Cô đã cảm nhận được thiện ý lớn nhất đến từ Phó
gia, Trầm Hoan cảm thấy không có gì tiếc nuối, duy nhất làm cô sầu lo
chính là thái độ của mẹ cô.
Tuyên truyền ở thành phố M kết thúc,
ngày mai Trầm Hoan liền phải khởi hành đi Thanh Xuyên trước, đến lúc đó
tránh không được phải đi gặp mẹ, cô nói với Phó Tư Dịch, Phó Tư Dịch
dường như đã định liệu từ trước, chỉ dùng lời nói trấn an cô.
Phó Tư Dịch kết thúc công tác, chính anh nói muốn đi tuyên truyền cùng cô.
Đến buổi trưa, Hồ Tĩnh mang theo con trai cô ấy Triệu Kiêu Tuấn đi tới chỗ
Phó Tư Dịch. Triệu Kiêu Tuấn hơn bảy tuổi, so với Gia Trạch lớn hơn một
tuổi, là một bạn nhỏ rất hiểu chuyện, mới vừa vào cửa, liền thân thiết
mà kêu chú dì.
Triệu Kiêu Tuấn di truyền toàn bộ ưu điểm của Hồ
Tĩnh cùng Triệu Tỉnh Nhiên, đôi mắt to, sáng ngời, con ngươi đen tuyền
khi nhìn người đối diện có vẻ vô cùng chuyên chú.
Trên mặt hắn
cho người ta cảm giác non nớt, nhưng nhất cử nhất động lại có vẻ thành
thục dị thường, loại cảm giác tương phản nà, luôn dễ dàng khiến người
yêu thích.
Hồ Tĩnh đi theo phía sau Phó Tư Dịch tiến vào, cười
với Trầm Hoan, “Tôi cùng Tuấn Tuấn đi ngang qua chỗ này, liền tới nhìn
cô một cái.”
“Tỉnh Nhiên đâu?” Phó Tư Dịch chụp xuống đầu Triệu Kiêu Tuấn, ý bảo bé ngồi xuống.
“Anh ấy muốn gặp một người bạn trước, sau đó tới đón tôi cùng Tuấn Tuấn.”
Trầm Hoan lấy ra một ít trái cây, cũng mang cho Triệu Kiêu Tuấn và đưa lên
nước chanh mật ong ướp lạnh cho từng người, đôi tay Triệu Kiêu Tuấn tiếp nhận, rất nghiêm túc nói một tiếng cảm ơn với Trầm Hoan, sau đó ở một
bên yên lặng uống nước.
Trầm Hoan ngồi xuống bên cạnh Phó Tư Dịch.
Nước chanh mật ong là cô dùng để giải nhiệt giải khát, mới vừa học gần đây,
nhưng Phó Tư Dịch lại khen rất ngon, nên cô cũng muốn lấy ra chiêu đãi
khách.
Hồ Tĩnh nói chuyện phiếm với Phó Tư Dịch, đề tài liền chuyển tới trên người Trầm Hoan.
“Tôi tính toán như thế này, nếu cậu đã công khai cùng Trầm Hoan, không bằng
liền thừa dịp chuyện này đang nóng tuyên truyền luôn album của Trầm
Hoan.” Hồ Tĩnh để cái ly xuống, nhìn về phía Phó Tư Dịch.
“Tính toán tuyên truyền như thế nào?”
“Cũng không cần quá cố tình, Trầm Hoan không phải lập tức phải đi Thanh
Xuyên, không phải cậu muốn vẫn luôn đi cùng sao, dù sao ở sân bay tuyên
truyền thích hợp là được, chủ yếu là mượn một chút nhiệt độ.”
Hồ
Tĩnh nhìn Phó Tư Dịch, Phó Tư Dịch mỉm cười tỏ vẻ chính mình không dị
nghị, cô ấy lại nhìn về phía Trầm Hoan, Trầm Hoan lại là chần chờ, “Thật phải làm như vậy sao? Em không nghĩ muốn công việc của em trộn lẫn cùng việc riêng tư.”
“Hơn nữa, người khác sẽ đối đãi với em như thế
nào? Nói không chừng sẽ nghi ngờ trước đây đều là do em muốn dựa dẫm.”
Trầm Hoan không muốn tình cảm của cô cùng Phó Tư Dịch bị người có tâm
chỉ trích thành có rắp tâm khác.
Huống hồ, cô cũng tự cảm thấy,
nếu dựa theo phương pháp của Hồ Tĩnh, vậy thật sự trở thành sự thật, cô
vốn là hết đường chối cãi, vậy sẽ hoàn toàn không có biện pháp xoay
người.
Hồ Tĩnh cùng Phó Tư Dịch liếc nhau.
“Em có ý nghĩ
như vậy rất tốt, chỉ là tình huống hiện nay chính là phức tạp như vậy.
Vừa lúc các em công khai tình yêu cũng là lúc tuyên truyền album, cho dù em là trong sạch, cũng tránh không được dư luận dị nghị.”
“Chỉ
cần em cùng Phó Tư Dịch hai người đều hiểu rõ, liền không cần sợ người
ngoài đánh giá thế nào. Cho nên nói thuận theo sự phát triển của tự
nhiên, không bằng chúng ta nắm giữ quyền chủ động.”
“Trầm Hoan,
em yên tâm, tôi đã là người đại diện nhiều năm như vậy, huống hồ em lại
là người Phó Tư Dịch sủng ở trong lòng, tự nhiên tôi sẽ không để em xảy
ra chuyện.”
Hồ Tĩnh hạ xuống màn hình trong tay, bình tĩnh tự
nhiên cười, ngữ khí nói chuyện của cô ấy xác thật khiến người không thể
nghi ngờ.
Trầm Hoan trầm mặc nhìn về phía Phó Tư Dịch, Phó Tư Dịch mỉm cười, giống như đang nói tất cả đều nghe cô.
Cô vẫn do dự.
Trầm Hoan cùng Phó Tư Dịch giống nhau đều xem trọng đối phương, Phó Tư Dịch
nghĩ muốn giúp Trầm Hoan đi được xa hơn, chuyện này là Phó Tư Dịch nghĩ
ra, Hồ Tĩnh là được anh gửi gắm, đến nơi này.
Trầm Hoan lại muốn
giữ vững tình yêu sạch sẽ không vụ lợi, chuyện này ở giới giải trí nào
dễ dàng như vậy, Trầm Hoan vẫn là quá ngây thơ, lại khờ dại khiến người
hâm mộ.
Ít nhất, cô có một Phó Tư Dịch có thể đem khả năng lớn nhất bảo vệ phần ngây thơ này.
Hồ Tĩnh nhìn bộ dáng do dự của Trầm Hoan, trong lòng hơi hơi sốt ruột,
ngược lại cô nhìn về phía Triệu Kiêu Tuấn, đứa bé đã uống xong ly nước
chanh mật ong thủy, nhìn như là còn chưa đã thèm, lặng lẽ vươn lưỡi liếm chút nước bên khóe môi.
Hồ Tĩnh nhìn cười, Phó Tư Dịch lại thay
bé lấy thêm một ly, “Muốn uống cháu liền tự mình lấy, ở nơi này của chú
còn cần câu thúc sao?”
Triệu Kiêu Tuấn cầm cái ly, ngượng ngùng cười.
Hồ Tĩnh cũng không có vội vã muốn lấy đáp án, dù sao cô ấy chỉ là người
truyền lời, huống hồ, cô biết trầm hoan nhất định sẽ đồng ý, chỉ cần Phó Tư Dịch nói mấy câu, còn có cái gì không thể.
Bọn họ lại ngồi thêm một lúc, Triệu Tỉnh Nhiên tới đón. Bởi vì còn có chỗ muốn đi, Triệu Tỉnh Nhiên bọn họ liền không ở lại lâu.
Sau khi tiễn Hồ Tĩnh đi, Trầm Hoan ở trong phòng bếp trầm mặc rửa mấy cái
ly, Phó Tư Dịch biết kỳ thật là cô đang tự suy nghĩ, liền để cho cô có
không gian, để cô yên lặng suy nghĩ.
Hành trình tuyên truyền cùng Trầm Hoan, anh đã sớm quyết định. Yêu cầu đi ít nhất cũng phải hơn nửa
tháng, Phó Tư Dịch phủi tay với việc quản lý, nhưng lại khổ Giang Thời
Thận đến thu thập tàn cục.
Phó Tư Dịch đều đã đem mọi chuyện an
bài, nửa giờ sau Giang Thời Thận nghe xong, nhịn không được phun trào,
“Phó Tư Dịch có người như cậu vậy sao? Cậu phủi tay đi bồi bạn gái nhỏ
của cậu du sơn ngoạn thủy, lại muốn tôi ở trong công ty làm cu li.”
Trên bàn sách cả một trang giấy đều là việc Phó Tư Dịch muốn dặn dò Giang
Thời Thận, nửa giờ qua đi, bút máy như vẽ đã ghi lại những công việc cần chú ý, tâm tình Phó Tư Dịch rất tốt, “Coi như là vì bổ sung những ngày
nghỉ vô duyên vô cớ từ trước đến nay của cậu, tôi sớm nói qua tất cả sẽ
đều phải trả lại.”
Giang Thời Thận bừng tỉnh đại ngộ, giống như
bị lừa mà kêu to, “Trách không được trước kia xin cậu nghỉ cậu đều đồng ý sảng khoái như vậy, có phải cậu sớm biết rằng có hôm nay hay không, bẫy đã bày ra chờ sẵn cho tôi nhảy vào!”
Phó Tư Dịch thản nhiên chuyển đặt bút viết, chỉ cười không nói.
Giang Thời Thận, “……” Tiểu nhân đê tiện.
Sau khi xong việc, Phó Tư Dịch đi ra ngoài tìm Trầm Hoan, cô đã không ở trong phòng bếp, Phó Tư Dịch lại đi vào phòng ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT