Cảnh Từ nói: "Đã là chủ ý của ta, không liên lụy đến ngươi, yên tâm."
Hắn nhìn Tiêu Tiêu, "Ngươi cảm thấy Mộ Bắc Yên cùng A Nguyên xứng đôi không? "
Tiêu Tiêu giật mình, cười nói: "Ta cùng với Tiểu Hạ Vương gia tương giao không sâu, không cách nào phán đoán.

Bất quá, công tử chiều nay không phải đã tìm Tiểu Hạ Vương gia nói chuyện thật lâu ư? Có thích hợp hay không, công tử trong nội tâm có lẽ sớm đã có một đáp án.

May mắn Tiểu Hạ Vương gia người này mặc dù có hơi phong lưu, nhưng vẫn còn hiểu biết cởi mở, không phải người ngang ngược vô lễ."
Cảnh Từ nhíu mày trầm ngâm, khuôn mặt chiếu sáng bởi ánh trăng lại nổi lên vài phần không xác định.
Hắn thấp giọng nói: "Ngày đó Mộ Bắc Yên vô lễ, ta từng giáo huấn hắn, hắn khả năng đã sớm ghi hận trong lòng.

Hôm nay ta hỏi hắn đối đãi A Nguyên có mấy phần thật tình, hắn lại nói nửa phần cũng không, chỉ vì báo thù ngày xưa chịu nhục."
Tiêu Tiêu cả kinh, "Hắn? Cùng Nguyên cô nương ở bên nhau, cũng vì trả thù?"
Cảnh Từ nhanh chóng liếc nhìn hắn một cái.
Một chữ "cũng", quả thực nói rõ Tiêu tiêu cho rằng Cảnh Từ lúc trước đối đãi A Nguyên, vốn xuất phát từ lòng trả thù.
Tiêu Tiêu tự biết nói lỡ, bề bộn cười nói: "Tiểu Hạ Vương gia không giống loại người lòng dạ hẹp hòi này."
Cảnh Từ lại liếc nhìn hắn một cái.
Tiêu Tiêu xấu hổ suýt chút nữa cắn lên đầu lưỡi chính mình.

Hắn cũng không nói Cảnh Từ giống như loại người lòng dạ hẹp hòi này......
Có đôi khi thật sự càng giải thích lại càng không xong, tựa như có người nghĩ càng nhiều, làm càng nhiều, ngược lại sai càng nhiều.
Đương nhiên, bất luận là ai, một đại nam nhân, lại ôm hận trả thù đối một nữ tử, tuyệt đối không tính là khoan dung độ lượng.
Nhưng Cảnh Từ lại lòng dạ hẹp hòi thế nào, cũng là chưa từng cùng hắn so đo.

Lặng im một lát sau, hỏi hắn: "Thật sự kỳ lạ, các nàng có dung mạo giống nhau, vì sao ngươi tránh Thanh Ly, lại rất thân cận với A Nguyên?"
Tiêu Tiêu cười nói: "Ta làm sao lại lảng tránh Thanh Ly? Bất quá là nàng muốn học kiếm, ta phải rảnh rỗi đi Nguyên phủ dạy mấy ngày, sau đó về cung hầu hạ Hoàng Thượng như trước, không quay lại mà thôi.

Bên ngoài có nhiều tin đồn ta đã nghe qua, nhưng cũng không có cách nào giải thích.

Tin đồn ngoài phố của nàng ấy quá nhiều, không có việc gì cũng có thể viết ra một câu chuyện, thêm chuyện này nữa cũng chẳng quan trọng.

Còn A Nguyên, một cô gái nhiệt tình hiểu biết, trong sạch đến không thể trong sạch hơn, ai lại không muốn thân cận?"
Cảnh Từ trầm mặc càng lâu, thở dài: "Tiêu Tiêu, ta ngược lại cảm thấy, ngươi cùng A Nguyên càng xứng đôi hơn."
Tay Tiêu Tiêu run lên, bó đuốc thiếu chút nữa rơi xuống.

Hắn vội cầm ổn bó đuốc, mới lắc đầu nói: "Công tử, ta cùng với A Nguyên chẳng qua là tình bằng hữu, tuyệt không có ý muốn không an phận.

Công tử suy nghĩ quá nhiều, chỉ sợ có hại đến thân thể."
Cảnh Từ không trả lời.
Lại một trận gió núi xẹt qua, cuốn theo khí lạnh ban đêm xuyên qua y phục, như cắt vào da thịt.
Tiêu Tiêu đang muốn sai người lấy ngoại bào cho Cảnh Từ phủ thêm, Cảnh Từ đã giơ lên tay áo, che lại môi ho khan vài tiếng, tuy thấp nhưng kịch liệt, sau đó là một tiếng nôn mửa giống như sắp vỡ tan.
Tiêu Tiêu vội ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên tay áo Cảnh Từ nhuốm một màu đỏ thẫm.
Vụ án Thăng Ninh trưởng công chúa, rốt cuộc không thể liên lụy A Nguyên hoặc Mộ Bắc Yên.
Sau khi Nguyên phu nhân nghe hai người nói việc này, sáng sớm ngày hôm sau liền thay quần áo vào cung, gặp mặt Lương đế.
Nguyên phu nhân chưa hồi phủ, Long Hổ trong quân liền truyền ra tin tức có người uống thuốc độc tự vận.
Lúc đó A Nguyên vì ngày hôm trước quá mức mệt nhọc mà có chút không khỏe, đang miễn cưỡng nằm tại trên giường tĩnh dưỡng, nghe vậy nhân tiện nói: "Bắc Yên, chỉ sợ vị "bằng hữu" thu số tiền lớn rồi truyền cho huynh tin tức kia, đã đi xuống con đường Hoàng Tuyền hưởng thụ công danh phú quý của hắn rồi!"
Mộ Bắc Yên vội cho người nghe ngóng, quả nhiên người chết đúng là vị kia.

Hắn cười khổ nói: "Vì thanh danh trọng tình trọng nghĩa của ta, không phải ta nên đưa đến một cái vòng hoa? Thật sự là xúi quẩy, cho một lượng vàng nhiều như vậy, còn phải đi góp một vòng hoa.

A Nguyên nói: "Chính là hắn không chết, ta thậm chí còn nghĩ muốn gửi hắn một vòng hoa! Nhưng vòng hoa này tựa hồ không chỉ tiễn đưa một mình hắn."
Mộ Bắc Yên nghe tiếng ve vang lên ngoài phòng, giơ lên tay áo lau mồ hôi, tựa như tự nói: "Nên tiễn đưa, sớm muộn gì đều nên tiễn đưa thôi?"
Nguyên phu nhân chạng vạng tối mới quay về, tuy có thần sắc mỏi mệt, nhưng mặt mày đã nhẹ nhõm không ít.
Nàng hướng hai người nói: "Các con không cần nhạy cảm, Hoàng Thượng cùng trưởng công chúa mặc dù có hiềm khích, rốt cuộc còn có tình cảm tình thân thuở nhỏ, chẳng những không có lý do hại bà ấy, hơn nữa còn thật tình muốn khích lệ bà hồi kinh gặp mặt, nhắc lại tình cảnh ngày xưa.

Người đương nhiên sẽ không giết trưởng công chúa, càng sẽ không nghĩ đến giá họa cho các con.

Kẻ tên Chỉ Qua ở bên người Trưởng công chúa kia đã nhận tội, trưởng công chúa tính khí táo bạo, hỉ nộ vô thường, Chỉ Qua sớm đã nhẫn nhịn không được, càng nhẫn nhịn không được chuyện đi theo công chúa ở nơi hoang sơn dã địa sống những ngày tháng dài ăn chay tịnh, cho nên trong Long Hổ quân có người bỏ ra số tiền lớn thu mua, lại để cho hắn tương trợ sát hại trưởng công chúa, hắn rất nhanh đáp ứng, cũng thương nghị tốt đưa tới người cùng trưởng công chúa có hiềm khích là Hạ Vương chịu tiếng xấu thay cho người khác."
A Nguyên nói: "Số tiền lớn để thu mua hắn, tự nhiên sẽ nói là cái gã trong Long Hổ quân tham tướng đã tự sát kia? Thế còn động cơ thì sao?"
Nguyên phu nhân nói: "Nói là phụ thân hắn đắc tội trưởng công chúa, bị trưởng công chúa tại trước mặt hoàng thượng kể tội, mới thật lâu không được lên chức.

Hắn tựa hồ cũng bị trưởng công chúa răn dạy đánh trượng, nghe nói hoàng thượng có ý cùng trưởng công chúa thân thiện hữu hảo, hắn lo lắng ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn, mới quyết định giết trưởng công chúa."
A Nguyên nói: "Nguyên nhân trước sau này, mẫu thân tin tưởng sao?"
Nguyên phu nhân dừng một chút, trầm thấp nói: "Ta hiểu được con đang nghĩ cái gì, Hoàng Thượng cũng không phải người hồ đồ.

Các con bởi vì tra án đang tra đến Hàn Kình, cho nên đang có lòng nghi ngờ Hàn Kình.

Nhưng Hàn Kình từ trước đến nay đối với Hoàng Thượng trung thành và tận tâm, mà lại với các con, cùng lão Hạ Vương ngày đó, cũng không nghe nói có thù hận khó lường nào, nếu nói là việc này là hắn làm chủ, cũng nói không được.

Cũng may Hoàng Thượng cũng hiểu được điểm đáng ngờ trùng trùng điệp điệp, đã yêu cầu Tạ Nham cùng Trường Nhạc công chúa tiếp tục tra xét việc này.

Chắc hẳn lần này chắc có lẽ sẽ giải quyết được gì, chúng ta lặng chờ kết quả xem sao."
Nguyên phu nhân ngồi vào trước giường, vỗ vai A Nguyên, ánh mắt càng hiền hoà, "Trước mắt không có gì so với việc điều dưỡng tốt thân thể của con quan trọng hơn.

Những chuyện khác, buông xuống được thì hãy buông xuống đi.

Còn nữa, chuyện của hoàng gia vốn không đơn giản, chẳng nên tham gia vào.

Nghe mẫu thân nói một câu, cái gì nên hồ đồ thì cứ hồ đồ, đó mới là cách bảo vệ chính bản thân con."
A Nguyên không nói.
Nguyên phu nhân liền nhìn về phía Mộ Bắc Yên, mỉm cười nói: "Bắc Yên, chuyện của các con, cũng đã chuẩn bị không vấn đề gì chứ?"
Mộ Bắc Yên đang cúi đầu như có điều suy nghĩ, nhất thời lại chưa nghe tới Nguyên phu nhân.
Nguyên phu nhân có chút kinh ngạc, lại kêu: "Bắc Yên?"
Mộ Bắc Yên bừng tỉnh đại ngộ, vội hỏi: "Phu nhân có việc phân phó?"
Nguyên phu nhân nói: "Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi chuyện của các con, nên chú ý mà làm mới đúng."
Bà lại ôn hòa cười nói: "Còn có, chuyện chung thân của các con đã định ra, con có phải cũng nên đổi cách xưng hô rồi hay không?"
Dù là da mặt Mộ Bắc Yên cực dày, lúc này cũng không khỏi đỏ hồng, mới khom người thi lễ một cái: "Nhạc mẫu đại nhân yên tâm, con bên kia đã chuẩn bị thỏa đáng, ngày mai liền mời thúc bá trong tộc đến đây cùng nhạc mẫu đại nhân thương nghị chuyện sính lễ, nạp cát.

Tuy nói không nên rêu rao, nhưng cũng không thể quá đơn giản, miễn cho người ta chê cười."
Nguyên phu nhân nói: "Cái này tự nhiên.

Bên cạnh ta cũng chỉ có một con gái là A Nguyên, chuyện này khó mà nói, chuyện cưới gả sẽ không thể ít hơn so với các cô nương nhà.

Chỉ cần các con ở kiếp này sung túc hoà thuận vui vẻ, ta cũng yên lòng!"
Hai người lại cùng nhau thương nghị một hồi, Mộ Bắc Yên liền cáo từ.
Nguyên phu nhân đoán hắn cần hồi phủ chuẩn bị việc hôn nhân, nên cũng không hề lưu hắn lại, mỉm cười cho người tiễn ra ngoài.
Ngày thứ hai, một vị thúc thúc trong tộc của Mộ Bắc Yên quả nhiên được bà mối đưa đến Nguyên phủ nghị thân.

Bởi vì hài nhi trong bụng A Nguyên không đợi được, lúc này chọn một ngày lành trong mấy ngày sau hành lễ nạp cát, trao đổi phượng trát loan sách, chính thức ký kết hôn ước.
A Nguyên thân thể không khỏi, liền tuân theo dặn dò của Nguyên phu nhân, không hề hỏi đến bản án của trưởng công chúa, tiếp tục ở trong phủ tĩnh dưỡng.

Mà Nguyên phủ trên dưới công việc bận rộn hẳn lên, thị nữ tùy tùng lui tới đáy mắt đều đã thể hiện việc vui trong phủ đã gần đến.
Vào ngày sính lễ đưa vào Nguyên phủ, Tiểu Lộc đi xem một hồi, càng vui mừng, chạy tới nói cho A Nguyên: "Tiểu thư mau sag xem, Tiểu Hạ Vương gia có thể còn xa xỉ hơn Đoan hầu nhiều, hòm xiểng đưa đến cực lớn lại nhiều, trọn vẹn gấp đôi lần trước! Danh mục quà tặng dài như vậy! Trong số sính lễ còn có Minh Châu lớn như vậy, san hô cao như vậy!"
A Nguyên không đáp, chỉ yên lặng nhìn về phía hôn thư đưa tới.
Thừa theo chiếu chỉ của hoàng đế, theo thiên ân mênh mông cuồn cuộn, Mộ gia công tử Bắc Yên, cùng Nguyên đại tiểu thư A Nguyên kết giao Chu Trần, nhân duyên đế Tần Tấn, bạc đầu giai lão, ngũ thế cơ xương.
Kỳ thật cùng hôn thư ngày xưa thoạt nhìn không khác nhiều, ngoại trừ tên tân lang đã thay đổi.
Buồn cười đến không chân thực, hết lần này tới lần khác lại chân thực đến đáng sợ.
Nhưng nghĩ lại, tựa hồ cũng không có gì đáng sợ.
Theo như gia thế, đến tài mạo, đến tính tình, đến thanh danh bừa bộn, bọn họ quả thực là một đôi do trời đất tạo nên.
Mặc dù thật sự sau khi kết hôn không hợp, như lời Mộ Bắc Yên nói, bọn họ có chơi bời hay thương nghị hoà hợp hay chia tay cũng không phải việc khó gì.

Dù sao hai người đều không cần quan tâm danh dự gì, mà lại cũng không thiếu của cải, có đầy đủ vốn liếng xem vàng bạc như cặn bã.

Bất luận là phân hay hợp, bọn họ đều có thể sống tốt cuộc sống vui vẻ mỗi ngày của mình.
Nhưng A Nguyên nhìn hôn thư, cảm giác đầu càng đau.
Nàng hỏi Tiểu Lộc: "Hạ Vương có tới đây hay không?"
Tiểu Lộc nói: "Có, chẳng qua không bao lâu đã đi.

Em lặng lẽ hỏi qua người của Hạ vương phủ, nói là có chuyện đứng đắn, cũng không có đi đường hoa ngõ liễu* xằng bậy."
*ý nói những chốn trăng hoa
Nàng cúi đến bên tai A Nguyên, nói: "Tiểu thư, em xem tới xem lui, Tiểu Hạ Vương gia nếu như thu tâm, so với Đoan hầu tốt hơn nhiều lắm! Tính tình này thật tốt, ra tay thật xa xỉ, đối xử với kẻ dưới chúng em cũng hoà khí bao nhiêu! Người nhìn gương mặt Đoan hầu đó! Ngày thường cho dù trông đẹp mắt, ai lại muốn mỗi ngày đối mặt với gương mặt đăm đăm như quan tài như thế? Nhất là đôi mắt kia, lạnh như băng, mỗi ngày chỉ nhìn lên, có để ai vào mắt?"

Edit Hàn Mai

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play