Chờ sau khi Du ăn uống no đủ, một nhà bốn người lập tức thu thập lên đường. Từ khu an toàn đến cửa thôn cũng không gần, nhưng không sánh kịp giống đực thành niên chạy nhanh. Đinh Tiếu vốn muốn ôm Du cùng ngồi trên lưng Khôn cùng lên đường, kết quả đừng thấy hình thú của Du không lớn, tốc độ rất là lợi hại. Chẳng những sánh kịp tốc độ của Hạ và Khôn, có đôi khi còn có thể vượt mức quy định một chút.

Những thứ khác thì không biết, nhưng lúc trước nghe ba, cha và Khôn giới thiệu qua với mình. Người tộc Kim Sư sức lực rất lớn, năng lực cắn xé đặc biệt mạnh. Ngay cả bán thú nhân và giống cái của bộ tộc cũng lớn hơn bán thú nhân và giống cái bộ tộc khác một chút. Chỉ là tốc độ không sánh bằng tộc Dực Hổ và tộc Phi Báo.

Xem tốc độ của Du như vậy, hẳn là di truyền tốc độ của tộc Dực Hổ. Không biết phương diện sức lực như nào. Nếu cũng có sức lực rất lớn thì vị tiểu sư hổ này tương lai nhất định khó lường nha!

Khi Đinh Tiếu đang miên man suy nghĩ, năm người đã tới cửa đông của thôn Đại Thụ.

Giống đực canh gác cửa thôn vừa rồi cũng cảm giác được hơi thở của tộc Dực Hổ, lúc này đang cảnh giác. Nhưng khi lại gần phát hiện phía trước bọn họ còn có tiểu Du. Hơn nữa trong đó còn có một vị giống đực đã gặp qua Hạ và Quỳnh vài lần, cho nên địch ý lập tức biến mất, chỉ là theo bản năng vẫn bảo trì khoảng cách xa một chút: "Các vị tới thăm người thân sao?"

Hạ tiến lên, đem tay đặt lên ngực: "Chúng ta tới thăm đại ca cùng đại tẩu. Quấy rầy các vị."

Hai giống đực nghiêng thân mình: "Hoan nghênh các vị tới tộc Kim Sư chúng ta, tiểu Du dẫn đường rồi chúng ta không phụng bồi nữa." Nói xong lại lui về sau hai bước.

Lời nói và động tác quá mức khách sáo khiến Đinh Tiếu cảm nhận sâu sắc, này đúng là tới địa bàn của người khác rồi. Khi bọn họ tiến vào thành Hổ Thần cũng không có cảm giác mới lạ như vậy. Đúng là khác biệt giữa bộ tộc với bộ tốc rất lớn mà! Nhìn nhìn nhóm giống đực tộc Kim Sư, đa số đều là tóc vàng, dáng người phi thường cường tráng, sau khi đi vào thôn, càng có nhiều giống đực còn cao hơn cả cha và Khôn. Ngay cả bán thú nhân và giống cái đều không thấp nữa. Đúng là đáng thương mà, cuộc sống của tiểu Du thật là khổ bức muốn chết, nhiều người cao to như vậy mà!

Thôn Đại Thụ ở tộc Kim Sư cũng coi như là một loại thôn xóm nhỏ, chỉ có hơn 400 người. Nhưng tộc Kim Sư đại đa số đều là loại thôn như này, thành Kim Sư còn chưa tới 3000 người đâu. Cho nên ở trong thôn, Đinh Tiếu cảm thấy có chút quạnh quẽ. Nhưng lại thấy, nơi này cũng rộng rãi hơn một chút. Quả nhiên là do năm nay bị lương thực nháo, trước kia thôn Thiên Hà cũng thực rộng rãi _ _

Nhà Liệt ở phía Nam của thôn. Nhưng vì dân cư không nhiều lắm, mặc dù mỗi hộ gia đình cách nhau cũng đủ xa, cũng không cần bọn họ đi quá lâu.

Đi tới trước cửa nhà mình, Du lại bắt đầu rối rắm: "Thúc thúc, thúc phu, cháu một ngày không về nhà, cha nhất định sẽ đánh cháu. Mẹ cũng sẽ mắng cháu không hiểu chuyện."

Quỳnh khom lưng bế lên tiểu sư hổ vẫn không chịu biến thành hình người, so với mấy năm trước, đúng là nặng lên rất nhiều rồi. Tuy so với giống đực cùng tuổi bình thường khác hình thú nhỏ quá nhiều.

"Không sao, thúc thúc ôm cháu vào, cha cháu nếu đánh cháu, thúc thúc liền đánh hắn! Hạ"

Hạ lập tức "phụng mệnh" gõ cửa, tuy cửa này của bọn họ chỉ là hàng rào gỗ thô sơ, không khác mấy với cửa cổng của bọn họ trước kia. Nhưng từ khi Tiếu Tiếu tới, cửa nhà bọn họ đã thành ván cửa còn có thêm then cửa gì đó.

Từ trong phòng đi ra không phải là Liệt, mà là một bán thú nhân dáng người tương đối cân xứng, khuôn mặt anh tuấn. Thoạt nhìn lớn hơn Đinh Tiếu một chút, nhưng Đinh Tiếu biết, đây hẳn là đại biểu đệ của mình, người ta còn nhỏ hơn mình hai tuổi cơ, năm nay mới 24. Chiều cao kém tắm thật đáng buồn.

Nhìn thấy thúc thúc và thúc phu, còn có hai người xa lạ mang theo đứa em trai không bớt lo của nhà mình, Kim lập tức chạy ra mở cổng: "Nhị thúc, thúc phu, mọi người vào đi." Nói xong trừng mắt nhìn Du một cái. Tên tiểu tử thúi này chạy ra ngoài một ngày không về, cha và mẹ đều lo lắng. Hiện tại người trong thôn đã thực bài xích người nhà bọn họ, cha không thể tìm người khác hỗ trợ, cũng chỉ có thể tự mình đi tìm.

Đi vào sân, nhìn trong sân chất đầy các loại da thú và củi, liền biết năng lực đi săn của đại cữu tương đối lợi hại. Trong sân thoạt nhìn còn coi là sạch sẽ. Chỉ là Quỳnh nhìn ra được, nhà đại ca trước kia cũng không phải như vậy. Đại tẩu tuy rằng lợi hại, tình tính phóng khoáng, nhưng vẫn quản lý nhà cửa đặc biệt sạch sẽ lưu loát.

"Kim, mẹ cháu thế nào? Nghe Du nói nàng sinh bệnh."

Kim thở dài. "Mẹ cả ngày ho khan, đã gầy thật nhiều. Thúc vẫn là đi vào trước nhìn xem đi. Đúng rồi, hai vị này là......"

Quỳnh vỗ trán một cái: "Cháu xem, đem chuyện này quên mất." Nói xong anh kéo Đinh Tiếu qua: "Đây là con trai mà Thần Thú ban cho chúng ta, tên Đinh Tiếu. Lớn hơn cháu hai tuổi, đây là con trai của đại ca của thúc phu cháu, cũng là bạn lữ tương lai của Tiếu Tiếu nhà ta."

Kim nghe xong hơi giật mình, vốn dĩ ngay từ đầu cha là muốn đem mình đưa cho thúc thúc, nếu không phải thôn trưởng bọn họ không cho, còn một hai phải đem tên mình sửa lại thành Kim, để mình nhớ rõ mình là người tộc Kim Sư. Bằng không chỉ sợ mình đã sớm tới tộc Dực Hổ sinh sống. Không nghĩ tới nhị thúc hiện tại có con trai, nhưng thoạt nhìn thực nhỏ gầy nha.

"Chào ca ca, chào ca phu."

Đối với cách xưng hô ca phu mỹ diệu này Khôn rất là hưởng thụ. Cho nên vẫn luôn không nói một lời lúc này hắn hơi hơi gật gật đầu. Đinh Tiếu tỏ vẻ nghe thấy xưng hồ này thực đần độn, chỉ là bối phận ở chỗ này, cũng không thể gọi tỷ phu, vậy mình càng thiệt thòi.

"Chào đại biểu đệ!"

Nhìn thấy Quỳnh và Hạ còn mang theo hai người xa lạ vào nhà, Giản lập tức muốn từ trên giường ngồi dậy, nhưng vừa mới cử động, liền lại ho khan. Kim chạy nhanh tới vỗ vỗ nhẹ sau lưng mẹ.

Nhìn thấy chị dâu trước kia sức lực còn lớn hơn mình, người cũng chắc nịch hiện tại gầy thành như vậy. Quỳnh trong lòng thật không dễ chịu: "Đại tẩu, thân thể tẩu có bệnh, đừng đứng dậy. Khôn, kéo mành che cửa lại!"

Để không bị quên, Quỳnh lần này trước tiên giới thiệu Khôn và Đinh Tiếu cho đại tẩu, sau đó dò hỏi đại ca đang ở chỗ nào. Nghe nói là đi tìm Du, Quỳnh thở dài: "Chúng ta gặp Du ở khu an toàn, hiện tại liền ở ngoài cửa, sợ tẩu mắng nên nó không dám vào."

Giản ổn ổn hơi hở, lúc này mới nói: "Đứa nhỏ kia quá ầm ĩ, càng nhiều việc lại càng quấy rối."

Quỳnh cau mày: "Kim, cháu mang theo đệ đệ và Tiếu Tiếu ca của cháu đi phòng khác một lát, thúc thúc có chuyện muốn nói với mẹ cháu."

Kim hiểu chuyện mà rời khỏi phòng, Đinh Tiếu cũng vỗ vỗ Khôn, sau đó đi theo ra ngoài. Cậu tới nhìn xem tiểu biểu đệ của mình, tránh bị anh trai ruột của nó giáo huấn cho một trận, lại chạy trốn thì không hay.

"Khụ....nhị đệ, ngươi có gì...khụ, việc gì?" Quỳnh nói khiến Giản có chút không biết làm sao. Trực giác cảm thấy hình như có đại sự gì đó, đã hơn một năm nay nàng có quá nhiều dự cảm không tốt.

Quỳnh gật đầu: "Chúng ta hỏi qua Du vì sao lại đánh nhau với người khác, hơn nữa cũng không làm đối phương bị việ gì nghiêm trọng lắm. Vậy hai người có hỏi qua vì sao Du lại muốn đánh nhau không?"

Giảm thở dài: "Chắc chắn là người khác nói khó nghe, ta hiện tại đều như vậy, cũng không gạt thúc. Từ khi ta bị bệnh, người trong thôn liền bắt đầu bài xích chúng ta. Đương nhiên cũng không có khả năng nói lời tốt gì. Du vẫn là đứa nhỏ chưa lớn được. Mẹ của đứa nhỏ nhà khác mang theo hài tử tới nháo, chúng ta cũng chỉ có thể làm bộ như vậy. Cũng tội cho đứa nhỏ này. Tuy hiến tế nói những lời đó ta không tin, nhưng mà...đã ba năm rồi, nó thật sự không lớn lên chút nào."

Hạ nói xem vào: "Giống đực cũng không phải không có ai lớn lên chậm, hơn nữa Du là thú hình sư hổ hiếm thấy, này cũng không có gì đáng để bài xích phải không?"

Giản lắc lắc đầu: "Trước kia còn tốt, mọi người tuy không thích ta sinh ra giống đực cư nhiên không có hình thú là Kim Sư, nhưng tốt xấu cũng không phải là Dực Hổ hoàn toàn. Vào mùa thu năm trước, Liệt đi theo đội săn thú. Chân bị thương, tuy tới mùa xuân là tốt, nhưng ta lại bắt đầu bị bệnh. Vẫn luôn ho khan, cũng không nóng lên. Hiến tế vốn coi là cảm mạo trị cho ta, nhưng uống rất nhiều dược rồi cũng không khỏi hoàn toàn. Sau lại mỗi ngày vào buổi tối đều phải ho một lúc mới có thể bình thường lại. Cũng ăn không được bao nhiêu thứ, đến bây giờ chưa từng thôi uống dược, nhưng vẫn luôn không khỏi."

Nói tới đây Giản tạm dừng một chút, sau đó lại ho khan một trận, thật vất vả đè ép được cơn ho xuống, lúc này mới tiếp tục: "Hiến tế trị không hết bệnh của ta không quan trọng, liền ở mùa hè sắp qua đi, thôn trưởng đột nhiên cũng bắt đầu sinh bệnh. Chính là tới buổi tối không ngủ được, luôn gặp ác mộng liên tục. Cũng uống không ít dược nhưng cũng không tốt lên. Dần dần trong thôn có vài người đều có tật xấu không ngủ được. Không biết là ai nói đầu tiên, sau đó ngay cả hiến tế cũng nói bởi vì do Du luôn không lớn lên, là ấu tể không được Thần Thú chúc phúc, bệnh này của ta là Thần Thú giáng tội, còn liên lụy tới những người khác trong thôn."

Chuyện như vậy không có cách nào làm gì người ta. Tuy sự tình các loại có cái trùng hợp, nhưng con trai của đại ca là một ấu tể còn nhỏ như vậy, sao có thể nói cái gì không được chúc phúc. Có ấu tể nào không phải là trân bảo mà Thần Thú ban cho các thú nhân chứ. Người nói lời này thật sự đáng giận tới cực điểm.

"Đại tẩu, Tiếu Tiếu nhà ta có học y thuật từ hiến tế thôn Thiên Hà chúng ta, ba thằng bé trước kia cũng là hiến tế. Có lẽ thằng bé có thể trị bệnh của tẩu, đương nhiên cũng có thể mang tật xấu không ngủ được của thôn dân các ngươi chữa khỏi. Tẩu để thằng bé nhìn thử xem được không?"

Giản gật đầu: "Ta như vậy, hiến tế trong thôn đã không còn cách nào, tuy vẫn ngẫu nhiên mang dược tới đây, nhưng cũng không xem lại bệnh của ta. Nếu Tiếu Tiếu xem hiểu bệnh, ta rất vui lòng để thằng bé hỗ trợ. Có thể được thì tốt, không được cũng là số mệnh của ta rồi. Nhưng nhị đệ, ngươi thật có phúc khí, con trai tương lai là hiến tế."

Đối với chút hiểu lầm này, thúc cháu ba người cũng không có ai sửa lại cho đúng. Nếu người một nhà Liệt cùng với người trong thôn có hiểu lầm cùng ngăn cách lớn như vậy, vẫn nên che dấu một chút mới tốt. Có lẽ sẽ có chút tác dụng gì đó không chừng.

Khi Liệt về đến nhà vừa mừng lại vừa tức giận. Mừng là vì phu phu nhị đệ tới đây thăm mình, tức giận là vì con trai nhỏ quá kỳ cục. Lấy cái tuổi bé tí như vậy của nhóc cư nhiên dám chạy vào rừng rậm cả ngày không thèm về! Này nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, mình và bạn lữ quả thực không sống được!

Nhìn thấy đại ca, chuyện đầu tiên Quỳnh nói là hắn không cần quấy rầy Tiếu Tiếu bắt mạch cho đại tẩu. Vì thế hai anh em tính cả Hạ tới một phòng khác, chẳng những nói chuyện của Du, còn có nhiều năm như vậy không gặp, rốt cuộc vì sao người một nhà này lại xảy ra cớ sự như này.

Khôn và Đinh Tiếu lưu lại trong phòng chẩn trị cho Giản. Kỳ thực Đinh Tiếu không biết nhiều mấy, thời gian học y với hiến tế không dài, hơn nữa chủ yếu là trị ngoại thương và tiêu độc. Cậu sao có thể biết đây là bệnh gì. Nhưng nếu ba đã nói như vậy, cậu cũng không thể nói mình không biết. Cảm mạo linh tinh gì đó thì cậu biết. Chỉ là nhìn mợ ho lâu như vậy, rõ ràng không liên quan gì tới cảm mạo. Nhưng bốc thuốc không đúng bệnh còn có thể trụ được thời gian lâu như vậy, hẳn là cũng không phải viêm phổi hay lao phổi gì đó. Loại bệnh này nếu là trong điều kiện này, chỉ sợ cũng đã sớm không trụ nổi.

Đinh Tiếu xem mạch thực cẩn thận, đem tất cả năng lực mình học được đều dùng tới. Kết quả vẫn không biết rốt cuộc là bệnh gì. Thật là có một ít triệu trứng phong hàn, nhưng chắc chắn không chỉ mỗi vậy.

"Mợ, lúc người ho có ra đờm không?"

Giản lắc đầu: "Luôn cảm thấy trong cổ họng có đờm, nhưng ho thế nào cũng không ra. Luôn ách trong cổ ngứa, cho nên vẫn luôn ho khan, giọng nói còn thực khàn."

Nếu chỉ là ứ đờm, tiêu đờm chính là việc đầu tiên. Đinh Tiếu biết năng lực bản thân, cũng không dám khai phương thuốc gì đó, nhưng thực liệu vẫn có thể làm được.

"Dược thì cháu tạm thời không thể khai, trước tiên dùng đồ ăn thử một lần. Mợ, người nghỉ ngơi trước đi, cháu đi làm cho ngài mấy món có thể khỏi ho trừ đờm. Cháu không thể bảo đảm có nhiều tác dụng, nhưng chắc chắn có thể làm người thoải mái không ít." Ở trong rừng cậu có nhìn thấy cát cánh, lấy hầm cùng phổi heo có thể khỏi ho tiêu đờm. Chỉ là bên này không có củ cải trắng, cũng không biết nhà đại cữu có lê trắng hay không. Nếu có thì đó cũng là một thứ tốt có thể khỏi ho tiêu đờm.

Củ cải trắng trong nhà không có, nhưng thứ tốt nhất là lê trắng thì trong nhà lại có ba sọt lớn.

Nghe Liệt nói gần thôn Đại Thụ sinh trưởng rất nhiều cây lê. Loại lê này không phải đặc biệt ngọt, nhưng rất mọng nước, quan trọng là không làm trầy vỏ là có thể giữ được rất lâu. Mùa đông mỗi nhà đều hái rất nhiều về, ấu tể và giống đực đều rất thích ăn.

Phổi heo là thứ bọn họ săn thú xong ném vứt đi, tự nhiên sẽ không có. Nhưng nghe nói thứ này có thể trị ho khan cho bạn lữ, Liệt quyết định ngày mai liền đi săn hai đầu heo về. Bằng không qua mấy ngày nữa chỉ sợ cũng càng khó.

Nếu phổi heo phải ngày mai mới có, như vậy cát cánh tự nhiên cũng liền ngày mai lại đi đào đi. Hiện tại trời đã tối, Đinh Tiếu chỉ có thể xuống tay với lê trước tiên. Ăn uống đã sớm dưỡng điêu một nhà bốn người khi đi tới nơi nào cũng không quên mang theo đủ gia vị. Huống chi Đinh Tiếu bọn họ còn muốn tặng quà cho đại cữu là mấy loại tương thịt nướng, gia vị mang theo càng thêm đầy đủ. Trong đó mật ong nướng thịt là vật phẩm quan trọng tăng thêm hương vị, lúc này cũng mang theo một chút. Tuy hiện tại không còn nhiều lắm, nhưng chưng một hai lần lê vẫn là đủ.

Gọt đi vỏ lê, cắt phần đầu, móc đi hạt bên trong, sau đó đổ mật ong vào. Lại đem phần cắt ra đậy lại, cuối cùng cho vào nổi hấp chín là được. Chỉ là dê thì dễ xử lý, nồi hấp nơi này lại không có. Bất đắc dĩ đành phải dùng biện pháp khác, đặt bốn viên đá vào trong bình gốm, ở bên trong đặt một cái mâm lớn, lại cho một cái bát lớn đặt lên trên, sau đó đem lê đặt vào bát, liền như vậy hấp.

Kỳ thực trước kia khi Đinh Tiếu bị ho, ba cậu đều dùng đường phèn, nhưng nơi này lại không có đường phèn, mật ong cũng có tác dụng, đều có thể bắt đúng bệnh.

Tạm thời không nói Đinh Tiếu và Khôn ở bên kia chưng lê chữa ho còn có lê nấu nước đường. Lại quay trở lại phòng, Quỳnh và Hạ đang cùng đại ca đại tẩu thương lượng sinh kế.

Quỳnh đem lời vừa nói với đại ca ở phòng khác nói lại cho đại tẩu một lần: "Đại tẩu, hiện tại mẹ tẩu đã qua đời, nơi này cũng không còn thân nhân, lại bị người trong thôn chèn ép như vậy. Không bằng chuyển tới thôn Thiên Hà chúng ta đi. Hiện tại cuộc sống trong thôn rất tốt, mọi nhà tới mùa xuân đều còn dư rất nhiều đồ ăn. Hơn nữa đại ca trở về thôn Thiên Hà, tuyệt đối sẽ không có ai dám nói ra nói vào."

Giản cũng phản ứng giống như Liệt, trầm mặc một hồi lâu: "Quỳnh, tới thôn Thiên Hà rồi, sẽ không có ai khinh thường Du, sẽ không có ai cảm thấy chúng ta không may mắn sao?"

Hạ lập tức đảm bảo: "Tuyệt đối sẽ không! Huống chi Du cũng không phải không được Thần Thú chúc phúc. Các ngươi có thấy qua hình thú của nó chạy nhanh không? Tốc độ có thể theo kịp ta và Khôn, phải biết rằng Khôn là thần đồng, tốc độ tuyệt đối không phải một tiểu ấu tể có thể đuổi theo được."

Liệt thở dài: "Nó có thể chạy ta biết, nhưng sức lực lại không lớn bằng ấu tể Dực Hổ, chỉ có tốc độ không có sức lực sao có thể trở thành một thợ săn giỏi được."

Quỳnh lắc đầu: "Nó còn quá nhỏ, thân thể còn chưa phát triển sao có thể nói sức lực không lớn. Nói những thứ này cũng không có ý nghĩa, đề nghị của ta các ngươi có đồng ý không? Ta là thật lòng mời các ngươi trở về. Ít nhất trở lại thôn Thiên Hà các ngươi sẽ không bị người xa lánh. Du có Thương bọn họ mang theo, tuyệt đối sẽ không bị bắt nạt. Cho dù là vì trẻ con, cuộc sống như vậy cũng không thể tiếp tục được nữa phải không? Du thật sự rất đáng thương, lời khó nghe như vậy một ấu tể cũng có thể nói ra được, ta liền biết cha mẹ bọn họ đều là thái độ gì."

Giản nhìn thoáng qua bạn lữ lại nhìn Quỳnh và Hạ, cuối cùng cắn răng gật đầu: "Được! Ta đáp ứng các ngươi. Dù sao hiện tại người toàn thôn đều cảm thấy người nhà chúng ta sẽ mang đến bất hạnh, có lẽ chúng ta rời đi cũng sẽ không bị ngăn cản." Hơn nữa nếu mình trị không hết bệnh bị chết đi, Liệt mang theo hai đứa nhỏ trở lại bộ tộc của hắn, nhất định sẽ tốt hơn là ở chỗ này. Lúc trước nếu không phải chỉ có một mình mẹ, cha chết đi quá sớm, bộ tộc không có khả năng để Liệt mang theo hai giống cái về tộc Dực Hổ. Có lẽ người một nhà mình cũng không thay đổi thành tình huống như này đi?

Mặc kệ như thế nào, đều không thể xấu hơn hiện tại được. Ít nhất tới tộc Dực Hổ, còn có Quỳnh và Hạ hai cái thân nhân ở đó.

* Cát cánh

nhat-ky-xuyen-viet-suu-tam-my-thuc-173-0

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play