Trứng chưng nấm hương tôm bóc nõn ra nồi, Khôn nhanh chóng sáp lại, phải biết rằng đây chính là món mà hắn chưa từng ăn qua. Trước kia Tiếu Tiếu đã làm qua trứng xào, nấu, kho cho mình ăn. Nhưng còn cách này chưa từng ăn thử. Ngửi vào rất thơm, nhìn qua liền thấy không tồi. Trứng màu vàng trắng, màu đỏ của tôm, còn có màu đen và mùi thơm của nấm..."Tiếu Tiếu, món này gọi là gì?"
"Món này ở quê em gọi là bánh trứng gà, nhưng mà trứng này không phải trứng gà, vậy gọi là bánh trứng tuyết điểu đi! Anh nếm xem thử mặn nhạt thế nào, em lúc trước từng làm bằng trứng gà, trứng bạch điểu. Em cảm thấy trứng tuyết điểu này không thơm bằng trứng bạch điểu thì phải." Kỳ thực sau khi đập vỏ trứng, Đinh Tiếu liền phát hiện trứng tuyết điểu này lòng đỏ tương đối nhỏ, có lẽ đây là nguyên nhân dẫn tới mùi trứng không được đậm đà đi.
Khôn ca liền ăn luôn trên tay Tiếu Tiếu, ăn xong thìa trứng đối phương xúc cho mình, sau khi vào miệng thơm ngon mềm mịn, có thể nói là vào miệng liền tan. Mùi thơm của trứng kết hợp với hương thơm của nấm và tôm tươi, thật là một loại hưởng thụ tuyệt mỹ. Chỉ là..."Không nhai được! Nhưng hương vi không tồi!"
Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy: "Bánh trứng đương nhiên không nhai được! Anh đừng ăn cái gì cũng lấy thịt nướng làm tiêu chuẩn được không!" Nói xong nhìn thoáng qua mấy trái cây xanh bên cạnh hộp cơm. Ngửi vẫn không thấy mùi gì, thật kỳ quái, dùng tay ấn một chút. Vốn tưởng rằng trái cây bị chưng chín khi ấn lên vỏ sẽ lõm xuống, kết quả ấn một lúc sau, chỗ vỏ và thịt quả bị ấn lõm xuống kia lại chậm rãi phình lên, cuối cùng khôi phục nguyên trạng.
Tình huống này thực khiến người kinh ngạc một phen, Đinh Tiếu bất chấp độ nóng nhanh chóng cầm lấy một quả, há miệng cắn một ngụm. Chỉ một miếng này làm cậu sững sờ. Mịa nhà nó! Này CMN chính là màn thầu mà! Lại còn là màn thầu tơi xốp mềm mại lại không bị nát! Nhai nhai một hồi, hơi có chút ngọt, còn có một chút thơm của trái cây, sau đó...gì cũng không có. Quá nhiều kinh hỉ, cậu cẩn thận nhìn nhìn chỗ bị mình cắn ra, bên trong trái cây trải qua chưng hấp vẫn màu trắng như cũ, giữa phần thịt quả còn xen một vài lỗ nhỏ, phỏng chừng đây là nguyên nhân ăn vào thực mềm mại. Nhưng vì không có biến lớn, cho nên cũng không bị nát.
Nhìn thấy Tiếu Tiếu vẻ mặt kinh ngạc nhìn chăm chú vào trái cây này, Khôn nhịn không được hỏi: "Ăn ngon sao?" Dù sao ăn sống đặc biệt không thơm ngon, loại mâm xôi màu xanh này không có ai tới hái ăn cả.
Đinh Tiếu múc một ngụm nước sốt quả mâm xôi bên cạnh, sau đó bôi lên trái cây trong tay, hướng tới miệng Khôn nói: "Mau nếm thử xem! Bảo đảm anh sẽ thích!" Vì hàng này nhai lên mềm mại giống như màn thầu lại có chút deo dẻo co dãn.
Khôn quả nhiên bị vị của trái cây này kết hợp với nước sốt quả mâm xôi khiến cho kinh sợ: "Cái này chưng lên rất giống màn thầu!"
Đinh Tiếu lập tức cũng lấy cho mình một chút nước sốt, đem một ngụm trái cây cuối cùng ăn nốt, một bên nhai một bên khoe khoang: "Đúng vậy! Ngẫu nhiên cùng anh ra ngoài, anh cũng biết nhiều thêm đó!"
Sờ sờ đỉnh đầu Tiếu Tiếu, Khôn thiện giải nhân ý nói: "Ừ, ta nghe hiểu."
Hai người vội vàng đem mấy trái còn lại đặt lên phiên trúc, sau đó tiếp tục hấp chín. Mười mấy quả màn thầu này tuyệt đối có thể làm bản thân ăn no, cũng không biết có chống đói không. Mặt khác cũng không biết trái này có thể giữ trong bao lâu, nếu có thể để lâu thì tốt rồi: "Khôn, trái cây này bao giờ mới có thể rụng xuống a?"
Khôn nghĩ lại một chút: "Trái màu nâu vàng là rụng xuống đầu tiên, nhưng cũng phải qua tháng bảy. Cuối cùng rụng xuống là trái màu xanh này, phải tới giữa tháng mười mới có thể rụng. Nhưng rơi xuống đều là quả khô quắt, cũng không hư thối, ta đã thấy nhiều động vật đều thu thập những quả khô quắt đó. Trước kia chưa từng có người nghĩ tới chưng trái cây lên ăn, cho nên ăn sống không ngon, tất cả mọi người không ai thích." Không nghĩ tới lại bỏ qua một đồ vật có thể làm món chính như vậy. Tuy không ăn kèm với nước sốt và thịt có chút khó ăn, không bằng dùng mì làm màn thầu vừa thơm vừa xốp.
Phải tháng mười mới rụng xuống a, nếu khô quắt, có phải có thể thu rồi xay thành bột?
"Vậy loại trái cây màu xanh này có nhiều không? Trừ bỏ phiến núi kia, chỗ khác còn không?"
Khôn lại suy nghĩ cẩn thận lần nữa trả lời: "Lãnh địa không ít, nhưng khu an toàn thôn chúng ta chỉ có hai mảnh sinh trưởng tập trung, ngọn núi hôm nay đi kia là nhiều nhất, còn có một chỗ có trái màu vàng nâu thì nhiều hơn một chút."
Đinh Tiếu giơ nắm đấm: "Khôn! Chúng ta dịp này thu thập nhiều trái cây này đi! Em muốn thử xem loại trái xanh này có thể cất trong bao lâu, phơi nắng xong có thể xay thành bột hay không. Em còn muốn thử lấy trái màu vàng nâu này làm một ít nước tương, cái này hương vị so với quả tương còn thuần hậu hơn nhiều. Nhưng để giữ tươi phải đi lấy nhiều muối hồ một chút."
Khôn nghe xong liên tục gật đầu: "Được! Ta ngày mai liền đi đến hồ muối, sớm một chút thì nửa đêm ngày mai có thể trở về."
Đinh Tiếu hơi chần chờ một chút: "Anh cũng đừng vội quá, kỳ thực anh có thể sáng hôm sau mới về cũng được, anh có thể đào thêm một ít măng cho em, em muốn làm măng để cất đi. Cũng không biết thiên trúc măng này mùa khác có hay không. Em sợ qua mùa xuân liền bị già."
"Em ở nhà một mình, ta không yên tâm." Khôn ca nói như vậy
Đinh Tiếu chống nạnh trừng mắt: "Anh có gì không yên tâm? Em lúc trước một mình ở khu an toàn 5 ngày kìa! Em hiện tại chính là đệ tử đắc ý của Văn tiên sinh, anh dám khinh thường em?!"
Khôn nhàn nhạt mà cười: "Được rồi, ta không nỡ để em ở nhà một mình."
Đinh Tiếu bĩu môi: "Ăn ngay nói thực mới là đồng chí tốt! Không có việc gì, nếu không em bảo Lục Hi tới bồi em, dù sao Phong cũng không có nhà." Tuy cậu cảm thấy mình một đại nam nhân ở nhà một mình thực không có vấn đề gì phải lo lắng, nhà mình cũng không phải là duy nhất ở trong thôn, buổi tối còn có người tuần tra, không cần lo lắng dã thú đánh lén. Nhưng nhìn cái đức hạnh kia của Khôn, mình không nói Lục Hi tới ở cùng giống như không thể thương lượng.
Khôn cẩn thận cân nhắc một chút, cuối cùng gật đầu: "Được rồi, chỉ có thể tối ngày mai!"
Đinh Tiếu giơ tay nhéo mũi Khôn một cái: "Giống như có ai thèm đoạt lãnh địa của anh thì phải! Được rồi, thịt bò cũng hầm xong rồi, khai tiệc thôi!"
Trước khi Khôn đi, cố ý dặn dò Đinh Tiếu một chút, tạm thời không cần đem việc quả màn thầu nói cho người khác. Đã quen với việc đại lão hổ nhà mình "lòng dạ hẹp hòi keo kiệt", Đinh Tiếu vui vẻ không gây thị phi. Hai ngày này cậu rất bận học hành, Văn tiên sinh yêu cầu tám người bọn họ mỗi ngày đều phải tự động thủ săn giết một con mồi loại nhỏ một lần. Săn không được hay không không quan trọng, quan trọng là thủ pháp và ý thức.
Không có giống đực hắc đại lão hổ uy hiếp, các con vật đối với bán thú nhân không có sợ hãi bản năng. Cho nên trừ bỏ bản năng chạy trốn ra, tuyệt đối sẽ không xuất hiện cái tình huống không không học như đôi khi có động vật sợ hãi tới mức không dám nhúc nhích. Này cũng khiến Đinh Tiếu cảm thấy đi săn lúc này cũng không dễ dàng giống lúc có Khôn bên cạnh như trước. Cũng may lấy độ chuẩn xác của cậu, sau khi lại để xổng mất một con gà rừng, thành công săn được một con vịt hoang. Nhưng nhìn vịt hoang bị mình xiên qua yết hầu một cái chết ngay lập tức, Đinh Tiếu thở dài.
Các ngươi đừng tưởng rằng cậu đau lòng tính mạng của con vịt hoang này, ách....cũng không đúng, cậu là muốn bắt được vịt hoang sống, nuôi lên thu hoạch trứng vịt. Hột vịt muối chính là thứ tốt.
Một buổi sáng, bảy người khác đều lục tục hoàn thành bài kiểm tra lần đầu tiên săn thú của mình. Tuy chỉ có Đinh Tiếu cùng một bán thú nhân ấu tể tên Hợp bắt được con mồi, những người khác đều lấy tiếc nuối để xong việc, nhưng Văn tiên sinh đối với đám đồ đệ của mình đều đưa ra khen ngợi. Đồng thời cũng chỉ ra nguyên nhân thất thủ và không bắt được con mồi là ở chỗ nào. Tất cả mọi người được lợi không ít.
Xách theo con vịt hoang tự tay mình săn được, Đinh Tiếu vui tươi hớn hở mà đi về nhà. Tám người ở cửa thôn đường ai nấy đi, nhưng sau khi nghe nói Khôn hôm nay không ở nhà, Kinh và Lục Hi đều vẻ mặt cười quái dị mà chui vào nhà Đinh Tiếu.
Cơm trưa Đinh Tiếu định ăn luôn con vịt này. Xét thấy hai tên gia hỏa muốn ở nhà mình cọ cơm, Đinh Tiếu hào phóng mà nấu một nồi quả gạo. Dù sao hiện tại người toàn thôn đều biết thứ này có thể ăn, cũng biết đây chính là mình và Khôn phát hiện khi đi tới hồ nước đắng, nhà mình có lưu trữ một ít là việc đương nhiên. Huống chi Kinh và Lục Hi cũng không phải người ngoài.
Chỉ ăn qua một lần cháo quả gạo, hai vị bán thú nhân ấu tể lại nhìn thấy Đinh Tiếu nấu cho bọn họ một nồi rất là hưng phấn. Bọn họ không quên cái vị mềm mại thơm ngon của quả gạo khi vào miệng này. Quả nhiên Khôn không có ở nhà liền có việc tốt! (Khôn ca, hình tượng của ngươi hoàn toàn bị hủy!)
Đồ ăn kèm với cơm quan trọng nhất chính là hương vị đủ đậm đủ ngon miệng. Con vịt hoang chỉ có 4 cân này Đinh Tiếu định làm thành vịt hầm cay. Nguyên liệu rất đơn giản, ớt cay và tương hoa quẩy, đem vịt chiên qua sau đó vớt ra khỏi chảo, cho ớt cay và tương hoa quẩy phi với mỡ, lại cho gừng hành vào trong nồi, sau đó cho vịt vào lại trong nồi, xào một hồi đến khi thịt vịt chuyển màu đỏ, cho nước vào hầm nấu. Cho thêm muối xanh và hai cái quả tương để gia tăng mùi hương, như vậy còn không cần cho đường, một công đôi việc~!
Để giảm ngấy, trừ bỏ ban đầu mỡ dùng để chiên vịt, Đinh Tiếu còn cho thêm hai củ bạch đậu vào. Bạch Đậu giống với khoai tây, đều là thứ tốt để hút mỡ. Tuy trong nhà cũng không còn nhiều lắm, nhưng tầm ba tháng nữa là lại có bạch đậu để đào.
Quả mâm xôi xào trứng ngày hôm qua đã không có. Nhưng quả mâm xôi còn lại để hầm canh thịt...bò.
Suy xét một chút lượng cơm của ba người, Đinh Tiếu đun nước cho năm quả mâm xôi vào, lại cắt thái ba cân thịt bò cho vào, phỏng chừng chờ vịt hầm xong, canh thịt bò này cũng tương đối.
Nghe nói Khôn buổi tối cũng không trở về, Đinh Tiếu có ý muốn cho Lục Hi lưu lại ở cùng cậu một đêm, Kinh không chút do dự nhấc tay yêu cầu được hành động cùng tổ chức.
Đinh Tiếu tự nhiên không có lý gì từ chối, nhưng bởi vì vậy, Mộc Ngõa huynh đầy mặt oán niệm mà đưa tới con mồi, sau đó tiếp tục oán niệm đầy mặt mà lưu lại cọ một bữa cơm chiều, cuối cùng tiếp tục với sắc mặt như vậy mà bị Kinh đá ra khỏi cửa nhà Đinh Tiếu.
Đinh Tiếu là lần đầu tiên ngủ cùng giường với người khác ngoài Khôn, cũng may giường của cậu rất lớn, ách...hẳn là giường của mọi người cũng đều phi thường lớn đi, cho nên ba bán thú nhân ấu tể bọn họ cùng nằm hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng ngủ ngon hay không lại là một chuyện.
Như vậy tình huống một đêm qua là như thế nào? Ha ha...nhìn Đinh Tiếu và Lục Hi tỉnh lại eo đau chân đau, mà ấu tể Kinh thần thanh khí sảng thì mọi người liền hiểu. Địa bàn ngủ...không đúng, là địa bàn giường cũng yêu cầu vũ lực chiếm lĩnh. Thực hiển nhiên trong lúc ngủ mơ, Đinh Tiếu và Lục Hi năng lực không đủ, mà lúc này hai người đều yên lặng cảm khái, kỳ thực di chứng sau khi thân thiết cùng bạn lữ nhà mình cùng lắm cũng chỉ thế này thôi!
Cho nên nói, cống hiến của Kinh vẫn phải có. Ít nhất ở mặt tâm lý tiếp thu của hai bán thú nhân ấu tể cũng có.
Thu thập xong đồ vật cần mang theo, ba người mới vừa cầm săn xoa đi tới tế đàn tập hợp.
Nghe được tiếng "chíp chíp" nho nhỏ, Lục Hi quay đầu một cái, vừa lúc thấy được thì ra là phát ra từ ổ gà kia: "Tiếu Tiếu! có gà con kìa!!!"
Đinh Tiếu bị giọng nói của Lục Hi làm giật mình, nhưng nghe ra nội dung lập tức hưng phấn lên. Chạy nhanh tới bên cạnh ổ gà nhìn kỹ, quả nhiên phía sau con gà mái kia là hai chú gà con đang lắc lư đi theo, trên người đã có lông, chẳng lẽ là đêm qua nở ra? "Thật là nhanh!"
Lòng hiếu kỳ của Kinh với sinh vật mới rất là cao: "Tiếu Tiếu, vì sao chuồng gà nhà ngươi có gà con? Là bắt được sao? Ngươi không lo hai con gà lớn sẽ dẫm chết gà con à?"
Đinh Tiếu trả lời: "Cái này là con gà mái nhà ta đẻ trứng, sau đó ấp ra. Ta đi lấy một ít gạo, để khao thưởng cho con gà mái này!" Gà sinh trứng, trứng hiện tại lại nở ra gà. Tuy cậu không đến mức nghĩ tới con cháu đời đời vô cùng vô quỹ, nhưng cũng rất là hưng phấn.
Lục Hi hâm mộ đầy mặt: "Ta cũng rất muốn nuôi gà con! Chờ Phong và cha ta trở về, ta nhất định phải bảo họ bắt cho ta mới được!"
Kinh gật đầu thật mạnh: "Có điều ta càng muốn nuôi thỏ con hơn, nho nhỏ đặc biệt đáng yêu. Ta trước kia đã thấy qua một con, nhưng khi đó cũng chưa nghĩ tới động vật này đó có thể nuôi ở trong nhà."
Lúc này Đinh Tiếu vừa lúc cầm một nắm quả gạo ra, nghe được Kinh nói, lập tức cười nói: "Không phải nói năng lực sinh sôi nảy nở của thỏ rất cao sao, ngươi nếu nuôi một ổ, nói không chừng bằng giờ này sang năm, ngươi liền có mấy chục con thỏ." Kỳ thực nếu là những con thỏ như đời trước mà nói, năng suất sinh sản sẽ càng cao hơn một chút.
Tưởng tượng một chút ấy chục con thỏ quay xung quanh mình Kinh lập tức nở nụ cười: "Như vậy mùa đông tới không phải có rất nhiều thịt thỏ để ăn hay sao! Quá tuyệt vời! Trở về ta bảo Mộc Ngõa phải làm cho ta một ổ nuôi thỏ!"
Lục Hi trêu chọc: "Chỉ làm ổ không thôi sao?"
Kinh ưỡn ngực thẳng lưng: "Đương nhiên! Ta phải tự tay bắt thỏ để nuôi!" Tuy rằng y hiện tại ngay cả thỏ chết cũng không có năng lực săn được.
Đinh Tiếu "tan học" về nhà, Khôn vừa lúc đang làm cơm trưa trong bếp, nhìn thấy bạn lữ nhà mình, hắn lập tức buông thịt xiên trong tay sáp tới, nhìn nhìn ngoài cửa không có ai, cúi đầu đưa mặt mình qua: "Tiếu Tiếu, ta mang theo nhiều thứ về!"
Đinh Tiếu cũng quay đầu lại nhìn cửa lớn, sau đó nhón chân hôn một cái thật kêu lên môi Khôn một cái: "Làm tốt lắm! Đi đường vất vả như vậy, em đi làm thịt nướng đi! Đúng rồi, trứng gà ấp ra con, anh có nhìn thấy không?" Đây chính là một việc lớn nha!
Khôn gật đầu: "Lúc về liền nhìn thấy, ngày mai ta có thể đem ổ gà nhà mình sửa được rồi, ta có thể hiện tại bắt đầu bắt động vật về nuôi, có thể nuôi rất nhiều." Dù sao tường vây đã cao bằng nửa người mình, hắn cũng không sợ sẽ dẫn tới dã thú. Hơn nữa sân nhà mình và ruộng thí nghiệm đều trong phạm vi tuần tra.
"Trước cứ từ từ đã, hôm nay Kinh nhìn thấy gà con còn nói y muốn tự mình bắt thỏ nuôi, em cũng muốn tự mình bắt thử xem. Đúng rồi, anh mang cái gì về?" Cậu tin Khôn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đồ vật mình chưa thấy qua.
Quả nhiên, Khôn từ nhà kho lấy ra hai cái sọt tre. Trong đó có một cái đầy tràn quả màn thầu, còn một cái bên trong có không ít trái cây cùng rễ cây đủ loại mà sắc kích cỡ.
"Ta lấy hai túi cục muối, còn có bốn túi măng, lại lấy một ít nhánh hắc hưởng thụ, hẳn là đủ dùng. Còn có mấy trái cây và thực vật này đều không có độc, em nhìn xem có ích lợi gì. Nói xong dùng ánh mắt "Nhanh khen ngợi ta đi" nhìn về phía Đinh Tiếu.
Nhìn thấy mấy thứ này cùng bộ dáng đại lão hổ nhà mình, Tiếu Tiếu nào có thể không vui. Lập tức tiến lại chủ động hiến lên một nụ hôn. Chỉ tiếc lúc này Khôn ca không bỏ qua cơ hội, cuối cùng ấu tể Tiếu Tiếu chỉ có thể hít thở không thông mà bị đặt ngồi lên một cái đôn gỗ, một bên thở dốc một bên nhìn Khôn ca mỹ tư tư mà nướng thịt.
Đại gia hỏa này quả nhiên không thể mặc kệ!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT