Tác phong đón khách của sàn đấu giá Triệu gia vô cùng chuyên nghiệp.

Cao Lãng và Vân Hi vừa đi vào trong, ngay lập tức được một thị nữ đứng ngoài cửa nồng nhiệt tiếp đón, dẫn hai người vào bên trong.

Quá trình trao đổi vô cùng có quy củ, đã giới thiệu hai thiếu niên sơ lược khu vực nơi đây, sau khi biết mục đích của hai người là mua bản đồ, liền trực tiếp dẫn đường đi vào hành lang bên phải.

Trong lều trại được dựng lên làm nhiều khu vực khác nhau, đặc biệt đằng sau lều trại lớn này, còn có có lều trại riêng để đấu giá, lều trại nhỏ để trao đổi với khách nhân nếu muốn trao đổi riêng với Quản lý sàn đấu giá,...

Đường đi khá rộng, hai bên đều được trưng bày các mặt hàng tài nguyên khác nhau lồng vào bên trong tủ kính, đây đều là các mặt hàng trưng bày, hàng không bán.

Theo chân thị nữ đi đến gần cuối lều, Cao Lãng nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc.

" Hai vị chúng ta lại gặp lại." Sở Tiêu nhìn thấy hai người, nhẹ gật đầu một cái chào hỏi, nở một nụ cười nhẹ.

" Gặp lại." Cao Lãng và Vân Hi gật đầu mỉm cười đáp lễ, hơi có vẻ ngoài ý muốn.

Sở Liên miệng hơi nhếch lên, ca ca nàng nói sẽ sớm gặp lại, đây căn bản là vừa mới cách vài giờ đồng hồ thôi a.

Sở Tiêu cũng xuất hiện vẻ khác lạ.

Hắn khi đó cũng chỉ thuận miệng mà nói thôi. Ai ngờ nhanh như vậy đã gặp nhau rồi.

Khi Sở Tiêu nói sẽ gặp lại, ý của hắn khi đó là đến lúc gia nhập vào Linh Hoàng Tông. Cao Lãng và Vân Hi lúc đó chắc chắn sẽ có mặt.

Sở Tiêu đưa muội muội của mình trải nghiệm các hàng quán ăn vặt vỉa hè, vì thế thời gian đến sàn đấu giá mất nhiều hơn rất nhiều.

Thời gian đó đủ để hai người kia đi trước mua được bản đồ rồi, không nghĩ tới họ lại còn đến muộn hơn.

Trừ khi hai người trên đường đi có công việc khác trì hoãn giống hắn. Nhưng là việc gì đâu?

Quen biết chưa lâu, Sở Tiêu cũng không ngu ngốc đi hỏi chuyện riêng của người khác, tránh sinh sự không đáng có.

Nhiều người nóng tính chỉ cần một câu nói, cũng đủ để xảy ra tranh chấp rồi. Sở Tiêu không muốn phiền phức như vậy, đây cũng không phải việc quan trọng gì, chỉ là hắn có chút hiếu kỳ mà thôi.

Hai bên giao tiếp khách sáo với nhau vài câu, chỉ là mỗi lần Sở Tiêu mở miệng nói chuyện, xung quanh Vân Hi không khí xuất hiện nhàn nhạt ba động, ẩm ướt hơn bên ngoài.

Hai người nhịp tim đập bình thường, thậm chí cả giọng nói cũng vô cùng bình thản, không hề có gì khác lạ.

Sở Tiêu trong lòng hơi ngạc nhiên, lúc ban đầu gặp mặt, đối phương gần như biểu hiện vô cùng bình thường.

Vậy mà mới một thời gian ngắn không gặp, hắn đã bị phát giác ra năng lực.

Đối phương có sự chuẩn bị, Sở Tiêu ngoài việc biết cảnh giới so với hắn không chênh lệch bao nhiêu, ngoài ra hắn không thể thăm dò thêm gì khác.

Nếu không phải không khí xung quanh hơi ẩm nhiều hơn bình thường, Sở Tiêu còn nghĩ hai người còn chưa biết gì đây.

" Hai vị, như vậy ta và muội muội rời đi trước, đợi đến ngày Linh Hoàng Tông chiêu thu đệ tử, chúng ta sẽ gặp lại sau."

Đã thấy thăm dò cũng không có tác dụng gì thêm, Sở Tiêu nở một nụ cười ôn hoà, cùng với muội muội mình xin phép rời đi.

Sở Liên trừng mắt nhìn Cao Lãng một cái, tên thiếu niên kia từ nãy giờ dám không để ý đến nàng.

Hai người nhẹ giọng đáp lễ lại, hướng tầm mắt nhìn Sở Tiêu rời đi, mới từ từ thu hồi lại.

Từ đầu đến giờ, một cái ánh nhìn liếc nhẹ sang Sở Liên cũng không có.

Cao Lãng nhẹ thở một hơi, năng lực của Sở Tiêu vô cùng khó chịu, đối phương luôn giữ khoảng cách, chỉ âm thầm thăm dò bên ngoài, cũng không chủ động gây khó chịu, thế nên cả Cao Lãng lẫn Vân Hi, đều không thể ra tay được.

Chỉ có thể âm thầm ngăn không cho đối phương thăm dò sâu hơn, nếu Sở Tiêu cố tình, tiếp tục thăm dò, có lẽ hai bên sẽ triệt để vạch mặt.

Chỉ là Sở Tiêu phản ứng rất nhanh, thấy đã không sai biệt lắm, liền chủ động rời đi.

" Đi tiếp thôi."

" Phải."

Thị nữ đứng sang bên cạnh gần đó, chờ hai bên trò chuyện kết thúc, im lặng không lên tiếng, vô cùng chuyên nghiệp.

Đến khi Cao Lãng gọi lại, mới hơi thi lễ, nở nụ cười, tiếp tục làm công việc của mình.

Dẫn hai người đến một gian hàng trưng bày những viên đá bằng tinh thể, bên trên khắc rất nhiều hoa văn trận pháp nhỏ.

Thị nữ nhẹ cầm một cái lên, vận dụng một chút linh khí, những hoa văn bên trên đó sáng lên một cái, lập tức xuất hiện hình ảnh bản đồ vô cùng rộng rãi trước mặt ba người.

" Bản đồ của Kinh Đông Vực diện tích khá lớn, thế nên nó đã được khắc bằng trận pháp bên trong viên Phụ Ảnh Thạch này. Nếu muốn xem nó chỉ cần sử dụng một chút linh lực, nó sẽ hiện ra."

Thấy ánh mắt hai người hơi ngạc nhiên, thị nữ ánh mắt vẫn duy trì bình tĩnh, nhẹ nhàng giải thích.

Cao Lãng trong lòng âm thầm cảm thán, quả không hổ danh là Địa Vực, trận pháp nơi đây thật không ngờ lại phổ biến như vậy.

Cao Lãng có tư tưởng, hắn từ nông thôn lên thành phố cảm giác.

Lần trước khi Cao Lãng có một lần mò vào hầm mộ của người ta, chính là lão già Tử Tô, Nguyên Anh Cảnh cường giả.

Khi đó lão già đó sử dụng Chiếu Ảnh Thạch để đưa ra di chúc với Cao Lãng, viên đá bên này Phụ Ảnh Thạch nhìn có vẻ hơi cấp thấp hơn một chút.

Cao Lãng có thể không hiểu rõ, nhưng Tử Văn trong đầu hắn lại hiểu rõ ràng hơn rất nhiều.

Một cái chứa slide ảnh, một cái chứa slide video. Chiếu Ảnh Thạch chứa video nên dung lượng của nó sẽ phải cao cấp hơn Phụ Ảnh Thạch chứa hình ảnh rồi.

" Chúng ta lấy hai viên." Cao Lãng bình tĩnh nói, một bên Vân Hi mỉm cười giao tiền cho thị nữ.

So về tài lực cá nhân, Vân Hi khi tại Vân Gia tích góp hàng năm, nhiều đến mức Cao Lãng vắt chân đuổi không kịp.

Được người khác mua cho, Cao Lãng cũng vui vẻ nhận lấy, không cần phải ngại ngùng.

Vân Hi sẽ không quan tâm đến số tiền lẻ đấy, cho dù giá của nó có lên hàng ngàn kim tệ.

Sau khi mua được bản đồ, hai người rời khỏi sàn đấu giá, đi dạo loanh quanh khắp khu buôn bán rồi về lều của mình.

Trên đường cũng không gặp chuyện gì kỳ lạ xảy ra nữa.

......

Thiên Cơ Thành.

Chung Linh sau khi vào trong thành, trực tiếp đi đến một toà trang viên vô cùng rộng lớn.

" Tiểu thư."

" Tiểu thư."

Người ở bên trong đều quen thuộc với nàng, nhìn thấy Chung Linh đều cúi đầu chào hỏi.

Đi vào sau hậu viện, Chung Linh lập tức cúi đầu hành lễ. Trước mặt nàng là một nữ thiếu phụ, cũng là nữ chủ nhân của toà trang viên này, Chung Thy.

" Cô cô."

Chung Linh nhẹ giọng nói ra, ánh mắt hơi có vẻ nhu hoà.

" Ngươi về rồi, chuyến đi về Chung gia như thế nào?" Chung Thy trong ánh mắt tràn đầy sủng ái, giọng nói êm tai nói ra.

Chung Linh mỉm cười, nàng bắt đầu kể lại cho cô cô của mình những chuyện xảy ra.

" Hừ, đám người Linh Hoàng Tông đó dám sau lưng âm thầm chơi như vậy, thật không có kẻ nào tốt." Chung Thy tức giận lạnh giọng nói ra, sắc mặt không tốt đẹp gì.

" Cô cô, ngươi cũng là người Linh Hoàng Tông." Chung Linh bất đắc dĩ lắc đầu, lạnh nhạt nói.

" Hay lắm Chung Linh, ngươi cảm thấy cánh cứng cáp rồi, lớn gan dám trêu chọc cô cô mình phải không?" Chung Thy giả bộ tức giận, lớn giọng nói ra.

" Ta không có." Chung Linh phản bác, sau đó im lặng, không biết giải thích ra sao.

Chung Thy hơi híp đôi mắt xinh đẹp lại, chăm chú nhìn rất lâu Chung Linh, thế nhưng vẻ mặt nàng vẫn luôn duy trì vẻ lạnh nhạt.

Chung Thy bất đắc dĩ thở dài một hơi, nàng rất muốn nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Chung Linh, đáng tiếc rất khó.

" Lần này may mắn có hai tên thiếu niên đó, nếu ngươi đã thua cuộc, ta cũng sẽ thực hiện giúp, đưa hai tên đó vào Linh Hoàng Tông." Chung Thy thản nhiên nói, trong lòng thầm suy tính.

Vào Linh Hoàng Tông, nhưng phải thuộc nhân mạch của nàng.

" Đa tạ cô cô." Chung Linh nhẹ giọng nói, sắc mặt căng thẳng hơi hoà hoãn lại.

" Được rồi, ngươi a. Nói ta xem trong hai tên đó, ngươi có để ý đến ai không, cô cô làm chủ cho ngươi." Chung Thy ôm lấy Chung Linh, cười đùa trêu chọc.

Chỉ thấy Chung Linh một mặt gét bỏ, khẽ hừ nhẹ một tiếng, lạnh lẽo nói ra:

" Thân thể gầy yếu, đều không có dáng vẻ của nam nhân."

" Ách."

Chung Thy im lặng, có chút không biết nói sao.

Trong lòng càng thêm tò mò, rốt cuộc hai tên thiếu niên đó, có dáng vẻ như thế nào mà Chung Linh lại đánh giá như vậy.

Tại Linh Hoàng Tông.

Khu vực của các vị trưởng lão.

Trong một căn phòng kín.

Một tên thanh niên đang quỳ gối, khuôn mặt chăm chú nhìn vào mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.

Đối diện hắn, một dãy các cao tầng tông môn đang lén âm thầm tập trung lại, nghị sự về việc thông tin thanh niên đưa về.

Nếu Cao Lãng ở đây, hắn sẽ nhận ra, đó là tên thanh niên mà hắn thả không giết ở Ngô gia.

Sau khi rời khỏi Liên Giao thành, thanh niên đó vội vàng trở lại Linh Hoàng Tông, báo tin nhiệm vụ không hoàn thành.

" Nhiệm vụ thất bại rồi, ngươi còn trở về làm gì?" Sau quãng thời gian im lặng ngắn ngủi, trong bóng tối, một bóng người trầm giọng nói.

Thanh niên sắc mặt trắng bệch, thân hình run lẩy bẩy, thế nhưng không dám phát ra một câu.

Ý của người đó, chính là muốn vứt bỏ hắn a.

Chỉ thấy một bóng người khác, đối diện bóng người vừa nãy lập tức phản bác:

" Ngươi bị ngu sao? Hắn không trở về thì ai báo tin cho ngươi?"

" Ngươi..."

Bóng người vừa nãy giận dữ.

" Ngươi cái gì ngươi, lớn đầu rồi còn hỏi ngu như vậy. Ngu xuẩn!"

Bóng người trầm giọng ban nãy giận dữ, hắn tức giận a. Có nhiều người ở đây, cũng không cần thiết đánh mặt như vậy đi.

Kiêng kỵ ở đây nhiều người như vậy, hắn cũng không thể ra tay. Nói cũng nói không lại người ta. Ngoài việc tỏ vẻ bất mãn, hắn không thể làm gì hết.

Bóng người đó bất lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play