“Đại khái yêu cầu của khách hàng là như thế, cậu đi làm phần thiết kế trước đi, tốt nhất là làm xong ba ngày sau cầm tới cho tôi xem thử. Còn nữa, chụp hình quảng cáo ngày thứ hai nhớ đừng để bị muộn.” Dương Nhất Hách vẫn quyết định đưa phần thiết kế cho Quý Tinh làm.
Quý Tinh cười chân thành, “Vâng, tổng thanh tra, ba ngày sau tôi sẽ đúng giờ đưa thiết kế tới.”
Đến lúc tan làm hầu hết đồng nghiệp đều đã về, giống như những ngày bình thường, chỉ còn lại một mình Quý Tinh chưa đi.
Cậu vẫn còn đang viết phương án thiết kế, thật ra cũng không có linh cảm hay ý tưởng gì đặc biệt cả, chi là cậu muốn tiếp tục công việc, không muốn rảnh rỗi.
Quý Tinh tùy tiện kêu đồ ăn bên ngoài, ăn qua quýt vài miếng, sau đó tiếp tục công việc đến chín giờ, cuối cùng mới đứng dậy rời đi.
Từ công ty về đến nhà mất nửa giờ lái xe, không quá xa, giao thông lúc này cũng không tệ.
Quý Tinh về đến nhà tắm rửa xong, mở tivi, cả người nằm vật xuống sô pha. Cậu chuyển đến một kênh đang chiếu kịch nói thì dừng lại xem, kịch nói trong TV rất thú vị, nhưng cậu xem lại có chút chết lặng, thật ra tầm mắt của cậu không tập trung xem tivi, chỉ có điều tiếng cười sẽ khiến cậu không cảm thấy quá cô đơn lạnh lẽo.
Đây là lần đầu tiên Quý Tinh và Lục Dư gặp lại nhau sau chín năm, cậu hai mươi sáu tuổi, sau khi mất liên lạc chín năm bây giờ hai mươi sáu tuổi vẫn ôm hy vọng có thể gặp lại.
Cho dù cần thêm chín năm nữa, cậu vẫn có thể chờ.
Quý Tinh cầm điện thoại đi vào phòng ngủ, lúc đến cửa phòng thì điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, Quý Tinh thấy điện thoại hiển thị Đồng Hoán — bạn thời đại học của cậu, là gay. Cậu nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng nam nam tính hoạt bát.
“Tiểu Tinh, hai ngày sau lão Hạ đi công tác, tớ có thể đến nhà cậu ở vài ngày không?”
“Được.” Quý Tinh cười đồng ý, “Hạ Thành Xuyên không sao, tớ lại càng không có vấn đề gì. Tớ để chìa khóa dự phòng ở chỗ bảo vệ, cậu tự lấy đi.”
Đồng Hoán bên kia điện thoại cười rất vui vẻ, “Lão Hạ có nói gì cũng vô dụng, trời cao hoàng đế xa, ha ha ha!”
Sau khi cúp điện thoại Quý Tinh tiện tay ném di động lên giường, ánh mắt cậu đột nhiên rơi vào khung ảnh trên đầu giường. Là bức ảnh chụp chung duy nhất của cậu và Lục Dư, năm cấp ba chỉ có vẻn vẹn một tấm, được cậu rửa ra lồng vào khung, rảnh rỗi thì liếc nhìn mấy cái, tâm lý coi như được an ủi, cũng giống như một loại gửi gắm không tên. Nhưng nghĩ đến hai ngày nữa Đồng Hoán sẽ tới, Quý Tinh vẫn dẹp khung ảnh này đi.
Chuyên nghành đại học của Quý Tinh là quảng cáo, công việc bây giờ là thiết kế quảng cáo. Mọi thứ giống như kỳ vọng của cậu rất nhiều năm trước, cậu làm việc mình muốn, nhưng người năm ấy nghe cậu kể về những ước mơ này lại không biết ra sao, bọn họ không biết đối phương đang ở đâu, không biết đối phương có hay không đặt lời lúc trước trong lòng.
Không biết có còn nhớ tới có một người như vậy hay không.
Quý Tinh mở máy tính lên, pha cho bản thân một ly cà phê đậm đặc, bật một bài hát, bắt đầu tiếp tục làm việc.
Gần như mỗi đêm đều như thế.
Sáng sớm chủ nhật, quả nhiên Đồng Hoán đã tới, còn đeo theo một cái túi lớn, lấy ra vài món quần áo để thay. Quý Tinh không thấy khó chịu gì với việc Đồng Hoán tới đây ở vài ngày, bởi vì bọn họ đã từng là bạn cùng phòng, chẳng qua sau này Đồng Hoán không thể chống lại Hạ Thành Xuyên vừa đấm vừa xoa, mới dọn ra ngoài thôi.
Đồng Hoán là một người đàn ông của gia đình điển hình, hắn thành thạo nấu nướng và nội trợ đến mức khiến Quý Tinh mặc cảm, vậy nên chỉ cần Đồng Hoán ở đây, Quý Tinh có thể thoát khỏi cuộc sống ăn đồ ăn bên ngoài.
Buổi tối sau khi cơm nước xong Quý Tinh ở phòng bếp rửa chén, Đồng Hoán làm ổ trên sô pha vui vẻ nói chuyện điện thoại với Hạ Thành Xuyên.
Quý Tinh lau tay sạch sẽ xong cũng ngồi lên sô pha, vừa bắt đầu xem tiết mục kịch nói tiếp, vừa cười như không cười nghe Đồng Hoán nói chuyện.
Mấy cặp đôi nói điện thoại với nhau có một loại hương vị ngọt ngào trời sinh, cho dù hai cái điện thoại ở xa cũng có thể truyền đạt đúng sự ngọt ngào đó, Đồng Hoán và Hạ Thành Xuyên cũng không ngoại lệ. Mỗi khi đến lúc này, Quý Tinh luôn cảm nhận được ấm áp đã lâu không thấy, cùng với hâm mộ không muốn thừa nhận, nhưng không phải ngưỡng mộ do nóng lòng muốn nói chuyện yêu đương, mà là muốn nhận được một phần tình cảm như thế.
“Em hỏi Tiểu Tinh một chút đã, anh khoan trả lời nha.” Đồng Hoán trò chuyện đến một nửa đột nhiên tạm ngừng, quay đầu hỏi Quý Tinh, “Tiểu Tinh, lão Hạ nói công ty bọn họ tổ chức đi du lịch, có thể dẫn theo hai người, chúng ta đi chung không?” Đồng Hoán biết rõ qua nhiều năm như vậy Quý Tinh luôn sống một mình, hắn cũng biết Quý Tinh đang đợi một người, nhưng hắn lại cảm thấy chờ đợi thậm chí ngay cả thời hạn ước chừng cũng không có như vậy, quá mệt mỏi, không bằng tiếp xúc với nhiều người, phát triển mối quan hệ mới.
Nhưng dựa vào hiểu biết của hắn về Quý Tinh, không khó để đoán được câu trả lời của cậu.
Quý Tinh cười lắc đầu, “Thôi bỏ đi, tớ còn mấy phương án thiết kế chưa làm xong. Hai người đi chơi vui vẻ, tớ không làm kỳ đà cản mũi đâu.”
Trong lòng Đồng Hoán nghĩ thầm quả không ngoài dự đoán, cúp điện thoại.
Đồng Hoán tựa như đùa giỡn nói với Quý Tinh, “Tiểu Tinh, cậu còn định làm chó độc thân bao lâu nữa hả?”
Quý Tinh khổ trung tác nhạc* cười, “Không biết nữa, chó độc thân là chức vụ dài hạn, thời gian hết nhiệm kỳ khó nói trước được. Tớ rất hài lòng với công việc này, hơn nữa tớ còn trẻ như ậy, còn có thể làm thêm mấy năm nữa mà.” (*tự tìm niềm vui trong đau khổ)
Đồng Hoán không tiếp tục cười, thở dài một hơi, “Vậy nên cậu định tiếp tục chờ à?”
“Ừ.” Quý Tinh gật gật đầu, “Chờ thử xem sao.”
Bình thường chỉ có những người chờ đợi không có kết quả mới dùng câu này để tự an ủi bản thân.
Đồng Hoán cũng không khuyên cậu điều gì, trêu cậu, “Trước năm mươi tuổi tớ có thể nhìn thấy cảnh cậu tú ân ái* không đây?” (*thể hiện tình cảm)
Quý Tinh cũng cười, “Chắc là có.”
Kỳ thật phần tình cảm đối với Lục Dư đã bắt đầu thay đổi từ lúc nào, chính Quý Tinh cũng không thể nói rõ ràng.
Cấp ba năm đó cả người cậu đều bị vây trong trạng thái rối ren, cậu cố dùng bận rộn lấp đầy bản thân, nhưng đợi sau khi tốt nghiệp không còn chuyện gì có thể giúp cậu nữa, cuối cùng cậu cũng phải dối mặt với tình cảm của chính mình. Quý Tinh bắt đầu tìm hiểu về những người đồng tính, tìm rất nhiều tài liệu liên quan, đọc rất nhiều sách, thậm chí còn nghiên cứu trên phương diện tâm lý học, thời gian dần qua, những chống cự không hiểu vì sao xuất hiện trong lòng cũng hữu tích khả kháng*, dần dần biến mất. (*có thể nhìn ra những phương diện khác, ở đây có ý càng tìm hiểu sâu thì Quý Tinh hiểu rõ tình cảm của bản thân)
Sau này gặp Đồng Hoán và Hạ Thành Xuyên, một cặp đồng tính tình cảm rất tốt. Nhưng kỳ thực chuyện tình của bọn họ cũng không phải là thuận buồm xuôi gió, cuối cùng Hạ Thành Xuyên cho dù đầu rơi máu chảy cũng muốn xông về phía Đồng Hoán, hai người mở lòng với nhau, ở cùng một chỗ.
Bình thường thoạt nhìn Đồng Hoán là một người bình tĩnh, nhưng hắn lại có dũng khí như vậy, trong cơn mưa tầm tã đứng dưới lầu nhà Hạ Thành Xuyên, lớn tiếng gào trong điện thoại: Người với người đều giống nhau mà, dựa vào đâu mà tình cảm em dành cho anh lại không giống hả?!
Sau này bọn họ vẫn ở bên cạnh nhau, tuy bình thường không tránh khỏi cãi vã, nhưng tình cảm cũng qua từng lần bất hòa mà càng trở nên kiên cố, cũng hiểu rõ đối phương hơn, đặt nhiều niềm tin cho tương lai của cả hai hơn.
Khi đó Quý Tinh thật sự thể hồ quán đỉnh*, quay đầu nhìn lại tình cảm của mình đối với Lục Dư, có lẽ từ sớm đã không đơn thuần rồi. Vậy nên đôi khi cậu cũng rất hận, hận mình nhận ra quá muộn, nếu như cậu đã không rõ ràng từ chín năm trước, vậy còn chẳng thà để cậu cả đời cũng không hiểu rõ. (*được soi sáng, tỉnh ngộ)
Nhưng kẻ ngu dốt cũng biết, đời người đã không thể save, thì làm sao có thể load lại được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT