Có điều nàng vẫn không thể tiếp nhận đồ vật của Mục Liễn, quá quý giá.
"Đợi đến khi ngươi mua về, còn thiếu bao nhiêu bạc thì ta sẽ trả cho ngươi." Lâm Huệ không muốn chiếm cái tiện nghi này.
"Nếu nàng đã là vương phi, vậy thì đồ vật của ta cũng chính là của nàng, không cần phải phân chia rõ ràng như vậy."
Thật hào phóng.
Lâm Huệ cười một cái: "Ý của ngươi là toàn bộ đồ vật trong vương phủ này
đều có phần của ta?" Đừng nói đây là hoàng tử, ngay cả trong hiện thực,
những phú hào sở hữu khá khá tài sản còn muốn làm thỏa thuận tiền hôn
nhân nữa đấy, làm gì có chuyện dễ dàng sở hữu tài sản ngay lập tức như
vậy.
Nhưng Mục Liễn lại rất sảng khoái đáp: "Ừ, nàng muốn cái gì thì cứ lấy cái đó."
"Cũng không tệ, chỉ tiếc là ta cũng không thiếu tiền." Trong khoảng thời gian này mặc kệ là cửa hàng trang sức hay là cửa hàng gấm vóc, đều mang đến
cho nàng rất nhiều lợi nhuận, cứ theo cái đà này về sau, sẽ là một viễn
cảnh tốt đẹp, không chừng một ngày nào đó nàng còn có thể trở thành nữ
nhân giàu nhất Đại Lương nữa.
Trông thấy cái dáng vẻ đắc ý này của nàng, Mục Liễn nghĩ thầm tiền tài trước
mặt quyền thế cũng chẳng là cái gì? Có điều Lâm Huệ vẫn luôn như thế,
không tham luyến quyền thế.
Có khả năng ở một thế giới khác, nàng cũng không phải xuất thân từ thế gia [1], có lẽ nàng chỉ là một thợ thủ công chế tác đồ trang sức, hoặc là
một "tiểu gia Bích Ngọc" [2] đặc biệt yêu thích bảo thạch, nói thật, Mục Liễn cảm thấy vô cùng tò mò về thế giới kia, nhất là thân phận của Lâm
Huệ.
[1] Thế gia: Nhà nhiều đời làm quan. Cũng chỉ dòng họ hiển quý.
[2] "Tiểu gia Bích Ngọc": chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình
dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm
nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần,
không có phong phạm "Tiểu thư khuê các"
"Nàng nói mình chỉ có một cái miệng hồ lô, vậy ngày thường mang đồ trang sức ở đâu?" Mục Liễn đột nhiên hỏi.
Lâm Huệ đổ mồ hôi.
"Vì sao ta phải mang đồ trang sức, ta thấy không cần."
"Ta thấy nàng bình thường vẽ rất nhiều bản thiết kế đồ trang sức..."
"Còn không phải bởi vì không có chuyện gì để làm sao?" Lâm Huệ thản nhiên
nói, "Yêu giới của chúng ta phồn hoa hơn nhiều so với Đại Lương, không
giống nơi này, tùy tiện đi dạo một vòng liền không còn cái gì đáng để
xem hết, ta chỉ đành tìm chút việc giết thời gian."
Mục Liễn bán tín bán nghi (nửa tin nửa ngờ).
Trong lúc hai người đang nói chuyện, có một gã sai vặt đến truyền lời, nói
rằng An Ninh trưởng công chúa dự định tới ngày hưu mộc sẽ mời bọn họ đến phủ xem các cô nương chơi mã cầu.
Từ khi nàng tác hợp cho Lâm Hạm và Tiêu Thì Viễn gặp mặt nhau, thì nội
dung chính tuyến liền chậm rãi triển khai, lần này Lâm Hạm cũng có trong danh sách khách mời, nàng nhớ rõ vị nữ phụ muốn đẩy Lâm Hạm xuống hồ
nhưng không thành công, lại nhân cơ hội chơi mã cầu lần này mà muốn hủy
dung Lâm Hạm, vì cảm thấy thứ nữ này không xứng được Tiêu Thì Viễn chú ý đến. Đương nhiên, về sau Lâm Hạm sẽ trả thù thành công, ngược lại còn
vạch trần bộ mặt thật của nữ phụ kia.
Đây là một trò hay, có điều Lâm Huệ không thấy hứng thú chút nào, có thể không cần phải đi thì cũng không đi.
Do cô cô của mình mời, nên tự nhiên Mục Liễn sẽ đáp ứng, lại nói với Lâm
Huệ: "Mới vừa rồi còn nói không có chuyện gì để làm, không phải nàng vẫn chưa học cưỡi ngựa xong sao? Đừng nói là đã quên những gì trước đó ta
đã dạy."
Quên chưa thì
không biết, nhưng việc phần da chỗ bắp đùi bị mài rách thì nàng lại nhớ
kỹ, có điều khi đó là mùa hè nên mặc quần áo mỏng, mùa thu hẳn sẽ đỡ hơn một chút. Lâm Huệ nghĩ thầm, nàng cũng nên học kỹ thuật cưỡi ngựa cho
tốt, về sau có thêm phương tiện để đi ra ngoài, giao thông ở nơi này quá kém, nếu phải đi tới nơi xa hơn một chút, thì khẳng định phải biết kỹ
năng này.
Bản chất bên
trong của Lâm Huệ vẫn là một hài tử hiếu học: "Ngày mai ta sẽ ôn lại."
Lại nói, "Đúng rồi, điện hạ, ta định sẽ chuyển về, đồ đạc của ta đều ở
nơi đó cả, đi qua đi lại Toại Sơ Đường hoài cũng không tiện."
Tay Mục Liễn liền dừng lại.
Mấy buổi tối gần đây nàng càng ngày càng lười biếng, không giống trước đó,
cả đêm đều nhìn hắn chằm chằm, đại khái cảm thấy hắn đã tốt rồi, nên
tính rút lui đây.
"Có thể, vậy ta cũng ngủ ở chỗ đó, bằng không phụ hoàng sẽ hoài nghi."
Lâm Huệ: ...
Buổi tối, quả nhiên Mục Liễn phát hiện Lâm Huệ nhanh chóng ngủ thiếp đi,
không còn mong chờ người kia xuất hiện nữa, có điều muộn như vậy mà cứ
để nàng nhìn chằm chằm hoài cũng không tốt, sẽ ảnh hưởng tới thân thể,
Mục Liễn rơi vào trầm tư.
Ngày hôm sau, Lâm Huệ lệnh gã sai vặt quản lý chuồng ngựa chọn cho nàng một
con tuấn mã hiền lành, ngoan ngoãn, về sau lúc cưỡi lên, nàng mới phát
hiện những kỹ thuật mà Mục Liễn dạy trước đó cũng chưa có quên, rất
nhanh liền có thể dễ dàng ngồi vững trên yên ngựa rồi đi vòng quanh ở
chỗ này.
Có điều vẫn
không dám chạy quá nhanh, nghĩ thầm chờ đến khi Mục Liễn trở về, nàng
lại tìm hắn thỉnh giáo tiếp, như vậy mới đáng tin.
Cưỡi ngựa khoảng một canh giờ mới trở về, Lâm Huệ nhớ tới trang phục cưỡi
ngựa trong hiện thực, bỗng nhiên thấy có hứng thú, lập tức vẽ lên giấy
một bộ trang phục cưỡi ngựa. Đương nhiên là phiên bản cải tiến, tránh
cho việc quá mức kỳ dị mà khiến người khác chú ý.
Nàng chủ yếu cho quần dầy hơn, ngay cả giày cũng được cải tạo, để bảo vệ tốt mắt cá chân mảnh khảnh.
"Mang tới cho tú nương làm đi."
Quế Tâm nhìn một chút, kinh ngạc nói: "Vương phi phải dùng vải áo màu đen sao?"
"Ừ." Màu đen rất ngầu, trong hiện thực, nàng cũng có rất nhiều quần áo màu
đen, áo khoác màu đen, áo sơmi màu đen, váy ngắn màu đen, giày da màu
đen!
Quế Tâm hoàn toàn không cảm thấy màu đen đẹp mắt chút nào, đành lắc đầu đi ra ngoài.
Đúng lúc gặp phải Mục Liễn, hắn liền cầm bản vẽ kia đi vào, đồng thời giọng nói lạnh lùng vang lên: "Tất cả lui xuống hết đi."
Đám nô tỳ trong phòng lập tức lui ra ngoài.
Trước kia nàng đã từng vẽ qua y phục này, mi tâm Mục Liễn bắt đầu nhíu lại,
chỉ là không có sớm như vậy, kiếp trước Lâm Huệ tự mình học cưỡi ngựa,
mà không phải nhờ hắn dạy, có hôm hắn đã nhìn thấy nàng mặc như vậy,
giục ngựa chạy ở hậu uyển.
Một thân màu đen ôm lấy thân thể lung linh, tinh tế của nàng, khiến cả người toát ra vẻ vô cùng thần bí, còn có chút lạnh lùng.
Mục Liễn vừa đặt bản vẽ kia xuống án thư, liền giơ tay ôm Lâm Huệ vào trong lòng: "A Hồ, có nhớ bản vương hay không?"
Lâm Huệ: ...
Đột nhiên nàng muốn chửi thề, không phải cái tên "Chồng trước" này lại xuất hiện nữa chứ? Hiện tại lại còn giữa ban ngày!
"A Hồ, mấy ngày không gặp, nàng càng trở nên đẹp hơn rồi, " Mục Liễn nâng
mặt nàng lên, ngón tay hơi nhéo nhéo, "Ta rất muốn hôn nàng đó."
Mặt Lâm Huệ lập tức đỏ lên, lập tức hất tay hắn ra.
Nhưng hắn lại ôm nàng vào lòng: "Đừng nhúc nhích, không nên cử động, bằng không ta liền ôm nàng lên giường."
Lỗ tai bị đè ép, dán lên tim, nàng nghe thấy trái tim của hắn đập cực
nhanh, còn mang theo mùi hương gỗ thông quen thuộc trên người nữa, Lâm
Huệ im lặng một lát, rồi hỏi: "Ngươi đã nhớ ta như vậy, tại sao trước
giờ vẫn chưa hề xuất hiện lại lần nữa? Không phải ngày đó ngươi đã nói,
ngày mai gặp lại sao?"
"Bản vương có chút chuyện nên chậm trễ." Mục Liễn nhẹ nhàng vuốt búi tóc của nàng, nghĩ thầm nếu không phải mượn cái thân phận này mà cũng có thể
cùng Lâm Huệ như thế này thì thật tốt, thế nhưng hắn sợ nàng sẽ chán
ghét, rất rõ ràng, Lâm Huệ tương đối thích dáng vẻ đơn thuần, vô dục vô
cầu của hắn hơn, "Sao vậy, chẳng lẽ nàng vẫn một mực chờ ta ư? Tiểu A Hồ của ta."
Thật buồn nôn...
Lâm Huệ cảm thấy da gà nổi khắp người, nghĩ thầm Mục Liễn nhất định mắc
chứng rối loạn nhân cách phân liệt, hoàn toàn là hai người khác nhau!
"Ngươi trước hết buông ta ra đã, rồi chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút."
"Nói chuyện thì có thể, " Mục Liễn ngồi xuống ghế dựa, thuận tiện ôm
nàng lên đùi, "Nhưng ta muốn nói chuyện như thế này, " lại sờ sờ lỗ tai
nàng, "Thế này thì nàng muốn nói chuyện gì cũng được."
"Được... Vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao ngươi cảm thấy mình không tìm nhầm
người, ngươi dựa vào cái gì?" Vì để chữa bệnh, Lâm Huệ chỉ có thể nhẫn
nhịn, trước tiên dỗ ngọt để tìm ra manh mối, xem là chuyện gì kích thích tinh thần Mục Liễn phân liệt.
"Bởi vì dáng dấp của nàng và A Hồ của ta giống nhau như đúc, " vành tai mềm
mềm đỏ lên, Mục Liễn đột nhiên có một loại xúc động muốn hôn nàng một
cái, "Trên đời không thể có loại trùng hợp như vậy, nàng còn muốn giả vờ không phải là nàng ấy sao? A Hồ, nàng định giả bộ không trở về với ta
sao?"
"Trở về?" Lâm Huệ truy vấn, "Ngươi cảm thấy ta sẽ đi đâu?"
"Câu đó phải là ta hỏi nàng mới đúng." Mục Liễn cũng không bị nàng lừa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, "Bất kể như thế nào, bây giờ nàng đang ở bên cạnh ta thì tốt rồi."
Nhân cách phụ do rối loạn tinh thần còn rất giảo hoạt nữa, Lâm Huệ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên hỏi: "Ngươi có biết Ung vương Mục
Liễn không?"
"Hắn ta là ai?" Mục Liễn nheo mắt lại, nắm cằm nàng, ánh mắt nguy hiểm, "Hẳn là nàng bỏ đi theo hắn đúng không?"
Lâm Huệ: ...
Nhân cách phụ vậy mà không biết nhân cách chính là sao? Đây là tình huống
như thế nào? Lông mày nàng bắt đầu nhíu lại, đáng tiếc nàng cũng không
phải bác sĩ tâm lý, hiểu biết đối với loại bệnh này cũng chỉ là bắt
nguồn từ phim, tiểu thuyết, nhưng vẫn ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào không
đúng.
Nàng nghĩ nghĩ, quyết định giữ Mục Liễn lại, tiếp tục nói chuyện với hắn nhiều hơn.
"Ta thấy dung mạo của ngươi rất giống với hắn ta, cho rằng các ngươi hẳn có quan hệ thân thích." Lâm Huệ cũng bắt đầu nói bừa.
"Thật sao? Tốt nhất là đừng để ta phát hiện nàng có người đàn ông khác." Mục
Liễn cúi đầu thấp hơn, môi gần như chạm vào môi nàng, ánh mắt đầy nguy
hiểm, "A Hồ, nàng phải ngoan ngoãn một chút, kiên nhẫn đợi ở chỗ này
đi."
"Chỗ này... Ngươi
có thể nói cho ta biết chỗ này là chỗ nào không?" Đầu óc Lâm Huệ chuyển
động cực nhanh, "Là chỗ ngươi ở sao? Từ khi còn nhỏ đến lúc lớn lên
ngươi đều ở chỗ này sao?"
"Không cần nhiều lời, " Mục Liễn cũng sợ bị lộ tẩy, không dám nói quá nhiều,
chỉ ôm eo nàng thật chặt, càng muốn thân cận nàng hơn một chút.
Lâm Huệ nói: "Vậy ngươi dù sao cũng nên nói cho ta biết, ta nên gọi ngươi
như thế nào chứ? Ngươi cũng là hoàng tử sao? Hoàng tử thứ mấy?"
"Đừng nói nữa." Mục Liễn đặt cằm tại cổ nàng, "A Hồ ngoan, để cho ta nghỉ ngơi một lúc đi, ta thấy hơi mệt rồi."
Miệng thật chặt, thế mà không lộ ra cái gì, Lâm Huệ cực lực suy nghĩ làm sao
để cạy miệng hắn ra rồi hỏi một câu trúng ngay trọng tâm, nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ ra, thì lại phát hiện Mục Liễn đã ngủ mất tiêu, nàng vội
vươn tay đẩy hắn ra.
"Ngươi đừng ngủ chứ!"
Hắn chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy Lâm Huệ đang ngồi trên đùi mình, ánh mắt
tỏ vẻ kinh ngạc: "A Hồ, sao nàng lại ngồi trên đùi ta?"
Lâm Huệ: ...
Hoán đổi nhanh như vậy sao? Cái nhân cách phụ kia thế mà đi rồi à?
Nàng từ trên đùi Mục Liễn đứng dậy ngay: "Vừa rồi ngươi lại phát bệnh!" Thần sắc hết sức chuyên chú, "Trước đó ngươi có từng ngủ chưa? Hoặc đã xảy
ra chuyện gì? Ngươi có nhớ rõ ngươi làm sao để đi từ Hộ bộ về tới đây
không?"
"Hình như có ngủ một giấc, " Mục Liễn nói, "Việc khác thì không nhớ rõ."
Vậy là xảy ra lúc đang ngủ, Lâm Huệ nghĩ thầm, tại sao không phân ra ban
ngày và ban đêm? Hơn nữa, thời gian cũng không cố định, hai lần trước
tương đối liên tục, lần này lại cách vài ngày, nàng phải hiểu rõ quy
luật trong đó, bằng không coi như có nói cho Hoàng đế biết, ông ta không tận mắt nhìn thấy thì khẳng định sẽ không tin.
Ai mà hi vọng con của mình mắc phải bệnhlạ chứ, phải có chứng cứ mới được.
"Điện hạ, thân thể của ngươi chỉ sợ ..."
"Ta không có bệnh, chỉ là mệt mỏi thôi, nàng đừng có suy nghĩ lung tung."
Mục Liễn vẫn không thừa nhận, nhưng hắn cố ý làm như vậy, chỉ hi vọng
Lâm Huệ có thể đặt tất cả tinh lực vào chuyện này, như vậy có lẽ nàng sẽ không quan tâm tới chuyện khác.
Chỉ cần nàng bỏ lỡ cơ hội, vậy sẽ vĩnh viễn ở lại Đại Lương.
Nhưng Lâm Huệ cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, còn cảm thấy bệnh của
ngốc tử này thật nặng, trong tiềm thức không muốn đối mặt, cũng chỉ đành phải tạm thời không vạch trần chuyện này thôi.
Có điều về sau nàng chú ý đến Mục Liễn hơn, ngày hôm đó, nghe nói hắn đã
sớm hồi phủ, Lâm Huệ liền mời hắn tới dạy nàng cưỡi ngựa.
"Vẫn không dám cưỡi thật thoải mái."
Nữ tử mặc một thân trang phục kỵ xạ màu đen vừa mới làm xong, cổ áo cùng
ống tay áo thêu chìm họa tiết hoa dơn [1], dưới chân đi một đôi giày da
hươu, tràn đầy khí khái hào hùng.
[1] Hoa dơn, còn gọi là hoa lay ơn, phiên âm tiếng Hán là "kiếm lan"
Mục
Liễn vừa mới nhìn một chút, tim liền đập nhanh hai nhịp, trở mình lên
ngựa sóng vai với nàng: "Thật ra nàng không cần phải sợ, nàng cứ nghĩ
rằng, nàng là yêu tinh, còn nó chỉ là ngựa, chỉ có nó mới sợ nàng thôi."
Lâm Huệ im lặng: Có thể nói chuyện tử tế được không?
Thấy ánh mắt nàng liếc qua, khóe miệng Mục Liễn cong cong: "Trước tiên, nàng nhìn ta cưỡi qua một lần, ta cảm thấy nàng sẽ nhanh chóng lĩnh ngộ
được."
Kiếp trước nàng tự học cũng được đấy thôi, đừng nói chi lần này.
Mục Liễn phóng ngựa lao vun vút.
Lâm Huệ ở bên cạnh quan sát, quả nhiên liền phát hiện có vài điều có thể
học hỏi được, chẳng hạn như khi con ngựa đang chạy nhanh mà rẽ, nàng
phải sớm ra hiệu cho ngựa, bằng không đến chỗ rẽ sẽ không kịp điều chỉnh động tác, ngoài ra nếu có chướng ngại vật trên mặt đất, nàng cũng phải
cho ngựa tránh, vừa rồi Mục Liễn cho ngựa vòng qua một khối đá, điều này cho thấy cưỡi ngựa cũng giống như lái xe, phải luôn quan sát đường xá.
Xem được một lát, Lâm Huệ liền ghi nhớ trong lòng, dùng sức kéo căng dây
cương, tuấn mã phía dưới liền lập tức bắt đầu phóng nhanh.
Mục Liễn ở đằng xa nhìn, mỉm cười.
Sau khi đã nắm vững kỹ thuật, Lâm Huệ lập tức cảm nhận được niềm vui khi
cưỡi ngựa, thảo nào trong cuộc sống hiện thực cũng có rất nhiều người
đặc biệtđi học, còn có đua ngựa, rồi biểu diễn kỹ thuật cưỡi ngựa,v.v.
đều có liên quan đến cưỡi ngựa.
Nàng chạy một vòng lại một vòng, tiếng cười phiêu đãng trong sân.
Mục Liễn quan sát, cũng phóng ngựa qua đó.
Đúng lúc này, Lâm Huệ bỗng nhiên cảm thấy tim quặn đau, đã trôi qua mấy
tháng, nàng tưởng sẽ không còn bị nữa, thế nhưng cơn đau đớn kia lại rõ
ràng như thế, giống y chang lúc trước, nàng nhịn không được giơ tay bưng kín tim.
Đây là hành động tương đối nguy hiểm, Mục Liễn cách đó không xa nhìn thấy, hét to một tiếng: "A Huệ, nàng làm gì vậy?"
"Ta, ta..." Lâm Huệ không phát ra được âm thanh nào, thân thể lung lay sắp đổ.
Mắc bệnh!
Mục Liễn đột nhiên nhớ lại, mặc dù kiếp trước vào lúc này bọn họ cũng không thân cận, nhưng hắn có nghe nói Lâm Huệ bị đau thắt tim, lúc đầu liên
tiếp bị vài lần, về sau mỗi lần thời gian càng cách nhau dài hơn, hiện
giờ nàng lại phát tác rồi!
Nếu như từ trên lưng ngựa té xuống... Mục Liễn không dám nghĩ tới, dùng sức quất một roi, như một mũi tên lao vun vút tới.
Chỉ là đã chậm hơn một chút, Lâm Huệ đã từ trên lưng ngựa ngã xuống.
Dưới tình thế cấp bách, hắn phi thân bổ nhào qua ôm eo nàng, lúc chạm đất
phần lưng bỗng nhiên đập mạnh xuống nền đất, lực đạo bắn ngược lại giống như một cây chùy nặng đánh mạnh vào ngực.
Cho dù Lâm Huệ gần như té xỉu cũng cảm thấy loại chấn động kia, nhưng nàng
không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy cả người đều được một vật gì đó vô cùng ấm áp bao bọc lại, giống như trong ngày mùa đông giá lạnh,
được mẹ ôm vào lòng.
Mùa đông có tuyết rơi, mẹ ôm (ngang) nàng cùng đi ăn lẩu.
Ăn xong nồi lẩu, cả người liền nóng hầm hập.
Cũng không còn sợ lạnh nữa.
Nàng vui sướng tiến về phía cửa hàng lẩu.
Nhưng bên tai lại loáng thoáng nghe thấy một giọng nói: "Huệ Huệ, mau tỉnh lại, Huệ Huệ, cháu đừng tiếp tục ngủ nữa..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT