Trác Phàm vừa mới dứt lời, Đổng Thừa lập tức quát lên:" Trác Phàm, im miệng."
" Hừ."
Có chút tức giận nhìn lấy Đổng Như Ý, Trác Phàm hừ lạnh một tiếng, liền quay đầu đi.
Đổng Như Ý cẩn thận nhìn lấy Đổng Thừa, ánh mắt liên tục đảo quanh, bàn tay nắm thật chặt lấy góc áo của hắn, cẩn thận nói:
" Hai chúng ta cùng với những người khác bên trong Đổng Gia đi vào Thiên Tùng Lâm đi săn yêu thú. Chỉ là trong quá trình đi săn, bọn ta gặp phải một con yêu thú kỳ lạ, bên trong mọi người không ai có thể gây hại được cho nó, cuối cùng trong quá trình bỏ chạy, ta và Linh Hương tỷ bị lạc mất đoàn người..."
Đổng Như Ý nói rất chậm, bên trong giọng nói bao hàm đầy sự sợ hãi.
" Sau đó thì sao?" Trác Phàm bên ngoài vội hỏi, chỉ là vẻ mặt nhanh chóng trấn tĩnh lại.
" Hai bọn ta chạy được một thời gian, thì lâm vào địa bàn của đàn Nhị Vĩ Bạch Viên, là nó giúp bọn ta đánh đuổi con yêu thú kia đi. Con yêu thú kia sau khi ăn thịt hai con Nhị Vĩ Bạch Viên thì bỏ chạy không đuổi theo bọn ta nữa..."
Đổng Như Ý run giọng nói tiếp:
" Thế nhưng đến ngày hôm sau, nó quay lại. Lần này đã có sự chuẩn bị, đàn Nhị Vĩ Bạch Viên căn bản không phải đối thủ, chỉ có thể liên tiếp bị giết chết dưới tay nó. Ngay cả Tam Vĩ Bạch Viên cũng không phải đối thủ, vì thế hai bọn ta lại tiếp tục bỏ chạy."
" Một đường bị truy sát, ta và Tam Vĩ Bạch Viên tìm thấy hang động này trốn vào bên trong, chỉ là Linh Hương tỷ... Bị lạc mất."
" Bị lạc mất? Ngươi nói bị lạc mất là sao chứ? Ngươi nói đi... Hả?" Trác Phàm tức giận quát lớn.
" Hai chúng ta một đường trốn chạy, cả hai vì tránh nó truy sát thế nên đã chia ra làm hai đường. Con yêu thú đó không truy sát ta mà đuổi theo tỷ ấy..."
Đổng Như Ý cao giọng hét lớn, khoé mắt nước mắt tiếp tục chảy ra.
Nàng cả người tiếp tục úp vào trong ngực Đổng Thừa tiếp tục khóc lớn.
Trác Phàm hừ lạnh một tiếng, tức giận đi ra bên ngoài, xung quanh mọi người đều ở đây, hắn đúng là tức đến không có chỗ để phát tiết, vì vậy liền rời đi.
Đổng Lộ bên cạnh hơi có chút vội vàng liền đi theo sau Trác Phàm muốn an ủi hắn.
Cao Lãng đứng yên tại chỗ nhìn lấy bóng lưng Đổng Thừa, ánh mắt lạnh lùng.
Tiến chậm đến chỗ hai người đang ôm ấp nhau, Cao Lãng nhẹ giọng nói:
" Như Ý cô nương, tại hạ là người do Gia gia của ngươi mời đến, ta có thể hỏi ngươi một câu sao?"
Đổng Như Ý ngẩng đầu lên nhìn Cao Lãng, vẻ mặt có chút ngại ngùng, ban nãy chính là nàng đột nhiên tập kích xuất kiếm vào Cao Lãng đâu.
Ánh mắt có chút e ngại chuyển sang nhìn lấy Đổng Thừa, nhìn thấy Đổng Thừa nhẹ gật đầu xác nhận, Đổng Như Ý kiềm chế lại cảm xúc, bình tĩnh nói:
" Ngươi hỏi đi."
" Không biết con yêu thú trong miệng cô nương vừa nói, có hình dạng như thế nào?" Cao Lãng cẩn thận hỏi, ánh mắt quan sát kỹ vẻ mặt của nàng nói thật hay nói dối.
Đổng Như Ý ánh mắt có chút nhớ lại, chậm rãi trả lời:" Nó có thân hình dài ngoằng của loài rắn, đầu rắn, bên dưới có sáu chân với móng vuốt sắc nhọn, trên lưng còn có bốn cái cánh nhỏ."
" Là Phì Di Xà." Cao Lãng còn chưa nhận ra nó là như thế nào, bên trong đầu hắn Tử Văn đã cho ra đáp án.
" Phì Di Xà là một loài độc xà có sáu chân, bốn cánh, là hiện thân của thiên hạ đại nạn. Mỗi nơi đi qua, hoa cỏ đều khô héo, chỉ là con yêu thú này là ngũ giai yêu thú, nếu nó thực xuất hiện, nàng sao có thể sống được cơ chứ?"
Vừa giải thích cho Cao Lãng, Tử Văn tiếp tục phân vân nói ra.
" Ngươi có thể chắc chắn là nó sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Đổng Thừa cũng không biết nó là gì, Cao Lãng liền quay vào hỏi Tử Văn.
" Ta không biết, còn phải tận mắt nhìn thấy nó như nào đã. Xét theo lời nàng vừa nói, thực lực con yêu thú này mạnh hơn yêu thú cấp ba, sắp tiến vào yêu thú cấp bốn, chỉ là không phải yêu thú cấp bốn." Tử Văn bình tĩnh trả lời.
Yêu thú cấp bốn thực lực đã tiếp cận Nguyên Anh Cảnh tứ trọng, nếu nó xuất hiện thì mọi người căn bản đều đã chết, Đổng Như Ý cũng không thể nào còn sống.
Chỉ là cho dù có là yêu thú cấp ba, với thực lực của Đổng Như Ý chỉ có Linh Hải Cảnh lục trọng, nàng thật có thể sống sót được sao?
Đây chính là điều mà cả Cao Lãng và Tử Văn phân vân, còn quá nhiều điều đáng ngờ...
" Cao Lãng huynh đệ, ngươi biết nó là gì sao?" Nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Cao Lãng, Đổng Thừa vội hỏi.
Hơi liếc nhìn Đổng Thừa, Cao Lãng đơn giản nói qua về Phì Di Xà, chỉ là thắc mắc của hắn, cũng không có nói ra.
Chăm chú nhìn lấy Đổng Thừa, cảm nhận vẻ mặt hắn không có gì biến đổi, Cao Lãng trong lòng thở ra một hơi. Hắn bình tĩnh nói:
" Đã tìm được người, sáng sớm ngày mai chúng ta cần đưa nàng về khu tập trung, sau đó sẽ thu thập thêm manh mối tìm người thứ hai. Chuyện này cần thông báo cho Bạo Trâu đại nhân biết."
" Phải."
Đổng Thừa gật đầu đáp lại, không hề có dị nghị.
Trong lòng hắn Đổng Như Ý càng thêm muốn rời khỏi đây, nàng không hề có phản đối gì.
Một đêm yên tĩnh không có chuyện gì xảy ra, đoàn người nối đuôi nhau theo đường cũ quay về. Chỉ là lần quay về này, có thêm một người nữa.
Đi qua khu vực thác nước, tất cả mọi người đều lộ vẻ hoảng sợ nhìn lấy tình cảnh bên trong.
" Chuyện gì xảy ra?" Một tên bên trong đoàn đội khiếp sợ nói.
Chỉ là không có ai giải đáp lại cho hắn.
Thân thể hơn ba mươi người nghỉ tại đây đều bị xé tung thành từng mảnh, trải qua một đêm sương gió, toàn bộ đang bắt đầu bị phân hủy, bốc lên mùi hôi thối kinh khủng.
Bịt mũi nhìn vào bên trong, Cao Lãng lộ vẻ cảnh giác, nhẹ giọng nói:
" Nhanh đi thôi."
Hắn cảm thấy nơi này không an toàn, vì thế muốn rời khỏi khu vực này càng nhanh càng tốt.
" Không được."
Hắn vừa dứt lời, một tên bên trong đoàn đội quát lớn.
" Xung quanh nơi này đều là thi thể của huynh đệ bọn ta. Bọn ta phải thu dọn tàn cuộc, ít nhất phải đem thi thể ra ngoài an táng cho tốt."
" Phải, đúng đấy..."
Bên trong đoàn người, liên tiếp tiếng nói vang lên ủng hộ.
Cao Lãng nhíu mày, trầm giọng nói:" Nơi này là địa bàn của yêu thú. Nếu muốn an táng, các ngươi hoả thiêu khu vực này luôn là được rồi, tránh ở lâu sinh chuyện."
" Bọn ta sống ở bên trong đây còn lâu hơn ngươi, yêu thú nào mà chưa từng gặp qua, cho dù là xuất hiện một đàn yêu thú, hơn sáu mươi huynh đệ xung quanh đây không lẽ phải sợ bọn chúng sao?"
Một tên Linh Đan Cảnh tam trọng khinh miệt nhạo báng Cao Lãng. Bên trong đoàn người liên tiếp vang lên tiếng nói ủng hộ hắn.
Cao Lãng không tiếp tục nói chuyện, hắn lạnh nhạt nhìn sang Đổng Thừa, chờ quyết định của hắn.
Đổng Thừa nhìn lấy hơn sáu mươi người đang bạo động xung quanh mình, hắn nhẹ giọng nói:
" Hay là mọi người nhanh chóng thu dọn thi thể các huynh đệ, sau đó nhanh chóng lên đường. Dù sao cũng không thể để họ chết nơi đất khách quê người."
Vẫn chưa tìm thấy Đổng Linh Hương, đám người đoàn đội này tương lai còn có tác dụng, thế nên Đổng Thừa chỉ có thể trấn an bọn hắn, loại bỏ lời nói của Cao Lãng.
Nghe thấy lời nói của Đổng Thừa, Cao Lãng không nói thêm câu gì nữa, hắn chỉ đứng yên khoanh tay tại chỗ, không hề có ý định tiến vào bên trong.
Mọi người xung quanh có nhìn qua Cao Lãng, cũng chỉ nghĩ là hắn tức giận không muốn đi vào, thế nên đều mặc kệ Cao Lãng đứng đấy một mình, đều tiến vào thu dọn thi thể.
Nhìn thấy đám người đi vào bên trong, Cao Lãng khoé miệng cười lạnh.
Bên trong này nhiều yêu thú như vậy, thế nhưng những thi thể này lại có thể một đêm nằm đây mà không có dấu vết cắn xé của một con yêu thú nào.
Ắt hẳn bên trong này có thứ gì đó đáng sợ đến nỗi ngay cả các loài yêu thú xung quanh đều phải sợ hãi không dám tiến vào bên trong.
Nếu đám người này muốn chết, vậy Cao Lãng cũng mặc kệ bọn hắn. Ánh mắt chăm chú nhìn lấy Đổng Như Ý, chỉ cần xác nhận nàng an toàn là được.
Chỉ là xung quanh Đổng Như Ý có đám người Đổng Thừa bảo vệ, thực lực ba người còn mạnh hơn cả hắn, Cao Lãng đơn giản không cần quá nhiều bận tâm.
Việc mà đám người Đổng Thừa không giải quyết được, vậy Cao Lãng cũng không thể nào giải quyết được. Hắn vẫn luôn tự hiểu mình, việc nào có thể làm được.
Cao Lãng ánh mắt chuyển sang nhìn về phía bên phải, bên trên một cái thân cây gần hắn, để lộ một cái móng vuốt to lớn ôm trọn cả thân cây.
Đám người Đổng Thừa dẫn Đổng Như Ý tiến về phía hồ nước dưới chân thác.
So với mùi hôi thối bốc lên xung quanh, thì khu vực dưới chân thác có dòng chảy liên tục, bị át đi rất nhiều.
Đổng Như Ý vui vẻ cho tay mình xuống dòng nước, nghịch ngợm phía bên dưới, đã rất lâu rồi, nàng mới có thể được thoải mái như vậy.
" Như Ý, cẩn thận không té đấy."
Phía sau nàng Đổng Thừa ôn hoà cười nói.
Chỉ là nhìn thấy Đổng Như Ý không đáp lại mà cứ ngẩn người nhìn dưới hồ nước, Đổng Thừa đầu hơi nghiêng sang bên, tiến chậm đến phía nàng hỏi:" Như Ý, ngươi sao vậy?"
Cảm thấy bầu không khí xung quanh không ổn, một bên Trác Phàm và Đổng Lộ chậm rãi rút vũ khí ra, có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Ào... Ào...
Bên dưới hồ nước, ngay trước mặt Đổng Như Ý trồi lên một cái đầu rắn to khổng lồ với đôi mắt hẹp dài sắc lạnh, nó hung tợn nhìn lấy mọi người xung quanh.
Bên dưới nó Đổng Như Ý chỉ vô cùng nhỏ bé, khuôn mặt trắng bệch hoảng sợ nhìn nó, cơ thể run rẩy không dám bước một bước chân.
" Cẩn thận."
Đổng Thừa quát lớn, lập tức cầm trường đao xông về phía Đổng Như Ý bên dưới, muốn lôi nàng ra.
Phía sau hắn Trác Phàm và Đổng Lộ cũng đồng thời xông lên, nhanh chóng hỗ trợ Đổng Thừa.
" Chết tiệt."
Bên ngoài Cao Lãng thầm chửi một tiếng, hắn là người chú ý sớm nhất mọi động tĩnh. Ngay khi Phì Di Xà vừa xuất hiện, Cao Lãng đã động.
Chỉ là khoảng cách giữa hắn với mọi người khá xa, không thể nào đến kịp được.
Ào... Ào...
Phì Di Xà trèo lên bờ, nó lao qua người Đổng Như Ý, một chân của nó cắp lấy cơ thể của nàng, cái đầu thì lao về phía Đổng Thừa ngoác ra cái miệng rộng to như bể máu.
(ー_ー゛)
______
Đa tạ đạo hữu Nam Vương tặng hoa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT