mộ Bắc Yên càng tốt."
Cảnh Từ cười cười, "Hắn dù có chút hoang đường, nhưng tinh thông tra tấn, ép cung, một vòng tra xuống, nhất định có thu hoạch."
- - - - - - - - - --
Cũng không cần nhắc đến lệnh bài của Dĩnh Vương phủ, vẻn vẹn điểm đáng ngờ trước mắt, đã đủ để Mộ Bắc Yên quyết định tìm thân phận thật của Tiểu Ngọc và Tiết Chiếu Ý.
Đổi góc độ khác, bọn họ đã rất nhanh biết được sự tình khước khi Tiểu Ngọc bị hại.
Bị người thuyết thư lợi dụng, truyền tin tức về cho Hạ Vương, là cận vệ đã theo Hạ Vương nam chinh bắc chiến nhiều năm - Cẩn Thanh.
Hạ Vương luôn dưỡng bệnh trong viện, Cẩn Thanh cùng cận vệ nam chinh bắc chiến rảnh rỗi, lúc nhàn hạ thường đến trà lâu nghe sách, nghe một chút dân ca. Tính tình Cẩn Thanh ngay thẳng, lại dễ kết giao nói chuyện, tới một hai lần liền kết giao bằng hữu với người thuyết thư tên Trương Hòa.
Đã là bằng hữu, tất nhiên không có gì giấu nhau.
Hai vị công tử trong Hạ Vương phủ tính tình thế nào, cùng với cơ thiếp trong Hạ Vương phủ, vị nào có tài, vị nào có mạo, vị nào thủ đoạn bất phàm, sớm tối có thể trèo lên cành cao.
Dung mạo của Tiểu Ngọc xuất sắc, trong lúc nói chuyện phiếm cũng liệt kê cả ra.
Ngày đó Cẩn Thanh đi uống trà, vừa hợp Trương Hoà cũng vừa kể xong một đoạn sách, liền ngồi cùng một chỗ uống trà nói chuyện tào lao.
Mặc dù là nói chuyện phiếm, lại là cận vệ trung thành của Hạ Vương, Trương Hoà chỉ cần nói mấy câu đã gây ra sự chú ý cho Cẩn Thanh.
Trương Hoà cùng hỏi: "Vị Tiểu Ngọc cô nương kia có phải gần đây dự định về kinh thành hay không?"
Cẩn Thanh kinh ngạc, "Kinh thành? Tiểu Ngọc là thị nữ của Ngôn Hi công tử, một mực ở Thẩm Hà, cũng không phải từ kinh thành tới, sao lại về kinh?"
Trương Hoà liền buồn bực nói: "Nhưng hôm kia ta thấy một tấm lệnh bài rơi ra từ trên người nàng, phía trên có chữ "Dĩnh". Lúc ấy ta nhặt lên đưa cho nàng, nàng vội vàng hấp tấp, mặt đều đỏ lên. Nếu như ta nhớ không lầm, Dĩnh Vương là phong hào của đương kim Tam hoàng tử? Ta còn đoán trong Dĩnh Vương phủ có lẽ có người coi trọng nàng, chuẩn bị đón nàng vào kinh thành đó!"
Cẩn Thanh chưa từng nghe nói việc này, càng buồn bực, truy hỏi: "Về sau nàng có nói gì hay không?"
Trương Hoà cũng đáp hắn: "Không có, dường như nàng tới đây gặp một cô nương khác. Cô nương kia so với nàng trông còn duyên dáng, xinh đẹp hơn, mặc dù nhìn có chút bệnh tật, nhưng khí vận phong độ thế kia, ngay cả Phó Mạn Khanh ở Hoa Nguyệt Lâu cũng không bằng một cái móng tay của nàng. À, nàng cùng với Tiểu Ngọc cô nương giống nhau, trên móng tay cũng sơn nước màu Phụng Tiên hoa đỏ rực. Nói càng kì quái, ta vào Nam ra Bắc lâu như vậy, đều chưa thấy có nữ tử nào sơn móng tay nhẹ nhàng khoan khoái màu hồng đỏ đẹp như vậy!"
Cẩn Thanh trầm ngâm nói: " Cái này ta biết, trong phủ chúng ta có trồng Phụng Tiên, mấy vị cơ thiếp đều dùng Phụng Tiên Hoa sơn móng tay... Chẳng lẽ nữ tử này ở trong phủ chúng ta?"
Trương Hoà cùng vỗ tay nói: "Không sai, không sai, khẳng định cũng là Hạ Vương phủ! Có một lần ta còn thấy vị tiểu mĩ nhân đó uống trà cùng với Tiết phu nhân đó!"
Cẩn Thanh hỏi: "Cùng với Tiết phu nhân? Là Tiểu Ngọc cô nương, hay là vị mĩ nhân bệnh tật kia?"
Trương Hoà nói: "Đương nhiên là mĩ nhân bệnh tật! Đến cùng là quý nhân nhà nào, đi uống trà cũng phải che dấu! May mà ta ở bên trong trà lâu, không thì cũng không thể nhìn thấy dung nhan của Tiết phu nhân đâu!"
"Sao ngươi lại nhận ra là Tiết phu nhân?"
"Khụ, huynh đệ quên rồi sao? Lúc trước ngươi hộ tống Tiết phu nhân đến *vải trang để chọn tơ lụa, vừa gặp được ta, nói qua kia là Tiết phu nhân. Về sau Tiết phu nhân ra lúc, ta liền lưu tâm nhìn nhiều mấy lần. Tuy nói nàng lúc ấy mang theo mũ, đến cùng dáng người khí độ như vậy, nàng lại am hiểu chế hương, xa xa liền có thể nghe được mùi thơm ngào ngạt, khác hẳn với các quý phu nhân khác sử dụng hương liệu, ta làm sao không nhận ra?"
(*vải trang: nơi sản xuất vải vải tập trung, giống như điền trang: canh tác nông nghiệp tập trung)
" À đúng... đúng..."
Cẩn Thanh gật đầu, sau khi hồi phủ càng nghĩ càng nghi hoặc. Huống chi sự việc đã liên quan tới Dĩnh Vương, cũng sẽ không phải chuyện nhỏ.
Thế là có cơ hội có một mình Hạ Vương, hắn liền đem việc này bẩm báo với Hạ Vương.
Hạ Vương hiển nhiên không nhận ra Tiểu Ngọc, nhưng đối với chuyện này cực thận trọng. Nhất là nghe thấy dung mạo Tiểu Ngọc xuất sắc, rất được Tả Ngôn Hi yêu quý, mặt liền trầm xuống. Hạ Vương trầm ngâm một lát, căn dặn Cẩn Thanh đừng nói chuyện này với người khác, mới để hắn đi, gọi Cận Đại Đức lại.
Sau đó không lâu, trong phủ liền truyền ra tin tức Tiểu Ngọc về nhà thăm mẫu thân bị bệnh, lập tức Tiểu Ngọc bị sát hại.
Quan phủ tra trên cửa, Cận Đại Đức có chút khẩn trương. Hắn gọi Cẩn Thanh đến, nói đó là ý của Hạ Vương, lệnh hắn không được nói ra. Cẩn Thanh biết Hạ Vương đã hạ lệnh cho Cận Đại Đức đi tra, hẳn là Tiểu Ngọc có gì không ổn, mới hạ lệnh diệt trừ.
Cẩn Thanh đi theo Hạ Vương nhiều năm, gặp không ít việc đời, rất rõ ràng có nhiều sự việc cho dù biết, nhưng tốt nhất nên giả bộ không biết, tốt nhất tranh thủ thời gian mà quên đi.
Thế là, nha môn đến đây điều tra Tiểu Ngọc, Cẩn Thanh biết rõ chính Hạ Vương làm chủ, lại không chịu nói ra nửa chữ, về sau Hạ Vương bị ngộ hại, thân là cận vệ bên cạnh Hạ Vương hắn cũng cảm thấy bất an, hắn cũng nghĩ qua rất có thể cùng Tiểu Ngọc và Dĩnh Vương có quan hệ, nhưng lại sợ nhiều lời sai nhiều, làm cho người ta nghi ngờ, lại kéo ra cả sự tình Hạ Vương diệt trừ Tiểu Ngọc, chỉ sợ lại sẽ sinh ra chuyện khác.
Huống chi ở bên trên còn có Cận Đại Đức vừa biết mọi chuyện, còn chấp hành. Nếu như Cận Đại Đức không nhắc đến, hắn cần gì phải nói nhiều?
Tiếp theo Cận Đại Đức, Tiết Chiếu Ý tuần tự bị xử lý, Cẩn Thanh càng nghi ngờ, đã sớm thấp thỏm không thôi. Cho nên Mộ Bắc Yên hồi phủ hỏi một chút sự tình Tiểu Ngọc, hắn lập tức tiến lên, đem nguyên nhân trước sau một năm một mười nói hết.
- - - - - - - --
Từ Trường Nhạc công chúa, Tạ Nham, cho tới Lý Phỉ, A Nguyên, đều chen trong thư phòng của huyện nha, nghe Mộ Bắc Yên đem lời khai của Cẩn Thanh kể lại, sau đó đều trầm mặc.
Chen nhiều người, cửa sổ lại đóng chặt, thư phòng càng chật chội, vừa ngạt vừa nóng.
Lý Phỉ tuy là quan phụ mẫu huyện Thẩm Hà, nhưng không có tiếng nói trong đây, chỉ có thể phụng bồi vị trí thấp nhất, ngồi ở góc tường hẻo lánh, thỉnh thoảng lau mồ hôi, lại không dám mở cửa sổ. Hắn thậm chí nhịn không được đem ghế xê dịch lại đằng sau hận không thể đem mình co lại đến vách tường, tránh khỏi việc nghe được nhiều thứ mà quan thất phẩm nho nhỏ như hắn không nên nghe.
Cảnh Từ ngồi ở bên cạnh Tả Ngôn Hi, chống trán than một tiếng, ảm đạm cùng bất đắc dĩ nói không lên lời, ngược lại tang thương cùng bất đắc dĩ.
Hắc y nhân và Trương Hoà cũng đều chưa từng lục soát, Tiểu Hoài cũng chưa từng tìm ra. A Nguyên cũng rất không thoải mái. May mà nàng bị thương không nặng, bó thuốc liền không có gì đáng ngại, vừa đi qua, đứng sau lưng Cảnh Từ. Chợt nghe Cảnh Từ thở dài, trong bụng nàng lại hơi hồi hộp một chút, giống như có cái gì chuyện gấp gáp muốn nói, nhưng nghĩ không ra là chuyện gì.
Trường Nhạc công chúa hớp lấy trà, lại cũng nghe được, gác lại chén trà hỏi Cảnh Từ: "Điển sử, ngươi có ý kiến gì không?"
Tạ Nham, Mộ Bắc Yên đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Cảnh Từ.
Ánh mắt Cảnh Từ u ám, thản nhiên nói: "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy án Hạ Vương có thể kết. Hung thủ là Tiết Chiếu Ý, đồng lõa là Cận Đại Đức. Bọn họ vì gian tình mà giết Hạ Vương."
Lại tra được, chính là Hạ Vương cố kỵ một chút chân tướng.
- - - đề lời nói với người xa lạ - - -
< HƯƠNG TRONG TRƯỚNG > còn một chương cuối cùng, một quyển này cũng đã nhanh hoàn tất. Nhóm muội muội cảm thấy vụ án này thế nào?
PS: tiếp tục ngày mai gặp!
(Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpres, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor)
Edit + Beta: Hàn - Mai
Chương 153
Rõ ràng Tiểu Ngọc chỉ là một thị tỳ nho nhỏ, đối với Hạ Vương giết người như ngóe mà nói, giết chết nàng giống như bóp chết một con kiến, căn bản không cần cố kỵ điều gì.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Hạ Vương sai người dìm xác, hủy đi thi thể, còn lệnh Cận Đại Đức nói rằng nàng về quê thăm mẹ.
Không phải Hạ Vương muốn giấu diếm Tả Ngôn Hi, mà là muốn giấu diếm người đứng sau Tiểu Ngọc, ông ta không muốn đắc tội người đứng sau.
Hạ Vương rất được Lương đế quan tâm, tay cầm binh quyền còn cần cố kỵ ai, ai lại há có thể khiến Hạ Vương cố kỵ?
Mà lại là Dĩnh Vương phủ, đã để mọi người thấy rằng Hạ Vương dù có quyền thế thế nào cũng không muốn cuốn vào vòng xoáy "tranh đoạt hoàng quyền", ngay cả Trường Nhạc công chúa sinh ra trong hoàng thất cũng phải cố hết sức để không bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành quyền thế cùng địa vị.
Đôi mắt đào hoa của Mộ Bắc Yên như đang có ngọn lửa nhảy nhót, nắm đấm bóp lại lỏng, lỏng lại bóp, chợt đánh một quyền lên bàn, quát khẽ: "Không được! Phụ thân chinh chiến cả đời, vất vả nửa đời, ta không thể để cho ông ấy chết không rõ ràng! Ta muốn tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau, thủ phạm chân chính!"
Thư án cũ nát không thể chịu được sức mạnh nắm đấm của hắn, chén trà đã rơi xuống, nước trà tràn ra đất.
Cửa sổ bên ngoài đóng chặt, có tiếng chim ưng bay lướt qua. Nhưng mọi người đều trầm tư suy nghĩ, không có người nào nhìn nước trà dưới đất, càng không để ý tới động tĩnh ngoài cửa sổ.
Một hồi lâu, Tạ Nham mới nói khẽ: "Kẻ chủ mưu là ai, có thể sau này chậm rãi tra. Nhưng trước mắt... Theo ý Điển sử kết án là tốt nhất. Nếu như đối phương buông lỏng cảnh giác, có lẽ có thể phát hiện nhiều manh mối hơn."
Tinh thần Tả Ngôn Hi không tốt, một mực vịn lấy tay chống đỡ trán, giống như chưa thoát ra khỏi lao tù khổ sở. Thẳng đến lúc này, hắn mới ngẩng đầu lên, nói khẽ: "Mọi người có phải quên một việc hay không? Kẻ chủ mưu cũng không phải là người sau lưng của Tiểu Ngọc cùng Tiết Chiếu Ý, mà là người thuyết thư tên Trương Hòa kia."
Từ khi phát hiện án này có khả năng có quan hệ với Dĩnh Vương, Trường Nhạc công chúa một mực có chút uể oải, thẳng đến lúc này mới hếch lưng, gật đầu nói: "Đúng! Từ Tiểu Ngọc đến Hạ Vương, lại đến Phó Mạn Khanh, khả năng tất cả đều là tính toán của Trương Hoà. Hắn thông qua Cẩn Thanh truyền lại tin tức, bán đứng Tiểu Ngọc. Nếu như Cận Đại Đức đã tìm thấy bằng chứng trong phòng của Tiểu Ngọc, chứng thực Tiểu Ngọc là tai mắt của một vị đại nhân nào đó đặt ở Hạ Vương phủ, Hạ Vương đương nhiên sẽ diệt trừ Tiểu Ngọc, Trương Hoà còn đem Tiết Chiếu Ý giật vào, nhưng từ biểu hiện của Hạ Vương, ông ấy không hoàn toàn hoài nghi Tiết Chiếu Ý, chỉ là hỏi qua Tiết Chiếu Ý một số việc. Nhưng trong lòng Tiết Chiếu Ý có quỷ, lại có Trương Hoà ở phía sau mê hoặc, lo lắng mình dẫm vào vết xe đổ của Tiểu Ngọc, mới quyết định *tiên hạ thủ vi cường"
(*Tiên hạ thủ vi cường: trích trong Binh pháp tôn tử. Có nghĩa là: Ra tay trước sẽ dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau sẽ chịu phần thua thiệt, bất lợi.)
Đôi mắt Trường Nhạc công chúa dần dần sáng lên, "Thân phận của hắc y nhân tạm thời chưa rõ, nhưng tuổi tác cùng tướng mạo của Trương Hoà lại rất rõ ràng. Lý Tri huyện, mau chóng vẽ ra tranh chân dung hắn, truyền đi các châu phủ, truy nã lão hồ ly này đi!"
Lý Phỉ vội vàng gật đầu, Mộ Bắc Yên lại còn nhíu mày, "Nhưng việc này vẫn là không đúng! Cận Đại Đức có thể giúp đỡ Tiết Chiếu Ý vu hãm Ngôn Hi, chứng minh bọn họ là cùng một bọn, tại sao lại giúp phụ thân ta lục soát chứng cứ, giết người vứt xác?"
Cảnh Từ cười lạnh, "Cái này đơn giản! Vợ con của Cận Đại Đức đều ở kinh thành? Nếu như người đứng sau Tiết Chiếu Ý đủ mạnh, cường đại đến mức có thể bắt vợ con hắn để áp chế hắn, hắn lại không có Hạ Vương làm chỗ dựa, chỉ có thể liều chết vu hãm cho Ngôn Hi. Một khi hắn chết đi, đối phương đối phó với vợ con hắn cũng chẳng có nghĩa gì, sau khi Tiết Chiếu Ý chạy thoát cũng nhớ tới phần tình nghĩa này, nên ra sức bảo vệ vợ con hắn."
Tạ Nham đã gật đầu không ngừng, "Đúng! Đúng! Cận Đại Đức còn có thể phát thú tính với Tiểu Ngọc lúc sắp chết, cũng có thể chứng minh lúc ấy hắn không biết Tiểu Ngọc cùng Tiết phu nhân là đồng bọn. Sau đó, Tiết Chiếu Ý quyết định sát hại Hạ Vương, mới vừa đấm vừa xoa Cận Đại Đức."
Mộ Bắc Yên nói: "Nói cho cùng, người đã sắp đặt Tiểu Ngọc cùng Tiết Chiếu Ý ở Hạ Vương phủ là ai! Ta liền gọi người đi kinh thành, tra kỹ vợ con Cận Đại Đức, xem là ai uy hiếp!"
Tả Ngôn Hi nói: "Không cần!"
"Sao?"
"Hôm qua ta hồi phủ, đã an bài người về kinh điều tra rồi!"
Mộ Bắc Yên nửa ngày sau mới nói: "Rất tốt, rất tốt, huynh vẫn nghĩ nhanh hơn ta một bước."
Tả Ngôn Hi giật mình, vội nói: "Việc này nguy hiểm tới an nguy, phải xử lí thật. A Nguyên nên cùng đệ thương nghị, hôm qua đệ lại không hồi phủ."
Mộ Bắc Yên hơi mỉm cười, "Được được, đi đầu một bước là chuyện tốt, đừng nghĩ ta không có khí lượng như thế, có vẻ dưới gầm trời này người tốt đều đã chết hết, chỉ còn lại một người quân tử như huynh."
Tả Ngôn Hi liền ngậm miệng không nói.
Mộ Bắc Yên nhìn chằm chằm hắn, đợi muốn nói gì, lại nuốt xuống, quay người ngồi trở lại trên ghế, buông thõng tầm mắt không nói một lời.
Ánh mắt A Nguyên cũng đảo qua Tả Ngôn Hi, do dự một lát, đến cùng nhịn không được, nói: "Ngược lại ta biết tiểu mĩ nhân bệnh tật kia, còn đẹp hơn gấp mười so với Phó Mạn Khanh, lại cũng sơn màu sơn móng tay đó."
Trường Nhạc công chúa vội hỏi: "Là ai?"
A Nguyên nói: "Khương Tham. Là con gái của Chu phu nhân và chồng trước, Chu phu nhân giết Chu Thực, nàng cũng có tham dự. Nhưng sau khi Chu phu nhân tự sát, bệnh tình của nàng cấp tốc chuyển biến xấu mà chết, tại sao còn xuất hiện ở Thẩm Hà, còn ngồi cùng Tiểu Ngọc?"
Trường Nhạc công chúa liền hỏi Tả Ngôn Hi, "Tả Ngôn Hi, ngươi biết Tiểu Ngọc cùng Khương Tham có qua lại sao?"
Tả Ngôn Hi vịn trán ngón tay giật giật, sắc mặt trầm tĩnh, rất nhanh trả lời: "Bẩm Công chúa, Ngôn Hi không biết."
Mộ Bắc Yên đảo qua khuôn mặt trắng bệch của Tả Ngôn Hi, khinh thường nói: "Cả ngày huynh ấy chỉ quan tâm y dược, mỹ nhân như Tiểu Ngọc ném trước mặt, hắn cũng không để ý, chớ nói chi là thường ngày Tiểu Ngọc kết giao với người nào. Khương Tham chết chúng ta đều thấy tận mắt, không sai, Trương Hoà nói tới, hoặc căn bản chính là đang nói bậy, muốn phụ thân ta suy đoán lung tung."
Ngón tay thon dài của Cảnh Từ vuốt chén trà, trầm ngâm nói: "Cũng có khả năng Trương Hòa muốn liên hệ với án Chu Thực, cố ý lừa dối."
A Nguyên nhìn Cảnh Từ một chút, liền hơi xúc động. Bởi vì thân phận của nàng thấp, nàng không thể không đứng hầu ở bên cạnh, không thể bưng chén trà nhỏ lên, uống mấy ngụm trà, tiện đem nghi vấn đầy bụng nuốt xuống, tránh khỏi trước mặt mọi người đặt câu hỏi, không biết khó khăn cho ai.
Lý Phỉ đã hiểu câu chuyện, nói: "Công chúa cùng chư vị đại nhân đều cho rằng Trương Hoà khả nghi nhất, hạ quan liền phát đến các châu phủ, liên hợp truy nã Trương Hoà. Chúng ta điều tra cẩn thận, hắn nhất định không dám đi *quan đạo, có lẽ còn không có trốn xa. Lại có các châu phủ hỗ trợ, sớm bày ra thiên la địa võng, không sợ hắn trốn lên trời!"
(*quan đạo: dạng như biên giới giữa các nước)
Trường Nhạc công chúa gật đầu cho hắn rời đi, Cảnh Từ trầm thấp thở dài, nói: "Không sợ hắn trốn lên trời, lại sợ hắn căn bản không trốn thoát nổi ra Thẩm Hà."
Tạ Nham suy nghĩ, sau đó thất thanh nói: "Hắc y nhân kia..."
Cảnh Từ nói: "Hắc y nhân chỉ là một người trong số đó. Có thể đem tai mắt xếp vào Hạ Vương phủ, khả năng vẫn còn. Bây giờ Trương Hoà đã làm vậy, diệt xong Tiểu Ngọc, mạng của Tiết Chiếu Ý, lại làm bại lộ Dĩnh Vương phủ. Bất luận việc này có phải là có liên quan tới Dĩnh Vương phủ hay không, Dĩnh Vương đều sẽ bị cuốn vào. Hậu quả này, tuyệt đối không phải Tiết Chiếu Ý cùng những đồng bọn kia muốn nhìn thấy. Huống chi, Trương Hòa cùng là đồng bọn, nhưng hắn phản bội, nội tình bên trong hẳn là biết rất nhiều."
Tạ Nham vỗ trán thở dài: "Thế là, chúng ta nóng lòng tìm Trương Hoà thẩm vấn, bọn hắn lại nóng lòng giết Trương Hoà để diệt khẩu?"
Cảnh Từ cười khổ, "Mà chúng ta không biết lai lịch của Trương Hoà, bọn hắn cùng Trương Hoà làm cộng sự đã lâu, đối với tính tình cùng cách làm việc dễ như trở bàn tay, các ngươi cảm thấy, chúng ta bắt được Trương Hoà trước, hay là bọn hắn giết Trương Hoà trước?"
Tạ Nham do dự một lát, rốt cục chỉ có thể nói: "Chỉ sợ.. phần thắng của chúng ta không lớn."
Ngoài cửa sổ lại truyền tới thanh âm nhào cánh.
Lý Phỉ rời đi, cửa cũng không đóng chặt, thế là thanh âm kia lọt vào tai liền rõ ràng hơn.
A Nguyên rốt cục nghe ra thanh âm kia quen tai, muốn xông ra xem, đã nghe được một tiếng kêu của chim ưng, cùng tiếng kiếm rút khỏi vỏ.
Gần như đồng thời, cát đá trên mái nhà đều lăn xuống.
Trường Nhạc công chúa bỗng dưng quát: "Ai?"
A Nguyên cũng đã nghe được rõ ràng, vui vẻ kêu lên: "Tiểu Hoài!"
Đám người bận bịu kéo cửa lao ra nhìn lên, chính thấy một thiếu niên chật vật từ mái hiên nhà ngã rơi xuống đất, nhìn cọng lông bay bên trên chửi: "Lông lá súc sinh, làm như ta không dám chặt ngươi thật ư?"
A Nguyên cả giận nói: "Ngươi dám!"
Thiếu niên kia ngẩng đầu, một gương mặt tuấn tú, chính là Tiêu Tiêu. Hắn cười nói: "À,... không dám. Không phải nó còn sống được đến bây giờ hay sao?"
Trong tay hắn cầm kiếm, nhưng hoàn toàn chỉ huơ huơ, dù là móng vuốt Tiểu Hoài thiếu chút nữa cào vào mặt hắn, hắn đều chưa từng thật sự tổn thương nó.
Một giọt hai giọt đỏ máu đỏ thắm nhỏ xuống, rơi xuống vạt áo Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu liền bất đắc dĩ vỗ trán, khua tay nói: "Giương nanh múa vuốt với ta.... thật đúng là không muốn mạng? Nhanh xuống chỗ chủ nhân ngươi đi..."
A Nguyên bận bịu chào hỏi Tiểu Hoài, Tiểu Hoài hữu khí vô lực quay đầu nhìn nàng, quả nhiên cong vẹo bổ nhào qua đậu ở trên vai nàng như lúc trước, nhưng dưới chân lại rõ ràng bất ổn, móng vuốt bất an bám lấy áo nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã chổng vó xuống.
- - - đề lời nói với người xa lạ - - -
Ngày mai gặp!
(Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpres, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor)
Edit + Beta: Hàn - Mai
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT