Từ trước tới nay nàng chưa từng thấy hắn chạy nhanh đến như vậy, hai tay
áo rộng tung bay phất phới trong gió y như lá cờ, gần như phát ra tiếng
vang phần phật, điều này khiến Lâm Huệ quên mất tiêu chuyện con dấu,
ngây người nhìn chằm chằm Mục Liễn, nghĩ thầm hắn lại muốn làm gì nữa
đây?
Mục Bảo Chương và Trịnh Tâm Lan đang đứng bên cạnh cũng sợ đến mức ngây người.
Trước ánh mắt của bao nhiêu người, Mục Liễn một đường đuổi theo tới gần Lâm Huệ, giơ tay đoạt đi Thanh Huyền ấn.
Quá mức thô bạo, ngón tay Lâm Huệ bị đau một chút, xoa xoa hỏi: "Cái
con dấu này không phải là của ngươi đấy chứ?" Vật gì mà quý báu dữ vậy,
nhìn một chút cũng không được?
Mục Liễn nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên cầm tay phải của nàng lên, cẩn thận quan sát.
Lòng bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài, giống như mỹ ngọc được điêu khắc
không chút tì vết, quan trọng là ngay cả một chút vết thương cũng không
có.
Ánh mắt nam nhân
dính chặt vào tay nàng, hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có người ngoài
đang nhìn, Lâm Huệ bị hắn làm cho có chút ngượng ngùng, nắm tay lại, rút trở về: "Điện hạ, chàng nhìn cái gì vậy?" Tự nhiên không đầu không đuôi cầm tay nàng, không lẽ trên tay nàng có nở hoa à?
Quái lạ, tại sao nàng chẳng có chuyện gì hết? Cái tay này vừa rồi còn mới
cầm con dấu mà! Mục Liễn cau mày lại, lòng bàn tay đè lại mu bàn tay
nàng cũng không định buông ra.
Không ngờ vị Ung vương luôn nhã nhặn thế mà cũng có động tác cỡ này, trước
mặt mọi người lại thân mật với thê tử, Trịnh Tâm Lan cũng không có ý
nhìn tiếp, lôi kéo Mục Bảo Chương nói: "Bảo Chương, chúng ta tới đằng
kia xem đèn đi, không nên quấy rầy tứ đệ và tứ đệ muội nói chuyện."
"Nói chuyện chỗ nào chứ, " Mục Bảo Chương cười hì hì nói, "Rõ ràng là ở chỗ này nắm tay nhau, muội nhìn thấy hết rồi."
Lâm Huệ đổ mồ hôi.
Trịnh Tâm Lan dụ dỗ nói: "Vâng vâng vâng, ánh mắt muội tinh lắm, mau đi cùng
tẩu thôi. Chúng ta đi ăn bánh trung thu, nghe nói năm nay ngự trù làm
bánh trung thu ăn ngon vô cùng."
Nghe thấy lời này, Mục Bảo Chương mới chịu rời đi cùng Trịnh Tâm Lan.
Mục Kiêu đứng cách đó không xa cũng nhìn thấy, chỉ có điều tâm tư của hắn
không đơn giản như vậy, nghĩ thầm rốt cuộc con dấu này là vật gì mà
khiến Mục Liễn coi trọng như thế, vội vàng đoạt lại từ trong tay Lâm
Huệ, còn nắm tay nàng không buông nữa, thật sự kỳ quái!
Đáng tiếc hắn ta cũng không thể đến gần nghe lén, đành trơ mắt nhìn Mục Liễn kéo Lâm Huệ đi.
Cái tay kia nắm chặt cánh tay nàng tựa như kìm sắt vậy, Lâm Huệ mảy may
tránh thoát không được, đành phải tăng tốc bước chân, đuổi theo Mục
Liễn, đồng thời hỏi: "Rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì không thể nói ở chỗ này sao, ngươi còn muốn đi chỗ nào nữa?"
Chỗ này là ngự hoa viên, nhiều cái bất tiện, Mục Liễn liền dẫn Lâm Huệ đến một cung điện bỏ trống, rồi mới dừng bước.
Nhìn thấy tòa cung điện hoang vu này, Lâm Huệ hoàn toàn mờ mịt, chẳng hiểu
gì cả, đứng trước cửa đại điện nhìn chằm chằm Mục Liễn, thầm nghĩ không
lẽ hắn lại tự bổ não thêm cái gì nữa rồi?
"Ngươi cảm thấy có chỗ nào không ổn không?" Mục Liễn không có giải thích, nói
thẳng, "Có thấy đau chỗ nào không, hay là. . ." Hắn cũng không rõ nếu
yêu tinh chạm phải Thanh Huyền ấn thì sẽ có triệu chứng gì, "Ngươi mau
kiểm tra lại bản thân mình một chút đi!"
Lâm Huệ: . . .
Kiểm tra cái gì chứ?
"Không phải ngươi lại mắc bệnh phong hàn nữa đấy chứ?" Nàng khẽ run lên, giơ
tay định sờ trán Mục Liễn, bởi cảm thấy hắn bị nóng đến mức hỏng đầu óc
rồi.
Mục Liễn chế trụ
bàn tay nàng, đôi mắt ảm đạm: "Nói thật cho ngươi biết, vừa rồi con dấu
kia là Thanh Huyền ấn, chuyên dùng để trừ yêu diệt ma."
Là pháp khí à, Lâm Huệ lập tức hiểu ra, khó trách phía trên có khắc phù
chú, có điều sao thứ này lại xuất hiện trong cung, còn bị Mục Bảo Chương nhặt được? Nàng nghi ngờ nhìn Mục Liễn: "Thứ này là của điện hạ sao?"
Trong mắt nữ tử không chút sợ hãi, chỉ có một chút xíu hiếu kì.
Thứ kia vốn dĩ là vật có thể giết chết nàng.
Mi tâm Mục Liễn bắt đầu nhíu lại, nghĩ tới vừa rồi trong nháy mắt kia, hắn còn tưởng Lâm Huệ sẽ biến mất, mà bây giờ lại không có việc gì, cảm
giác này thực khó tả. Hắn còn lo sợ như vậy, tại sao Lâm Huệ ngay cả một chút sợ hãi cũng không có chứ?
Không lẽ nàng là lão yêu tinh ngàn năm tuổi? Không đúng, cho dù là vậy, thì
hiện tại nàng cũng không có nhiều pháp lực, khẳng định sẽ phải kiêng kị.
Trong lòng nổi lên nghi ngờ, Mục Liễn nhìn chằm chằm Lâm Huệ một lúc, rồi đột nhiên hỏi: "Ngươi không sợ thứ này sao?"
Sao nàng phải sợ chứ, nàng cũng không phải yêu tinh, Lâm Huệ nói: "Nếu mà
sợ thì ta cũng không chạm vào, thứ này vô dụng đối với ta."
"Vậy thứ gì mới có tác dụng đối với ngươi?"
Lâm Huệ chớp mắt: "Ngươi có nhớ trước kia ta đã nói với ngươi rằng, ta lưu
lạc ở nơi này, là do bị một vị đạo sĩ gây nên thương tích, có khả năng
cũng chỉ có mình hắn mới có thể gây tổn thương cho ta thôi." Mà "Hắn"
chính là vận mệnh, dù là ai cũng không có cách nào chống lại được.
Chính vận mệnh đã khiến nàng xuyên tới nơi này.
Mục Liễn cẩn thận quan sát nàng từ trên xuống dưới: "Ngươi thật sự không có chuyện gì?"
"Ừ." Lâm Huệ nắm chặt tay lại rồi giơ ra, "Ngươi nhìn nè, không bị tổn
thương chút nào, nếu còn không tin thì ngươi cứ lấy con dấu kia ra, ta
cho ngươi xem thử."
Mục Liễn: . . .
Giọng điệu của yêu tinh này không khỏi quá mức khinh thường, hắn nghĩ thầm
nếu như hắn cũng là yêu tinh, giả sử gặp phải pháp khí tuyệt đối sẽ tận
lực né tránh, sao nàng còn chủ động đưa ra yêu cầu đó chứ? Càng nghĩ
càng bế tắc, thế nhưng, nếu nói nàng không phải là yêu tinh, thì là thứ
gì chứ?
Quỷ hồn?
Ma?
Nhưng hai thứ này cũng sợ pháp khí . . .
Không lẽ, nàng là người?
Suy nghĩ vừa lóe lên, Mục Liễn chợt nhớ tới, những chuyện hắn đã làm trong
mộng thật ra cho tới bây giờ cũng không có cái nào đề cập tới việc Lâm
Huệ là yêu tinh, nàng chỉ nói mình đến từ một thế giới khác, có lẽ, ở
một thế giới khác, nàng là —— người?
...
Dùng xong gia yến, trên đường trở về, Trịnh Tâm Lan nói với Mục Dã: "Chàng
còn chưa thấy đâu, vừa rồi tứ đệ đột nhiên chạy tới nắm chặt tay tứ đệ
muội, còn nhìn muội ấy chằm chằm, thiếp cũng không thể làm gì khác hơn
là dẫn Bảo Chương đi chỗ khác. . . Tứ đệ xem ra rất thích tứ đệ muội."
"Là nắm lấy như thế này sao?" Mục Dã cười, nắm chặt tay nàng.
Trịnh Tâm Lan đỏ mặt: "Phu quân, chàng đừng có như vậy."
Mục Dã cũng không buông ra: "Tứ đệ bởi vì chuyện của Lệ phi mà vẫn còn sầu
não, uất ức, nếu có thể cùng tứ đệ muội ân ái thật ra lại là chuyện tốt, cũng giống như chúng ta." Hắn dừng lại, từ trong tay áo lấy ra một cây
trâm rồi cài lên đầu Trịnh Tâm Lan, "Những năm này vất vả cho nàng rồi,
Tâm Lan."
Vị thê tử này
của hắn là người tốt nhất trên đời, vì hắn mà dốc hết sức lực, hối hả
ngược xuôi, ngay cả mẫu phi cũng không vô tư [1] được như nàng.
[1] Vô tư: không có lòng riêng.
Mục Dã cúi đầu, hôn lên mái tóc nàng một cái: "Tâm Lan, ta vĩnh viễn sẽ không phụ nàng."
Có được một câu nói kia của hắn, ngay cả lên núi đao xuống biển lửa nàng cũng không chối từ, Trịnh Tâm Lan cười ngọt ngào.
Bởi vì chuyện của Thanh Huyền ấn, Mục Liễn có tâm sự, sau khi trở lại vương phủ hai người đều tự mình đi nghỉ ngơi, chỉ là tối nay đã định trước sẽ không được yên ổn, đang ngủ đến giờ Hợi, Lâm Huệ đột nhiên bị Quế Tâm
đánh thức.
Mới chỉ ngủ
được hơn nửa canh giờ, Lâm Huệ cảm thấy đầu óc mê man, không có cách nào mở mắt ra được, cho đến khi nghe thấy Quế Tâm nói, "Không xong rồi,
vương phi, Đoan vương và Đoan vương phi đã gặp chuyện, hiện tại ngũ
thành binh mã tư đang truy bắt thích khách ở khắp nơi đấy!"
Lâm Huệ liền tỉnh táo lại: "Gặp chuyện ở đâu?"
"Sông Tây Thủy."
Là một con sông trong kinh thành, Lâm Huệ cũng không nhớ rõ trong kịch bản sẽ phát sinh chuyện gì tại sông Tây Thủy, hiển nhiên cũng không có ấn
tượng gì với vụ ám sát lần này, nàng vội vàng sửa soạn.
Cùng lúc đó Mục Liễn cũng đã tỉnh giấc, liền hỏi thăm tình huống của phu thê Mục Dực.
Từ Bình nói: "Nghe nói Đoan vương bị tên bắn khiến cánh tay bị thương, mà
mũi tên đó còn được tẩm độc, Đoan vương phi cũng bị thương nặng."
Vậy mà lại gặp phải thích khách, Mục Liễn nghĩ thầm trong lúc quan trọng
như thế này, chỉ sợ sẽ có người cố ý liên tưởng đến Định vương, dù sao
hai người này cũng là nhân tuyển có thực lực nhất, trừ bỏ được một
người, thì người còn lại chắc chắn sẽ trở thành trữ quân.
Thế nhưng, tam ca sẽ làm như vậy sao?
Mục Liễn trầm ngâm: "Bây giờ nhị ca và nhị tẩu đang ở Đoan vương phủ sao?"
"Vâng, trong cung phái đã thái y tới."
Chuyện lớn như vậy, cả hai đều bị thương, chỉ e phụ hoàng cũng sẽ tới thăm hỏi, Mục Liễn liền đứng dậy đi ra ngoài.
Ngay cửa ra vào lại gặp được Lâm Huệ.
"Ngươi cũng dậy rồi sao?"
"Lúc này mà ta còn ngủ được sao?" Lâm Huệ cùng sóng vai với hắn, "Ta cùng đi với ngươi tới Đoan vương phủ."
Nàng phải xem thử đã xảy ra chuyện gì, bất kể nói như thế nào thì nàng cũng
là Ung vương phi, nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì cả đời này sẽ
phải dây dưa với hoàng tộc, cho nên bất kì lúc nào cũng phải duy trì
cảnh giác, dùng hết khả năng sống lâu một chút.
"Được." Mục Liễn cũng không cự tuyệt.
Hai người ngồi lên xe đi thẳng đến Đoan vương phủ.
Lúc tới nơi thì phu thê Định vương cũng đã ở đó, Trịnh Tâm Lan che miệng,
gương mặt lộ vẻ bị kinh sợ, vừa nhìn thấy Lâm Huệ liền bước nhanh tới,
nói khẽ: "A Huệ, nhị ca chảy máu thật nhiều, cả nhị tẩu cũng. . . Mũi
tên kia thế mà bắn trúng đầu nhị tẩu, thật đáng sợ! Mấy tên thích khách
này thật sự "vô pháp vô thiên" [2], lại dám ra tay ngay trong kinh
thành."
[2] "Vô pháp vô thiên": không có pháp luật, không có đạo trời, ý nói bất chấp tất cả.
Xem ra, Hứa Ngọc Lâm bị thương nặng hơn so với Mục Dực? Đôi mắt Lâm Huệ híp lại, nàng nghĩ đến một khả năng. Dù sao dựa theo tiết tấu gốc trong
sách, đôi phu thê này cuối cùng cũng sẽ đi đến bước này, có điều bây giờ lại xảy ra trước thời hạn.
Trong phòng ngủ.
Sắc mặt Mục Dực đầy bi thương, không để ý đến thương thế của mình, ngồi
trước giường nhìn Hứa Ngọc Lâm, chờ tới lúc Hoàng đế tự mình tới thăm,
xoát một chút, hai hàng nước mắt từ trong mắt hắn ta thi nhau rơi xuống. Mục Dực quỳ trên mặt đất nói: "Xin phụ hoàng nhanh chóng cứu Ngọc Lâm!
Nhi tử không thể mất đi nàng, phụ hoàng!"
Mục Dực đã sớm bộc lộ sự ưu tú của bản thân, Hoàng đế cũng rất yêu thích
nhi tử này, cho nên khi nghe nói hắn ta gặp chuyện, khó có được lúc muốn xuất cung. Ông đỡ Mục Dực đứng dậy, ánh mắt quét tới lồng ngực thấm đẫm máu, vội nói: "Đừng có gấp, bản thân con cũng đang bị thương đấy, mau
mau ngồi xuống."
Mục Dực lại giống như không có xương cốt từ từ trượt xuống, ngã rầm trên mặt đất.
"Gọi tất cả thái y đang ở thái y viện tới đây, nhất định phải cứu được người!" Hoàng đế hạ lệnh.
Cuối cùng độc trên người Mục Dực cũng được trừ sạch hoàn toàn, nhưng Hứa
Ngọc Lâm thì không được may mắn như vậy, tuy vẫn còn sống, nhưng bởi vì
độc tố đã lan đến trong đầu, nên khó mà tỉnh dậy được, chỉ e sẽ mê man
trên giường cả đời.
Hứa
lão phu nhân vội vàng chạy tới liền té xỉu trên mặt đất, Ngũ quân Đô đốc - Tả Đô đốc Hứa Thắng cũng suýt nữa đứng không vững.
Mục Liễn và Lâm Huệ đợi đến hừng đông mới quay trở về.
"Ngươi nghĩ có thể bắt được mấy tên thích khách kia không?" Lâm Huệ hỏi.
"Khó nói lắm." Hắn cảm thấy dù có khả năng bắt được thì cũng chỉ là một cỗ thi thể, hoặc nhiều cỗ thi thể.
Cũng không biết phân tích sao? Lâm Huệ nhắc nhở: "Điện hạ, lúc này ngươi cần phải tỉnh táo một chút, ta cảm thấy nhị ca thật sự không đơn giản, "
đừng nên "nhìn mặt mà bắt hình dong", trên thực tế bản chất bên trong
thật ra là một tên cặn bã, có điều Hứa Ngọc Lâm cũng không phải thứ tốt
đẹp gì, cho nên nàng mới trợ giúp để bọn hắn đấu tranh nội bộ, ai mà ngờ lại đến nhanh như vậy.
"Tại sao nhị ca lại không đơn giản?" Mục Liễn hỏi lại.
"Lòng dạ Tư Mã Chiêu.[3]"
"Tư Mã Chiêu là ai?"
Lâm Huệ: . . .
Quên mất nơi này không có trong lịch sử!
"Trong lịch sử của Yêu giới chúng ta có một yêu tinh, lòng dạ vô cùng nham
hiểm, lúc ấy hắn có một vị đệ đệ là động chủ, sau này đệ đệ của hắn bệnh nặng, giao đại quyền cho Tư Mã Chiêu, Tư Mã Chiêu liền bộc lộ ra dã tâm muốn cướp đoạt ngôi vị động chủ, cho nên liền có câu 'Lòng dạ Tư Mã
Chiêu, người người đều rõ'."
Mục Liễn nghe xong, thản nhiên nói: "Yêu giới của các ngươi cũng có người
vì quyền thế, mà ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau sao?"
"Đương nhiên, dù sao linh khí, linh thạch nhiều như vậy, đừng nói là yêu tinh, ngay cả dê bò vì để ăn được nhiều hơn một ngụm cỏ mà còn tranh đoạt nữa đấy? Còn có các loại pháp bảo, nhất là Tiên Khí từ trên trời rơi xuống, có ai mà không tranh đến đầu rơi máu chảy chứ? Ngươi cho rằng tu luyện
dễ dàng lắm sao. . ."
Nàng "ngựa quen đường cũ", thong thả nói, Mục Liễn nghe thấy khóe miệng
nhếch lên, bỗng nhiên hỏi: "Vậy ở Yêu giới của các ngươi thì yêu tinh có viên phòng không?"
Lâm Huệ: Khụ khụ.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Huệ: Ngươi hỏi cái này để làm gì?
Mục Liễn: Tìm hiểu một chút.
Lâm Huệ: À, yêu tinh chúng ta không thể động phòng.
Mục Liễn: . . .
[3] Lòng dạ Tư Mã Chiêu:
LÒNG DẠ TƯ MÃ CHIÊU, NGƯỜI NGƯỜI ĐỀU RÕ
Tư Mã Chiêu (211 – 265), người huyện Ôn, Hà Nội thời Tam Quốc (phía tây huyện Ôn tỉnh Hà Nam ngày nay).
Xuất thân trong một gia đình giàu có, cha là Tư Mã Ý, một người nổi tiếng
túc trí đa mưu, giỏi quyền biến, vì thế bị Tào Tháo ghen ghét, đến thời
Ngụy Văn Đế Tào Phi mới được tín nhiệm kính trọng; đến thời Minh Đế được nhậm chức Đại tướng quân, nhiều lần mang quân chống lại Gia Cát Lượng.
Khi Tào Phương lên ngôi, Tư Mã Ý cùng với Tào Sảng người trong Hoàng tộc cùng phụ chính, về sau, Ý dùng mưu giết Tào Sảng, nắm giữ đại quyền, họ Tư Mã kết thúc triều Ngụy lập nên nhà Tấn.
Anh Tư Mã Chiêu là Tư Mã Sư cũng là kẻ nhiều thủ đoạn. Sau khi nối nghiệp
cha phụ chính nhà vua, thấy Ngụy Đế Tào Phương không vừa lòng mình, năm
254, đem phế đi rồi lập Tào Mao lên ngôi, nhưng thật đáng tiếc, chẳng
được bao nhiêu ngày, cái phúc làm Nhiếp chính vương đến năm sau đã tan
theo bọt nước.
Dựa vào cơ nghiệp do cha và anh gây dựng, Tư Mã Chiêu không chỉ vừa lòng với chức
Đại tướng quân, ông ta còn muốn tiến xa hơn cha và anh, công khai tuyên
bố cái mình nghĩ tới là ngôi Hoàng đế.
Lúc đó, trong triều, nhiều người đã theo Tư Mã Chiêu hoặc phải câm lặng để
giữ thân, chỉ có một người là Đại tướng quân Gia Cát Đản không chịu
khuất phục, thường tỏ ý chống đối. Tư Mã Chiêu rất muốn nhanh chóng
thanh toán Gia Cát Đản, nhưng ngại ông ta có đội quân hùng mạnh, không
dám coi thường. Chiêu bèn sai người tâm phúc là Giả Sung tới nơi Gia Cát Đản thăm dò, nói người trong triều đều bằng lòng Hoàng thượng nhường
ngôi cho Tư Mã Chiêu, hỏi ý kiến Gia Cát Đản.
Quả nhiên Gia Cát Đản nghiến răng:
- Chỉ cần ta còn sống một ngày, âm mưu của Tư Mã Chiêu nhất định không thể thực hiện! Nhường ngôi? Ta sẽ buộc hắn phải thoái vị.
Giản Sung về nói lại với Tư Mã Chiêu. Tư Mã Chiêu sợ đêm dài lắm mộng, quyết định phải nhanh chóng thanh toán Gia Cát Đản, giả truyền thánh chỉ,
triệu Gia Cát Đản về kinh, phong cho Đản là Tư không. Kế này rất hay,
nếu Gia Cát Đản đồng ý về kinh, sẽ nằm trong phạm vi thế lực của Tư Mã
Chiêu, giết ông ta dễ như trở bàn tay; còn nêu ông ta không chịu về kinh nhận phong là đã kháng chỉ, có thể khép vào tội mưu phản, Tư Mã Chiêu
có thể danh chính ngôn thuận mang quân đi trấn áp. Đằng nào Gia Cát Đản
cũng chỉ có một con đường chết.
Gia Cát Đản chưa biết nên thế nào, tiến thoái lưỡng nan, bèn giương cờ chống lại. Thế là Tư Mã Chiêu có cớ mang quân tiêu diệt.
Gia Cát Đản chết, trong triều càng không còn ai dám trái ý của Tư Mã Chiêu, triều đình bỗng trở thành nhà của Tư Mã Chiêu, Hoàng đế trở nên ông
phỗng bảo sao nghe vậy. Vốn là người tuổi trẻ có chí khí, Tào Mao đâu có dễ chấp nhận thân phận như thế. Biết là cuối cùng cũng hoặc bị phế
truất hoặc bị giết, Tào Mao bí mật liên lạc với Thượng Thư Vương Kinh
cùng bọn người họ Tào, chuẩn bị chờ thời cơ để ra tay. Tào Mao nói với
bọn Vương Kinh:
- Các
ngươi xem, giờ đây triều đình đã trở thành như thế nào, mưu soán quyền
của Tư Mã Chiêu đã rõ, người người trong thiên hạ đều biết! Ta không thể ngồi yên chịu chết.
Tào Mao càng nói càng xúc động:
- Dứt khoát ngày hôm nay chúng ta phải hành động, chậm trễ sợ sinh biến!
Vương Kinh vội khuyên can:
- Bệ hạ, Tư Mã Chiêu rất đông thủ hạ, mà ngài thì chẳng có quân lính gì, làm như thế chẳng phải là nguy hiểm lắm sao?
Tào Mao đã hành động thiếu suy xét do nhiều năm chịu áp chế, mắt ông ta đỏ rực, dừng một lát rồi tiếp:
- Không, ta sẽ không đội trời chung với hắn, cuối cùng nhất định một người phải chết.
Đáng tiếc, lòng căm hận không thể giải quyết được vấn đề. Đã có người sớm
mật báo cho Tư Mã Chiêu về những lời bàn bạc của Tào Mao. Tư Mã Chiêu đã ra tay trước, cho mấy thủ hạ giết nhóm người thân tín của Tào Mao, rồi
cho người ngựa xông vào nơi ở của Tào Mao, cuối cùng, Tào Mao bị giết.
Tào Mao chết, Tư Mã Chiêu lập Tào Hoán nối ngôi, lại lấy danh nghĩa Thái
hậu, ra một đạo chiếu thư, bịa đặt tội danh của Tào Mao phế thành người
bình dân, khi đã trở thành người bình dân, cái chết của Tào Mao không
còn là điều đáng quan tâm nữa. Về sau do dư luận bàn tán, Tư Mã Chiêu
phải tìm một người gán cho tội giết vua rồi đem hành hình, còn ông ta
bình thản chiếm ngôi vua.
Về sau, "lòng dạ Tư Mã Chiêu người người đều rõ" đã trở thành một câu
thành ngữ, ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên
hạ đều biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT