Bên ngoài gia tộc Cao gia là Phong Vũ thành, nhân khí cực kỳ thịnh vượng, tuy mặt trời rất chói chang, nhưng trên đường cái, dòng người mãnh liệt, thậm chí ngẫu nhiên còn thấy một ít võ giả cầm đao kiếm đi lại trên đường.
Sau khi đi dạo một lúc, Cao Lãng đơn giản đã tìm thấy con mồi của mình.
Cao Ban, 16 tuổi, dòng chính Cao Gia, không có thiên phú, thực lực Linh Khiếu Cảnh ngũ trọng. Ham mê tửu sắc, thường xuyên đàn đúm nhậu nhẹt.
Cao Lãng thậm chí còn bí mật biết thêm một chuyện, chính là tên Cao Ban này, chuyện đó của hắn không tốt, chỉ có thể 30 giây mà thôi.
Trong ánh mắt của Cao Lãng, Cao Ban là một tên thiếu niên to béo, khuôn mặt phúc hậu, đang đi dạo trước một cửa hàng bán vòng ngọc.
Theo hiểu biết của Cao Lãng, tên Cao Ban này trước tiên sẽ tiêu tiền chọn mua ít vòng ngọc xinh đẹp, sau đó là đi dạo thanh lâu, bồi các cô nương ở đấy.
Đã xác định xong hướng đi của Cao Ban, Cao Lãng không bắt chuyện hắn trước, mà vội rẽ sang lối đi khác, chạy vào hàng quán dược liệu.
" Ông chủ. Bán cho ta mười viên đan dược Tráng dương."
Đi vào bên trong, Cao Lãng không một chút ngần ngại vỗ bàn nói ra.
"..."
Ông chủ im lặng nhìn Cao Lãng một lúc, mới bình tĩnh nói:
" Đan dược Tráng dương có rất nhiều loại, loại rẻ bèo 5 kim tệ, loại thường 50 kim tệ, loại tốt 500 kim tệ, loại..."
" Loại rẻ, loại rẻ, mau lấy cho ta. Ta mua 20 viên. Một trăm kim tệ đây, cầm lấy." Cao Lãng vội vàng nói, đồng thời ném ra một trăm kim tệ đưa cho ông chủ.
"..."
Ông chủ trong lòng im lặng, liền đi vào lấy cho Cao Lãng bốn bình đan dược Tráng dương, mỗi bình 5 viên, trước khi đưa cho Cao Lãng, còn căn dặn nói:
" Thiếu niên, ngươi còn trẻ dai sức, tốt nhất đừng nên đua đòi người ta dùng nhiều thứ này. Huống chi đây là loại rẻ, hại nhiều hơn lợi. Dùng nhiều quá thậm chí còn khiến ngươi bị liệt luôn chỗ đó không thẳng được đâu."
Đối với lời khuyên của Ông chủ, Cao Lãng chỉ cho hắn một cái liếc mắt, liền cầm bình thuốc cất trong người vội vàng rời đi.
" Ai... Thiếu niên lang còn trẻ không biết sợ là gì a."
Nhìn bóng lưng Cao Lãng, Ông chủ dược liệu lắc đầu thở dài.
Tuy hắn có ý tốt căn dặn như vậy, nhưng có người mua thuốc, ông chủ không hề muốn ép.
Sau khi rời khỏi quán dược liệu, Cao Lãng chạy vòng qua mấy con đường, cuối cùng hắn cũng gặp lại con mồi của mình, khoé miệng nở nụ cười lạnh lùng.
Cao Lãng hít một hơi thật sâu, tiếp theo kiếm được tiền hay không, là phải nhờ diễn kỹ của hắn.
Cả người làm một động tác hối hả, bước chân chạy vội vàng, đến khi sắp đến gần Cao Ban, Cao Lãng cố tình vấp vào người hắn.
Bốp...
" Ai da..."
Bị người tập kích, Cao Ban hoảng sợ kêu lên một tiếng, cả người ngã lăn quay ra mặt đất.
Đồng thời bên cạnh hắn, Cao Lãng cũng giả bộ ngã xuống mặt đất, kêu lên đau đớn.
" Công tử, ngài không sao chứ."
Phía sau lưng Cao Ban, hai tên hạ nhân nhìn thấy chủ tử của mình bị ngã, sắc mặt hoảng sợ vội vàng chạy lại đỡ hắn lên.
" Mau, mau đỡ ta dậy. Để ta xem tên khốn nào dám va vào ta."
Cao Ban nằm ngửa ra mặt đất, tức giận ôm ngực kêu lớn.
Sau khi đứng dậy nhìn thấy kẻ đụng ngã mình, liền tức giận quát:
" Ế, Cao Lãng. Hoá ra là tên mồ côi nhà ngươi, đi đường không có mắt hay sao mà dám đụng ngã ta."
Nói xong còn tức giận sút Cao Lãng một cái.
Cao Lãng âm ngoan nhìn hắn một cái liền vội vàng cúi đầu thu hồi tầm mắt, sợ Cao Ban nhìn thấy. Liền vội vàng đứng dậy, ra vẻ che che lấp lấp.
" Ban huynh tha tội, là ta có chút vội vàng không nhìn thấy đường đi." Cao Lãng vội nói.
Nhìn thấy hành động của Cao Lãng, Cao Ban ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, trong lòng hơi động một cái.
Không đúng, tên Cao Lãng này bình thường khi bị kêu như vậy, liền điên cuồng sống mái một phen mới phải a. Có chuyện lạ.
Nhìn xuống cánh tay Cao Lãng đang cố giấu trong áo, liền nghi ngờ nói:
" Ngươi đang giấu thứ gì?"
" Không... Không có gì cả?" Cao Lãng lắp bắp nói, vẻ mặt hoảng sợ.
Cao Ban càng thêm nghi ngờ, tức giận nói:
" Nếu ngươi còn không nói thật, đừng trách ta ra biện pháp mạnh."
" Chuyện... Chuyện này không phải không thể nói." Cao Lãng cẩn thận nhỏ giọng đáp:" Chỉ là chỗ này không thích hợp."
" Có gì mà không thích hợp?" Cao Ban khinh thường nói ra.
" Đan dược Tráng dương."
Cao Lãng liếc ngang liếc dọc, sau đó đầu hơi lại gần Cao Ban, nhỏ giọng thầm nói chỉ đủ cho Cao Ban nghe thấy.
Cao Ban ánh mắt hơi loé lên một tia sáng, chợt trầm giọng xuống:
" Đi theo ta."
Nói xong liền dẫn Cao Lãng vào một con hẻm kín.
Ra lệnh hai tên thuộc hạ đứng canh bên ngoài, còn hắn và Cao Lãng bên trong bí mật nói chuyện.
" Tốt rồi, ngươi mau đem ra." Cao Ban vội vàng nói.
Cao Lãng cẩn thận lôi ra trong người mình một bình đan dược, cẩn thận nói:
" Đây là đan dược tráng dương lấy được từ chỗ người quen, rất hiếm có."
Cao Ban đổ ra một bình đan dược, nhìn nhìn nó, dáng vẻ kiểm tra rất chi tiết.
Cao Lãng trong lòng thấp thỏm nhìn hắn.
Trong lòng Cao Lãng là đang đánh cược, đánh cược Cao Ban chưa hề nhìn thấy viên đan dược này.
Dù sao Cao Ban vốn rất là có tiền. Luôn sử dụng đan dược, dược liệu loại tốt. Giá tiền lên tới hàng trăm, hàng nghìn kim tệ.
Số đan dược thấp kém này của Cao Lãng, Cao Ban đâu có thèm nghĩ tới, nói chi là bảo người bán hàng lôi ra nhìn qua.
" Giá cả như thế nào?" Cất đan dược vào trong bình, Cao Ban nghiêm túc hỏi.
Nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, Cao Lãng trong lòng thở ra một hơi. Lần này hắn đánh cuộc đúng, Cao Ban căn bản không hề nhận ra.
Thực ra Cao Ban căn bản đều đã nhìn qua loại đan dược này, chỉ là phẩm chất thấp kém, Cao Ban chỉ nhìn một lần rồi bỏ qua, thậm chí còn không in hình bóng trong đầu, thế nên lần này hắn căn bản không thể nhớ nổi.
Cao Lãnh giơ tay mở miệng chém giá:" 1000 kim tệ."
Cao Ban nhíu mày:" Quá đắt, thuốc loại tốt ta dùng cũng chỉ 500 kim tệ, ngươi đây là đang chém giá."
" Không phải." Cao Lãng vội lắc đầu nói:" Ngươi kia là 500 một viên, còn ta đây là 1000 một bình, có tới năm viên."
" Huống chi đây là đan dược luyện chế gia truyền, số lượng có hạn. Bên ngoài không hề có bán."
" Ngươi có tổng bao nhiêu bình?" Cao Ban vội nói.
" Bốn bình." Cao Lãng đáp, đồng thời lôi ba bình còn lại ra.
" Tốt. Ta mua cả bốn bình." Cao Ban đại khí nói.
Cánh tay hắn chạm lên vai Cao Lãng, híp mắt nhìn hắn nói:" Nếu ta biết ngươi lừa ta, vậy ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi."
" Ngươi yên tâm." Cao Lãng vội vàng nghiêm túc nói:" Đây quả thật là thuốc Tráng dương, công dụng rất tốt. Ta không có lừa ngươi."
" Tuy nhiên tác dụng của nó như thế nào, thì ta chưa thử qua." Cao Lãng lẩm bẩm trong đầu.
" Tốt hơn nên là thế." Cao Ban lẩm bẩm nói:" Ta có thể đưa ngươi tiền, thì ta cũng có thể lấy lại được."
Nói xong liền đại khí rút ra bốn nghìn kim tệ, ném cho Cao Lãng.
Cầm lấy bốn bình thuốc trên tay cất vào người. Thẳng đường đi đến thanh lâu trải nghiệm công dụng của thuốc.
Cao Lãng cầm lấy bốn nghìn kim tệ trên tay, trong lòng vô cùng vui vẻ. Vội chạy đi đến cửa hàng dược liệu mua dược tài.
Tổng cộng lên tới 900 kim tệ.
Dược tài tới tay, thứ duy nhất còn thiếu đó là một cái nhất cấp mộc hệ yêu hạch!
Yêu hạch. Tên như ý nghĩa, đây là một loại năng lượng tinh hạch bên trong cơ thể yêu thú, bên trong tràn ngập thiên địa năng lượng cực kỳ cuồng bạo, đối với loại năng lượng này, cho dù là một cường giả Nguyên Anh cảnh cũng không dám mạo hiểm bạo thể nguy hiểm, đem nó mạnh mẽ hấp thu.
Tuy yêu hạch không thể trực tiếp hấp thu, bất quá nó cũng là tài liệu chính không thể thiếu khi luyện dược, yêu hạch trải qua bí pháp của luyện dược sư luyện chế, sẽ thần kỳ bị một số dược thảo trung hòa cuồng bạo thuộc tính, cuối cùng trở thành các loại linh dược tăng lên thực lực làm mọi người mơ ước, giá cả nhất thời tăng vọt!
Ngoài ra, yêu hạch còn có thể gia trì trên vũ khí, vũ khí được yêu hạch gia trì, phá hư lực không chỉ tăng thêm một bậc, mà còn có tăng phúc mê người đặc hiệu, rất được cường giả giai tầng trên Tam Bảo Châu theo đuổi.
Đương nhiên, trừ vũ khí, yêu hạch cũng có thể gia trì trên khôi giáp và một số vật phẩm, giúp chủ nhân mang đến phòng ngự lực mạnh mẽ, giúp cho người ta lúc đối mặt với nguy hiểm thì có thêm vài phần bảo hộ sinh mạng.
Nếu số lượng yêu hạch đủ lớn, còn có thể chế tạo trận pháp, tuy nhiên muốn khắc trận pháp, chỉ có các gia tộc, tông môn lớn mới có, còn ở Phong Vũ thành thì nằm mơ đi.
Có được nhiều tác dụng như vậy, tự nhiên sẽ khiến cho yêu hạch trở thành tài liệu được đại lục hoan nghênh nhất, không chỉ có tu luyện giả, ngay cả luyện dược sư, trận pháp sư, cũng thường xuyên đi khắp mọi nơi tìm kiếm cao cấp yêu hạch, để luyện chế đan dược, trận pháp cấp cao.
Dưới tác động của loại trào lưu này, yêu hạch trên đại lục, cơ hồ hàng năm đều ở trạng thái không đủ đáp ứng nhu cầu, yêu hạch cao cấp chỉ cần xuất hiện tại đấu giá hội hoặc các nơi khác, lập tức sẽ bị người ra giá cao mua đi.
Sự quý giá của yêu hạch, tự nhiên sẽ tạo nên rất nhiều đoàn hội chuyên lấy việc giết yêu thú mà sống, bất quá, thu được yêu hạch cũng không phải là một việc dễ dàng.
Đầu tiên, yêu thú không chỉ có thực lực cường đại, hơn nữa dị thường xảo trá, bởi vì bản tính hung ác cùng với cách công kích đặc thù, yêu thú thường mạnh hơn so với đồng cấp bậc nhân loại cường giả. Cho nên, muốn một mình giết chết một yêu thú cùng cấp, không có thực lực xuất chúng, rất dễ bị yêu thú tiêu diệt.
Tiếp theo, cũng không phải trong cơ thể yêu thú nào cũng có yêu hạch loại năng lượng kết tinh này. Giống như một loại tỷ lệ, đôi khi một đoàn hội lấy một nửa số người bị thương để đánh chết một con yêu thú, nói không chừng, sẽ không có thu hoạch gì, loại việc này, tại Tam Bảo Châu cũng không phải lần đầu tiên, không tính là ngạc nhiên…
Bởi vậy, giá của yêu hạch trên đại lục, đều là rất cao.
(ー_ー゛)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT