Nhưng Mộ Bắc Yên rõ ràng không có cách nào bình phẩm A Nguyên cùng Nguyên Thanh Ly ngày đó ai đẹp hơn.

Cô gái trước mắt ánh mắt thanh thản chăm chú, giơ tay nhấc chân như hoa sen thanh thuần, nhàn nhạt như hoa mai mới nở, toàn thân khí độ xuất trần tuyệt tục, siêu dật trầm tĩnh, sáng như đêm trăng nhẹ nhàng tấu ra một khúc dang dở, làm cho người ta như si như say hướng tới, cũng khiến người khác không nhịn được mà tôn trọng.

Mộ Bắc Yên lặng im một lát, ngồi xuống đối diện nàng, thấp giọng nói: "A Nguyên, ta giúp cô tra."

Án Nguyên đại tiểu thư gặp tai kiếp cũng không khó kể chuyện, sau ngày gặp chuyện không may, Nguyên đại tiểu thư đã được cứu ra, đạo tặc cũng sa lưới.

Hồ sơ sở dĩ đặc biệt dày, là vì người của Nguyên phủ đi theo bị hại nhiều, ngay cả hai thị nữ đi theo, tổng cộng mười một người bị giết, mà không lâu sau, đạo tặc sa lưới cũng nhiều.
Dùng năng lực của Nguyên phu nhân, quan phủ cũng không dám lãnh đạm.

Hung thủ vững chắc không cần phải nói, từ người bị hại đến hung thủ đều bị tra hỏi.
Người bị hại phần lớn là người Nguyên phủ, lời chứng cơ bản giống nhau.

Theo mọi người sớm liền được báo sẽ đưa tiểu thư đến Đoan hầu phủ, ngày thứ hai thu dọn ngay ngắn, vui vẻ mà đi đến nhà *cô gia, sau đó......bị chặn lại cướp giết.
(* ý chỉ Đoan hầu phủ )
Kẻ cướp giết Nguyên đại tiểu thư là một một đám chơi bời lêu lổng vô lại trong kinh thành, thường ngày lấn nam bá nữ, việc xấu loang lổ, riêng phần bọn chúng đều có một đống án.
Nhưng bọn hắn trước kia phạm tội, phần lớn là chút ít án nhỏ trộm đạo, còn có mấy trò vô lại trên phố phường như: tham tài háo sắc, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, gian xảo lật lọng, nhưng thật sự có quyền vị, hoặc có bối cảnh quan phủ, căn bản không dám trêu chọc.
Chẳng ai ngờ rằng bọn hắn sẽ để ý Nguyên đại tiểu thư, càng không có nghĩ tới bọn hắn sẽ ăn hết tim gấu gan báo, cướp của Nguyên đại tiểu thư không tính, còn giết nhiều người như vậy.

A Nguyên càng xem càng thấy kỳ lạ, nhìn hồ sơ kết án, đám người kia chẳng qua là ngẫu nhiên nghe nói Nguyên đại tiểu thư đi đến nhà vị hôn phu, biết được Nguyên phủ đại phú đại quý, Nguyên tiểu thư sắc đẹp vô song, nhất thời thèm thuồng động tà niệm rồi, mới có thể liên kết với nhau tiến đến ăn cướp đoàn xe, cũng cướp đi Nguyên đại tiểu thư.

Nguyên đại tiểu thư một mình rơi vào tay một đám vô lại, nhưng không lâu đã có thể tự mình trốn thoát.

Quan phủ lục soát núi không lâu liền đã tìm được Nguyên đại tiểu thư té xỉu, lập tức đạo tặc cũng bị giết, bắt hết, một người cũng không thể đào thoát.

Bắt sống năm tên đạo tặc, kể cả đầu lĩnh và bọn lâu la, đều nhận tội cướp người.
Nhưng bọn hắn chỉ cướp đi Nguyên đại tiểu thư, cũng cướp đi vàng bạc châu sức của nàng.

Lại tra tấn bức cung như thế nào, bọn hắn cũng không chịu thừa nhận từng sát hại mười một gã tùy tùng của Nguyên phủ.
Sau đó không lâu, năm tên hung phạm trước sau bệnh chết hoặc tự sát.

Nhưng án này chứng cớ vô cùng xác thực, không thể chống chế, mắt thấy Lương đế thúc hỏi, Hình bộ, Đại Lý Tự chư thần cùng bàn bạc nhau, như trước quyết định đem án này dùng tội giết người cướp tiền để kết án.

A Nguyên ném quyển ghi ghép xuống, hỏi: "Trước kia ta tìm tùy tùng, có phải hay không chỉ nhìn tướng mạo? Mười một gã tùy tùng, cứ như vậy bị một đám người chưa từng giết người nơi phố phường vô lại quật ngã? Ngay cả một người sống cũng không có? Bọn hắn......văn nhược thành bộ dáng gì?"

Mộ Bắc Yên lắc đầu, "Người thích Nguyên đại tiểu thư nhiều bao nhiêu, người căm hận Nguyên đại tiểu thư cũng không ít.

Cho nên cô nuôi mười sáu tên thị vệ thân thủ cũng không tệ, lần lượt bảo vệ mình.

Lần kia đi Đoan hầu phủ, là theo tiêu chuẩn cô thường ngày ra ngoài mà bố trí, tám thị vệ, hai người thị nữ, cộng thêm một người xa phu.

Những người này đều được dạy dỗ bởi Nhập Thất, là cao thủ bên cạnh mẹ cô, tuy nói không thể một địch mười, nhưng muốn để đánh lại ba bốn tráng hán bình thường cũng có lẽ không nói chơi."

A Nguyên lại đi lật lại hồ sơ, "Còn những người vô lại kia thân thủ rất cao?"

"Bọn hắn thân thủ thường thường, khi dễ người già yếu phụ nữ và trẻ em mà thôi, gặp được thị vệ Nguyên phủ, căn bản không có khả năng chiếm được tiện nghi."

"Những lời chứng và lời khai này là cái gì?" A Nguyên lật từng tờ, "Song phương số lượng tương đối, nhưng thực lực cách xa.

Những người này là bọn phố phường vô lại, làm sao có thể sát hại tất cả bọn họ? Nếu như những đạo tặc này lợi hại như thế, ta làm sao có thể trốn ra?"

Mộ Bắc Yên vỗ hồ sơ bên cạnh tay, thở dài: "Ta không biết.

Không chỉ có cô nghi hoặc, lúc ấy chúng ta phụ trách bản án này.

Đại Lý Tự, quan viên Hình bộ cũng nghi hoặc cực kì.

Thế nhưng vài tên vô lại khẩu cung đều nhất trí, bọn hắn giống như rất dễ dàng đánh ngã thị vệ của Nguyên phủ trên mặt đất.

Bọn hắn mang Nguyên đại tiểu thư lên núi, Nguyên đại tiểu thư chợt nói muốn đi nhà xí, mấy người xem nàng vào bụi cỏ, chợt nghe được một tiếng kêu sợ hãi, đuổi chạy qua, lúc nhìn lên đã không thấy bóng dáng."

A Nguyên nói: "Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy trong chuyện này có quá nhiều chỗ không hợp lí? Chết vì cướp mỹ nhân? Vì mỹ nhân giết nhiều người như vậy, kết quả còn lại để cho mỹ nhân chạy dưới mí mắt bọn họ? Đây cũng quá không thể tưởng tượng nổi?"

Mộ Bắc Yên nói: "Điểm đáng ngờ trùng trùng điệp điệp.

Mà khi cô đang hôn mê bất tỉnh, mọi người đều chỉ muốn biết cô khi nào tỉnh lại, quan viên ở Đại Lý Tự cũng mong cô tỉnh lại, lúc ấy tình hình là như thế nào, có thể chân tướng rõ ràng.

Ai ngờ......"

Ai ngờ Nguyên đại tiểu thư tỉnh lại, nhưng lại ngay cả mình là ai cũng không biết......!
A Nguyên đi về phía trước, hỏi: "Sau đó không tra tiếp ư? Cứ như vậy......Kết án? Mẫu thân của ta cũng không có ý kiến gì?"

"Sao không có ý kiến? Bình thường tính tình đã không tốt như vậy, vô hôn mê mấy ngày nay, Nguyên phu nhân nghe đại phu nói cô khả năng vẫn chưa tỉnh lại, đem Đại Lý Tự, Hình bộ ...những quan viên kia mắng không ngẩng nổi đầu lên.

Về sau cô đã tỉnh, Nguyên phu nhân lại tự mình đến Hình bộ xem hồ sơ, còn gặp phạm nhân cầm đầu, nhưng cũng là không công mà lui.

Sau đó cô liền chạy thoát, Nguyên phu nhân cũng chẳng quan tâm bản án, cho phép Hình bộ kết án."
"Giống như ta từng nghe nói, Tạ Nham về sau cũng điều tra án này?"

"Tạ Nham một mực ở Hình bộ tạm giữ chức, bình thường mặc dù mặc kệ sự tình, bản án của cô hắn cũng không nhàn rỗi, từ đầu tới đuôi đều xem xét kĩ.

Nghe nói cũng là bởi vì hắn làm quá chặt, vài tên hung phạm mới có thể sợ hãi tự sát."

"Vô nghĩa!"

A Nguyên không cho là đúng, tiếp tục xem hồ sơ vụ án.

Mộ Bắc Yên lật xem hồ sơ vụ án tay chợt dừng một chút, trầm ngâm nói: "Giống như vài tên vô lại kia trước khi gây án, bọn hắn từng ở bên ngoài uống hoa tửu, tiêu dao suốt cả đêm, chính Ô Lục trả tiền."

"Ô Lục?"

"Cũng giống với Bùi Tứ, xem như bọn này là kẻ xuất chúng trong đám vô lại.

Ngày quan binh lùng bắt đó, hắn ở đây chạy trốn trong rơi xuống dốc núi ngã chết."

"Đi ra ngoài uống hoa tửu......Không kỳ quái à? Trước khi phạm án hưởng thụ một hồi, cho dù bị bắt bị giết, cũng không uổng công sống trên đời một lần."

"Còn có lời khai rằng bọn hắn uống hoa tửu ở Phù Dung viện.

Phù Dung viện là kỹ viện nổi tiếng nhất kinh thành, hoa tửu này chi tiêu cũng không nhỏ.

Nhiều người như vậy, ước chừng cả đêm có thể tiêu hết một gia sản người ta tích cóp mười năm?"

Một ngày trước khi gây án, lời khai ở nhiều nơi, A Nguyên cũng không lưu ý, Mộ Bắc Yên ước chừng cũng sẽ không quá lưu ý, nhưng hắn thường xuyên trà trộn những nơi ăn chơi, các nơi thanh lâu đều rất quen thuộc, trong lời khai bỗng nhiên xuất hiện Phù Dung viên, khó tránh khỏi nhìn nhiều.

A Nguyên vẫn nghi hoặc, "Điều này nói rõ cái gì ? Ô Lục kia.....rất có tiền?"

"Lừa bịp tiền khắp nơi mà sống vô lại thôi!"

Mộ Bắc Yên đem một phần lời chứng đưa cho A Nguyên, "Mẫu thân hắn trong lời chứng mắng to nhi tử bất hiếu, nói bị bệnh nửa tháng, chẳng những không có tiền bốc thuốc, cháo cũng không có có mà ăn, cũng đúng, mẹ già của hắn phải nhờ vào hàng xóm xung quanh giúp đỡ, mới có thể miễn cưỡng sống tạm."

A Nguyên nói: "Nói cách khác, trước khi gặp chuyện không may, Ô Lục bỗng nhiên có một số tiền lớn?"

"Hơn nữa còn chưa cho mẹ già của hắn, ít nhất là chưa kịp cho mẹ già của hắn.

" Đôi mắt hoa đào của Mộ Bắc Yên lại như lưu chuyển, nhìn liền hình như có thêm vài phần vui vẻ, "Mấy ngày trước khi hắn phạm tội từng về nhà, bởi vì còn muốn bán đi ba mẫu đất bạc màu còn sót trong nhà, bị mẹ già hắn đánh đuổi ra ngoài."

A Nguyên vội tiếp tục xem lời chứng kia, vừa nhìn vừa thở dài: "Những lời chứng này, vì sao lúc ấy quan viên phá án không chú ý tới?"

Mộ Bắc Yên nói: "Bởi vì Ô mẫu nói không sai, lại có bệnh trong người, cùng hàng xóm láng giềng đi ra làm chứng, là hy vọng có thể bảo vệ Ô mẫu, đừng để con trai bất hiếu liên lụy đến.

Đối với lúc ấy khi quan phủ đang tìm lời chứng, những người này căn cứ chính xác cũng chỉ là thay Ô mẫu giải vây, cùng bản án không có gì liên quan."

"Quyết định cướp người chính là Bùi Tứ, nhưng người lúc đầu đề nghị là Ô Lục?"

"Đúng! Nghe nói, là Ô Lục tại quán rượu nghe nói Nguyên đại tiểu thư hôm sau mang rất nhiều châu báu đi Đoan hầu phủ, mới cùng bọn Bùi Tứ thương nghị, quyết định dẫn người động thủ."

"Nhưng Bùi Tứ bị hắn thuyết phục, liền quyết định làm cái việc giết người cướp bóc này? Có phải lừa gạt không? Nếu như Ô Lục từng cầm qua một số tiền lớn, Bùi Tứ cũng có thể từng nhận được?"

"Vì vậy, trọng điểm chúng ta tìm thêm về hai người này?"

Mộ Bắc Yên nhìn hồ sơ vụ án dày đặc, trầm thấp nói, "Kỳ thật ta cũng vẫn muốn biết rõ, ngày đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì, Nguyên Thanh Ly......rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Nguyên Thanh Ly, không phải A Nguyên.

Người con gái tươi đẹp kiêu ngạo, xem thiên hạ nam tử như trò chơi.

Nữ tử nhan sắc như xuân thủy, nội tâm như lửa cháy mạnh mẽ.

Nữ tử lớn lên trong phồn hoa náo nhiệt, lại thủy chung tách ra khỏi những thứ phồn hoa náo nhiệt .....!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play