Từ chỗ Đinh Tiếu có được linh cảm, Văn tiên sinh liền đem "Đại hội tỷ thí" của bán thú nhân trở thành một việc phi thường quan trọng để cân nhắc.
Đương nhiên đây cũng không phải việc của một hai người, cho nên chỉ giữ trong lòng mình là không hiện thực. Vài ngày sau khi thương lượng cùng bạn lữ, Văn quyết định tìm hiến tế và thôn trưởng còn có mấy bán thú nhân lão sư khác tới thảo luận vấn đề này một chút, hơn nữa muốn trưng cầu ý kiến của mọi người, nhìn xem cái "Đại hội tỷ thí" này có thể thi hành hay không, cùng với cách thực hiện cụ thể như thế nào. Phải biết rằng đây là một việc mới mẻ với bọn họ, tỷ thí săn thú hay là đánh giá về lực lượng và thể năng, cùng với làm thế nào để đảm bảo tính công bằng chính xác của tỷ thí, những thứ này đều là nan đề cần cẩn thận mày mò.
Đối với đề nghị này, mấy bán thú nhân lão sư khác đều phi thường tán đồng. Về vấn đề Văn lo lắng, bọn họ cũn cảm thấy bản thân mình lo lắng. Kỳ thực ai cũng có những học sinh không thích học săn thú. Có khi là đã có bạn lữ tương lai nên không cần, có người lại là điều kiện bản thân không được. Hiện tại lại có việc trồng trọt không cần sử dụng vũ lực lại không phải lo nguy hiểm lại gia tăng càng nhiều đồ ăn, bọn họ thực lo lắng tương lai bán thú nhân sẽ không coi trọng việc săn bắn này nữa.
Hiến tế thực lý giải suy nghĩ của bọn họ, đối với chuyện này tự nhiên là tán đồng. Hơn nữa vừa nghe liền có chút nóng lòng muốn thử.
Ý tưởng của Bằng Giáp hơi nhiều, đồng ý là tất nhiên, nhưng cho dù như vậy, thôn Thiên Hà bọn họ lại làm một việc lớn trước kia chưa từng có ai làm qua. Mà bọn họ hiện tại bảy ngày họp một lần chợ, cùng mấy cái thôn phụ cận càng ngày càng lui tới nhiều hơn, bị càng nhiều biết đến là việc tất nhiên. Bởi vậy hắn đối với việc có nên thông báo với tộc trưởng một chút hay không, có sinh ra chút nghi ngờ. Đương nhiên việc cần bận tâm còn có rất nhiều, vấn đề này là một trong những thứ cần suy xét. Ai bảo thôn Thiên Hà bọn họ mấy năm nay càng thêm chọc người chú ý chứ.
Bị mời tới tham gia hội nghị Quỳnh đưa ra kiếnn nghị như này: "Chuyện này cũng không có khả năng rất nhanh liền hoàn thành đúng không? Muốn tỷ thí, dù sao cũng phải có nội dung tỷ thí. Nếu bắt con mồi đều không giống nhau, đi ra ngoài khoảng cách khác nhau vân vân, là không có biện pháp công bằng phân ra cao thấp, càng không thể khiến tất cả mọi người tin phục. Cho nên ta cảm thấy so như thế nào so cái gì cũng phải cẩn thận ngẫm lại. Hơn nữa hiện tại đúng là thời điểm nóng nhất, ta cảm thấy việc tỷ thí vẫn là tới mùa thu mát mẻ rồi lại nói tiếp. Tốt nhất là hoàn thành trong ba bốn ngày, bằng không còn chậm trễ thu hoặch và săn thú vụ thu. Lại qua một tháng nữa bạn lữ Bạch trưởng lão sẽ tới gặp Tiếu Tiếu lấy tương thịt nướng. Đến lúc đó nói với hắn một tiếng cũng được. Đây dù sao cũng là việc của thôn chúng ta, tính chất không khác mấy với tụ hội gì đó đi."
Ý kiến của Quỳnh được mọi người tán thành, đặc biệt là Văn, ông đột nhiên cảm thấy, nếu tương lai bộ tộc có thể tổ chức tỷ thí cho tất cả các tộc nhân thì thật tốt, như vậy tâm thái săn bắn của bán thú nhân nhất định sẽ cải thiện rất nhiều!
Về phần thưởng là cái gì, đây là vấn đề càng đáng giá suy nghĩ kỹ càng, đương nhiên lại không phải là việc cần quan tâm đầu tiên. Dù sao mặc kệ là giống đực, bán thú nhân hay giống cái những chữ như "tốt nhất", "số 1" đều thực hấp dẫn người.
Mà Đinh Tiếu sau khi nghe thấy Văn tiên sinh thật sự đem chuyện này thương lượng cùng mọi người, phản ứng đầu tiên chính là "Quá tuyệt vời!". Cái thứ hai chính là "Vậy giống như quê con, làm một trận đại hội thể thao đi!" Luôn lấy con mồi làm tiêu chuẩn cũng quá huyết tinh một chút. Huống chi nếu muốn hình thức thi đấu được hoàn toàn công bằng nhất trí, săn thú cũng không đáng tin. Còn không bằng làm gì đó để tỷ thí.
Những chữ "Đại hội thể thao" này thực mới mẻ, Quỳnh tò mò mà dò hỏi: "Đại hội thể thao là gì? Làm những thứ gì?"
"Chính là rất nhiều người tụ tập cùng nhau, có đủ các loại hạng mục thi đấu. Giống như ai so với ai chạy trốn nhanh hơn, ai nhảy cao hơn xa hơn nữa. Tóm lại có mấy trăm hạng mục thi đấu cơ!" Kế tiếp cậu mơ hồ mà đem những môn hay thi đấu trong đại hội thể thao nói qua một lần. Sau đó tự mình tính toán, chạy nhất định phải có, nhưng mình thì không có hy vọng gì rồi. Nhảy xa nhảy cao hai hạng mục này không khác nhau mấy, nhưng có thể làm một hạng mục thi đấu leo cây, chỉ là cái này mình càng không có hy vọng. Vận động dưới nước thì thôi, này cũng chỉ có giống đực thôi. Tuy bán thú nhân không có loại cách nói không được lộ cái này lộ cái kia, nhưng tổng thể có vẻ cũng không tốt lắm. Vận động khí giới, cung tên tạm thời còn chưa tiến vào hạng mục thi đấu, ném săn xoa thì cần phải có. Ngoạn ý này cũng có thể làm bia ngắm bằng gỗ, một người ném vài lần, tính tổng điểm số gì đó, hẳn là không thành vấn đề. Còn có chính là....
Khi Đinh Tiếu đang cẩn thận cân nhắc, càng cân nhắc càng cảm thấy có lý, Quỳnh ba ở bên cạnh suy nghĩ trong chốc lát, lập tức đứng lên: "Đại hội thể thao mà con nói đũng là tốt, ta liền đi nói với Văn tiên sinh xem. Tiếu Tiếu à, con đem những thứ nơi này của chúng ta có thể làm ngẫm lại, ta đoán một lát nữa Văn tiên sinh sẽ cùng trở lại đây với ta."
Có được tán thành, Đinh Tiếu lập tức lộ ra một nụ cười tươi sáng lạn: "Vâng! Hiện tại con liền nghĩ! Con cảm thấy, kỳ thực giống đực và giống cái cũng có thể thi đấu với nhau. Chính là không bỏ chung xếp hạng cùng nhau là được rồi!"
Quỳnh gật đầu: "Đúng vậy, mọi người đều có thể tham gia mới là tốt nhất. Ta đi đã, con nghĩ kỹ càng nhé!" Chủ yếu nếu là giống cái cũng có thể thi đấu, chắc chắn có thể dời đi tinh lực của rất nhiều người!
Kỳ thực có rất nhiều hạng mục mà các thú nhân có thể tỷ thí, muốn phân đến tinh tế cũng không hết. Nhưng muốn vận dụng đến cùng một quy cách, trong lúc nhất thời mọi người có thể nghĩ cũng không nhiều như vậy. Hơn nữa nếu chỉ có bán thú nhân, có bốn năm loại tỷ thí là đã tạm được rồi, nhưng nghe Đinh Tiếu nói giống đực và giống cai cũng có thể tự thành một tổ đi tỷ thí, lại khiến tất cả mọi người trước mắt sáng ngời. Ít nhất hiến tế cảm thấy, như vậy tất cả mọi người đều có việc phải cân nhắc, như ậy người rảnh trứng cũng sẽ không còn nhiều như vậy nữa.
Còn hạng mục tỷ thí như nào, vậy đúng là mọi người cùng thương nghị. Vì thế Liễu Đại và hiến tế các nàng suy nghĩ cho tổ giống cái. Bằng Giáp tự mình mang đội cùng Hạ và Dân bọn họ suy nghĩ tổ giống đực. Còn bán thú nhân thì đội hình phải lớn một chút, vì có một vị có chủ ý nhiều nhất là Đinh Tiếu ở trong đó.
Nhưng mà trên thực tế, Đinh Tiếu cũng liền đem ba loại mà ban đầu nghĩ tới kia nói ra, còn những thứ khác cậu hoàn toàn không có ý tưởng gì. Trừ bỏ phải phân biệt những người tuổi tác và thể năng khác nhau ra, Đinh Tiếu cũng không có đưa ra quá nhiều ý kiến. Thật sự là nghĩ thì hay lắm, nhưng cẩn thận cân nhắc lại thì có chút khó làm, cuối cùng chọn chọn lựa lựa ra cũng chỉ có vậy. Huống chi muốn cho người địa phương cảm thấy có hứng thú mới có ý nghĩa phải không. Mình chính là người mua nước tương, đủ nổi bật rồi.
Người ta bên kia nỗ lực muốn thi cái gì, Đinh Tiếu thừa dịp nhàn rỗi cân nhắc tới mấy con cá trong ao cá nhà mình.
Kỳ thực đây chủ yếu là vì khi tuần tra sản nghiệp nhà mình, Đinh Tiếu phát hiện cá trong ao giống như không nhiều như lúc trước thì phải, hơn nữa còn có mấy con bị cắn chết nổi lên trên mặt nước. Vì ao cá này của bọn họ cũng chỉ có mấy cây sen, thủy tảo gì đó không phải quá nhiều, cậu không biết có phải vì đồ ăn tương đối thiếu, cho nên chúng mới chém giết lẫn nhau. Dù sao hiện tượng như này lúc trước chưa từng phát sinh qua.
Như vậy để nghiệm chứng có phải như mình suy nghĩ hay không, cậu liền thừa dịp trời tối cùng Khôn dùng lưới mắt lớn quănh hai lần ở ao. Cuối cùng bọn họ bắt được một con cá nheo ít nhất cũng dài hơn 80cm, điều này khiến Đinh Tiếu kinh sợ rồi.
"Đây là muốn thành tinh sao!" Trước kia Đinh Tiếu đã thấy qua cảnh cá nheo cắn người trên tivi, nhưng cậu hoàn toàn không nghĩ tới một đại gia hỏa lớn như vậy cư nhiên xuất hiện trong áo nhà mình. Có thể thấy được đúng là đã ăn không ít cá trong ao, bằng không sao có thể lớn như vậy được chứ, từ đầu xuân hai bên cửa ao chưa từng mở qua, chẳng lẽ nói cá này là vào từ lúc trước, sau đó nhanh chóng sinh trưởng lên? Này quá không khoa học!
Nhưng Khôn lại hứng thú rất lớn với con cá này, hắn phi thường thích ăn món cá nheo Tiếu Tiếu làm, trước kia phải bốn năm con mới đủ một nồi, hiện tại con này vừa lớn vừa béo, một con như vậy là đủ rồi! "Tiếu Tiếu, nấu cá nheo đi!"
Đinh Tiếu vui vẻ gật đầu: "Không thành vấn đề! To như này ăn cho đã nghiền!"
Bản thân thịt cá nheo đã thập phần mềm mại mỡ màng, hương vị cũng thơm ngon. Hơn nữa cá nheo có thể kết hợp với bất cứ một loại gia vị nào, thật sự là một nguyên liệu nấu ăn tốt.
Từ lâu cậu đã nấu một nồi cá nheo gia vị phi thường đơn giản, bên trong không cho thêm gì cả, chỉ là hầm mỗi cá nheo thôi. Lần đầu tiên làm chỉ cho hành gừng và hoa tiêu bát giác với muốn làm gia vị. Sau lại dần dần có được nhiều nguyên liệu nấu ăn, bên trong liền cho ớt cay và nước tương, ngẫu nhiên còn sẽ cho thêm một thìa nước tương thịt nướng. Còn nước tương thịt nướng khẩu vị gì, vậy phải xem tâm tình của ngày hôm đó.(ᇴ‿ฺᇴ)
Hai ngày nay trời âm u, hơi ẩm quá nhiều, sáng sớm nhiệt độ còn rất thấp, Đinh Tiếu quyết định làm một nồi cá nheo cay.
Lúc trước cậu thử dùng đậu nành làm chút đậu bung cay, cảm giác đúng là khác với đậu tằm. Nhưng không sao, ở chỗ này có thể chắp vá ăn là được, chờ tương lại tìm được đậu tằm hoặc là loại biến chủng gì đó, lại dựa theo phương pháp phổ thông làm tiếp. Nói thật ra, đừng thấy quyển sách kia là tặng phẩm, có những thứ thật đúng là tương đối hữu dụng.
Đem đậu cay chao qua dầu, tới khi vỏ bung ra, sau đó đem cá nheo đã xử lý tốt bỏ vào. Chờ đến khi sắp chín, cho muối và một chút đường vào làm gia vị. Đồ ăn cho thêm kèm vào bên trong thì không quan trọng là thứ gì, toàn bộ hoa tỏi, rau cần, đậu mèo, cà rốt đều có thể bỏ vào. Nhưng hôm nay Đinh Tiêu cũng chỉ cho hoa tỏi và cà rốt, hai loại đồ vật khác nhau hầm ra đều có vị ngọt, có thể trung hoa một chút vị cay của đậu cay.
Đem cá làm chín không khó, nhưng xử lý cá nheo chính là một kỹ thuật sống. Sau khi đun sôi nước, Đinh Tiếu liền hoàn toàn không muốn động thủ. Lớp da trơn trượt của cá nheo thật sự khiến cậu không thoải mái, hơn nữa con cá hôm nay thật quá lớn, nhìn bộ dáng hưng phấn kia của Khôn, loại công việc yêu cầu cao độ này đương nhiên vẫn là để giống đực hoàn thành.
Cá nheo cay ăn kèm với bánh nướng áp chảo là thực không tồi.
Đinh Tiếu thực dụng tâm mà làm bánh trứng hương hạt mè (vừng). Bột có thêm trứng gà sau khi cán mỏng bên trên rắc lên một chút hạt vừng, cho vào chảo dầu chiên, đừng nói có bao nhiêu thơm. Càng đừng nói nồi cá cay cay, ăn xong đổ một thân mồ hôi rồi lại đi tắm, thật là nghĩ thôi cũng đã thấy thoải mái.
Trải qua mấy ngày các loại thương nghị, cuối cùng mọi người tụ tập tới Thôn Bộ, phác thảo một phần mạng mục thi đấu.
Giống đực tương đối nhiều, vì có hình thú và hình người khác nhau. Nhưng được thôn trưởng đại nhân tán thành chỉ có bốn cái hạng mục, dù sao còn phải phân tuổi cao thấp, biến thành rất nhiều cái tiền tam danh ( có nghĩa là nhiều hạng mục thi đấu thì có nhiều huy chương ấy). Tiếp theo là phần thưởng, mọi người nếu đem tâm tư đặt hết lên thi đấu cũng là chuyện phiền toái.
Hình thú chỉ có một loại tỷ thí chính là -- cắn xé, dựa theo Bằng Giáp đề nghị, liền dùng mộc bánh lúc trước Đinh Tiếu "phát minh". Từ người có sức mạnh lớn trong thôn ném, không quan tâm phương hướng, nhìn xem nhóm giống đực tốc độ cắn được mộc bánh của ai nhanh nhất. Đối với điều này, Đinh Tiếu cũng có chút ý kiến, tuy cũng không tồi, nhưng làm sao có thể chính xác đến từng giây, chẳng lẽ phán đoán bằng mắt thường? Nhưng nếu nhóm giống đực cảm thấy không tồi, vậy lời bình phán của mình như thế nào chính là lời phía sau.
Hạng mục thi đấu thứ nhất ở hình người cư nhiên là tốc độ xử lý con mồi. Điều này khiến Đinh Tiếu chấn động một phen, này có bao nhiêu huyết tinh nha!
Nhưng nhìn thấy bộ dáng gật đầu liên tục của tất cả giống đực, giống cái và bán thú nhân ở đây, Tiếu Tiếu cảm thấy mình chỉ có thể ngậm miệng. Cũng phải, mỗi một gia đình người xử lý con mồi nhiều nhất là giống đực. Mà việc tinh chuẩn đem con mồi lột da lóc xương, đây cung là một quá trình hiểu biết cấu tạo con mồi, ở cái thế giới lấy đi săn con mồi là chính này, đúng là một việc rất quan trọng. Cậu chỉ hy vọng hạng mục thi đấu của bán thú nhân không có thêm cái này....
Dư lại chính là thi chạy một vòng quanh khu an toàn, mỗi điểm có một "trọng tài" ký lục hành trình, đây cũng coi như một lựa chọn không tồi. Bằng không nếu có hạng mục thi chạy của hình thú...này quá không đáng tin. Còn có một cái là tỷ thí sức lực, các loại tảng đá nặng đặt cùng nhau, ai có thể dọn được càng nhiều càng nặng thì liền thắng. Cái này là hạng mục Đinh Tiếu cảm thấy muốn nhìn nhất trong tất cả các hạng mục thi đấu. Bạn lữ nhà mình là trời sinh thần lực, muốn thắng cái này không thành vấn đề! Chỉ tiếc sau đó thôn trưởng đại nhân liền tuyên bố, vì Khôn là thần đồng, cho nên không được tham gia hạng mục thi đấu này. Đinh Tiếu lập tức liền héo rũ.
Hạng mục thi đấu của giống cái tương đối ít. Vốn dĩ giống cái liền không cần săn thú, cho nên lực lượng gì đó hoàn toàn không cần thi đấu, mà phương diện sinh hoạt hàng ngày, trừ bỏ thu thập đồ ăn và làm quần áo ra, những côg việc tay chân khác mỗi người đều không giống nhau, nếu là đan sọt, chế đồ gốm thì quá rườm rà, hơn nữa làm gốm cũng không phải công việc một ngày là xong. Cho nên giống cái chỉ có hai loại tỷ thí. Thứ nhất chính là chế tác cùng kiểu dáng quần áo, làm được nhanh nhất tốt nhất tự nhiên là chiến thắng. Thứ hai là thu thập trái cây, hạng mục này có thể coi là có nội dụng yêu cầu tiêu hao thể lực nhất. Mùa thu vừa lúc là mùa trái cây thành thục, ở khu an toàn tìm một mảnh cây quả, trong thời gian quy định ai hái được nhiều nhất chính là người chiến thắng.
Hạng mục tỷ thí của bán thú nhân là bốn cái. Chạy là đương nhiên có, chỉ là không chạy xa giống như giống đực. Còn có ném săn xoa và leo cây, ba loại này Đinh Tiếu phi thường nhất trí, nhưng cậu không nghĩ tới sức lực cũng là một trong những hạng mục thi đấu của bán thú nhân. Đinh Tiếu thực rối rắm, hạng mục này, mình xác định vững vàng là sẽ không tham gia.
Kỳ thật Đinh Tiếu cảm thấy, dùng xà đơn đu lên trên cao, hoặc là trực tiếp hít đất (chống đẩy), hít đất gì đó cũng có thể coi như hạng mục thi đấu, vừa đơn giản lại vừa rèn luyện thân thể tiêu hao thể lực. Nhưng những cái này các thú nhân đều không quen thuộc, tương lai nếu muốn phát triển, trước tiên dạy bọn họ chơi như thế nào trước đã. Đặc biệt là giống đực, để Khôn và Thương triển khai thực hiện với các giống đực trẻ tuổi bất đồng, hẳn sẽ có hiệu quả không tồi.
Đối với các hạng mục thi đấu này, mọi người cũng chưa có ý kiến gì. Cuối cùng hiến tế đưa ra ý kiến của mỉnh: "Hiện tại cày ruộng đều là giống đực làm, nhưng đấy lại không phải nơi sinh ra đồ ăn chủ yếu của giống đực. Ta cho rằng vừa lúc là mùa thu, khi thi đấu có thể cho bán thú nhân và giống cái tách ra tỷ thí ngắt lấy quả trân châu và tách vỏ quả trân châu. Mọi người cảm thấy thế nào?"
Đinh Tiếu là người đầu tiên giơ tay tán thành, vốn dĩ, thi đấu phải gắn liền với cuộc sống. Như vậy sẽ gia tăng tính tích cực của thi đấu, lại có thể giải quyết tất yếu công việc. Tuy nhóm giống đực xác thực tốc độ chạy nhanh, nhưng bán thú nhân và giống cái mới là người nên làm công việc này nhất. Ngồi ở tại chỗ không động tay, sẽ càng ngày càng lười biếng.
Cuối cùng trải quả mọi người cẩn thận thảo luận một phen, hạng mục và ngày thi đấu được quyết định ra.
Đinh Tiếu tính toán ngày một chút, quả nhiên mọi người coi trọng nhất hạng mục cuối chính là thu thập quả trân châu và xát vỏ quả trân châu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT