Gần
đây Lâm Huệ đang một mực suy nghĩ nguyên nhân khiến tim bị đau thắt, rõ
ràng chân thực đến như vậy, nhưng thái y lại khẳng định nàng không có
bệnh, vậy thì rất có thể đây là một loại nhắc nhở thần bí —— tức là thân thể trong sách của nàng vẫn bình thường, chỉ có thân thể trong cuộc
sống hiện thực mới không ổn.
Có thể nàng chưa chết, nhưng đang cận kề với cái chết.
Lâm Huệ biết chuyện này rất huyền ảo, nhưng vẫn tính thử một lần, cho nên
mới đến Thanh Vân quan, hi vọng có thể tìm được chút manh mối từ trên
người sư phụ Hứa Vô Phi, vì có khả năng tên thật của ông ta là "Chu
Giác". Chẳng hạn như tim Chu Giác có bị đau thắt hay không, hoặc ông ta
có trạng thái gì khác thường hay không, hoặc liệu ông ta có biết chút
nào về mối quan hệ giữa thế giới trong sách và thế giới hiện thực không.
Lâm Huệ tiếp tục nói: "Ta rất thích bức họa của sư phụ ngươi, cả chữ của
ông ấy nữa, không những vừa mạnh mẽ vừa mềm mại (thiết họa ngân câu), mà còn có khí thế hùng hồn, đáng tiếc ngày đó chỉ được thấy qua một bức,
ta thật sự vẫn chưa thấy thỏa mãn, cho nên lại đến đây để tìm một vài đồ vật có lưu lại bút tích của sư phụ ngươi."
Trên bức họa đó còn dính lỗi chính tả, thì đào đâu ra chỗ nào tốt như nàng
hình dung chứ? Hứa Vô Phi lui về sau một bước, giữ khoảng cách với Lâm
Huệ, tròng mắt né tránh ánh mắt của nàng, nói: "Vương phi thật sự bởi vì muốn thưởng thức tranh chữ của sư phụ nên mới đến đây sao?"
"Đương nhiên, " Lâm Huệ cảm thấy giọng điệu của hắn ta có vài phần buông lỏng, liền dụ dỗ tiếp, "Nếu như ngươi có thể đáp ứng tâm nguyện này của ta,
chắc chắn sau này sẽ không thể thiếu tiền hương hỏa cho Thanh Vân quan."
Trước tiên sẽ lợi dụng
chỗ tốt này để dụ dỗ hắn ta mắc câu, sau đó hẳn sẽ đề cập tới bản chép
tay, Hứa Vô Phi nghĩ thầm, rốt cuộc nàng ta muốn làm gì? Hủy bản chép
tay hay tính dựa vào nó mà tìm ra bí mật gì? Hắn ta ngẫm nghĩ xong liền
nói: "Vương phi, mời người đến phòng khách nghỉ ngơi trước, bần đạo sẽ
đi tìm thử xem sư phụ có lưu lại cái gì không."
"Được." Lâm Huệ đương nhiên sẽ không phản đối, đi theo Hứa Vô Phi tới một gian phòng khách.
Sau khi Hứa Vô Phi rời đi, liền trực tiếp tiến vào phòng trà, lấy ra một lá bùa trừ yêu lại niệm vài câu chú ngữ, sau đó dán lá bùa lên khay trà,
rồi thấp giọng phân phó đồng đạo: "Bưng tới cho vương phi uống, nhớ kỹ
nhất định phải để khay trà chạm vào vương phi, bất kỳ chỗ nào cũng
được."
"Vâng." Đồng đạo đáp ứng một tiếng, rồi bưng khay trà đi.
Hứa Vô Phi đứng ngay tại cửa ra vào để nghe lén động tĩnh, nhưng bên trong cũng không truyền ra chút phản ứng nào.
"Có chạm được vào nàng không?" Chờ vị đồng đạo vừa mới lộ diện, Hứa Vô Phi liền kéo lại hỏi thăm.
"Trước khi ta rời đi, liền giả bộ muốn ngã, rồi cố ý để khay trà chạm vào cánh tay của vương phi..."
Vậy là chẳng có tác dụng gì sao?
Hứa Vô Phi bước nhanh trở về thư phòng, rồi lôi ra tất cả đồ vật có thể trừ yêu mà mình đang sở hữu, bởi vì nếu nói Lâm Huệ thật sự là yêu tinh,
thì nhất định là một yêu tinh cực kỳ đáng sợ. Khó trách có lần Mục Liễn
hỏi hắn, trên đời này có thứ gì không sợ Thanh Huyền ấn không, hẳn là ám chỉ Lâm Huệ đây.
Hắn ta nhất định phải dốc toàn lực bảo trụ đồ vật của sư phụ!
Ngay lúc hắn ta đang lấy ra một thanh pháp thước (pháp bảo hình dạng dài như cái thước), cửa đột nhiên bị đẩy ra, Mục Liễn bước nhanh tiến vào.
"Điện hạ, " Hứa Vô Phi vô cùng vui mừng, "Người đã tới thì tốt rồi,
vương phi một mình đến Thanh Vân quan, có lẽ là bị yêu tinh ám." Nói
xong liền dò xét trên dưới Mục Liễn, "Chẳng lẽ điện hạ đang giấu diếm ta chuyện gì sao? Lần trước người đã tiến vào Trấn Yêu động, thế có thật
sự thấy rõ không?"
"Rõ như ban ngày [1], nàng ấy không phải là yêu tinh, " Mục Liễn nhướng mày, "vì sao ngươi lại nghi ngờ nàng ấy?"
[1] Nguyên gốc "Nhất thanh nhị sở"
Thật sự không phải à?
Hứa Vô Phi cảm thấy Mục Liễn không lẽ đã bị yêu tinh mê hoặc, liền cầm pháp thước điểm một cái trên người hắn, nhưng không thấy động tĩnh gì, lúc
này mới nói: "Vương phi vừa đến đã hỏi về sư phụ, còn nói muốn thưởng
thức tranh chữ của sư phụ, điện hạ, bức họa kia ngài cũng đã nhìn thấy,
không phải ta có ý bất kính đối với sư phụ, nhưng sự thật là không có
chỗ nào nổi bật cả, mà vương phi xuất thân từ thư hương môn đệ [2], sao
lại coi trọng thứ này chứ?"
[2] Thư hương môn đệ: dòng dõi thư hương
Phân tích có lý có cứ, Mục Liễn nghĩ thầm Lâm Huệ đã quá coi thường Hứa Vô
Phi rồi, cho tới bây giờ một đạo sĩ chưa từng thấy qua yêu ma như Hứa Vô Phi lại có thể dựa vào việc trảm yêu trừ ma để kiếm tiền, còn kinh
doanh đạo quán đến hương khói thịnh vượng, thì tuyệt đối không phải là
kẻ ngốc, chỉ là không ngờ hắn ta vậy mà cảm thấy Lâm Huệ là yêu tinh...
Đại khái chắc do trước đó hắn đã lừa gạt hắn ta.
Mục Liễn giải thích: "Nàng ấy không phải là yêu tinh, nhưng mấy ngày trước
đây thì bị bệnh một trận cho nên đầu óc không được minh mẫn, kỳ lạ thay
hôm nay lại chính là ngày bệnh phát tác."
Hứa Vô Phi: ... Còn có chuyện này sao?
"Bản vương sẽ mang nàng ấy trở về, có điều nếu lần sau lại đến, ngươi nhớ kỹ đừng làm nàng bị thương, nếu thật sự không còn cách nào khác thì cứ lấy mấy bứcquán chủ đã vẽ để ứng phó đi."
Hứa Vô Phi gật gật đầu: "Được, ta sẽ nhớ kỹ, " lại hỏi, "Điện hạ gần đây sao rồi? Vẫn còn nằm mơ sao?"
Dựa vào tính tình cố chấp của Lâm Huệ, đồ vật đặt ở chỗ Hứa Vô Phi từ đầu
đến cuối đều không an toàn, Mục Liễn nói: "Chẳng tốt gì cả, nhưng bản
vương thì thấy ngươi không có tiến triển gì nhiều, thôi bỏ qua đi. Ngươi cứ lo chuyện trong đạo quán, còn bản chép tay thì ngày mai bản vương sẽ phái Từ Bình tới lấy."
"Chỉ sợ điện hạ nhìn cũng không hiểu..."
"Không sao, " Mục Liễn nói, "Sau này ngươi không cần phải để ý đến chuyện này nữa."
Kiếp trước hắn cũng quen biết Hứa Vô Phi, còn từng nhờ hắn ta nghĩ mọi biện
pháp giúp hắn giữ Lâm Huệ ở lại, vậy nên khi còn nhỏ, vừa nhìn thấy Hứa
Vô Phi thì hắn liền sinh ra cảm giác thân thiết.
Mà bây giờ, thì không cần nữa, hắn sẽ đích thân tìm hiểu rõ rốt cuộc bên trong bản chép tay này viết cái gì.
Trong phòng khách, Lâm Huệ vẫn một mực chờ, mắt thấy thời gian uống cạn một
chén trà đã trôi qua mà Hứa Vô Phi còn chưa lộ diện, nàng liền cảm thấy
việc đã thất bại, nên vội vàng đứng dậy đi tới cửa. Ai ngờ vừa mới mở
cửa, thì xém chút nữa là đụng vào người bên ngoài. Nhưng nàng còn chưa
kịp thốt ra tiếng "A", liền bị người kia nhanh chóng nắm lấy tay, rồi
dắt ra ngoài.
"Điện hạ, " Lâm Huệ phát hiện là Mục Liễn, liền tỏ vẻ kinh ngạc, "Sao ngươi lại tới đây?"
"Lẽ nào không phải nên là ta hỏi nàng sao?" Mục Liễn trầm mặt, " Nàng không biết chỗ này là chỗ nào sao? Nàng không sợ bị những đạo sĩ kia phát
hiện à?"
Ai, nàng chính
vì sợ Mục Liễn não chập mạch nghĩ thế này cho nên mới không thông báo,
bản thân thì đến đây một mình, kết quả lại không được như mong muốn!
"Cũng không phải lần đầu tiên ta tới đây, " Lâm Huệ tính dừng bước, "Lần
trước cũng không bị phát hiện... Chẳng phải ngươi nói có yêu tinh sao,
cho nên ta mới đến đây để nhìn thử xem có phải cùng tộc với ta hay
không."
"Vậy vì sao nàng còn muốn tìm Huyền Linh đạo trưởng?"
Lâm Huệ nghẹn lời.
Mục Liễn cười lạnh một tiếng, đi thẳng về phía trước.
Ngón tay thon dài nắm chặt tay nàng, Lâm Huệ cảm thấy lòng bàn tay của mình
đang muốn toát mồ hôi, liền cau mày nói: "Ngươi buông ta ra trước đã."
"Không buông, " hắn vừa đi vừa nói, "Nàng lập tức trở về với ta!"
Lâm Huệ nhíu mày: "Ngươi không cảm thấy ngươi quản quá rộng rồi sao?"
"Liên quan đến an nguy của nàng, ta không thể không quản." Hắn ngừng một
chút, rồi nghiêng đầu nhìn nàng, "A Hồ, ta không muốn mất đi nàng."
Dưới bóng cây, màu mắt hắn so với trước càng đậm, cũng càng trở nênnghiêm túc, tim Lâm Huệ đập một cái, lại nhất thời khó nói.
Tùy ý để hắn lôi kéo rồi lập tức ngồi vào trong xe.
Lúc cảm thấy xe ngựa đang tiến về phía trước, thì nàng mới phản ứng được.
"Điện hạ, ngươi có từng nghĩ tới..." Coi như nàng là yêu tinh, thì cũng sẽ có một ngày muốn quay về Yêu giới, nhưng không biết tại sao, lời này vừa
đến bên miệng nàng lại không thể nói tiếp. Bỏ đi, có lẽ tất cả chỉ là ảo tưởng của nàng, căn bản cũng không có hi vọng trở về.
Nhưng khi nghe tiếng vó ngựa lộc cộc bên ngoài, hai chữ "Chu Giác" lại hiện lên trong đầu.
Người này cố ý viết tên thật của mình lên bức họa này, khẳng định là có dụng
ý, nếu không thì còn để làm gì nữa chứ? Từ trước đến nay, nàng không
dùng chữ giản thể để viết, vị Chu Giác này hẳn đã phát hiện ra cái gì,
nên mới dùng tên của mình để nhắc nhở người khác —— giống như nàng, cùng Chu Giác đến từ một thế giới khác.
Cho nên Chu Giác chắc chắn đã lưu lại thứ gì đó.
Không được, nàng phải tìm cơ hội gặp mặt Hứa Vô Phi một chút.
Nhìn dáng vẻ hết sức chuyên chú của Lâm Huệ, Mục Liễn liền biết nàng đang
suy nghĩ cái gì, có điều cho dù nàng có gặp mặt Hứa Vô Phi, cũng sẽ
không tìm được bản chép tay kia, cuối cùng chỉ ra về tay không mà thôi.
Xe ngựa tới vương phủ, hai người liền bước xuống, Lâm Huệ bỗng nhiên nghĩ
đến hôm nay ra ngoài cũng chưa nói với ai là muốn tới Thanh Vân quan,
tại sao Mục Liễn lại biết được?
Chẳng lẽ hắn...
Lâm Huệ nghiêng đầu nhìn Mục Liễn, chất vấn: "Ngươi phái người theo dõi ta sao?"
"Theo dõi? Ai muốn theo dõi nàng, ta chỉ sợ nàng bị..." Mục Liễn kéo nàng vào trong phòng rồi đóng cửa lại, "Nàng không biết thiên ngoại hữu thiên,
nhân ngoại hữu nhân sao? Coi như Thanh Vân quan không có đạo sĩ đạo hạnh cao, nhưng còn chỗ khác thì sao? Nàng có thể đảm bảo nàng nhất định sẽ
an toàn được không? Nàng đừng quên, vốn dĩ nàng chính là bị một đạo sĩ
đả thương cho nên mới lưu lạc tới Đại Lương này, nàng định giẫm lên vết
xe đổ nữa sao?"
Lâm Huệ: ...
Đau đầu, thật đau đầu!
Ngốc tử này suốt ngày chỉ lo nàng bị bắt, nhưng nàng không phải là yêu tinh.
Không được, hôm nay nàng nhất định phải nói rõ ràng, nàng không phải là yêu
tinh, như vậy Mục Liễn sẽ không quan tâm đến nàng nữa, cũng sẽ không để ý tới nàng, sẽ không vô ý mà ngăn cản nàng tìm kiếm đường trở về nhà.
"Điện hạ, " Lâm Huệ hít sâu một hơi, "Nói thật cho ngươi biết, thật ra ta
không phải là yêu tinh, ta cũng không phải là hồ lô đại tiên, ta cũng
không phải là quỷ, ta là con người!"
Mục Liễn cười khẽ một tiếng: "Vì để đi ra ngoài, nàng thật không từ thủ đoạn nào, vậy mà định giả mạo làm người sao?"
Lâm Huệ cố gắng tỉnh táo, gằn từng chữ một: "Ta không phải giả mạo, ta thật sự là con người, trước đó ta đã lừa gạt ngươi. Bởi vì ngươi cầm lá bùa
dán vào ta, nghi ngờ ta là yêu tinh, cho nên ta mới cảm thấy thú vị, hôm đó liền nói đùa với ngươi rằng ta là hồ lô tinh, ai ngờ ngươi lại tin
tưởng... Nhưng ngươi nhìn thử đi, ta không có một chút pháp lực nào,
cũng không có cách nào hiện ra nguyên hình, ta chính là con người, giống như ngươi vậy."
Vì để rời đi, nàng thế mà bằng lòng nói thật.
Mục Liễn nhìn nàng, không nói chuyện.
Ánh mắt nhàn nhạt giống như ánh trăng ban đêm, mang theo chút cảm xúc khó
nói rõ, Lâm Huệ giật mình, bỗng nhiên lại có chút tư vị khó tả, nàng
thẳng thắn đến mức quá gấp gáp, không có lấy một chút giảm xóc nào, đây
có phải không tốt hay không?
Nhưng thời điểm Mục Liễn rời đi, nàng cũng không giữ lại.
Nếu là lúc trước, thì nàng có thể mang theo lời nói dối này, tiếp tục sinh
hoạt suốt đời trong sách với Mục Liễn, nhưng bây giờ thì không giống
vậy, nàng có thể sẽ trở lại hiện thực, như vậy sớm muộn gì hắn cũng sẽ
biết được chân tướng. Bỏ đi, đau dài không bằng đau ngắn, hắn không thể
tiếp tục chìm đắm trong thế giới yêu tinh được.
Mấy ngày sau đó, Mục Liễn cũng không xuất hiện, ngược lại vào ngày hưu mộc, bên điền trang dâng biếu một giỏ khoai lang thật to, nói rằng năm nay
bội thu, nên cố ý đưa tới cho vương phi nếm thử.
Đây là khoai lang Mục Liễn lấy từ Hộ bộ rồi đưa cho nàng, nếu không có
chuyện trước đó, nàng sẽ đưa cho hắn mấy củ khoai lang nướng, nhưng bây
giờ đành phải tự ăn vậy.
Khoai lang nướng xong, mùi hương xông vào mũi, cắn một cái, vừa mềm vừa thơm
ngọt vô cùng, chính Lâm Huệ ăn lại vẫy gọi hai nha hoàn cũng nếm thử.
Trong lúc chính viện đang ồn ào, náo nhiệt, thì đột nhiên thấy một tiểu
nha đầu chạy tới, kêu lên: "Vương phi, điện hạ tới."
Hắn không tức giận nữa à, suy nghĩ thông suốt rồi sao?
Lâm Huệ ngẩng đầu nhìn sang.
Trời chạng vạng tối, dưới ánh nắng chiều tà phủ đầy trời, một thân ảnh màu
đen liền xuất hiện trong tầm mắt, đen kịt như đến từ trong bóng đêm,
trong lòng Lâm Huệ giật mình, đang định đứng lên, Mục Liễn đã sải bước
đến gần nàng, giọng nói lành lạnh vang lên: "Đang ăn khoai lang sao?"
"Ừ..."
"Ăn ngon không?" Nói xong, hắn đột nhiên bắt lấy cổ tay nàng, cúi đầu cắn lên củ khoai lang nướng một cái.
Nàng vừa nếm qua chỗ đó, phía trên khẳng định có nước bọt.
Khuôn mặt Lâm Huệ nhịn không được đỏ lên, xém chút nữa bị sặc bởi miếng khoai lang còn chưa nuốt xuống, tên "Chồng trước" này đột nhiên tới thì thôi
đi, nhưng có thể kiểm điểm hành vi của mình một chút được không!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT