Lâm Huệ nhớ tới chuyện bảo thạch, sáng sớm ngày hôm sau liền ngồi kiệu đi tới Thúy Bảo Các.
Vừa mới đến phố liền nghe được các loại âm thanh huyên náo, nàng nhìn ra
ngoài cửa sổ, thì thấy đường xá ở kinh đô rất là rộng rãi. Hai bên đường cửa hàng san sát nối tiếp nhau, người đi đường lui tới tấp nập, thể
hiện rõ sự phồn hoa ở nơi đây, so với trong tưởng tượng của nàng về hoàn cảnh thời cổ đại cũng không khác biệt lắm.
Đi đến Thúy Bảo Các, kiệu phu hạ kiệu.
Khương Hoàng dìu Lâm Huệ đi vào bên trong cửa hàng.
Bên trong cũng không có quầy hàng thủy tinh như ở hiện thực, đều làm bằng
gỗ, nhưng lại vô cùng bắt mắt, mỗi góc cạnh của ngăn tủ đều được điêu
khắc hoa văn, có hoa mai, có hoa lan, vô cùng lịch sự tao nhã.
"Chưởng quỹ của các ngươi đâu?" Quế Tâm lúc này nói, "Đi thông báo, nương nương tới."
Bọn tiểu nhị sững sờ, bận bịu tới bái kiến. Đối với tôn ti lễ tiết trên
dưới này, Lâm Huệ thật không quen, chỉ cảm thấy phiền phức, khoát tay
một cái nói: "Đi làm việc của các ngươi đi."
Nàng đứng trước quầy, quan sát đồ trang sức được bày ra ở chỗ này.
Nói đến thì của hồi môn của nàng ở vương phủ cũng có rất nhiều đồ trang
sức, nhưng phần lớn là vàng nguyên chất, vàng tốt nạm ngọc, trân châu,
chỗ này cũng thế, kim quang đầy mắt. Lâm Huệ nhìn chăm chú, mặc dù việc
thiết kế ở hiện đại tự có chỗ đặc biệt của nó, nhưng đồ trang sức thời
cổ đại cũng rất sáng chói, mọi người thường nói đến khả năng sáng tạo,
nàng cảm thấy rất nhiều thợ thủ công ở cổ đại đã có loại năng lực này,
có vài thiết kế mà đời sau khó tưởng tượng ra nổi.
"Tiểu nhân tham kiến nương nương." Sau lưng truyền đến thanh âm trầm ổn của
nam tử, "Không biết nương nương giá lâm, không thể tiếp đón từ xa, kính
xin nương nương thứ tội."
Lâm Huệ xoay người thì thấy một vị nam tử trẻ tuổi, bộ dáng ước chừng hai
mươi tuổi, thân cao thẳng tắp, ngũ quan thanh tú, trên người là sự trầm
ổn khó có được ở độ tuổi của hắn, rất dễ dàng khiến người khác tin cậy,
nàng nghĩ thầm, khó trách có thể làm được chưởng quỹ.
Bên cạnh Khương Hoàng đã đỏ mặt, thần tình kích động. Như fan hâm mộ tới
thăm idol, Lâm Huệ buồn cười, nói: "Không cần câu nệ, ta tới để hỏi thăm chuyện bảo thạch."
"Nương nương, mời vào trong."
Bên ngoài còn có khách, Bùi Cảnh mời nàng đi vào nội thất để thương lượng.
Gian sương phòng kia chuyên dùng để nói chuyện làm ăn, hoặc để giải quyết
vấn đề của khách hàng, tỉ như đồ trang sức xảy ra vấn đề, thời điểm cùng nhau thương lượng cần một chỗ thanh tịnh.
Lâm Huệ ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: "Bùi chưởng quỹ, biên giới ở Tuyết châu có những quốc gia nào cầm bảo thạch tới giao dịch?"
"Nước Tư Lan, nước Cao Miên."
Tốt, đều là những quốc gia chưa từng nghe thấy, nơi này là một không gian
khác, không giống với thế giới trước kia nàng sống. Lâm Huệ làm bộ nghe
hiểu, ân một tiếng: "Những bảo thạch kia đâu? Cửa hàng trang sức của
chúng ta có bảo thạch đến từ hai nước này à?"
"Không có." Bùi Cảnh lắc đầu.
"Vậy làm thế nào mà ngươi xác định tin tức này có thật hay không?"
"Hồi nương nương, tiểu nhân có một vị bằng hữu tại Tuyết châu đảm nhiệm chức tri huyện, chúng tiểu nhân thường xuyên trao đổi tin tức, là hắn thông
báo cho tiểu nhân. Sau đó tiểu nhân tập trung đi hỏi thăm một chút, thậm chí hỏi thăm qua những thương đội đã từng làm ăn ở bên kia, đầu lĩnh
của bọn hắn trong tay có mấy món bảo thạch, tiểu nhân nhìn qua mới dám
bẩm báo nương nương."
Lâm Huệ dò xét hắn một chút: "Những bảo thạch kia có chất lượng như thế
nào? Theo ý ngươi, bọn hắn nói bảo thạch sáng chói ở điểm nào, ngươi nói chi tiết một chút."
Trong ấn tượng của Bùi Cảnh, Lâm Huệ chỉ là một tiểu thư tài hoa, nhưng không nghĩ tới một phen đối thoại này, lại thể hiện tâm tư cực kì kín đáo,
thái độ của hắn càng phát ra cung kính: "Hồi nương nương, những bảo
thạch kia óng ánh sáng long lanh, chất lượng cũng tốt, không giống với
bảo thạch của Đại Lương chúng ta luôn có chút tái đi, giống như tẩy
không sạch sẽ, nghe nói bọn hắn dùng một loại đá mạt để mài dũa . . ."
Vậy phương pháp coi như tương đối tiên tiến, thực chất thì tới thời cận đại mới có, Lâm Huệ gật gật đầu, suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Chủ ý này nếu
do ngươi đề xuất, như vậy ta cũng không phái người khác đi, chính ngươi
đi." Bùi Cảnh có phụ thân là đại quản sự, cha mẹ của hắn đều ở kinh đô,
vậy nên gốc rễ của hắn cũng ngay tại kinh đô, bạc do hắn mang trên người đi kinh doanh, hẳn là thích hợp nhất.
Bùi Cảnh run lên: "Nương nương muốn tiểu nhân tới Tuyết châu?"
"Ừ, mấy ngày nay ngươi cẩn thận lựa chọn mấy người đi cùng thích hợp, mặt
khác, ta thấy núi cao đường xa, hộ vệ hẳn không thể thiếu được." Nàng
trầm ngâm, "Đến lúc đó ta lại phái tới, ngươi trước đánh giá cần bao
nhiêu ngân lượng, tính toán có thể mua được những bảo thạch gì."
Nàng đứng lên: "Cứ như vậy đi, ngươi nghĩ kỹ rồi thì nói cho ta biết."
Làm việc cực kì lưu loát, Bùi Cảnh cũng vội vàng đứng lên: "Vâng, nương nương, tiểu nhân nhất định sẽ mau chóng hoàn thành."
Lâm Huệ không nói thêm cái gì, đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng của nàng, Bùi
Cảnh trong lòng kinh ngạc không thôi, nghĩ thầm nương nương giống như là người trong nghề vậy.
Hành nghề sáu năm, Lâm Huệ đương nhiên không đơn giản chỉ là một nhà thiết
kế, lúc thực tập thì theo sư phó tới những nơi sản sinh ra châu báu để
quan sát, học tập giám định, đối các loại châu báu không thể quen thuộc
hơn được. Dưới cái nhìn của nàng, nhất định phải có khả năng nhận biết
vô cùng chính xác đối với châu báu, thì sau này mới có thể thiết kế ra
những tác phẩm hoàn mỹ.
Ra bên ngoài, Lâm Huệ không vội đi, căn dặn hai nha hoàn: "Đợi lát nữa
đừng bại lộ thân phận của ta, ta đi xem những cửa hàng trang sức của nhà khác." Thiết kế trang sức ở nơi này rốt cuộc đạt đến mức độ như thế
nào, nàng nghĩ mình cần phải hiểu rõ.
Thanh Vân đạo quán nằm ở ngoài thành cách kinh đô mười dặm. Nghe nói Mục Liễn cho mời, Huyền Linh đạo trưởng Hứa Vô Phi liền lập tức thu dọn đồ đạc
cùng Từ Bình tới Ung vương phủ.
Trong thư phòng, Hứa Vô Phi hỏi: "Điện hạ sao đột nhiên muốn gặp tại hạ, còn dặn tại hạ mang theo những pháp bảo này. . ."
Mục Liễn đánh gãy lời hắn, nhìn về phía Từ Bình: "Ngươi lui ra ngoài."
Từ Bình đáp ứng cáo lui.
Không có người ở ngoài, bộ mặt thật của Hứa Vô Phi liền lộ ra, hưng phấn hỏi
thăm: "Sẽ không phải là vương phủ của các ngươi có tà ma chứ?"
Ánh mắt Mục Liễn lóe lên, thiếu chút nhảy lên, "Chính mắt ngươi thấy? Ở nơi nào? Ngay tại thư phòng này sao?" Vội vàng mở bao đồ ra, lấy ra tất cả
pháp khí trừ yêu, "Ai nha, ta chưa từng thấy yêu ma quỷ quái gì đâu."
"Cái gì?" Mục Liễn nhíu mày nói, "Ngươi trước giờ chưa từng trừ qua? Không phải ngươi có đạo hạnh rất cao sao?"
"Cao thì cao, nhưng anh hùng không đất dụng võ!" Hứa Vô Phi vỗ ngực nói,
"Bất quá ngươi yên tâm, nếu như trong phủ thật sự có yêu quái, ta vẫn có thể hàng phục nó."
Mục
Liễn nhìn hắn, giữ yên lặng. "Ngươi đừng có nhìn ta như thế, nói thật,
thứ yêu ma này cũng không phải muốn gặp là có thể gặp. Yêu quái trong
núi phải tu hành mấy trăm năm mới có thể hóa người, trong ngàn ngàn vạn vạn không thể được một, có thể gặp được cũng là phúc phận."
Hứa Vô Phi xuất ra la bàn, tay áo vẩy lên chuẩn bị làm việc: "Ở nơi nào?"
" Trên người bản vương." Hứa Vô Phi ngẩn ngơ, đi vòng quanh Mục Liễn, sau khi tỉ mỉ kiểm tra mới nói: "Cũng không có dị dạng gì." Nhìn hắn chằm
chằm, "Ngươi cảm thấy nơi nào không thoải mái?"
"Gần đây thường xuyên nằm mơ."
"Mộng gì?" Đây mới là mấu chốt.
Nếu là người khác, chắc chắn hắn sẽ không nói, nhưng Hứa Vô Phi cùng hắn có không ít quan hệ. Khi hắn còn nhỏ thì bị thân mẫu gây thương tích, sau
khi tỉnh lại thì không nói một lời, ngự y khó mà trị liệu, hoàng thượng
nghĩ hết biện pháp, thậm chí mời cả quán chủ Thanh Vân quan, quán chủ
lúc ấy mang theo đệ tử nhỏ tuổi nhất mà hắn đắc ý - Hứa Vô Phi. Hắn vừa
nhìn thấy tiểu đạo sĩ kia, chẳng biết tại sao liền cảm thấy mười phần
thân thiết, về sau liền mở miệng.
Hoàng thượng bởi vậy lệnh Hứa Vô Phi ở lại trong cung làm bạn với Mục Liễn, cho đến khi hắn mười hai tuổi mới xuất cung.
Mục Liễn nói: "Mơ thấy thê tử của bản vương, chuyện trong mộng về sau đều
thành sự thật. Mặt khác, ta phát hiện nàng gần đây có chút biến hóa."
Đương nhiên, nội dung thân mật tuyệt đối không thể lộ ra. Hứa Vô Phi nhoáng
cái đã hiểu rõ ý tứ của hắn: "Quanh thân ngươi cũng không có yêu khí,
khả năng là trên người vương phi. . . Thế nhưng, ta nhìn như thế nào
đây? Nếu tiếp cận, sợ sẽ bị nàng phát giác."
Thân phận Vương phi dù sao cũng khác biệt, không thể tùy ý đối đãi. Suy nghĩ một chút, hắn từ trong bao quần áo lấy ra một lá bùa: "Điện hạ, ngươi
cùng vương phi ngày ngày đều ngủ với nhau, không bằng thừa dịp lúc nàng
ngủ dán lên người. Giả sử nàng là yêu ma, lá bùa sẽ lập tức tan rã, như
vậy chúng ta liền mời vương phi đến nơi yên tĩnh rồi hàng phục, không
thể tiết lộ ra ngoài chỉ sợ gây bất lợi cho ngươi."
"Nếu như vương phi không phải yêu ma, lá bùa này sẽ bảo trì nguyên dạng."
Đuôi lông mày Mục Liễn khẽ nhúc nhích, ngày ngày ngủ cùng nhau, hắn một
ngày còn chưa có ngủ cùng thì có được hay không? Hiện tại thế mà phải
thừa dịp nàng ngủ. . .
"Không có biện pháp khác?"
"Có, ngươi khiến vương phi hôn mê đi, để ta đến gần kiểm tra."
". . ." Đây càng khó làm, cũng không thích hợp." Vậy nếu như nàng không
phải yêu quái như đã nói, thì nên giải thích việc nằm mơ này như thế
nào?"
Hứa Vô Phi gãi gãi đầu: "Nếu như không phải thì việc kia xác thực rất mơ hồ, ta chưa hề
gặp qua, không bằng ngươi đợi ta trở về đọc qua bản chép tay mà sư phụ
lưu lại, có lẽ có thể phát hiện thêm chỗ nào."
Mục Liễn nói: "Đa tạ."
Hứa Vô Phi thu thập bao đồ: "Điện hạ trước tiên nên xác nhận vương phi có phải là yêu quái hay không đi."
"Ngươi muốn đi?"
"Đương nhiên, trong đạo quán hương hỏa tràn đầy, thiếu ta không được. Nếu như
vương phi là yêu quái, ngươi sai người đến thông báo, chúng ta lại nghĩ
biện pháp."
Mục Liễn liền phái Từ Bình tiễn hắn rời đi.
Buổi tối, mãi cho đến giờ Hợi hắn còn chưa có ngủ. Mắt thấy đèn đuốc ở
thượng phòng đã tắt, đánh giá Lâm Huệ hẳn đã ngủ, Mục Liễn đem lá bùa để trong tay áo rồi đi qua.
Quế Tâm trực đêm lấy làm kinh hãi, cho là mình đang nằm mơ, xoa nhẹ hai mắt.
"Bản vương tới lấy vài thứ, ngươi chớ kinh động vương phi." Mục Liễn phân phó.
Dưới ánh trăng nam tử tuấn tú xuất trần, mặc một thân bào phục màu trắng tựa như trích tiên từ trên trời hạ phàm, Quế Tâm khống chế không nổi liền
đỏ mặt, thấp giọng nói: "Vâng, điện hạ." Khoanh tay đứng nghiêm một bên.
Chỗ kia vốn là chỗ hắn ở, không thể quen thuộc hơn được, mượn lực ngoài cửa sổ một chút hắn rất nhanh liền đi tới trước giường.
Lâm Huệ nằm ngửa ngủ, lộ ra một khuôn mặt trơn bóng.
Không biết có phải chăn đắp lên có chút dày hay không, làm gò má nàng hồng
hồng, tựa như cây táo hồng bàn trưởng thành, Mục Liễn nhìn nàng, trong
đầu lại hiện lên chuyện trong mộng.
Trước đó Hứa Vô Phi hỏi thăm, hắn cũng không tiện nói tỉ mỉ, bởi vì ở trong
mơ hắn cùng Lâm Huệ rất thân mật, nhưng mà trong hiện thực căn bản không như vậy. Khi đó phụ hoàng hạ chỉ, hắn từng cự tuyệt qua, phụ hoàng lại
cưỡng ép muốn đem Lâm Huệ gả cho hắn, nói cái gì lâu ngày sinh tình.
Kết quả hắn cũng không có thay đổi bất kỳ cái gì, cho nên những giấc mộng
này, làm sao có thể không phải do yêu ma quấy phá đây? Mục Liễn từ trong tay áo rút ra lá bùa nhìn Lâm Huệ chằm chằm, suy nghĩ nên ra tay ở nơi
nào cho thỏa đáng. Mắt thấy cổ tay nàng lộ ở bên ngoài, liền cầm lá bùa
để lên.
Không nghĩ Lâm
Huệ là người rất mẫn cảm, lại vừa xuyên đến nơi này chưa được mấy ngày
nên càng cảnh giác, lá bùa kia mới dán lên không đến một lát, nàng liền
mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Mục Liễn: ". . ."
Lâm Huệ: ". . ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT