Đổng Gia là một trong Ngũ Gia, thế lực cùng sức ảnh hưởng tại Phía Tây đại lục này là vô cùng rộng lớn. Bên trong thậm chí còn có cả Hoá Thần Cảnh cường giả trấn giữ.
Đổng Thừa chỉ là một tên thành viên nhỏ nhoi bên trong gia tộc, hắn lấy danh nghĩa gì có thể đại diện cho Đổng Gia được cơ chứ?
Thậm chí ngay cả Bạo Trâu đại nhân thực lực Nguyên Anh Cảnh, cũng không dám mở miệng đại diện cho Đổng Gia.
Thế nên toàn bộ những lời nói Đổng Thừa nói vừa rồi, chỉ là lời nói khống mà thôi.
Nghe thì có vẻ khinh khủng đấy, nhưng cũng chẳng có tí tác dụng nào cả. Đem ra để hù doạ kẻ thiếu hiểu biết mà thôi.
Thật không may, đám người đoàn đội trước mặt, chính là những kẻ như vậy. Bên trong vẫn còn một số kẻ thông minh, tuy nhiên vì hiệu ứng đám đông trước mặt, hành động của một vài cá nhân nhỏ lẻ cũng chỉ là tiểu tiết.
Đoàn người tiếp tục đi sâu vào bên trong, vượt qua đám tán lá trước mặt, phía sau đó, là một hang động tự nhiên sâu không thấy đáy.
Vết máu tươi của Tam Vĩ Bạch Viên kéo từ chỗ bọn hắn, đi sâu vào bên trong hang động này.
Đổng Thừa lập tức sắp xếp các đoàn người xung quanh lại với nhau.
Tuy hang động trước mặt bọn hắn cửa hang rất rộng lớn, nhưng cũng chỉ chứa được khoảng mười lăm người dàn hàng ngang đi cùng với nhau. Vì thế để tránh việc bị tập kích bất ngờ bên trong hang động, mọi người chia làm bảy người một đội. Vừa đủ để né tránh khi có tấn công bất ngờ, lại đủ để có thể phát ra chiêu thức từng người mà không gây ảnh hưởng đến nhau.
Nhìn sắc trời hơi âm u phía trên đầu mình, Cao Lãng hơi híp mắt lại. Xem ra tối nay phải cắm trại ở tại đây thật rồi.
Bảy người đầu tiên đi vào gồm có đám người Đổng Thừa và Cao Lãng, cùng với ba tên Linh Đan Cảnh bên trong đoàn đội, những người khác đều giữ khoảng cách với bảy người bọn hắn cách xa phía sau.
Dẫn đầu đội ngũ, Đổng Thừa cẩn thận cầm lấy một viên ngọc phát sáng, mỗi lần đi được một đoạn, hắn đều lấy ngọc phát sáng ném vào bên trong, sau khi xác định tầm nhìn không bị ảnh hưởng, mới tiếp tục tiến sâu.
Đi được một đoạn sâu vào bên trong, nhìn thấy xa xa phía trước có ánh sáng le lói, đoàn người ánh mắt kinh ngạc tiến về phía trước.
Một đường yên tĩnh đi vào sâu bên trong hang động, cuối cùng lại xuyên qua nó, đi sang khu vực phía bên kia.
Trước mắt đám người, là những cành cây bụi rậm, ánh sáng mặt trời le lói bên trên đỉnh đầu. Xa hơn nữa là một hồ nước bằng phẳng tĩnh lặng.
Loạt soạt...
Đổng Thừa tiến sát lên một cành cây, ánh mắt hắn chăm chú nhìn lấy vết máu vừa mới hong khô bên trên đó. Vết máu một đường kéo đến phía hồ nước thì biến mất.
Tiến đến khu vực hồ nước, Đổng Thừa cẩn thận kiểm tra vết máu gần bờ hồ, sau đó nhìn về mặt nước loang lổ gần đấy hơi chuyển màu hồng, vẻ mặt nghiêm trọng lẩm bẩm nói:
" Mất dấu của nó rồi."
" Nhìn vết máu còn chưa kịp tan, nó ắt hẳn phải ở gần đây thôi. Căn bản không thể chạy xa được." Trác Phàm phía sau lưng hắn nhẹ giọng nói.
" Mọi người chia nhau đi dọc theo bờ hồ, kiểm tra xem có dấu chân nào bước lên không?" Đổng Thừa đầu gật nhẹ, nhanh chóng phân chia công việc.
" Phải."
Mọi người đáp lại. Liền tách ra mỗi người một ngả, đi dọc theo bờ hồ kiểm tra dấu vết.
Soạt...
Cao Lãng bước chậm đến một vị trí gần chỗ vết máu không xa, hắn chăm chú nhìn những tán lá rụng dưới chân mình, bàn tay khẽ đưa ra, bên trên tạo ra một cỗ lực đẩy.
Xuy Phong Chưởng.
Phanh...
Lực đẩy trên bàn tay Cao Lãng vừa đủ để thổi bay toàn bộ tán lá rụng dưới chân hắn mà không làm tổn hại đến mặt đất phía sau nó.
Lực khống chế của Cao Lãng đối với môn võ kỹ này đã tốt hơn rất nhiều.
Tán lá rụng phía dưới chân hắn bị thổi bay, để lộ ra bên dưới là dấu chân vẫn còn vết ẩm ướt. Đó chính là dấu chân của Tam Vĩ Bạch Viên mà bọn hắn đang truy tìm.
Do một đường truy đuổi đến bây giờ, Cao Lãng đơn giản đã quá rõ nhận ra các dấu vết mà Tam Vĩ Bạch Viên để lại. Dấu chân này, tuyệt đối không thể nào sai được.
Cao Lãng ánh mắt hơi ngạc nhiên, bên cạnh dấu chân của Tam Vĩ Bạch Viên, còn có một dấu chân khác hơi mờ nhạt, dấu chân này nhỏ hơn rất nhiều, đây là dấu chân người.
" Bên cạnh Tam Vĩ Bạch Viên còn có thêm một người khác nữa sao?" Cao Lãng kinh ngạc lẩm bẩm nói, ánh mắt hắn di chuyển sang nhìn vào đám cây cối gần đấy.
Nhìn những tán lá che khuất đi toàn bộ tầm nhìn phía sau thân cây, lại thêm khoảng không gian im lặng xung quanh. Trong lòng hắn có cảm tưởng, có người đang ở gần đây chăm chú nhìn mình.
Soạt...
Bàn tay Cao Lãng nhanh chóng tụ lại linh khí, cách không đánh lên tán cây trước mặt.
Lục Điệp Chưởng.
Ầm...
Sáu chưởng điệp gia lên nhau, đánh thẳng về phía thân cây tạo thành một tiếng động lớn, thân cây trước mặt hắn bị gãy xuống, dư âm của nó còn gây chấn động đến cây cối xung quanh.
Xào xạc...
"..."
Cao Lãng trong lòng im lặng, là hắn quá mẫn cảm rồi sao?
" Có chuyện gì sao Cao Lãng huynh đệ?"
Bên phía đằng xa xa, Đổng Thừa cao giọng hô lên.
Hành động của Cao Lãng quá đột nhiên, kinh động đến tất cả mọi người xung quanh, chỉ là nhìn thấy Cao Lãng không còn động tác, ai nấy đều giữ nguyên vị trí, chỉ là khó hiểu nhìn hắn.
Cao Lãng quay đầu lại nhìn về phía Đổng Thừa, cao giọng đáp lại:
" Không có chuyện gì? Là ta muốn thử..."
Soạt...
Hắn còn chưa kịp nói xong, bên cạnh vị trí một chưởng của Cao Lãng lao ra một bóng người, trên tay cầm lấy thanh trường kiếm đâm về phía hắn.
" Cẩn thận..."
Đổng Thừa hai mắt trợn lớn, hoảng sợ hét lên.
Đám người phía xa kia đều bị kinh động, ai cũng muốn chạy lên giúp đỡ, chỉ là khoảng cách giữa bọn hắn và Cao Lãng là quá xa.
Quay lưng về phía đối thủ, Cao Lãng theo bản năng cả người nhanh chóng cúi xuống, thân hình bám sát mặt đất di chuyển sang một khoảng cách.
Xà Hành Độn Pháp.
Vụt...
Một kiếm đâm vào khoảng không, bóng người đó vẫn chưa từ bỏ hi vọng, tiếp tục bám sát Cao Lãng, liên tục ra chiêu.
Đồng thời bên trong đám tán lá cây, Tam Vĩ Bạch Viên ẩn núp gần đó cũng nhanh chóng lao ra, cả hai liên hợp đối phó với Cao Lãng.
Cảm nhận được khí thế phát tán trên bóng người giao thủ với mình, Cao Lãng vẻ mặt vốn còn đang nghiêm trọng liền chuyển sang lạnh nhạt, bàn tay nhanh chóng lách qua thanh trường kiếm tát vào mặt kẻ đó.
Bốp...
Một tiếng vang thanh thúy, cái tát của Cao Lãng trực tiếp khiến đối thủ của hắn cả người bay sang một bên. Đồng thời Cao Lãng bàn tay khẽ đảo, chuyển thành một cỗ hấp lực.
Hấp chưởng.
Bộp.
Lực hút trên tay Cao Lãng hút cơ thể đối thủ của hắn lại, bàn tay bóp lấy cổ của kẻ ra tay với mình, khuôn mặt Cao Lãnh có chút thẹn thùng.
Xúi quẩy.
Còn tưởng kẻ ra tay đánh lén thực lực mạnh như thế nào đâu khiến hắn phải chật vật như vậy, hoá ra thực lực cũng mới chỉ có Linh Hải Cảnh lục trọng.
Bị Linh Hải Cảnh đánh lén mà còn phải né tránh, đúng là xui xẻo mà.
" Khẹc..."
Bên phải Cao Lãng, Tam Vĩ Bạch Viên đang tới thu hút sự chú ý của hắn. Cao Lãng cả người hơi lách ra, vận dụng thân pháp của mình nhanh chóng giữ khoảng cách với nó.
Cảm thấy vác thêm một người nữa có chút vướng tay, bàn tay vốn cầm lên cổ đối thủ hơi chút dùng lực.
" Cao Lãng huynh đệ, thủ hạ lưu tình."
Phía sau Đổng Thừa nhìn thấy trang phục người Cao Lãng bắt được, hắn hoảng sợ hô to.
Bị lời nói của Đổng Thừa kinh động, Cao Lãng bàn tay vốn dùng lực liền nhẹ đi vài phần, ném người trên tay hắn sang một bên.
Bộp...
" Khụ... Khụ..."
Cơ thể va chạm trực tiếp với mặt đất, người đó ôm cổ liên tục ho khan.
Nhìn thấy Tam Vĩ Bạch Viên vẫn còn cố tình lao đến phía mình, Cao Lãng khoé miệng nở nụ cười khinh thường.
Vụt...
Trước mặt Tam Vĩ Bạch Viên, Trác Phàm đã kịp thời chạy tới ngăn chặn lại tiến công của nó. Hai bên trực tiếp giao thủ với nhau.
Một lúc sau, ba tên đám người đoàn đội nhanh chóng lao vào vòng chiến, hỗ trợ Trác Phàm giao thủ với Tam Vĩ Bạch Viên.
Đến bây giờ Cao Lãng mới kịp chú ý đến hình dạng của con yêu thú này, trên người nó những vết thương đều có vết băng bó sơ qua trên đó. Hiển nhiên đã được người chữa trị cho.
" Hộc... Hộc... Cao Lãng huynh đệ, may mắn ngươi chưa làm ra hành động gì."
Chạy đến bên cạnh Cao Lãng, Đổng Thừa miệng thở dốc, vẻ mặt may mắn nói ra.
" Ngươi quen biết kẻ đánh lén này sao?"
Nhìn về phía người đánh lén trước mặt mình, Cao Lãng bình tĩnh nói.
Cả người khoác bên ngoài một chiếc áo bào rộng phân biệt không được là nam hay nữ, lại thêm người này đầu tóc rối bời che kín khuôn mặt, khiến Cao Lãng nhất thời cũng không thể phân biệt được.
" Là người chúng ta đang tìm." Đổng Thừa vui vẻ đáp lại.
Nhìn vẻ mặt Đổng Thừa, Cao Lãng lộ vẻ hiểu ra, nhẹ nhàng gật đầu liền lâm vào im lặng.
Nếu đúng là như vậy thì quả thật may mắn Cao Lãng khi chưa kịp gây ra sai lầm gì.
Đổng Thừa bước chậm đến phía người đánh lén Cao Lãng, khuôn mặt hơi lộ vẻ hưng phấn, lại lộ vẻ thương tiếc.
Vụt...
Cảm thấy có người bước đến phía mình, vốn còn đang nằm dưới đất người đó trực tiếp xuất thủ, bàn tay cầm kiếm nhanh chóng đâm về phía Đổng Thừa.
Chỉ là nhìn thanh trường kiếm đó đang lao đến so với Đổng Thừa là quá chậm, hắn một tay bắt lấy tay cầm kiếm đó, tay còn lại nhanh chóng chế trụ tay kia của đối phương, không cho cơ hội chuyển mình.
Nhìn thấy người còn giãy dụa trước mặt, Đổng Thừa khẽ hô:" Đổng Như Ý, là ta. Đổng Thừa biểu ca đây."
Nghe được giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, cơ thể Đổng Như Ý dừng lại giãy dụa, run lên nhè nhẹ, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn lấy khuôn mặt quen thuộc, nàng thậm chí còn không tin vào mắt mình, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc cùng nghi ngờ.
Nhìn thấy sự nghi ngờ trong ánh mắt của nàng, Đổng Thừa lộ ra vẻ thương tiếc, chậm rãi thả hai cánh tay của nàng ra.
Keng...
Cánh tay được thả ra, Đổng Như Ý cũng không tiếp tục xuất thủ, nàng khẽ thả thanh trường kiếm trên tay tự do rơi xuống đất, run run chạm vào khuôn mặt quen thuộc ấy.
(ー_ー゛)
______
Vốn hôm nay không có linh cảm, không muốn viết, định nghỉ viết 1 ngày hôm sau viết đăng chương muộn cũng được. Ai ngờ tối có động lực thúc đẩy 12h đêm đi viết chương mới cho 6h đăng.( Lại phải ngủ muộn.)
Đa tạ đạo hữu Nam Vương tặng hoa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT