Chỗ Đinh Tào hái Phụng Tiên, có thể ngẫu nhiên dẫn rắn độc tới, còn có thể miễn cưỡng nói được, nhưng lúc A Nguyên nhặt được hai gốc Phụng Tiên kia, Phụng Tiên đã khô héo một nửa.
Huống chi sát thủ kia là ai? Phụng Tiên dù dẫn rắn độc tới, không lẽ cũng dẫn cả sát thủ tới?
Khương Tham không đáp, tóc đen phủ lên gương mặt tái nhợt.
Cảnh Tri Vãn đến gần áp tay vào mạch, nhìn về phía A Nguyên, "Đã chết."
Chu Kế Phi bỗng dưng kêu lên: "Không thể nào! Không thể nào! Nàng sẽ không chết, vì sao lại nói hươu nói vượn để nguyền rủa nàng? Vì sao lại nguyền rủa nàng......"
Hắn run run lấy ôm lấy Khương Tham, lại cực ôn nhu hướng nàng nói: "Ta không sợ, muội cũng đừng sợ, đừng sợ......Ta dẫn muội đi tìm đại phu, tìm đại phu thật tốt! Muội muốn máu linh hạc đúng không? Không sao, ta sai người đi lấy, lấy thật nhiều máu linh hạc.....Ai cũng không ngăn được, không ngăn được......"
Khương Tham gầy yếu và nhẹ vô cùng, Chu Kế Phi ôm nàng cũng đi được nhanh chóng, nhưng dưới chân hắn lại như uống rượu say, lắc qua lắc lại, xiêu vẹo, lúc chạy tới cửa lại va vào khung cửa, cả người ngửa mặt ngã sấp xuống.
"Nhị đệ!"
Lúc Chu Hội Phi chạy qua đỡ, Chu Kế Phi đã bò lên, cũng không để ý trên trán có vết thương lớn, chẳng qua là hoảng sợ sờ mặt Khương Tham, bối rối hỏi thăm: "Tham nhi, có đụng vào đâu không? Có đau hay không? Đều là ta không tốt, là ta không tốt......"
Vết thương trên trán máu chảy ra, chảy xuống cả mặt và cổ hắn, hắn lại hồn nhiên không hay, chỉ xem Khương Tham như bảo bối mà ôm trong ngực, lảo đảo chạy vội ra ngoài.
Chu Hội Phi ngơ ngác nhìn vết máu dọc đường, hắn chợt ngã ngồi xuống, cao giọng kêu khóc nói: "Cái gì là linh hạc tủy..., cái gì là máu linh hạc..., muốn cái gì các người cứ nói! Ta đều cho các người, ta cái gì cũng không muốn, các người đừng phát điên nữa được không? Vì sao ai cũng đều điên hết rồi? Điên rồi sao?"
--------------
Những người kia...đã chết, câu chuyện này, rốt cuộc là ai điên rồi, hay là không điên, kỳ thật không ai nói được rõ ràng.
Nhưng A Nguyên cùng mọi người cuối cùng cũng xác định là Chu Kế Phi thật sự điên rồi.
Chu Thực khi còn sống, trân quý nhất là đám linh hạc bị xích cổ kia, nhưng lại bị Chu nhị công tử, cái người mà ngày xưa ngay cả giết gà cũng không dám, không thiếu không thừa mà làm thịt từng con một.
Có con bị chặt thành hai nửa, có con bị vặn gảy cổ, có con ngay cả cánh đều bị kéo xuống khi sống sờ sờ....Sau đó mang đi hiến tế trước thi thể Khương Tham.
Chu Kế Phi cả người đều là máu, ôm Khương Tham khóc vừa cười, luôn mồm nói khi nàng tỉnh lại, sẽ gả cho hắn, sẽ cùng hắn sinh một đàn *tiểu oa nhi, mà mỗi đứa con đều có thể sống khỏe mạnh, vui vẻ, sống lâu trăm tuổi......
(*tiểu oa nhi: đàn con bé bỏng)
Chu Hội Phi quản lí gia sản, khó khăn giải quyết cả Chu gia đang loạn thành một đoàn, lo toan tang sự cho phụ thân, lại mang Chu phu nhân cùng Khương Tham chôn cất ở sườn núi xa xa, để cho bọn họ ở dưới suối vàng cũng cách xa nơi này, miễn cho sau chết rồi còn nhớ tới những oán hận, hồn về địa phủ rồi cũng không được yên.
Tang sự còn chưa xong, sổ sách ở điền trang khắp nơi lại dồn về trước mặt hắn, vẫn không thể không đối mặt với Chu Kế Phi đã phát điên ngày ngày kéo dài thuốc tiên, loay hoay người ngã ngựa đổ, ngay cả lời mời của Phó Mạn Khanh hắn cũng không để ý tới, chứ nói chi là suy nghĩ đến cái gì Ngọ Dương đan hay Như Ý hoàn.
Edit + Beta: Hàn - Mai
Chương 104:
Trong họa gặp phúc chính là hắn vốn phiền não vì mình mập mạp, nhưng sau khi bị giam trong ngục mấy ngày đã sút hơn mười cân, vất vả việc nhà lại gầy xuống hai, ba mươi cân, lại ngoài ý muốn biến thành công tử anh tuấn cao ngất, về sau hắn còn cưới thê tử hiền thục, rất ân ái, những dược liệu trân quý trước đó của cha để lại, hắn đều ném đi không còn một mẩu.
Trước sau hắn thay đổi quá lớn, cho nên khi người dân huyện Thẩm Hà nhắc đến hắn, đều tấm tắc bảo kì lạ, tưởng rằng chuyện lạ heo biết bay là thật. Cũng không biết năm đó mẹ đẻ của hắn sao lại đặt tên như vậy, có phải tinh thông đạo pháp hay không, đã dự đoán được đủ loại sự việc sau này mà hắn phải trải qua.
Đương nhiên, những điều này đều là nói sau.
Bất luận như thế nào, bản án này xem như kết thúc, Lý Phỉ có thể thở phào, Tạ Nham cũng có thể hồi kinh.
Nhưng mấy người đều có sự tình canh cánh trong lòng.
Lý Phỉ lắc đầu thở dài: "Chu Kế Phi cũng là người đọc sách, cha hắn chết cũng không thấy hắn khó chịu, nhưng một nữ nhân chết lại khiến hắn muốn chết, không muốn sống, còn bị điên nữa, đây là do đọc sách bị điên sao?"
Cảnh Tri Vãn lúc ấy chưa từng trả lời Lý Phỉ, nhưng có một lần lại cùng Tỉnh Ất nói: "Nói *từ tử hiếu, đầu tiên phải phụ từ mới được. Phụ không từ, tử hà tất hiếu? "
(*Đạo giữa cha và con trai là hiếu kính.
Trăm thiện đứng đầu là hiếu, phụ từ tử hiếu, không cần cho cha mẹ nhiều tiền, chỉ cần làm cho họ cảm thấy ấm áp, vừa ý là đủ. Có hiếu kính mới có thâm tình cha con, mới có vui vẻ thuận hòa)
A Nguyên đối với "Từ" hoặc "Hiếu" cảm giác cũng là mơ hồ, nhưng lúc trước nàng nhớ Tiểu Lộc đã từng nói nàng đã giết con chim ưng của nam tử vào viện của Nguyên phu nhân cả một đêm không ra ngoài, mà nàng đối với mẫu thân hiển nhiên cũng có khúc mắc, ước chừng "từ" hay "hiếu" các thứ cùng mẹ con nàng cũng không có quan hệ. Nàng chỉ nhớ, sát thủ đêm đó suýt lấy mạng nàng, lại đoán không ra lai lịch.
Đáng tiếc đêm đó sát thủ cùng nàng giao đấu đấu chỉ có mình nàng biết, Cảnh Tri Vãn đuổi qua cũng chỉ thấy nàng bị thương do rắn cắn, nghe nàng nói thầm về việc này, hắn còn không khách khí chút nào hỏi nàng: "Ngươi thật xác định, không phải là xuất hiện ảo giác sau khi bị thương do rắn cắn?"
A Nguyên rất phiền muộn.
Chẳng lẽ lúc cùng sát thủ giao đấu, còn song tước tua cờ tên thân kiếm, đều là ảo giác của nàng?
Tạ Nham sau khi tra lại bản án, đã viết sổ con về kinh, báo cáo nguyên do hậu quả, nhưng cũng không hồi kinh.
Hắn lại hạ mình ở huyện nha nho nhỏ, cùng với Mộ Bắc Yên làm bạn, Lý Phỉ đành phải nhường lại phòng ngủ của mình, cuốn gói ở bên ngoài phòng dành cho khách ngủ hai đêm, ủy khuất, phẫn nộ cũng không dám nói.
A Nguyên đối với Tạ Nham rất có hảo cảm, nhưng thấy Mộ Bắc Yên, lại nhớ tới tình cảnh xấu hổ lúc trước ở Hạ Vương phủ, liền nổi giận, hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống đất.
Còn không nhớ năm xưa, nàng cùng hai vị này không biết điên loan đảo phượng thế nào, ngày đêm hoang đường, bị Mộ Bắc Yên lôi kéo đến nhà xí còn chưa tính là chuyện gì...
Suy nghĩ qua lại mấy lần, nàng đã như ngồi trên đống lửa, chẳng những không dám tới gần Tạ Nham, đi đường đều xa xa lách qua. Nàng thậm chí cùng Tiểu Lộc thương lượng, lặng lẽ sửa sang lại hành trang, dự định của bọn họ, một khi bọn hắn nói ra thân phận của nàng, lập tức sẽ rời đi, dù có phải mạo hiểm lớn một phen, cũng phải bảo vệ trong sạch.
Tiểu Lộc ngược lại gật đầu, chẳng qua là do dự hồi lâu, rốt cục vẫn phải nhịn không được thầm nói: "Tiểu thư, trong sạch.... khi nào tiểu thư mới có vậy?"
Edit + Beta: Hàn - Mai
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT