Lý Phỉ lần này mang theo không ít nha dịch, trên đường nghe A Nguyên nói về sự tình Phụng Tiên và rắn độc, nên chỉ âm thầm phân phó nha dịch chú ý tới Phụng Tiên hoa hoặc những nơi đất bị đào bới gần đây.
Nếu như đối phương sớm phát giác, khó đảm bảo rằng đã đem Phụng Tiên nhổ đi, nhằm phá huỷ chứng cứ.
Rắn độc có thể nấp trong phòng nhưng Phụng Tiên lại chỉ có thể ở bên ngoài.
Tính ra bọn họ điều tra bên ngoài phòng cũng đủ rồi.
Nhưng lật qua lật lại am ni cô mấy lần, mà ngay cả Phụng Tiên bình thường cũng chẳng thấy một cây, chứ đừng nói loại Phụng Tiên đặc thù có phiến lá nhỏ.
Ngẫm lại thì, ở nơi sơn dã mà trồng Phụng Tiên, quả thực là không khôn ngoan. Huống chi người xuất gia lại không thể sơn móng tay, tuy đẹp đẽ sặc sỡ, nhưng có lẽ đối với họ cũng không có gì hứng thú.
Lý Phỉ uể oải, nhỏ giọng hỏi Cảnh Tri Vãn: "Đinh Tào có phải hay không là đi theo đến nơi khác hái Phụng Tiên? Tuy nói chùa miếu ở đây có mỗi chỗ này, hơn nữa phụ cận chắc vẫn còn chùa miếu khác. Huống chi, cũng không thể bởi vì nhặt được viên phật châu liền một mực chắc chắn là Từ Tâm am?"
Diêu Phong trộm nghe được, hỏi: "Còn có vật gì chứng minh việc này cùng Phật môn có liên quan? Không bằng lấy ra để cho bần ni phân biệt."
A Nguyên liền lấy ra miếng phật châu hỏi: "Người xem có từng thấy tiểu sư phụ nào trong am từng đeo qua?"
Diêu Phong tiếp nhận, lật qua lật lại nhìn mấy lần, trầm ngâm nói: "À, nếu là vật này, khó trách sẽ có lòng nghi ngờ chúng ta. Phật châu này làm thật khéo léo, chạm trổ tinh xảo, nhất định giá cả không ít, hoàn toàn chính xác là người có chút lai lịch trong Phật môn sẽ đeo. Tuy trong am nữ quyến lui tới tuy nhiều, nhưng eo bội đặc biệt như vậy. Nếu như bần ni từng thấy qua, sẽ không thể không có ấn tượng. Xem ra chỉ phải làm phiền tri huyện đại nhân đến nơi khác tìm kiếm!"
Lý Phỉ bất đắc dĩ, đang bảo nha dịch rời đi, Cảnh Tri Vãn đột nhiên nói: "Xin hỏi sư thái, tiểu viện ở bên kia tường vây, là người phương nào ở lại đây?"
Mọi người đưa mắt, đã thấy bên biệt viện của am, có một cánh cửa nhỏ, nhìn qua có chút tinh xảo, nhìn kỹ mới phát hiện ở bên ngoài tường vây xanh rì, mơ hồ có mái hiên, rõ ràng là có bí mật khác.
Diêu Phong chần chờ, nói ra: "Tiểu viện bên kia không phải của nữ đệ tử trong am ở, mà là giữ lại để chiêu đãi khách quý. "
Cảnh Tri Vãn hỏi: "Khách quý như thế nào?"
Dưới đáy mắt Diêu Phong lại mơ hồ có chút kiêu ngạo, "Khách quý sao, tất nhiên là phải tôn quý. Nếu là dân chúng thấp cổ bé họng, dù có bỏ ra một trăm lượng hoàng kim, bần ni cũng sẽ không cho vào ở! Hẳn là tri huyện đại nhân cảm thấy khách quý như vậy, nửa đêm sẽ chạy ra ngoài giết một tiểu bộ khoái nghèo hèn?"
Liền nhớ được cái am ni cô này có chút ít lời đồn đại, Lý Phỉ nhất thời lùi bước, đang định qua loa vài câu rồi rời đi, bên cạnh Tỉnh Ất nghe được trong lời nói của nàng có hàm chứa ý khinh bỉ Đinh Tào, cái gọi là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, hắn âm thầm buồn bực, lặng lẽ giật giật tay áo A Nguyên.
A Nguyên cùng Tỉnh Ất, Đinh Tào cùng bộ khoái khác đều rất hòa hợp với nhau, nàng biết Tỉnh Ất bất mãn, không dám lên tiếng, nàng tiến lên một bước, miễn cưỡng cười nói: "Lời của sư thái sai rồi! Đức Phật xưa nay đều thương xót, phổ độ chúng sinh đều ngang hàng, kể cả vương hầu công tước hay thương buôn nhỏ lẻ, sư thái tại sao lại so đo với thường dân? Huống chi nếu có một trăm lượng hoàng kim, ta ở đâu mà không được, chạy tới cái nơi sơn dã này cũng quá nhàm chán đó."
Nàng hướng cành cây bên kia, ra hiệu bằng tay, cười nói: "Ta ngược lại thật sự hiếu kỳ, nữ tử phú quý nào mà lại rảnh rỗi tới nơi sơn dã này?"
( Edit + Beta: Hàn - Mai)
Chương 80:
Tiểu Hoài đang ngáy ngủ trên cành cây, nghe thấy nàng dùng tay ra hiệu, lập tức phục hồi tinh thần, vỗ cánh ở đỉnh đầu mọi người xoay quanh hai vòng rồi bay ra.
Diêu Phong bị A Nguyên châm biếm một phen, không khỏi sắc mặt hơi xanh, nói: "Vị thí chủ này chắc là mới tới đây? Nếu như ở lâu năm tại Thẩm Hà, nên biết được Từ Tâm am cùng những nơi khác không giống nhau. Bên cạnh không nói, trong am đều là nữ quyến của những công thần đã mất, nếu là có chỗ sai lầm, cũng không phải là bần ni nói một câu chúng sinh ngang hàng là đúng."
Nàng quay đầu nhìn về phía Lý Phỉ, "Nếu như đại nhân cố ý điều tra, bần ni tự nhiên không thể ngăn trở. Chẳng qua là như làm kinh sợ quý nhân, phía trên truy cứu đến, bần ni cũng chỉ bẩm báo theo đúng tình hình thực tế."
Ý ở ngoài lời, chính là phân biệt, trách nhiệm này Huyện thái gia phải gánh vác. Nếu như sau này ảnh hưởng đến con đường làm quan của Huyện thái gia, chớ trách lão ni cô như bà chưa nhắc nhở.....
Lý Phỉ tất nhiên không muốn mạo hiểm với con đường làm quan, huống chi lão ni cô này có người ở đằng sau chống lưng, thoạt nhìn quả thực không dễ chọc. Đang chuẩn bị rút lui, Cảnh Tri Vãn đột nhiên nói: "Ước chừng hôm nay hoặc sáng ngày mai, sứ thần triều đình phái xuống sẽ chạy đến đây tra án này. Nếu như không phá án, Hoàng thượng tức giận, trách nhiệm này......"
Hắn muốn nói lại thôi, mấy ngón tay đẹp mắt giống như do dự mà gõ gõ, soạt soạt lay động, khiến Lý Phỉ sững sờ cả đầu đầy mồ hôi.
Lúc tiến thoái lưỡng nan, chợt nghe trên không có tiếng đập cánh, là Tiểu Hoài từ phía tường bên kia bay tới, đậu trên vai A Nguyên, tựa như tranh công mà ngoạm một cái vòng phật châu lục ý đưa tới trước mặt nàng.
A Nguyên tiếp nhận, dĩ nhiên cả kinh, kêu lớn: "Phụng Tiên! Phụng Tiên chính là ở chỗ này!"
Lý Phỉ lập tức thẳng tắp, kêu lớn: "Hạ quan không muốn kinh hãi quý nhân, nhưng tra án là chức trách, làm sao có thể sơ hở? Xông vào cho ta, không cho phép nghi phạm chạy thoát!"
Tỉnh Ất lĩnh mệnh, lập tức xông lên trước, một cước đá văng cửa nhỏ, vọt vào.
Trước mắt là một tòa nhà hoàn toàn độc lập với tiểu viện của am ni cô, trong nội viện chuối tây kết hoa, Tú Cầu đơm bông, càng cảm thấy u tĩnh mà tao nhã, nhưng nhất thời không thấy Phụng Tiên.
A Nguyên bị rắn độc cắn sợ hãi, cầm Phá Trần kiếm trên tay, mới một đá văng cửa, lui về phía sau nhắc nhở: "Mọi người cẩn thận rắn độc!"
Một đoàn người đề phòng xông vào, cũng không thấy rắn độc, thậm chí chưa từng thấy đến nửa bóng người.
Bốn phía yên tĩnh, bố cục nhanh nhẹn, bày biện trang nhã, mùi thơm ngát xông vào mũi, nhưng bị mùi đàn hương át đi, không ngửi rõ được.
Lục soát, A Nguyên mới biết đó là thuốc *Chát Hương.
(*Chát hương: còn gọi là Hoa Dạ Lý Hương chứa chất độc hay là bài thuốc trị bệnh. Dạ lý hương là một loài hoa được nhiều người biết đến bởi có mùi hương quyến rũ lan tỏa khi về đêm, nhưng có một điều vẫn còn rất nhiều câu hỏi đặt ra là loài hoa này chứa độc tố có hại hay có công dụng như một loài thuốc chữa bệnh.)
Dựa vào tường là *khu bách thảo, có một số dược liệu cùng thảo dược ở đó. A Nguyên nhìn lướt qua, đã nhìn thấy mấy cái bình sứ nhìn quen mắt, cùng với cái bình linh hạc tủy giả giống nhau như đúc.
(*khu để nhiều thảo dược, thuốc)
A Nguyên vội vàng lấy ra, mở nắp, hé mắt vào nhìn.
Nàng giơ lên một lọ trong đó, nói: "Cái này không phải linh hạc tủy, nhưng bên trong thuốc này có thành phần là máu linh hạc!"
Cảnh Tri Vãn chậm rãi đi tới, trong tay cũng cầm một cái nhỏ bình ngọc nhỏ, "Trong đây là Phụng Tiên hoa màu hồng đỏ, ủ bằng phèn chua, nghiền nát thành nước hoa, có thể dùng để sơn móng tay. Trong lúc sơn móng tay, cần lấy nước hoa nồng đậm đắp lên, dùng lá cây bao ngoài, ngày thứ hai sẽ lên màu sắc Phụng Tiên hoa. Trong lúc này nếu không lưu ý, nước hoa sẽ bị dính vào vật khác."
(*Phèn chua - Kali alum: Kali alum là muối sunfat kép của kali và nhôm. Tên tiếng Việt phổ biến là phèn chua. Công thức hóa học là KAl(SO₄)₂ và thông thường được thấy ở dạng ngậm nước là KAl(SO₄)₂·12H₂O. Chất này được sử dụng rộng rãi để làm trong nước đục, thuộc da, sản xuất vải chống cháy và bột nở.)
Ví dụ như, dính vào bên trên viên linh hạc tủy đó......
( Edit + Beta: Hàn - Mai)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT