Lục Đinh Văn vẫn không từ bỏ ý định đón Lục Dư đi, thuyết phục hắn cùng dùng bữa, ông Lục thi thoảng lại châm chọc khiêu khích Lục Đinh Văn vài câu, còn Lục Dư thì im lặng ăn, thờ ơ với tất cả những gì Lục Đinh Văn nói, chẳng qua khi đối mặt với Lục Đinh Văn hắn thật sự không có khẩu vị.

Bữa cơm này ăn rất nhanh, sau khi ăn xong Lục Dư liền đỡ ông Lục nói với Lục Đinh Văn, “Cơm cũng ăn xong rồi, Nguyên Đán cũng đã qua, chúng tôi đi đây.”

“Đợi đã,” Lục Đinh Văn nhanh chóng đứng dậy, “Ba và mọi người về nhà ngồi một chút.”

“Lần sau đi.” Lục Dư nhìn Lục Đinh Văn, “Xe ông vào ngõ không vừa, trong nhà cũng rất bừa bộn, không có chỗ tiếp khách.”

Lục Đinh Văn còn muốn nói gì đó, Lục Dư ngắt ngang ông ta, “Ngài Lục, nếu hôm nào đó tôi thay đổi ý định, nhất định sẽ gọi điện cho ngài trước, hôm nay ngài về trước đi.”

Lục Đinh Văn thấy thái độ của Lục Dư vẫn kiên quyết như cũ nên không nói thêm gì nữa, lái xe đi.

Sau khi đưa ông lục về nhà nghỉ ngơi xong, Lục Dư không có chuyện gì cần làm nên dù hôm nay không cần phải làm việc nhưng hắn vẫn đến quán net, ông chủ nhìn thấy hắn tới còn rất kỳ lạ hỏi hắn, Lục Dư thuận miệng nói một câu, “Rảnh đến phát hoảng.” Hắn ngồi một góc trong quán net, không nói chuyện cũng không làm chuyện gì khác, chỉ ngồi như thế, có khách tới thì giúp đỡ, sau đó lại trở về ngồi.

Ngồi lỳ đến sáu giờ hắn mới ra khỏi tiệm net chuẩn bị về nhà, trời cũng đã tối đen, đèn đường hết cái này tới cái khác lần lượt sáng lên, đúng lúc này Quý Tinh gọi điện tới, hỏi hắn đang ở đâu, Lục Dư nói mình vừa ra khỏi tiệm net, Quý Tinh liền hẹn hắn chút nữa gặp nhau ở tiệm hoa, tuy Lục Dư có chút khó hiểu nhưng vẫn đến.

Hắn dựa theo địa chỉ tìm được “Cửa hàng hoa Nguyên Dã”, Quý Tinh đang đứng trước cửa vẫy tay với hắn.

Từng trận gió bên ngoài thổi đến lạnh thấu xương, bên trong cửa tiệm mở hệ thống sưởi, quanh quẩn dưới chóp mũi đều là hương hoa. Quý Tinh lên tiếng chào hỏi chủ tiệm hoa, sau đó kéo Lục Dư tới thang gỗ bên phải cửa hàng, lên gác xép được quét dọn rất sạch sẽ, mở cái đèn bàn nhỏ ấm áp, trên tường có cửa sổ nhỏ có thể mở ra, bên ngoài cửa sổ là đầu kia của con phố.

Gác xép hơi thấp, không đủ cao để đứng thẳng người dậy, nhưng sau khi ngồi xuống cũng không cảm thấy khó chịu. Quý Tinh để Lục Dư ngồi bên cửa sổ, sau đó không biết lấy một túi đầy đồ ăn vặt như bánh bao, sữa, bánh quy từ đâu ra, kín đáo đưa cho Lục Dư, còn bản thân thì đến hé cửa sổ cho không khí lùa vào rồi mới ngồi xuống cạnh Lục Dư.

Quý Tinh thấy Lục Dư bất động, liền dứt khoát  mở túi móc một ổ bánh mì cho Lục Dư, “Cậu vừa từ tiệm net đến đây, nhất định chưa ăn cơm tối, ăn cái này dằn bụng trước đi.”

Lục Dư mở bánh mì ra ăn, sau đó đâm hộp sữa, “Gọi tớ tới đây làm gì?”

Quý Tinh cũng cắm ống hút uống một chút, “Tán gẫu chút thôi, ban đầu vốn muốn hẹn cậu tìm chỗ chơi, nhưng sợ cậu bận rộn.”

Lục Dư nói, “Vậy trò chuyện thôi, cậu muốn nói cái gì?”

“Ừm…” Quý Tinh nhìn vẻ mặt Lục Dư, “Cậu có biết vì sao hôm nay tớ chỉ đệm nhạc chứ không hát câu nào không?”

Quý Tinh bắt đầu đề tài có chút đột ngột, nhưng Lục Dư vẫn hỏi tiếp, “Vì sao?”

Quý Tinh sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười, “Ôi chao, thật ra tớ ngũ âm không đầy đủ, đàn thì còn tốt, một khi hát liền tan nát, vậy nên tớ là loại có thể không cần hát thì không hát, cậu không được cười tớ.”

Lục Dư nhìn cậu gật đầu một cái, “Ai dám cười tớ giúp cậu đánh nó.”

“Cậu đã nói vậy thì, dù sao ở đây cũng không có người khác, tớ hát cho cậu nghe một bài.” Quý Tinh cười hì hì, trở tay lấy một cây ghita từ sau lưng ra, ngồi xếp bằng bày xong tư thế, “Khó nghe cũng ráng nghe bằng được cho tớ.”

Ngón tay cậu bắt đầu chậm rãi gảy dây đàn, khúc nhạc dạo vui vẻ vang lên trong gác xép, sau khi đàn xong nhạc dạo, Quý Tinh mở miệng bắt đầu hát câu đầu tiên.

Cho dù cuộc đời này đầy những bế tắc

Cho dù số phận này phải chịu cảnh long đong

Cho dù cuộc sống này đối đãi tệ bạc với bạn và bạn không còn hứng thú gì với cuộc đời này nữa

Thì xin bạn đừng khóc, và cũng đừng đau khổ

Lại càng không được từ bỏ

Tôi nguyện cả đời này sẽ ở bên cạnh bạn



Đây là bài <Mặt trời đỏ>, Quý Tinh hát tiếng Quảng Đông, tuy biết mình hát không chuẩn nhưng cậu vẫn rất nhập tâm. Ngón tay cậu di chuyển tới lui trên dây đàn, thỉnh thoảng vỗ vào ghita, ánh mắt luôn mang theo ý cười nhìn Lục Dư, cho dù nhiều chỗ cậu hát lạc nhịp nhưng vẫn thể hiện như mình là một siêu sao.

Cả đời dù bao nhiêu trắc trở tôi cũng phải vượt qua

Đến khi nào có bạn bên cạnh dành tặng tôi cái ôm nồng nhiệt

Tựa như mặt trời đỏ chiếu rọi con người thật của tôi

Có bạn bên cạnh thì ngay cả muôn nghìn sông núi cũng có thể vượt qua



Một bài hát <Mặt trời đỏ> quả thật có chút ly kỳ khúc chiết, Quý Tinh hát mất hai phút rưỡi, lúc hát đến phân nửa cậu còn đùa giỡn nói với Lục Dư, “Bạn biết hát ơi hát chung đi nào!”

Lục Dư không nhịn được toét miệng cười lớn.

Hát xong âm cuối cùng, Quý Tinh dùng ngón tay xẹt qua dây đàn từ trên xuống dưới, kết thúc bài hát này. Cậu cười ha ha vỗ tay cổ vũ cho mình đầu tiên, “Tiếng vỗ tay đâu rồi?”

Lục Dư thật sự bị cậu chọc cười, cũng vỗ tay theo cậu. Quý Tinh chậm rãi tiến tới gần Lục Dư một chút, mắt đảo vài vòng trên mặt hắn, sau đó như đạt được mục đích bắt đầu cười trộm, “Hình như tâm trạng cậu tốt hơn rồi.”

“Ừ.” Lục Dư cũng nhìn cậu, trong lòng nảy sinh rất nhiều cảm xúc tương tự dịu dàng nhưng lại không hoàn toàn giống dịu dàng, hắn biết đó là cảm giác gì.

Tất cả cảm xúc khó hiểu trong lòng trong nháy mắt đã biết được nguyên do, những kỳ lạ khó có thể diễn tả bằng lời cũng có giải thích.

Hắn nảy sinh tình cảm vượt qua tình bạn với cậu.

Là loại tình cảm muốn bảo vệ cậu, muốn ở bên cạnh cậu cả đời; là loại tình cảm vừa chua xót lại vừa vừa sung sướng; là loại tình cảm không phải tới mức khiến thế giới rung chuyển mà là loại chỉ từ những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống biểu lộ ra ngoài.

Hắn thích Quý Tinh, tựa như một người bình thường thích một người bình thường khác vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play