Độ rộng của động băng cũng không cố định, có chỗ to lớn vô cùng, có chỗ lại hẹp tầm mười mét, nhưng chiều sâu vẫn hữu hạn, Đinh Tiếu cảm thấy chiều dài từ đáy động đến cửa động, hơn nữa cả các ngách quẹo vào hẳn là một trăm bốn năm mươi mét, diện tích cũng đã tương đối lớn.

Chính hướng Đinh Tiếu đoán như vậy, trên vách động băng có không ít hang động đá vôi lớn nhỏ, đều được coi thành phòng nhỏ cất đồ, thoạt nhìn cũng không sâu lắm. Đám hang động đá vôi nhỏ có một ít có thể thông gió bởi vì gần tới cửa động, rõ ràng có thể cảm giác được gió lạnh từ bên trong thổi ra bên ngoài.

Bởi vì động bích đều bị lớp băng bao trùm, lấy ánh sáng từ cây đuốc và ánh sáng phản xạ rất khó thấy rõ ràng chỗ nào là con người tạo ra, chỗ nào là thiên nhiên tạo thành, nhưng Đinh Tiếu vẫn cảm thấy động băng này thực sự rất thần kỳ. Đám băng này rốt cuộc là từ đầu tới? Chẳng lẽ phía dưới có một tầng nước hoặc là mạch nước ngầm sao? Mặc dù vậy, làm thế nào mà toàn bộ động bích lại bị bao phủ một lớp băng như vậy?

Phương diện địa chất cậu không hiểu, nhưng vào động băng một vòng, cậu thật ra nhớ tới một việc, đó chính là ở chỗ này chỉ có mùa đông mới có thể làm được một việc-kem que!

Đinh Tiếu nhớ rõ mình khi còn nhỏ rất thích vào mùa đông nằm trên giường sưởi quấn chăn, một bên nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ một bên ăn kem.

Phương pháp làm kem Đinh Tiếu cũng không biết, nhưng kem que còn miễn cưỡng có thể thử một lần. Hiện tại trong nhà trừ bỏ mứt táo mèo mình làm vào mùa thu ra, trong hầm cũng chỉ có một sọt táo cùng một sọt quýt xanh, nhưng hàm lượng nước của táo ở trong hầm cũng không cao lắm, phỏng chừng làm nước trái cây cũng không được. Quýt xanh thì mình giữ lại làm gia vị nướng thịt, chỉ có thể dùng xa xỉ một chút, tuyết bách quả. Tuyết bách quả này có thể tìm được vào mùa này. Xem ra mùa thu sang năm nhất định phải cất giữ nhiều trái cây một chút mới được, ít nhất phải làm nhiều mấy loại mứt trái cây!

Có ý tưởng mới, Đinh Tiếu cũng không tò mò tình hình trong động băng nữa. Nhưng khi cậu xoay người hướng cửa động đi tới, ước chừng đi được sáu bảy bước, vừa lơ đãng liền dẫm phải một viên đá nổi lên. Viên đá tuy không lớn, nhiều nhất chỉ to bằng trứng chim cút. Nhưng bên trên bọc một lớp băng bóng loáng, Tiếu Tiếu vừa lơ đãng liền cảm thấy dưới chân trượt một cái, thân thể lập tức nghiêng về phía sau, cậu dùng hết sức muốn đứng vững, kết quả vẫn bị ngã trên mặt băng, cây đuốc cũng rơi trên mặt đất, nhưng thần kỳ là, ngọn lửa chỉ hơi nhỏ đi một chút, chứ không hề tắt.

Té ngã đương nhiên không có gì ghê gớm, nhưng Đinh Tiếu vừa định động chân muốn đứng lên, liền cảm thấy cổ chân vô cùng đau đớn. Trong lòng thầm nghĩ: Xong rồi, chân bong gân rồi!

Đối với vấn đề này Đinh Tiếu cảm thấy chỉ là chuyện nhỏ, hoàn toàn không cảm thấy có gì to tát, nhưng lại khiến Khôn ca vừa vặn đang khiêng một con trâu sợ tới mức không hề nhẹ.

Con trâu ít nhất cũng nặng tới tám trăm cân bị ném trên mặt đất, Khôn chạy nhanh bổ nhào vào bên người Tiếu Tiếu, nhưng hắn thực lý trí mà không trực tiếp xuống tay ôm người: "Chỗ nào bị thương rồi?"

Tuy cổ chân rất đau, nhưng cậu không muốn Khôn quá lo lắng, vì thế Đinh Tiếu lộ ra một chút tươi cười miễn cưỡng trên mặt: "Không sao đâu, là bị thương ở chân, lâu lắm không đi trên băng, không chú ý."

Đã biết chỗ bị thương, Khôn lúc này mới đem Tiếu Tiếu nâng lê, để người ngồi ở trên đùi mình, sau đó cẩn thận dò hỏi: "Chân nào?"

"Chân phải, không có gì đâu, trở về xoa bóp là được, bôi chút dược hai ngày là được rồi, nhưng một lát nữa phải để anh cõng em trở về rồi."

Nhìn thấy biểu tình lo lắng cho mình của Khôn, trong lòng Đinh Tiếu rất ngọt ngào: "Em thật không có việc gì, anh đừng nhíu mày, bong gân thôi mà, ai mà không bị qua chứ!"

Khôn nhẹ nhàng mà đỡ lấy chân phải Tiếu Tiếu, một chút lực đạo cũng không dám dùng: "Ta."

Đinh Tiếu bĩu môi: "Em và anh giống nhau sao? Anh có thể biến thành lão hổ kìa, em có thể sao?"

Tuy đau lòng vô cùng, nhưng nhìn thấy Tiếu Tiếu còn biết nói chuyện tào lao với mình, liền chứng minh thật sự có thể không phải quá nghiêm trọng, ít nhất Tiếu Tiếu không hy vọng mình khổ sở. Thân là giống đực, sao có thể không tuân theo tâm ý của bạn lữ nhà mình được. Nhưng việc hôm nay không thể tiếp tục làm, ít nhất phải đem Tiếu Tiếu trở về trước đã.

"Tiếu Tiếu không giống thế! là bảo bối! Ôm cổ ta, ta bế em về, sau đó đi tìm hiến tế."

Đinh Tiếu lắc đầu: "Cõng em!"

Khôn lắc đầu: "Phải bế, như vậy mới không đụng tới chân, ngoan ngoãn nghe lời."

Tuy ở thế giới thú nhân không bảo thủ, nhưng một bán thú nhân bị một giống đực bế lên rêu rao khắp nơi vẫn sẽ hấp dẫn nhiều sự chú ý. Đặc biệt là những gia hỏa lắm mồm đó, trình độ nói bậy nói bừa ở bất cứ một loại hình thể xã hội nào cũng là một kỹ năng thông dụng.

Đinh Tiếu đem mặt chôn trong lồng ngực Khôn, nhắm mắt tận lực giả "hôn mê", nhưng đôi khi lỗ tai nhanh nhạy vẫn nghe thấy một ít câu như là: "Ai u, Khôn này cũng quá nóng lòng rồi, bán thú nhân Hạ gia không phải còn chưa tới hai lăm sao?". Hoặc như là: "Chậc chậc chậc, ngày đông cũng dám ở nơi đất hoang thân thiết, người trẻ tuổi hiện tại thật là khó lường." Còn có chính là: "Cũng không biết tiểu ấu tể này có chịu được không, Khôn chính là dũng sĩ thiếu niên mạnh nhất trong thôn, đừng đến nỗi không chịu được liền thảm."

Có lẽ mấy người không thích nhà Đinh Tiếu không ở gần đây, cho nên cậu nghe được đều là một chút nhàn thoại không thuần khiết chứ không có từ ngữ châm chọc. Đinh Tiếu hò hét trong lòng: Cho nên mới nói là cõng mà! Cõng thì sẽ không có loại tình huống khổ bức như này không phải sao? Nhưng nói gì cũng đã muộn, không biết đến tối nay "bát quái" sẽ truyền lưu ra mấy loại phiên bản càng hoàng bạo đây! Khôn người này rốt cuộc là không nghĩ tới hay là cố ý a!! (ngươi đoán ~~)

Mới vừa đến sân nhà Tiếu Tiếu, Quỳnh ba đang cho gà ăn chạy nhanh lại đón: "Đây là làm sao thế? Tiếu Tiếu lại té xỉu?". "Tiểu sử" của ấu tể nhà mình quá nhiều, anh không thể không lo lắng như vậy. Quan trọng là anh tuyệt đối không tin Tiếu Tiếu vì lười đi đường nên để Khôn bế về, vậy không phải tính cách của Tiếu Tiếu. Nghe được giọng của ba và tiếng mấy con gà tranh ăn, cậu lúc này mới tin rằng mình đã về đến nhà. Không cần giả bộ bất tỉnh nữa, mau chóng mở mắt: "Ba con không có việc gì, chỉ là ở trong động băng không chú ý nên đem chân bị thương, hắc hắc..."

Nghe được chân bị thương, Quỳnh liền đau lòng muốn chết: "Sao lại không cẩn thận như vậy! Màu vào phòng! Mùa đông bị thương gân cốt không tốt lắm."

Đem Tiếu Tiếu vững vàng đặt trên giường, Quỳnh chạy nhanh đi đốt bếp, sau đó đi qua giúp Đinh Tiếu cởi giày. Giày của thế giới thú nhân ý nghĩa có khác một chút với giày của hiện đại, bởi vì không thể làm được đặc biệt vừa chân cũng không có khóa kéo phụ trợ gì đó, cho nên đều là dùng da thú bọc lại. Vừa cởi ra, Đinh Tiếu đúng thật cảm thấy rất đau, cảm giác mắt cá chân sưng lên khó chịu. Nhấc lên quần lông bên ngoài cùng quần da dê bên trong, quả nhiên chỗ mắt cá chân có chút sưng lên, hình như còn có chút xanh tím: "Khôn, lấy ít tuyết vào đây, lấy da thú bọc lại, đặt một chút băng lên mắt cá chân có thể tốt lên không ít."

"Không thể cảm lạnh, ta hiện tại đi tìm hiến tế." Nói xong quay người rời đi.

Đinh Tiếu nâng lại cằm vừa rơi, có chút dở khóc dở cười: "Ba, giúp con lấy ít tuyết đi, thật sự hữu dụng mà, ba xem, hiện tại chỗ này của con có chút sưng lại có chút xanh, hẳn là xuất huyết bên trong, dùng băng có thể giảm đau, còn có thể cầm máu."

Thấy ba bộ dáng hoài nghi, Đinh Tiếu lại bỏ thêm một câu: "Thật sự, hơn nữa chỉ có thể lúc vừa bị thương dùng, thời gian lâu rồi phải dùng đồ vật nóng đắp lên, đó phương pháp cổ truyền ở quê con."

Khi Khôn mang theo hiến tế trở lại phòng ngủ của Tiếu Tiếu, Quỳnh đang giúp Đinh Tiếu dùng tuyết đắp lên mắt cá chân. Trên mặt Đinh Tiếu tuy đang nhe răng nhếch miệng, nhưng còn không ít ý cười: "Hiến tế, dùng tuyết như vậy có thể khỏi sao?" Khôn tương đối không yên tâm hỏi.

Đằng đối với phương pháp chườm lạnh không hiểu rõ lắm, nhưng nghe Đinh Tiếu giải thích xong, nàng gật gật đầu: "Nói rất có đạo lý, trên y cuốn viết qua, băng đích xác có thể cầm máu khẩn cấp, nhưng dùng băng quá lâu khí lạnh sẽ nhập vào cơ thể, là không tốt, cho nên Tiếu Tiếu nói chỉ có thể ngay từ đầu mới dùng băng là thực chính xác."

Được câu trả lời của hiến tế, Khôn và Quỳnh đều thở phào nhẹ nhõm, Quỳnh ba tuy mới vừa nghe con trai nói, nhưng tâm lý vẫn rất thấp thỏm, chỉ cảm thấy Tiếu Tiếu không thể nào muốn gây bất lợi cho bản thân, hơn nữa cuộc sống của quê nhà Tiếu Tiếu tốt hơn nơi này, khó tránh khỏi tin hơn một phần.

Có hiến tế chẩn bệnh, cổ chân Đinh Tiếu rốt cuộc được kết luận, giãn gân, bị bầm thịt, xương cốt không thành vấn đề, nghỉ ngơi vài ngày là được, mỗi ngày đắp thuốc là càng khỏi nhanh hơn một chút. Nhưng gần nhất tốt nhất không nên ăn thịt bò, thịt dê, thịt lộc, thịt sói. Đinh Tiếu đột nhiên cảm thấy mình trở nên khổ bức, bong gân mà thôi, cũng không phải bị gãy xương, kiêng ăn gì chứ! Ngày thường mỗi ngày lúc ăn cảm thấy chán ngấy, hiện tại bất ngờ không cho ăn, không đợi đến khi thực thi, cậu liền cảm thấy thèm đến bối rối, con người ấy mà, thật là không thể nào biết thỏa mãn.

Hôm nay Hạ cha săn thú trở về, săn được một con dê lông xoăn, vốn dĩ vì săn được dê mà con trai thích ăn nhất, buổi tối có thể ăn được bữa tiệc lớn thịt dê, kết quả về đến nhà đã được thông báo ấu tể nhà mình bị thương, cổ chân sưng lên, tạm thời không thể ăn thịt dê.

So với không thể ăn thịt dê, Hạ cha chắc chắn càng đau lòng thân thể Tiếu Tiếu nhà mình, vì thế liền giận chó đánh mèo lên người cháu trai lớn mang Tiếu Tiếu ra ngoài. Hắn gọi Khôn ra bên ngoài lén "giáo huấn" một trận, lúc này Hạ cha toàn thắng.

Khôn ca không có một câu oán hận, dù sao làm bạn lữ bị thương là lỗi sai lớn nhất của mình, nhị thúc muốn trách hắn cũng phải.

Khôn một câu phản bác đều không có, một chút phản kháng cũng không tồn tại, Hạ cha tức giận trong chốc lát cũng liền từ bỏ, dù sao chỉ là làm cha cho bạn lữ của con trai một cái giáo huấn nho nhỏ, hắn cũng biết đây không phải lỗi của cháu trai. Nhưng hắn không tính toán liền quyết đấu như thế liền xong: "Con dê lông xoăn kia còn chưa chết, phải nuôi chờ Tiếu Tiếu khỏi lại ăn, cơm chiều hôm nay ngươi đi săn đi!" Nói xong xoay người liền vào nhà.

Khôn đối với sự "trừng phạt" này tương đối vừa lòng, có thể tự tay săn bắn thức ăn cho bạn lữ, đó quả thực chính là vinh dự cao nhất của giống đực. Vì thế hắn cố ý chạy đi tìm hiến tế một chút, quyết định tốt nhất là bắt mấy con rắn, ít nhất cũng phải săn thêm một đầu heo, như vậy tương lai Tiếu Tiếu mấy ngày liền có xương heo hầm canh để uống

Nhìn đến một mầm tuyết bách quả lớn trước mặt, Đinh Tiếu cả người hưng phấn, Khôn thật là quá soái! Muốn cái gì có cái đó, nhiều tuyết bách quả như vậy, có thể làm thật nhiều kem que~! Nhưng cha cũng thật là, trong nhà còn có thịt heo mà, mình mấy ngày nay còn làm thật nhiều lạp xưởng nữa, làm gì lại bắt Khôn đi vào rừng rậm săn thú, không phải nói mùa này một người đi rất nguy hiểm sao!

Có điều Tiếu Tiếu cũng sẽ không mất lương tâm mà đi oán trách cha, dù sao cũng là vì cha thương mình, chỉ là khi Khôn giúp mình đắp thuốc, có thể cho đối phương một chút ngon ngọt, đó chính là chủ động hôn mặt Khôn một cái.

Một nụ hôn nhẹ khiến cả người Khôn nhiệt huyết sôi trào: "Tiếu Tiếu, việc hôm nay..."

Đinh Tiếu lập tức lắc đầu: "Anh cũng đừng nói là anh sai, em không phải buộc trên người anh, em tự mình sơ ý mà trượt chân thôi, còn có, anh đừng nói về sau nhất cử nhất động đều nhìn em, chúng ta luôn có rất nhiều việc không thể thời thời khắc khắc ở bên nhau, hơn nữa ai cũng phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình, giống như anh lúc trước đi săn sói điên kết quả bị thương, em nếu cảm thấy đó là vì anh săn da sói cho em mà bị thương, đều là lỗi của em, anh có chấp nhận không?"

"Ách...sao em lại biết?" Khôn tuy không cảm thấy chột dạ, nhưng thật đúng là ngoài ý muốn, rõ ràng lúc trước mình nói qua với Tiếu Tiếu, sói điên là khi hái trái cây đụng phải.

Đinh Tiếu bĩu môi: "Em ngốc sao!" Kỳ thực khi người tộc phi báo muốn trao đổi da sói, mà Khôn mở miệng liền nói da sói kia là chuẩn bị để cho mình, cậu liền đại khái biết dụng ý của Khôn. Hơn nữa Khôn đối với mình chiếu cố cùng yêu thương, đáp án này còn không rõ sao? Vừa vặn đụng phải...chỗ nào có nhiều vừa vặn như vậy!

Khôn cười: "Tiếu Tiếu mới không ngốc, Tiếu Tiếu thông minh nhất, ta săn được một đầu lợn lông dài, hiến tế nói dùng xương ngao canh cho em uống có chỗ tốt, ta đi làm cho em, em ăn trái cây chờ cơm chiều."

Đinh Tiếu giữ chặt cánh tay Khôn: "Ba nấu cơm là được rồi, anh giúp em đi kiếm một thứ, anh đi đem diệp giấy cùng bút than cho em, em vẽ cho anh!"

Đinh Tiếu vẽ một khuôn kem đơn giản, chính là dùng viên đá khoét một lỗ thủng làm khuôn đúc hình chữ nhật hoặc hình trụ, ước chừng dài bằng ngón tay giữa của Khôn, rộng bằng nắm tay của tiểu Miêu Miêu. Thuận tiện Đinh Tiếu bảo Khôn làm một cái cối giã tỏi nhỏ, đương nhiên hiện tại cậu không phải dùng để giã tỏi, mà dùng để nghiền nước trái cây.

Khôn ca lĩnh mệnh tiến đi làm việc, tuy không hiểu thứ này có tác dụng gì, nhưng xem Tiếu Tiếu hứng thú, phỏng chừng lại là đồ vật mới rất hữu dụng. Dù sao lấy tốc độ của hình thú giống đực, kiếm mấy tảng đá về đặt trước mặt Tiếu Tiếu cũng là việc trong chốc lát.

Ước chừng 4 phút, Khôn liền đem hai khối đá to trở lại, hắn đem Đinh Tiếu ôm đến lều ăn, sau đó ngồi bên cạnh Tiếu Tiếu, một bên làm khuôn đúc đá, một bên nghe Tiếu Tiếu nói làm thức này dùng để làm gì. Nghe xong hắn còn tự mình phát ra cảm khái: "Tiếu Tiếu, em đối với ăn uống đặc biệt để bụng."

Đinh Tiếu cười hỏi: "Ở chỗ nào cũng vậy, mỗi người đều vì ăn, mặc, ở, đi bốn chữ này mà nỗ lực. Có quần áo mặc, có đồ ăn ăn, có phòng ở ở, có phương tiện đi ra ngoài, những thứ này là yếu tố cơ bản nhất trong cuộc sống, nhưng cũng là quan trọng nhất. Chỉ có người thì yêu cầu cao một chút, có người yêu cầu thấp một chút mà thôi."

Khôn tò mò: " Ở quê hương em có giống đực không, đi ra ngoài đều tự đi sao?"

Đinh Tiếu trả lời: "Đương nhiên cũng có tự đi, nhưng là đi tới nơi xa chúng ta đều ngồi xe hoặc là tự lái xe, này, anh đừng hỏi em xe là gì, em cũng không biết làm xe, em chỉ có thể nói có rất nhiều loại xe. Có xe hai bánh, ba bánh, bốn bánh còn có rất nhiều bánh, dù sao tốc độ chạy của anh cũng tương đương với rất nhiều loại xe."

Khôn gật gật đầu, xem ra Tiếu Tiếu thực vừa lòng với tốc độ của mình, này cũng thực không tồi, nếu bạn lữ cảm thấy tốc độ của giống đực chậm, đó là một việc thực không xong (Giống như có cái gì đó kỳ quái trà trộn vào thì phải!)

"Vậy bánh xe là gì?"

"Đúng rồi, bánh xe ở nơi này có thể hữu dụng nha!" Khôn vừa hỏi như vậy, Đinh Tiếu đột nhiên nhớ tới giống đực và bán thú nhân khi săn thú thu thập về đều là giỏ tre cõng sau lưng hoặc khiêng túi da thú, như vậy cho dù giống đực có khí lực lớn chung quy cũng không thoải mái. Còn không bằng làm một cái xe kéo, đến lúc đó muốn kéo muốn đẩy chắc chắc so với trực tiếp cõng hoặc khiêng dùng sức ít hơn, còn có thể mang về càng nhiều đồ! Ngẫm lại sau này có thể săn ngựa, lừa hay trâu gì đó trở về kéo xe, khuân vác đồ vật không phải càng thoải mái sao.

"Em vẽ cái xe có bánh cho anh, cái này là xe dùng để khuân vác đồ vật chỗ chúng em, ở nơi này của chúng ta cũng sẽ có chỗ hữu dụng! Giống như các anh năm này còn phải dùng nhiều người như vậy đem đồ ăn đi phân phát, nếu có xe gỗ kéo liền nhanh hơn nhiều!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play