A Nguyên, Mộ Bắc Yên cuối cùng tách ra hành động, riêng phần mình dẫn theo một gã tùy tùng, một trước một sau theo dõi cái kiệu nhỏ kia, một đường chú ý cẩn thận, đến cùng không bị người trong kiệu phát hiện.

Kiệu nhỏ rốt cuộc dừng lại trước một góc tường nhà dân.

A Nguyên ẩn nấp đến góc tường nhìn qua, chưa thấy người trong kiệu nhưng lại thấy nam tử áo trắng im lặng đứng chờ trước thềm, vội vàng dụi dụi con mắt.

Mộ Bắc Yên đã đi đến phía sau nàng, nhìn nam tử áo trắng kia, thiếu chút nữa đem mắt hoa đào trừng lớn thành mắt hạnh nhân, "Ngôn Hi?"

Giữa đôi lông mày của nam tử áo trắng kia có chút hờn trách phiền muộn, nhưng dung mạo tuấn tú xuất chúng, cử chỉ ôn nhã thư từ, -- đúng là con nuôi lão Hạ Vương, nghĩa huynh của Mộ Bắc Yên.

A Nguyên chằm chằm vào cái kiệu nhỏ kia, thấp giọng nói: "Huynh đoán xem, người trong kiệu là ai?"

Hô hấp của Mộ Bắc Yên có chút trầm đục, "Không phải là người chết đi?"

A Nguyên thở dài: "Chỉ sợ huynh đoán đúng rồi!"

Lúc Tả Ngôn Hi nghênh đón kiệu nhỏ, màn kiệu đã bị nhẹ nhàng đẩy ra, bên trong là một thiếu nữ dịu dàng, tóc dài như mực, da thịt như tuyết, cực thanh lệ, cực mảnh mai, -- đúng là người đã chết đi trong Án Chu Thực ngày đó, người trong lòng Chu Kế Phi - Khương Tham.

Lúc tra án Hạ Vương, manh mối mơ hồ chỉ hướng Khương Tham từng tham dự trong đó, A Nguyên liền đào phần mộ Khương Tham sau khi đã kết án, chứng minh đúng là Khương Tham chưa chết, cũng từng xuất hiện ở khu mộ, làm bạn với Chu Kế Phi, người đã vì nàng mà điên.

Người cũng giống với Chu Kế Phi, hãm sâu trong vũng bùn lầy, là Tả Ngôn Hi.

Tương trợ Khương Tham giả chết thoát khốn, giúp Khương Tham đánh lạc hướng sau khi giết Phó Mạn Khanh, đều là sự tình xác thực không thể nghi ngờ,A Nguyên càng suy đoán, ngày đó đuổi giết Đinh Tào ở Thẩm Hà, thả rắn độc ý đồ giết người, chính là Tả Ngôn Hi, mà không phải là Khương Tham ốm yếu.

Mộ Bắc Yên tin tưởng nghĩa huynh là thầy thuốc có tấm lòng cha mẹ, nhưng không thể không thừa nhận Tả Ngôn Hi thân là ảnh vệ, cũng không phải ngồi không.

Hắn đúng là từng nảy sinh sát tâm với A Nguyên, chớ nói chi là những người khác.

Tả Ngôn Hi đúng là không có cảm tình gì với A Nguyên, dĩ nhiên đối với việc hôn nhân Mộ Bắc Yên tự mình làm chủ định cũng không tán thành, thậm chí thập phần đau đầu.

Chẳng qua là Mộ Bắc Yên từ trước đến nay làm theo ý mình, ngay cả lão Hạ Vương lúc đều quản thúc không được, huống chi hắn chỉ là nghĩa huynh?

Gặp mặt nói đến việc này, Tả Ngôn Hi liên tục nói A Nguyên cùng Cảnh Từ gút mắc sâu đậm, Mộ Bắc Yên không nên cuốn vào trong đó,mà Mộ Bắc Yên nhận định hôn ước của Cảnh Từ cùng A Nguyên đã giải, lại có Hoàng Thượng lên tiếng, bằng ai cũng không nên ngăn trở chuyện chung thân của hắn.

Mà Tả Ngôn Hi bởi vì bảo vệ Khương Tham mà chịu khổ cả tháng trong lao tù, Mộ Bắc Yên đương nhiên cũng sẽ hỏi lại Tả Ngôn Hi, đến cùng cùng Khương Tham là quan hệ như thế nào, có thể vì một nữ tử không rõ thân phận mà mất phương hướng, thậm chí nối giáo cho giặc......!
Tả Ngôn Hi bị đâm trong uy hiếp, không thể cãi lại, ngẫm lại hoàn toàn chính xác bản thân bất chính, đành phải từ bỏ việc Mộ Bắc Yên hồ đồ, chính mình thường ở lại hoàng cung hoặc ở Đoan Hầu phủ, nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng Mộ Bắc Yên không ngờ được, Khương Tham lại đi vào kinh thành, còn cùng Tả Ngôn Hi âm thầm có chỗ liên hệ.

Mộ Bắc Yên nhìn Tả Ngôn Hi đỡ Khương Tham, không khỏi xiết chặt quyền, đang định đi ra ngăn cản, A Nguyên vội vàng kéo hắn, thấp hỏi: "Huynh làm cái gì vậy? Biết rõ quan hệ của Khương Tham cùng Hàn Kình ư? Phòng ốc chỗ này tuy bình thường, nhưng nhìn xem rất lớn, hẳn không phải là một mình Khương Tham ở?"

Mộ Bắc Yên nói: "Đương nhiên không phải."

Hắn đáp xong, liền biết A Nguyên đang nhắc nhở hắn, Khương Tham sau lưng khả năng liên lụy rất nhiều, không thể đánh rắn động cỏ.

Chẳng qua là Tả Ngôn Hi rõ ràng còn cuốn vào bản án không minh bạch của phụ thân hắn cùng Khương Tham, không khỏi lại để cho hắn cảm thấy rất uể oải.

Hắn đang ảo não, Tả Ngôn Hi đã cùng Khương Tham nói hai câu cái gì, lại đi vào trong nội viện.

Xem thần sắc Tả Ngôn Hi, tựa hồ hơi có chút không vui, nhưng hắn ẩn nhẫn cũng không nhiều lời.

Theo một khắc Khương Tham bước ra khỏi kiệu, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi người nàng.

Mà Khương Tham vẫn bộ dáng mềm mại không màng danh lợi như cũ, một đường mặt mày ôn nhu, cùng Tả Ngôn Hi lời nói nhẹ nhàng lời nói nhỏ nhẹ, không hiểu được đang nói gì.

Sau khi nhóm người Tả Ngôn Hi, Khương Tham đi vào, Mộ Bắc Yên nhịn không được chống nạnh chửi nhỏ: "Cái đồ ngốc này, bị sắc đẹp mê váng đầu, ý định xê dịch đến cùng ư? Đây là chuyện gì! Hắn thật muốn đem chính mình cuốn vào?"

"Bất kể là chuyện gì, trước phải hiểu rõ Khương Tham!" A Nguyên nhìn về phía đèn lồng treo bên cửa lớn, trầm ngâm nói: "Nhà này họ Đinh."

Tất cả đèn lồng trên đều có chữ "Đinh", hiển nhiên là chủ nhân dòng họ.

Mộ Bắc Yên đánh giá ngôi nhà có chút cổ xưa, nói ra: "Xem tình hình này, có lẽ chẳng qua là nhà có chút tiền nhàn rỗi, không phải là quan viên quan trọng trong triều."

A Nguyên nói: "Nhưng có thể là nhà bên ngoài khác của các quan viên quan trọng trong triều, hoặc thủ hạ của người nào."

Nàng lôi kéo Mộ Bắc Yên lặng lẽ thối lui, đến một con phố bán son phấn gần đó, chọn trước mua một hộp son phấn, mới vào bên trong nghe ngóng tiểu nhị: "Gia đình phía đông kia họ Đinh phải không? Ngày hôm qua ca ca của ta đi qua chỗ đó, không ý kiến chấm ngay cô nương nhà đó, nói trông thật xinh đẹp, ưa thích cực kỳ.

Nếu là môn đăng hộ đối, liền có ý định cùng cha mẹ thương nghị, sai người tiến đến cầu thân!"

Tiểu nhị liền cười rộ lên, "Nếu như cạnh cửa nhà hắn không cao, chẳng qua là lúc này đi cầu thân, chỉ sợ khó."

"Nói như thế nào?"

"Chủ nhân nhà kia là Đinh Chiêu Phổ, làm việc trong phủ Dĩnh Vương, nghe nói rất được Dĩnh Vương tin tưởng.

Ai không biết Dĩnh Vương là con ruột lớn tuổi nhất của đương kim Hoàng thượng? Sau khi Dĩnh Vương kế vị, người bên cạnh hắn cũng theo một bước lên trời.

Đinh gia cô nương này ngày thường đẹp mắt, người lại thông minh, nghe nói còn hiểu y thuật, cho nên người cầu hôn đích thật đúng là không ít, nhưng nghe nói đều cự tuyệt.

Mọi người đều đoán, Đinh Chiêu phổ có phải hay không ý định vào ngày trở thành quan lớn, đem cô nương gả cho Vương hầu công tử nhà ai, hoặc là căn bản chính là có ý định đem nàng trực tiếp vào cung làm nương nương......"

"......"

-------------

Tiếp tục giám thị Đinh gia, hai người đều có chút tâm sự nặng nề.

Mộ Bắc Yên thở dài: "Ta có phải nên mời vài cao tăng về làm trận cúng bái hành lễ? Ngôn Hi luôn luôn là người thông minh, như thế nào bỗng nhiên hồ đồ như vậy? Tám phần là bị nữ quỷ mê tâm hồn?"

Khương Tham yếu nhược, nhưng lại tái nhợt thanh tú cực kỳ, nhìn hoàn toàn chính xác không giống người sống.

A Nguyên cười cười, vuốt Phá Trần kiếm trầm ngâm nói: "Kỳ thật nếu chỉ là nhi nữ tình trường, vẫn còn dễ nói."
"Nàng là chỉ......Khương Tham cùng Hàn Kình có lui tới?"

"Xác thực mà nói, hẳn là Đinh Chiêu Phổ, hoặc là nói là Dĩnh Vương......Cùng Hàn Kình có lui tới."

"Nhưng nếu như ta nhớ không lầm, Dĩnh Vương cùng Hàn Kình xưa nay không hòa thuận, cho người ngoài có cảm giác như nước với lửa......"

"Nhưng nếu như cái gọi là thế như nước với lửa, chỉ là bọn họ cố tình giả bộ?" Con mắt A Nguyên chớp động, dưới trời chiều long lanh như làn thu thủy, rõ ràng ánh mắt sáng tỏ, nếu như muốn quét hết chuyện đen tối không rõ trước mắt, "Tra án Hạ Vương bị ngộ hại, người thuyết thư người từng rơi mất lệnh bài Dĩnh Vương phủ, lại cố ý lại để cho Lý Cẩn Thanh biết rõ Tiểu Ngọc có tấm lệnh bài như vậy, còn ám chỉ Khương Tham cùng Tiểu Ngọc, Tiết Chiếu Ý có liên hệ.

Hắn đây là trăm phương ngàn kế muốn để chúng ta tra án dẫn đến Dĩnh Vương phủ.

Nhưng chính vì hắn làm quá tận lực, ngược lại để cho chúng ta cảm thấy hắn bụng dạ khó lường, cố ý nghe nhìn lẫn lộn, di họa Giang Đông.

Nhưng nếu như người thuyết thư nói là thật thì sao? Nếu như Dĩnh Vương cùng Hàn Kình, sớm đã bí mật qua lại thì sao?"

Mộ Bắc Yên sắc mặt đã thập phần lúng túng, "Nếu như Hàn Kình là người của Dĩnh Vương, như vậy......Cái chết của cha ta, khả năng thực cùng Dĩnh Vương có quan hệ.

Còn có Thăng Ninh trưởng công chúa bị hại, cũng có thể nói đã hiểu!"

A Nguyên đối với sự tình trong triều không rõ lắm, cũng rất nhanh đoán được mấu chốt, "Cùng...vị trí Thái tử có quan hệ?"

Mộ Bắc Yên cười khổ nói: "Nàng cũng nên nhìn ra được, Hoàng Thượng đối với Dĩnh Vương không hài lòng, bằng không thì đã sớm lập làm Thái tử!"

A Nguyên suy nghĩ sau khi hồi kinh nghe được không ít lời đồn, nhưng là càng nghĩ càng kinh hãi, "Lão Hạ Vương......Không thích Dĩnh Vương?"

Mộ Bắc Yên nói: "Cha ta tuy là võ tướng, nhưng càng có khuynh hướng đối xử tốt với người rộng lượng như Bác Vương, hơn nữa......Có chút không thích Dĩnh Vương, cảm thấy hắn chỉ vì cái trước mắt, kiến thức thiển cận.

Những lời này ta từng nghe phụ thân cùng Dương đại tướng quân đề cập qua, đoán chừng cũng cùng Hoàng Thượng đề cập qua.

Nếu là hai người cùng tranh vị trí Thái tử, phụ thân không thể nghi ngờ sẽ tương trợ Bác Vương.

Còn có, Thăng Ninh trưởng công chúa cũng thiên vị Bác Vương, nói Bác Vương cùng Quân Vương là có đạo lý nhất trong số các Hoàng tử của Hoàng Thượng.

Mà Dĩnh Vương giỏi võ, trưởng công chúa rất không thích, nói hắn làm việc ngoan độc, cùng mẫu thân hắn giống nhau, khuôn mặt cay nghiệt......"

A Nguyên bật cười, vẫn không khỏi gật đầu, "Đúng! Trường Lạc công chúa từng nói, Hoàng Thượng phái nàng lên núi, vốn là đón Thăng Ninh trưởng công chúa hồi cung.

Hoàng Thượng gần đây ôm bệnh nhẹ bên người, điều dưỡng mấy tháng này cũng chưa hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp, tất nhiên sẽ xem xét vị trí Thái tử.

Gọi trưởng công chúa hồi cung, rất có thể sẽ cùng bà thương nghị việc này.

Đúng rồi, còn có án Chu Thực, hôm nay xem ra cũng không đơn giản như vậy đâu!"

Mộ Bắc Yên kinh dị, "Án Chu Thực? Chu Thực tốt xấu gì cũng là hoàng thân quốc thích, kế thất dám liên hợp với Khương Tham mưu hại ông ta, hơn phân nửa là bởi vì nguyên nhân Khương Tham sau lưng có Dĩnh Vương làm chỗ dựa."

A Nguyên lắc đầu, "Ta không phải nói cái này.

Nghe nói năm đó Lữ thị mang thai Dĩnh Vương, vào kinh thành tìm nơi nương tựa là Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đang chinh chiến bên ngoài.

Dọc đường Thẩm Hà, Lữ thị bệnh vây khốn, từng hướng Chu Thực xin giúp đỡ, Chu Thực bởi vì nàng ta là quân kỹ nên bỏ mặc, về sau vẫn là trụ trì của Từ Tâm am Diêu Phong cho bà ở lại, cũng giúp bà sinh hạ Dĩnh Vương.

Chu Thực là đường đệ của hoàng đế, sau khi Hoàng Thượng đăng cơ lại không gặp may nhận được một nửa chức quan, không chừng cùng chuyện này có liên quan? Hơn nữa, Chu Thực dù chưa vào triều làm quan, rốt cuộc cũng là người của Chu gia, cùng thái phi trong cung, dòng họ bên ngoài đều có liên hệ.

Nghe nói chư vị hoàng tử trên đường đi qua Thẩm Hà, cũng đều ghé thăm, càng thấy được ông ta ở trong triều cũng không phải không có lực ảnh hưởng.

Nhưng hoàng tử đến thăm, chỉ sợ không có Dĩnh Vương? Ông ta cùng Dĩnh Vương kết thù oán cũng không nhẹ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play