Chúc Yến Ẩn ngồi trên giường ngắn gọn ngẫm lại, dẫn đến một kết luận, vốn kế hoạch y nguyên rất hoàn mỹ khả thi, vấn đề chủ yếu phát sinh do bình thường mình quá ưu nhã đoan trang, còn rất-bung, cho nên mới có thể khiến mọi người cảm thấy phi thăng tại chỗ rất bình thường. Chính cái gọi là khác nghề như cách núi, kiểu kiểu người đọc sách lúc trước vẫn luôn cho rằng chốn giang hồ không lúc nào là không sóng gió chao đảo, mưa tanh gió máu, khoái ý ân cừu, người giang hồ tám phần là cũng cảm thấy con nhà giàu Giang Nam đọc sách đọc miết sẽ đột nhiên thấu triệt tận cùng, buông xuống hồng trần, nhẹ nhàng hoá thành một con bướm trong đất trời.
Tuy rằng nghe có vẻ không thể tin nổi, nhưng cẩn thận ngẫm lại, hình như cũng không phải là không thể, đúng không.
"Haizz."
Lệ Tùy bị y chọc cười: "Buồn phiền đến vậy?"
"Ngay cả Giang Thần Y cũng không tra ra ông chủ Từ trúng cổ gì, ta cảm thấy tám phần là Xích Thiên đang dối trá linh tinh." Chúc Yến Ẩn nói, "Nhưng loại chuyện này không dễ cam đoan, vẫn phải diễn thôi, tốt nhất thăm dò xem đối thủ thực hư thế nào."
"Vậy ngươi đổi cách nói khác đi."
"Đổi cái gì, đổi thành ta ngày ngày mơ tưởng lên làm Minh Chủ Võ Lâm, còn gào khóc muốn quyết đấu sinh tử với Vạn Minh chủ?"
Riêng mới dùng não tưởng tượng một chút hình ảnh đó thôi, cậu ấm Giang Nam quen thói nhã nhặn đã bắt đầu nhồi máu cơ tim, hai tay ôm ngực đầu mày hơi nhíu, tuyệt vời một mỹ nhân nhi nhu nhược mong manh, không khác gì Tây Thi.
Lệ Tùy nói: "Đây còn không phải diễn xuất rất đạt sao?"
Chúc Yến Ẩn buông tay, khuyết thiếu hứng thú ngồi thẳng dậy: "Lại chẳng diễn được cho người của Phần Hỏa Điện xem."
Lệ Tùy nhéo cổ y: "Thật ra ta có một chủ ý."
Chúc Yến Ẩn: "Nói nghe xem."
Lệ Tùy ngoắc ngoắc ngón tay.
Chúc Yến Ẩn chủ động ghé sát tai vào, tập trung tinh thần.
Sau đó vành tai bỗng bị cắn một miếng, còn cắn không nhẹ, đau đến run lên.
"..."
Lệ Tùy thuận thế đặt cằm lên đầu vai y, mắc cười.
Chúc Yến Ẩn hơi bị cạn lời, tại sao đang trong thời điểm thảo luận đại sự giang hồ, ngươi còn có thể duy trì bộ tạo hình phản diện thờ ơ trầm mê tửu sắc này, mau tỉnh lại!
Lệ Tuỳ ôm choàng lấy eo y, rất khoan khoái nghiêng cả người sang: "Cứ nói ngươi muốn cùng ta thành thân."
Hai tay Chúc Yến Ẩn chống lại mãnh nam yêu nghiệt đang ầm ầm đổ xuống này, nội tâm cũng khá là chấn động: "Nói chuyện rõ ràng, cái gì gọi là ta muốn cùng ngươi thành thân."
"Không phải cần đồn ra chứng loạn trí sao?" Lệ Tuỳ đáp, "Ta nghe Giang Thắng Lâm nói trúng loại cổ này còn có người nhìn thấy cha ruột trên xà ngang bái đường với ngỗng nhà nuôi, cho nên ngươi cứ việc suy xét theo chiều hướng không thể tin nổi, có hoang đường cũng chẳng bằng cái đó được."
Chúc Yến Ẩn: Vậy quả thực ngươi đỡ hơn ngỗng một chút.
Y lại giật tóc Lệ Tuỳ: "Nhưng sao ta cứ cảm thấy động cơ của ngươi khá là không thuần khiết?"
"Phải." Còn thừa nhận rất thẳng thắn.
Chúc Yến Ẩn dùng sức đẩy hắn lên.
Lệ Tuỳ không trêu đùa nữa, kéo người vào lồng ngực mình ôm chặt: "Hiếm có được cơ hội tốt để cữu cữu ngươi thích ứng trước một chút. Cho dù phải nói với ông ấy chỉ là đang diễn kịch thì ít nhất cũng đã nghe qua một lượt." Còn lại nửa câu chưa nói, nếu mình không đòi được từ tay Diêm Vương năm mươi năm, hai mươi năm, thậm chí đến năm năm cũng không có, vậy sau khi những lời đồn này bị gió thổi tan, sẽ chẳng còn lại bất kì điều gì nữa, không làm ảnh hưởng tới tương lai của y.
Chúc Yến Ẩn đáp: "Ừm."
Y lại ngẩng đầu nhìn Lệ Tuỳ: "Vậy làm theo lời ngươi nói, dù sao ta cũng muốn thành thân với ngươi."
Mấy chuyện này y không ngượng ngùng xấu hổ gì, cùng lắm là ý tứ dè dặt một chút, tránh để đối phương quá đắc ý thôi. Lệ Tuỳ cười cười xán vào hôn hôn lên môi y.
Từ đại - độc thân - tài tử đứng ở ngoài cửa ăn ô mai đó giờ: "Thế các ngươi nói xong rồi hay là vẫn, sao còn chưa cho ta đi vào, ở đây lạnh quá!
Giờ chiều, Lan Tây Sơn nhận được báo cáo của Chúc Yến Ẩn, đã biết kế hoạch "Chúc Nhị công từ nhất định muốn thành thân với Lệ Cung chủ Vạn Nhận Cung" vừa ma quỷ vừa không thể tưởng tượng nổi này.
Không được, không bao giờ, sao cữu cữu có thể cho phép loại chuyện này xảy ra?
Nhưng không ngăn nổi cháu trai yêu thực sự quá giỏi vô cớ gây rối, náo loạn hò hét lên, đứng ở giữa phòng thao thao bất tuyệt, đạo lý lớn khảng khái không dứt, thậm chí còn đã nâng cấp đến cao độ "Cữu cữu thân là mệnh quan triều đình, nào có thể vì ý muốn của bản thân mà chẳng màng đến an nguy thiên hạ, nếu không kịp thời diệt trừ Phần Hoả Điện, nhỡ may tương lai bọn chúng duỗi ma trảo về phía những người dân vô tội thì sao".
Lan Tây Sơn đối phó với các lão bánh tráng trong triều được, đối phó với nhóc con này không quá được, chẳng có chỗ nào để xuống tay.
Chúc Yến Ẩn: "Quyết định như vậy đi!"
Lan Tây Sơn: "Con quay lại cho ta!"
Còn lâu con mới quay lại. Chúc Nhị công tử bung xoè chạy như điên trong tuyết lớn, sợ chậm rồi sẽ bị bắt về nhốt lại.
Lan Tây Sơn: Giận hói đầu.
Tốc độ tung tin vịt của Vạn Nhận Cung đó giờ đều rất nhanh.
Gần như chỉ trong thời gian một ngày, các môn phái đều đã nghe nói rồi. Hoá ra Chúc Nhị công tử mỗi đêm chìm vào giấc ngủ, chẳng những trông thấy chư vị đại hiền thượng cổ, còn nhìn thấy Lệ Cung chủ, người mặc hỉ phục đỏ thẫm, Lệ Cung chủ đứng giữa rừng trúc xanh biếng biếc, tay vừa vung lên mãnh liệt, cánh hoa sẽ từ khắp trời tung bay đổ xuống.
Thời điểm vừa mới nghe thấy câu chuyện này, trọng tâm kinh ngạc của mọi người chủ yếu dừng lại ở: thế nhưng còn có người tình nguyện chủ động mơ thấy Lệ Cung chủ, không hổ là ngươi, Chúc Nhị công tử! Mà chẳng có ai nghĩ đến tầng sâu hơn - ví dụ như suy ngẫm một chút tại sao Lệ Cung chủ lại phải mặc hỉ phục đỏ thẫm, xuất hiện trong buổi hiền giả tụ hội.
Đệ tử Vạn Nhận Cung phụ trách phao tin đành phải một lần nữa tận chức tiến hành sâu sắc hoá câu chuyện, chỉ rõ: do muốn cùng Chúc Nhị công tử thành thân.
Đệ tử Vạn Nhận Cung lúc này còn chưa biết đoạn tình ái lãng mạn trên là do Cung chủ nhà mình đứng sau màn biên soạn, vì thế ngay thẳng trả lời, bởi quả thực có chút buồn cười, chúng ta cũng cười nữa.
Chúc Nhị công tử: Người giang hồ các ngươi thật là quá vô vị!
Nhưng vô vị thì vô vị, tốt xấu gì câu chuyện này cũng đã lan truyền ra rồi, hơn nữa còn loáng thoáng kèm theo lời đồn loạn trí.
Đồn tới tai Triệu Minh Truyền, hắn lại lo lắng tới thăm một lần, dẫu sao người là do mình dẫn từ Giang Nam ra, theo lý thuyết nên chăm lo một tấc không rời mới phải, mong đừng xảy ra chuyện gì thật.
Chúc Tiểu Tuệ đứng trong viện, cung kính nói: "Triệu thiếu chủ, công tử nhà ta không việc gì, mời người về cho."
"Ta đã tới ba bốn lần rồi, đây... ít nhất hãy để ta thăm Chúc hiền đệ một lát." Triệu Minh Truyền hạ giọng, "Bên ngoài đều nói y đột phát loạn trí, muốn cùng Lệ Cung chủ thành thân linh ứng cái tình duyên ba kiếp ma quỷ gì đấy, ta thực sự không yên lòng."
"Không, không hề." Kĩ thuật diễn của Chúc Tiểu Tuệ rất khá, dù gì cũng là từ nhà cao cửa rộng ra tới, kinh nghiệm trên phương diện này vô cùng phong phú, nó hơi nhíu mày, nhập vai "cậu tiểu tư rõ ràng là đã xảy ra chuyện vẫn phải cố vờ như không có gì" một cách mười phần linh hoạt sống động, "Công tử nhà ta có cữu lão gia và Giang Thần Y chăm sóc, sẽ không xảy ra chuyện gì cả, đợi thân thể công tử khoẻ hơn một chút lại mời Triệu thiếu chủ qua thăm sau."
Các môn phái khác theo chiều hướng càng ngày càng nghiêm trọng của lời đồn loạn trí đã dần dần ngẫm ra có gì sai sai, thi nhau chạy tới hỏi Triệu thiếu chủ. Nhưng Triệu Minh Truyền quả thực là cái gì cũng không biết, lại chưa thương lượng qua với Chúc phủ, không tiện nói linh tinh, chỉ có thể qua loa ứng phó vài câu - càng giống như đã xảy ra chuyện.
Vì thế cả Võ Lâm Minh đều bị bao trùm trong bầu không khí căng thẳng.
Lại cũng không phải vì giao tình của bọn họ với Chúc phủ sâu sắc ngần nào, chủ yếu do bình thường mọi người toàn dựa dẫm vào Chúc Nhị công tử nhã nhặn dễ bắt chuyện mới có thể móc nối lên nói với Lệ Cung chủ mấy câu, nếu y thực sự xảy ra chuyện, vậy chẳng phải là Lệ Cung chủ sẽ càng thêm lạnh lẽo âm trầm không ai quản nữa sao?
Thế thì người nào mà đỡ nổi!
Lo sợ đề phòng, nhũn cả chân.
Vạn Chử Vân là người duy nhất trong Võ Lâm Minh biết được chân tướng sự việc. Ông cũng muốn trước trận chiến cuối cùng có thể chém đứt bảy tám phần vây cánh của Xích Thiên, đương nhiên là toàn lực phối hợp.
Đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, thêm một buổi hoàng hôn mặt trời lặn đã đến Sương Bì Thành.
Chúc Yến Ẩn vén rèm xe lên một chút, gió Bắc giá rét lập tức vù vù thổi vào, lạnh đến mức y hắt xì liên tục bảy tám cái.
Từ Vân Trung ngồi bên cạnh y, áo choàng lớn cũng bị thổi lên, lập tức ghét bỏ nói: "Đây là nơi quái quỷ gì, sao mà u ám mịt mù nhật nguyệt tối tăm."
"Chẳng phải bạn tốt của ngươi ở đây sao, định bao giờ thì đi thăm y?" Chúc Yến Ẩn ôm lò sưởi tay, "Ước chừng người của Xích Thiên cũng rất nhanh sẽ tìm tới ngươi thôi."
Vừa nghĩ đến lại phải đối mặt với gã đàn ông xấu xí vàng vọt, đại tài tử liền cảm thấy đầu đau sắp nứt ra, hai mắt cay xè, một câu cũng không muốn nói.
Toà thành này xem như thành lớn ở Đông Bắc, mùa hạ thường xuyên có nhà giàu phương Nam dẫn theo gia đình đến nghỉ mát, cho nên có không ít quán trọ, còn đều rất xa hoa. Chúc phủ vẫn ở cùng một chỗ với Vạn Nhận Cung như trước. Chúc Yến Ẩn duỗi eo lười, nằm nhoài trên bệ cửa sổ nhìn sang đối diện: "Trùng hợp, toà nhà kia tên Lam Yên Lâu."
"Tính ngày, hẳn là nàng sắp trở về rồi." Lệ Tuỳ đóng của sổ lại, "Có mệt không, đi nghỉ ngơi một lát."
"Không mệt." Chúc Yến Ẩn tựa vào lồng ngực hắn, nghĩ đến Lam Yên có thể đến, trong lòng đương nhiên là vui vẻ, nhưng nghĩ tới phía sau còn phải đeo thêm một Phan Sĩ Hầu, lại thấy bớt vui đi.
...
Từ Vân Trung không trì hoãn, ngay đêm đó đã đến nhà bạn tốt ở Nam thành.
Một toà tiểu viện vuông vức thanh nhã, góc tường trồng gốc hàn mai, tuyết đọng che đi ngói đen, xào xạc tí tách, tĩnh lặng bình yên.
"Tống huynh."
Chẳng ai trả lời.
"Tống huynh, ta tới thăm ngươi."
Vẫn không động tĩnh.
Từ Vân Trung dứt khoát tự đẩy cửa ra: "Tống..."
Trong phòng ánh nến bập bùng, đốt chậu than rất ấm. Nam tử bạch y nằm trên giường thân hình mảnh mai, tóc đen tán loạn, đôi mắt phượng đơn ngấn lệ... Đau rớt nước mắt, bởi y vừa mới bị điểm huyệt một cách khó hiểu, không thể động đậy, miệng còn bị nhét giẻ, thoạt nhìn càng thêm mỹ lệ đáng thương, sự mỹ lệ không giống với bạn tốt Từ công Bắc thành của y, người sau là phóng túng thiếu kiểm soát, còn y là ốm yếu triền miên, thuộc vào dạng vẻ đẹp bệnh tật.
Ngồi bên bàn, đương nhiên chính là gã xấu xí đưa tiền trong Đào Nhiên Đình lần trước, một hộ pháp của Phần Hoả Điện, sở trường cổ độc tên thì khó nhớ Cổ Tát Man Mại.
Từ Vân Trung vừa giận vừa sợ: "Ngươi lại còn tìm đến tận nhà bạn ta? Mau thả y ra!"
Cổ Tát Man Mại nói: "Nơi này an toàn nhất."
Tống Ngọc: "Ưm!"
Từ Vân Trung dựng lông mày: "Ngươi muốn làm gì!"
Cổ Tát Man Mại không nhanh không chậm nói: "Ông chủ Từ làm việc gọn gàng, Giáo Chủ rất hài lòng."
Lúc này Tống Ngọc trải qua một phen giãy giụa, nhổ được nùi giẻ trong miệng ra, khiếp sợ nói: "Nhiều năm không gặp, ngươi thế mà lại suy đồi đến mức phải nhập bọn với loại người hạ lưu này rồi?"
Từ Vân Trung: "Ngươi làm ơn câm miệng!"
Từ Vân Trung lại chìa tay về phía Cổ Tát Man Mại: "Việc ta đã làm xong, thuốc giải đâu?"
Tống Ngọc ở trên giường còn đang không ngừng nói: "Muốn thuốc giải gì, ngươi bị trúng độc sao, nhưng cho dù ngươi thân trúng kịch độc chẳng sống được bao lâu cũng không nên tiếp tay cho kẻ ác, đây... Từ huynh, không, Từ Vân Trung, ta thật là, thật là, khụ khụ khụ, thất vọng về ngươi! Tống mỗ ta không có loại bạn bè như ngươi!"
Từ Vân Trung thật sự không chịu nổi nữa rồi, lần đầu tiên cảm thấy văn nhân thật là phiền, vì thế đi đến cạnh giường, tiện tay nhặt nùi giẻ rách kia lên, nhét ngược lại.
Tống Ngọc:!
Cổ Tát Man Mại còn đang vừa xem kịch, vừa tự châm trà cho mình, rót bạch trà trân quý mà Tống đại tài tử trước khi đi ngủ mới vừa pha xong, rồi tùm tụp một phen đã đời như trâu vục, cứ phải gọi là thô lỗ.
Tống Ngọc: Dã nhân, hít thở không thông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT