Giọng nói cũng không réo rắt như Mục Liễn, hơi trầm thấp, Lâm Huệ lại không dám xác nhận, có điều Lâm Sâm nói rằng cậu ta là người thực vật, cũng là bạn học, vậy đây chính là người mới tỉnh lại hôm nay sao?

Trước đó cô thật sự không suy nghĩ gì hết, nhưng cậu sinh viên này có dáng dấp giống như Mục Liễn, lại tỉnh dậy cùng một ngày với cô, quả thực quá trùng hợp, Lâm Huệ nhịn không được liền cẩn thận nhìn Mạnh Cảnh thêm một chút.

Trong trường học, Mạnh Cảnh vẫn luôn là một "giáo thảo" (hotboy của trường), ngoại trừ vẻ ngoài điển trai, chân dài, còn biết chơi bóng rổ, gia cảnh cũng không tệ, cho nên thường xuyên có nhiều nữ sinh theo đuổi cậu ta, vậy nên Lâm Sâm có thể tự lý giải tại sao chị họ nhà mình cũng có thời điểm nhìn chăm chú như vậy, nói khẽ: "Chị, không ngờ chị lại thích tiểu thịt tươi, không sao hết, em có thể giúp chị."

Lâm Huệ đổ mồ hôi.

"Cậu tên là Mạnh Cảnh à?" Lâm Huệ không để ý tới Lâm Sâm, thử dò xét nói, "Nghe tiểu Sâm nói cậu đã hôn mê được bốn tháng, tôi thì đỡ hơn cậu một chút, hai tháng. Chỉ là tôi cảm thấy trong lúc hôn mê cũng không phải hoàn toàn ngủ, giống như linh hồn đi tới một thế giới khác, rồi sinh sống trong thế giới đó... Cậu có từng trải qua như vậy không?"

Một thế giới khác?

Là nói Đại Lương sao? Mục Liễn rốt cục cũng xác định được cô gái chạy tới có dáng dấp giống hệt vương phi của mình chính là Lâm Huệ, là người mà hắn sẵn sàng liều lĩnh, không màng sống chết, vì cô mà bước vào dòng thời gian.

"Ta..." Mục Liễn đang muốn đáp lại, sau lưng lại đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, mẹ của Mạnh Cảnh - Từ Thiến Nhã kêu lên, "Tiểu Cảnh, sao con lại chạy loạn khắp nơi như vậy? Con vừa mới tỉnh lại, vẫn còn cần nghỉ ngơi nhiều, nhanh, trở về nằm cho tốt, bác sĩ nói còn phải kiểm tra lại lần nữa đó!" Nói xong rồi kéo cánh tay, "Để mẹ đỡ con, coi chừng ngã."

"Trời ạ, bà cứ để nó đi một chút đi, " cha của Mạnh Cảnh - Mạnh Nguyên cũng đi tới, "Nằm lâu như vậy vẫn nên hoạt động một chút."

"Đừng có nói nhảm, mau tới giúp tôi cùng đỡ đi." Từ Thiến Nhã hờn dỗi, bà mặc dù đã tầm bốn mươi tuổi, nhưng do được bảo dưỡng rất tốt, cho nên vẫn còn "phong tình vạn chủng" [1].

[1] Phong tình vạn chủng: đủ loại phong tình.

Mạnh Nguyên lập tức nghe theo, cười ha hả tiến lên đỡ lấy, một trái một phải dìu Mục Liễn lên lầu.

Lời muốn nói liền bị cường ngạnh ép trở về [2], ký ức trong đầu Mạnh Cảnh nói cho hắn biết, đây là "phụ mẫu" hiện tại của hắn, bị hai người này vây quanh, hắn quả thật không thể nói rõ cái gì với Lâm Huệ được, vẫn nên tìm cơ hội khác.

[2] Nguyên văn "Ngạnh sinh sinh nén"

Hắn tạm thời rời đi.

Nhìn bóng lưng của một nhà người kia, Lâm Huệ nghĩ thầm, khẳng định bản thân cô đã nhận nhầm người, sao Mục Liễn lại xuyên đến đây được? Đấy chỉ là ý tưởng ngây thơ của hắn thôi, hơn nữa, nếu là hắn, thì không có khả năng cứ đi như vậy?

Cô có dáng dấp y hệt trong sách, hắn sẽ không thể không nhận ra, với lại cô cũng đã nhắc nhở rõ ràng như vậy.

Là cô suy nghĩ nhiều rồi, không nên có loại chờ mong này.

Lâm Huệ xoay người cũng đi lên lầu.

Lâm Sâm đi theo ở đằng sau, kêu lên: "Chị, uống nước trái cây nè."

Lâm Huệ nhận lấy, rồi uống mấy ngụm.

"Chị, không phải em nói chị chứ thủ đoạn bắt chuyện của chị chẳng cao minh chút nào, nói với Mạnh Cảnh cái gì mà linh hồn đi tới một thế giới khác. Chị, chị tưởng chị đang quay phim khoa học viễn tưởng à?"

"Khụ khụ." Lâm Huệ bị sặc.

Lâm Sâm vỗ lưng cho cô: "Ở trường, Mạnh Cảnh đã từng từ chối rất nhiều nữ sinh, đến cả mấy cô hoa khôi của khoa cũng phải bẽ mặt, cho nên chị cần phải thay đổi phương thức."

"Em đừng có nói mò, ai thèm bắt chuyện với cậu ta chứ?" Lâm Huệ im lặng.

"Ánh mắt không lừa được người, vừa rồi lúc chị nhìn cậu ta, trong mắt sáng lấp lánh như có ngôi sao..."

Thằng nhóc này quả thật ngứa đòn mà, Lâm Huệ nắm tay lại.

Lâm Sâm chạy trốn như một làn khói. Hai người vừa đuổi vừa đánh đến tận phòng bệnh.

Thấy con trai thở hồng hộc, Lâm Thanh Lan nói: " Có phải mày lại chọc cho Huệ Huệ tức giận không hả? Cái thằng nhỏ này, Huệ Huệ vừa mới tỉnh lại, mà mày lại làm gì thế?" Trước khi Lâm Huệ mua phòng ở thì vẫn luôn ở tại nhà bọn họ, hai người tuy nói là chị em họ nhưng lại không khác gì chị em ruột, thường xuyên cãi nhau ầm ĩ, đến nỗi Lâm Thanh Lan cũng quen luôn.

"Không phải, mẹ, con nào dám chọc chị ấy, là chị ấy "xuân tâm manh động" đấy chứ."

"Lâm Sâm", Lâm Huệ khuyên bảo, "Em lại nói oan cho chị đấy. "

Lâm Thanh Lan lại cảm thấy hứng thú, bà vẫn luôn hi vọng Lâm Huệ có thể sớm yêu đương một chút rồi sớm kết hôn sinh con một chút, liền nhiều chuyện nói: "Có thật không, con bé xem trọng người nào vậy?"

"Bạn học của con, Mạnh Cảnh, con cũng đã kể với mẹ về người này, trước đó xảy ra tai nạn giao thông nên biến thành người thực vật đấy."

"À, là thằng bé đó sao, " Lâm Thanh Lan gật gật đầu, "Quả thực dáng dấp đẹp trai, mày nếu mà được một nửa của thằng bé đó thì cũng tốt rồi."

"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy!" Lâm Sâm bất mãn.

"Tuy nhiên mẹ không tin lời này của mày, thằng bé kia chỉ mới hai mươi bốn tuổi như mày, quá nhỏ, Huệ Huệ làm sao mà xem trọng được? Con bé muốn gả cũng phải gả cho người có sự nghiệp thành công, giống như tiểu Khương mà mẹ đã giới thiệu trước đó, người ta có nhà có xe..." Nói đến đây, Lâm Thanh Lan nhìn về phía Lâm Huệ, "Tiểu Khương còn chưa kết hôn đâu, Huệ Huệ, chờ cháu khỏe lại, hôm nào rảnh thì đi gặp mặt một chút."

Lâm Huệ thở dài.

Lâm Sâm ở bên cạnh tươi cười.

Ngày hôm sau, bệnh viện sắp xếp không ít kiểm tra, nhưng kết quả kiểm tra đều không có bất kỳ vấn đề gì, bác sĩ cho phép cô ngày mai được xuất viện.

Lâm Thanh Lan bảo Lâm Huệ về nhà bà ở, nhưng Lâm Huệ không chịu.

"Cháu không muốn làm phiền dì, dì hai, bác sĩ đã cho phép xuất viện, nói rõ hiện tại cháu rất khỏe mạnh. Hơn nữa, cái phòng kia lâu rồi không có ở người, cháu muốn quét dọn một chút, vừa vặn hoạt động gân cốt một chút."

"Cháu nhớ cái nhà kia?" Lâm Thanh Lan chọt chọt trán cô, "Thôi bỏ đi, cháu đã kiên trì như vậy thì dì hai cũng không miễn cưỡng, chỉ là ngày mai, dì nhất định phải tới đón cháu xuất viện, rồi đưa cháu về nhà."

"Dì hai..."

"Cứ vậy đi, dì phải đi đây." Lâm Thanh Lan cầm lấy hộp cơm, dặn dò, "Đi ngủ sớm một chút, Huệ Huệ."

"Dạ."

Buổi sáng, Lâm Huệ mặc đồ, ăn cơm xong liền đợi Lâm Thanh Lan tới, kết quả cửa đột nhiên bị một người đẩy ra, ngẩng đầu, liền trông thấy một gương mặt từng quen thuộc trong trí nhớ, nhưng lại càng ngày càng xa lạ. Thần sắc cô trở nên lạnh lẽo, bước nhanh đi lên, dùng sức đóng cửa lại.

Phương Dự Xương lại chen lấn tiến vào, trong tay mang theo hai hộp đồ: "Huệ Huệ, con đừng cứ như vậy."

"Ông đi ra ngoài!" Lâm Huệ trợn mắt nhìn, "Tôi không cần ông đến thăm tôi."

Lúc cô ngủ thì yên tĩnh hơn nhiều, vừa tỉnh dậy thì lại trở nên cường ngạnh như vậy, Phương Dự Xương đặt đồ lên bàn: "Cha đã đến thăm con nhiều lần rồi, Huệ Huệ, con như vậy khiến cha rất đau lòng. Trước đó cha còn cho rằng con cả đời cũng không thể tỉnh lại, Huệ Huệ!"

"Thì sao?" Lâm Huệ nhíu mày, "Tôi có chết cũng không liên quan gì tới ông, ông đi đi, tôi không muốn nhìn thấy ông."

Phương Dự Xương dựa vào tường đốt điếu thuốc, cười một cái: "Không muốn nhìn thấy cha? Chết cũng không liên quan gì tới cha? Huệ Huệ, trong thân thể con đang chảy dòng máu của cha đấy, cho dù con có sửa họ thì thế nào, con vẫn là con gái của Phương Dự Xương ta. Pháp luật có quy định, làm con cái thì không có quyền chủ động thoát ly quan hệ cha con, Huệ Huệ, con đừng ngốc nghếch như vậy, con làm con gái của cha có gì mà không tốt chứ? Con muốn bao nhiêu căn hộ, cha đều có thể cho con..."

Ha ha, ai mà cần tiền của ông ta chứ? Lâm Huệ châm chọc nói, "Tôi không thèm mấy đồng tiền thúi của ông, hơn nữa, những tài sản kia của ông không phải chỉ có của một mình ông, lúc đầu cũng có phần của mẹ nữa. Có điều quên đi, cho dù có nhiều tiền đi nữa, mà dính vào tay ông cũng khiến tôi buồn nôn!"

Phương Dự Xương biến sắc, ném thuốc lá xuống đất: "Con nói cái gì?"

"Lỗ tai ông điếc rồi hả?" Lâm Huệ ngửa đầu nhìn ông ta, gằn từng chữ một, "Phương Dự Xương, tôi biết mục đích mà ông tới đây tìm tôi là vì cái gì, ông chỉ là hi vọng tôi có thể tha thứ cho ông. Nhưng đời này ông đừng có hi vọng gì hết, ông sẽ không bao giờ nghe được điều mà ông muốn nghe từ miệng tôi đâu. Phương Dự Xương, kể từ lúc ông ngoại tình trở đi, thì ông đã không còn quan hệ gì với tôi cả." Đuôi lông mày của cô giương lên, "Đương nhiên, ông cho rằng ông chỉ là phạm vào điều mà mọi người đàn ông đều sẽ phạm phải, ông tưởng rằng chỉ cần có tiền, thì cái gì cũng có thể đền bù được, đúng không?"

"Vậy ông lấy cái gì để đền bù cho mẹ tôi?" Lâm Huệ nghiêm mặt nói, "Ông có thể làm cho mẹ tôi sống lại được sao? Hay là ông nên lấy cái chết để tạ tội, rồi hẵng xuống dưới đất tìm bà ấy?"

"Con đừng quá quắt thế!" Ngũ quan anh tuấn của Phương Dự Xương hơi co quắp, "Cha không phải chỉ có một đứa con gái là con!"

"À, vậy ông tới đây làm gì? Đi tìm đứa con gái kia của ông đi a, núi vàng núi bạc của ông đã có người kế thừa rồi, hơn nữa, chỉ cần ông cao hứng, ông ra ngoài tìm đàn bà là có thể sinh mười bảy mười tám đứa."

Dưới ánh đèn sáng ngời, đôi mắt cô lạnh lẽo như băng, có thể lạnh vào lòng người.

Sắc mặt Phương Dự Xương tái mét.

Lúc Lâm Huệ hôn mê, ông biết mình không thể bỏ xuống được cô gái này, lúc cô còn nhỏ, bản thân ông cũng thực tình yêu thương cô, chỉ là ông không cẩn thận đi lầm đường, ông không nên đi thích một người phụ nữ khác.

Bây giờ nhớ lại, một nhà ba miệng ăn bọn họ ở cùng một chỗ đã từng là khoảng thời gian vui sướng nhất, hạnh phúc nhất. Không có người nào yêu ông hơn Lâm Thanh Trúc, cũng không có đứa con gái nào vừa đáng yêu vừa thông minh hơn Lâm Huệ.

Thế nhưng...

Phương Dự Xương nhéo nhéo mi tâm: "Huệ Huệ, con rốt cuộc muốn cha phải làm thế nào thì con mới hài lòng?"

"Ông đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, " Lâm Huệ cầm đồ trên bàn lên rồi bỗng nhiên ném hết ra bên ngoài, quay người sang nói, "Ông đừng ôm lấy ảo tưởng với tôi nữa, cứ sống cho tốt cuộc sống của ông đi."

Cô vĩnh viễn sẽ không gọi ông ta là cha nữa.

Ông ta đã hủy đi ngôi nhà của bọn họ, hủy đi mẹ, cũng hủy đi tuổi thơ hạnh phúc cô đã từng có.

Phương Dự Xương nhìn đồ vật bị ném rải rác ngoài cửa, thản nhiên nói: "Huệ Huệ, có một ngày con sẽ hối hận. Con còn trẻ, luôn cho rằng chỉ cần cố gắng thì cái gì cũng có thể đạt được, nhưng cha nói cho con biết, không dễ như vậy đâu."

Lâm Huệ cười khẽ: "Cho dù có khó, so với thứ mà ông muốn lấy cũng dễ hơn nhiều."

Trong lòng lại bị đánh vào, Phương Dự Xương nghĩ thầm đứa nhỏ này cũng không biết giống ai, có lẽ giống mình? Năm đó khi ra đi vô tình mà không tự biết.

Ông quay người rời đi. Lâm Huệ nhìn vách tường màu trắng, trong lòng vừa đắng vừa chát, nhưng cô không khóc, cô sẽ không khóc vì một tên hỗn đản.

Cô hít sâu một hơi rồi bình tĩnh trở lại, định ném đồ vật ở bên ngoài vào thùng rác, kết quả lúc quay người lại thì liền thấy Mạnh Cảnh đang thu thập. Hơi sửng sốt một chút, cô nói: "Có phải cản trở đường đi của cậu hay không? Để tôi nhặt cho."

Buổi sáng tốt lành không dễ gì mới tìm được một cơ hội tới gặp Lâm Huệ, ai ngờ lại không cẩn thận nghe được đoạn đối thoại kia, Mục Liễn nghĩ thầm, thì ra "mẫu thân" của Lâm Huệ đã qua đời, nàng cũng không sống chung với "phụ thân" của nàng.

"Không sao cả, để ta giúp nàng." Hắn nói. *

*Vì tiếng Trung khi nói chuyện thường chỉ có ngôi xưng ta – ngươi (như tiếng Anh chỉ có I – you) nên Mục Liễn nói "để ta giúp nàng" nhưng Lâm Huệ sẽ hiểu thành "để tôi/em giúp chị".

Giọng điệu vô cùng ôn nhu, Lâm Huệ kinh ngạc dò xét cậu ta.

Nam sinh này hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt hoa văn nhỏ, phía dưới là một chiếc quần thường màu đen, vừa lộ ra vẻ nhã nhặn vừa tôn lên vẻ ngoài đẹp trai, Lâm Huệ cảm thấy đường nét của cậu ta và Mục Liễn vô cùng giống nhau, tim không khỏi đập càng ngày càng nhanh.

Cho đến khi cậu ta ngẩng đầu lên, cô mới đi lên, khép lại một bên hộp: "Nhiều lắm, coi chừng rơi mất."

Hai người cùng nhau ném vào thùng rác bên cạnh.

"Cám ơn cậu, " Lâm Huệ nói, "Cậu..." Cô xém chút nữa lại muốn thăm dò một chút, nhưng nhớ lại lời Lâm Sâm đã nói trước đó thì nhịn lại. Cậu ta chắc chắn không phải, cậu ta chỉ là một sinh viên thôi, bản thân cô nghĩ lung tung làm gì vậy, nếu như cậu ta là Mục Liễn, "hắn" sẽ nhận ra cô.

Cô quay trở về phòng bệnh của mình.

Mục Liễn cũng theo vào, quay người đóng cửa lại.

Trong chốc lát liền đối diện với đôi mắt nóng rực của cậu ta, Lâm Huệ ý thức được gì đó, cô cứng đờ.

"A Huệ..." Lúc này Mục Liễn đã không nhịn được nữa, liền tiến lên kéo cô vào lòng, "Là ta."

Là hắn! Hắn chưa chết!

Chưa từng cảm thụ qua niềm sung sướng to lớn phun trào từ đáy lòng như vậy, Lâm Huệ bật thốt lên: "Là "ngươi" thật sao, ngươi là Mục Liễn?"

"Đúng vậy, " Mục Liễn giơ tay khẽ vuốt gương mặt của cô, cô không chải búi tóc gì cả, mái tóc đen nhánh rủ xuống trên vai, trên người mặc một chiếc áo sơ mi tơ tằm màu trắng nhạt, váy ngắn màu đen, có loại rực rỡ bức người, hắn nói, "Là ta, A Hồ."

Hai chữ "A Hồ" được thốt ra, Lâm Huệ không còn nghi ngờ gì nữa, ngốc tử từng tưởng cô là hồ lô tinh thật sự theo cô đến đây rồi! Nỗi lo lắng giấu trong lòng tan thành mây khói trong nháy mắt, khóe mắt cô nóng lên, nhịn không được giơ tay ôm chặt lấy eo hắn.

Động tác này là một loại cổ vũ không thể nghi ngờ, Mục Liễn cúi đầu hôn lấy đôi môi cô. Lần trước tại dòng thời gian, chưa kịp làm gì nhiều, chỉ lướt qua liền ngừng lại, lần này hắn muốn bù lại tất cả.

Không ngờ hắn lại có lòng tham không đáy như vậy, nhanh chóng tiếng vào trong miệng, Lâm Huệ nhịn không được lùi lại, lại bị hắn ôm chặt vào lòng. Nam nhân vội vàng, tham lam cắn nuốt, cô gần như nghe được tiếng răng va chạm vào nhau, mỗi một góc đều bị hắn chiếm cứ.

Mặt Lâm Huệ lúc này đã đỏ thành một quả táo, nghĩ thầm ngốc tử Mục Liễn này vì sao lại biết cách hôn như vậy!

Không nên!

"Chờ chút, chờ..." Cô thở không được, liền giơ tay đẩy hắn.

Hắn để cô dựa vào tường rồi mới buông ra, ngón tay tiến đến dừng trên cái cổ thon dài của cô: "A Huệ, sau này chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa."

Giọng điệu vừa thâm tình vừa triền miên, đáy lòng Lâm Huệ run lên, chăm chú nhìn hắn, chỉ thấy mái tóc ngắn của hắn có chút xốc xếch, ngũ quan tuấn tú mà trẻ trung, đột nhiên nghĩ đến lời dì hai đã nói, không khỏi nhíu mày: "Sao ngươi lại nhỏ tuổi như vậy!"

"Cái gì?" Mục Liễn không hiểu.

"Ngươi mới hai mươi bốn tuổi." Lâm Huệ nghĩ thầm, cô cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ tìm một người nhỏ tuổi như vậy...

"Bản vương lúc ở Đại Lương mới hai mươi ba, " Mục Liễn nhíu mày, "Thế nào? Ta còn nhỏ tuổi thì không được sao? A Huệ tỷ tỷ?"

Lâm Huệ: ...

Mục Liễn khẽ cười một tiếng rồi lại cúi đầu hôn cô. Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa: "Huệ Huệ, mau mở cửa."

Lâm Huệ giật mình, lập tức đẩy Mục Liễn ra, thấp giọng dặn dò: "Là dì hai của ta tới, một chút nữa ngươi đừng có nói lung tung gì đấy, nhớ kỹ tuyệt đối không thể để lộ quan hệ của chúng ta, nếu như dì hai có hỏi, thì ngươi cứ nói... Ngươi nói là đến tìm tiểu Sâm, biết chưa?"

Mục Liễn: ...

* Tác giả có lời muốn nói:

Mục Liễn: Có phải nàng ấy ghét bỏ ta nhỏ tuổi hơn đúng không!

Tác giả: Đúng thế.

Mục Liễn: ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play