Trời còn chưa sáng, tại Đông Môn, Khô Lâu Thành, một thân ảnh từ trên trời đáp xuống cửa thành, không phải ai khác, chính là Toàn Phong. Chưa để tên lĩnh đội gác cổng nói gì, Toàn Phong đã cao giọng, đồng thời ném ra một cái ngọc giản

“ Phụng Lệnh của Thành chủ, lập tức đóng cửa Đông môn, không có pháp chỉ của Thành chủ không được ra vào, kẻ trái lệnh, trảm!”

Lĩnh đội xem xét nội dung ngọc giản, xác nhận trên đó đúng là thủ bút của Bạch Hàn Phong, lúc này chắp tay nói:

“Thuộc hạ cẩn tuân pháp chỉ Thành chủ!”

Lĩnh độ lập tức đi lên thành lâu và nói với đám thuộc hạ:

“Đứng lên hết cho lão tử, đã nghe thấy gì chưa, thành chủ có pháp chỉ, lập tức phong bế đông môn, không cho phép kẻ nào tự tiện ra vào, trái lệnh, trảm!”

Binh tướng thủ thành bên ngoài cũng thu vào, bọn họ cũng xua tan đám người xếp hàng, cánh cửa thành to lớn dần dần đóng lại..

Toàn Phong thấy Đông Môn đã đóng chặt thì nhắc nhở tên lĩnh đội,:

“Nói để người dưới mở to con mắt ra cho ta, nếu có người lọt qua, chớ trách ta độc ác”

“Toàn Phong đội trưởng yên tâm”

Trên thành lâu Đông Môn, Tam Hải đội trưởng đang cầm ngọc giản quát lớn:

“Phụng pháp chỉ của Bạch Thành chủ, Bạch Đại Nhân, lập tức đóng cửa Tây Môn, không có pháp chỉ của Thành chủ đại nhân không cho phép kẻ nào tự tiện mở cửa thành ra vào, kẻ trái lệnh, trảm!

Cùng lúc đó trên cửa Bắc Môn, và Nam Môn cũng xảy ra tình huống tương tự, Hoắc Hải Ba đi cùng Ưng Lang tại của Nam Môn là Thử Kim trấn giữu, tất cả cùng đưa ra pháp chỉ của Bạch Hàn Phong tuyên đọc:

“- Phụng pháp chỉ Thành chủ đại nhân, lập tức đóng cửa thành, không được có pháp chỉ của Thành chủ đại nhân, kẻ nào tự tiện mở cửa thành ra vào, trảm!”

Khắp nơi trong thành, người của Phủ thành chủ cả trong và ngoài biên chế đều đang pháp khí sẵn sàng, liên tục tuần tra. Lúc này tại thành bắc

Hoắc Hải Ba dưới sự theo dõi của Ưng Lang, dẫn theo một đám thú dịch tiến vào một cửa hàng

Tiểu nhị của cửa hàng vừa nhận ra đây là Hoắc đội trưởng thì chạy ra tươi cười:

“Ối chao, ngọn gió nào đưa Hoắc đội…..”

Ầm!

Hắn chưa dứt câu, Hoắc Hải Ba, trong cơn giận giữ không nói hai lời đi lập tức bay tới đá đối phương một cước.

Hự!

Tiểu nhị phun máu tươi, hắn không kịp phản ứng, cũng do tốc độ Hoắc Hải Ba quá nhanh, hắn bay ngược vào trong cửa hàng, nện vào quầy chưởng quầy và hét thảm thiết.

“Mau điều tra cho ta”

Hoắc Hải Ba lạnh lùng quát lớn, vung tay cho thủ hạ xông vào cửa hàng.

Thú tộc đi trên đường giật mình kinh ngạc, không ít người thầm nghĩ, xem ra Thành chủ đại nhân không phải ăn chay, đã bắt đầu động thủ”

Hoắc Hải Ba chắp tay đứng giữa cửa hàng, ánh mắt sắc bén dò xét chung quanh, nhìn đám thủ hạ lục tung mọi thứ, không biết đang tìm cái gì. Hắn chỉ hận không thể chém chết tiên biên bức ngu xuẩn kia, để bay giờ hắn không làm theo Bạch Hàn Phong an bài không được mà làm theo cũng không được, hắn theo bên này thì lại sợ bên kia báo thù, hơn nữa còn có ưng Lang đang nhìn chằm chằm, hắn muốn ăn hai mang cũng gần như không có cơ hội’

“Cửa hàng này tạm dừng buôn bán, để điều tra”

Đám thú dịch của phủ thành chủ đuổi khách hàng ra khỏi cửa hàng.

Ưng Lang quát lớn:

|Mau dẫn giải tất cả đến đây”

Đám thú dịch, tay lăm lăm pháp khí, xua đuổi tiểu nhị vào một góc cửa hàng.

Trong khi của cửa hàng này, từng món kỳ trân đặt trong các ô tủ, cả cửa hàng có mùi hương thấm vào ruột gan lại gặp phải tai kiếp, bị một đám thú dịch như lang như hổ đập nện.

Trong tiếng khóc như mưa, có tiểu nhị không nhịn được hô to:

- Các ngươi đang làm gì vậy, đây là gia sản của ah...”

Hắn chưa nói xong đã hét thảm thiết, hắn vừa nói một câu đã bị thủ hạ Hoắc Hải Ba nện một thương, lại nhanh chóng kéo đi ném vào trong đám người đang ngồi xổm.

“Câm con mẹ mồm ngươi lại, chúng ta đang tra án, sản nghiệp của ai cũng không thoát được”

Nói đùa, Thành chủ đại nhân đại nhân tự mình lãnh binh lộ diện, Thành chủ đại nhân đại nhân tự mình thông báo, đương nhiên phải ra tay quyết đoán và độc ác.

Người đi đường không rõ bên trong xảy ra chuyện gì, cả đám người đứng trước cửa ra vào, tuy cửa ra vào bị Đám thú dịch ngăn cản không thể vào trong, chỉ có thể đứng ngoài quan sát tình hình.

Chưởng quầy trong tiệm bị kinh động, hắn từ hậu đường chạy ra ngoài, một nhìn thấy tình hình trong cửa hàng, lại nhìn Hoắc Hải Ba đang đứng chắp tay, không hiểu chuyện gì, hắn vôi nói:

“Hoắc Hải Ba, Thiên kê tộc Các ngươi muốn làm gì?”

Chưởng quầy của Bách Thảo Điền này tên là Bạch Phụng, hình như là hậu duệ của một chi nào đó có họ với phượng hoàng,, hắn nói xong liền lao tới trước mặt Hoắc Hải Ba, mặt đối mặt, còn kém chút chỉ vào mũi Hoắc Hải Ba mắng chửi. Bối cảnh của hắn hoàn toàn không sợ thiên kê tộc, chẳng qua bình thường hai bên là mối quan hệ làm ăn mà thôi.

Hoắc Hải Ba dùng ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá Bạch Phụng đang mắng chửi hung ác, trong nội tâm nói thầm, cái con em ngươi, ngay cả mạng của lão tử cũng khó giữ ngươi là cái thá gì mà cũng dám hô to gọi nhỏ trước mặt ta.

“Thành chủ đại nhận nhận được thông báo, có người tư tàng hàng cấm cho nên cử bản đội trưởng đến đây điều tra!’

Hoắc Hải Ba quát lớn,

“- Chúng ta tư tàng hàng cấm? ngươi có bằng chứng gì, rõ ràng là tên Bạch Hàn Phong đó quan báo thù riêng”

Bạch Phụng tức giận nói:

Hoắc Hải Ba không có thời gian dong dài với hắn làm gì, ánh mắt nhìn sang, ưng lang, mặc dù trên lý thuyết, ưng lang đi theo dõi hắn, nhưng ngoài mặt vẫn phải làm bộ hiệp trợ.

Ưng Lang lập tức lĩnh ý, chỉ một tên thú dịch

“Ngươi, tra xét chỗ này cho ta”

Tên thú dịch tiến lên, tiện tay lật tung một quầy hàng, đột nhiên chỉ vào phía dưới quầy hàng, phía dưới có một chiếc hộp, trong nó tỏa ra mùi hương hết sức kỳ dị.

“- Đây là vật gì? Tại sao mùi quen như thế?”

Lúc này có người tiến lên chiếc hộp mở ra kiểm tra sau đó hoảng sợ nói:

“Bẩm báo Hoắc Đội Trưởng, là Linh Lung quả, thậm chí số lượng rất lớn”

Đám người vây quanh cửa hàng ngạc nhiên, Bạch Phụng khiếp sợ. Đám thú dịch nói:

“Đội trưởng thật là Linh Lung quả, số lượng cực lớn”|

Hoắc Hải Ba sau khi xem xét lại đưa tới trước mặt Bạch Phụng, trầm giọng nói:

“- Tang vật ở đây, ngươi còn gì để nói:”

Bạch Phụng lại không phải người ngu, chơi như vậy quá rõ ràng, hắn quát lớn:

“- Các ngươi cố ý vu oan hãm hại!”

“- Hãm cái con em thím ngươi, Ngươi tính là thứ gì, cũng xứng để chúng ta vu oan hãm hại!

Hoắc Hải Ba cười lạnh, quay đầu và quát:

“Bằng chứng như núi, tịch thu tất cả, mang người đi”

“- Ngươi dám”

Bạch Phụng tức giận chỉ vào Hoắc Hải Ba, uy áp trên người hắn hiển lộ ra tu vi Yêu Sư Bát Phẩm. Đôi mắt Hoắc Hải Ma mang theo sát khí, hắn quát:

“- Lá gan của ngươi không nhỏ, lại dám đối kháng chúng ta, còn muốn ra với người của Phủ thành chủ trước mặt nhiều người?”

Vừa nghe lời này, sắc mặt Bạch Phụng run rẩy, hắn không gánh nổi tội danh này, bằng không có lý cũng thành vô lý, có chút quy tắc trò chơi phải tuân thủ, bình thường có thể hơi lên mặt thì được, nhưng dám động thủ với người của Yêu Tôn thì là coi thường, quy định,coi thường chế độ.

Hắn buông tay, Hoắc Hải Ba lại ra tay, có thể nói lập tức ra tay ngay sau đó, Bạch Phụng kinh hãi, vô ý thức muốn ngăn cản nhưng phát hiện ở khoảng cách gần và không phòng bị. mình không có cơ hội, ngay lập tức hắn bị Hoắc Hải Ba đập gẫy hai chân

Bạch Phụng không dám phản kháng, hắn cố nén đau đớn, hắn lại nhìn thấy có vài pháp khi đặt lên cổ mình, có người trực tiếp ra tay phong ấn tu vi của hắn, lại bị người ta đá một cước lăn lộn dưới đất, hắn bị mấy người khác đánh tơi bời, tiếng xương cốt vỡ vụn vang vọng khắp cửa hàng.

“- Được rồi, “

Hoắc Hải Ba lên tiếng ngăn cản.

Tất cả đồ vật của cửa hàng đều bị tịch thu, túi trữ vật của mọi người đều bị tịch thu, đồ đạc trong cửa hàng phàm là những gì đáng giá đều bị cướp sạch sẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play