Sau khi nói xong, Khương Yên không dám nhìn thẳng vào mặt Hoắc Đình Diễm,
cứ cảm thấy người này dường như nếu không phải còn đang cách một cái màn hình điện thoại thì sẽ nhào tới đánh mình một trận.
Hít sâu một hơi lấy dũng khí, Khương Yên ngẩng đầu nhìn anh, mím môi nói "Anh tức giận sao?"
Cô cẩn thận hỏi.
Hoắc Đình Diễm hoàn hồn, lạnh nhạt nhìn cô "Không"
"Vậy anh đang làm gì vậy?" Khương Yên tay chống cằm nhìn anh, cảm thấy một
khoảng thời gian không gặp, Hoắc Đình Diễm lại càng đẹp trai hơn một
chút. Ngũ quan của anh ngày càng lập thể, sự non nớt cũng dần biết mất
thay vào đó là hormone nam tính đầy quyến rũ, thành thục.
Hoắc Đình Diễm hừ lạnh một tiếng "Chương trình của bọn em có mời khách quý tham gia không?"
Khương Yên sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ không
có khả năng xảy ra "Anh định làm khách quý của chương trình bọn em sao?"
Hoắc Đình Diễm nhướng mày, không chút để ý nói "Không được sao?"
Cũng không phải là không được, dựa theo độ nổi tiếng hiện tại của Hoắc Đình Diễm, chuyện này cũng không phải là không thể.
Nhưng mà .... Nếu như anh trở thành khách quý được mời tham dự, thì chuyện
của cô cùng Hướng An Lan có khả năng sẽ bị lộ hoặc là đến lúc đó khán
giả sẽ đem anh so sánh với Hướng An Lan.
Khương Yên vẫn luôn cảm thấy Hoắc Đình Diễm không hề kém Hướng An Lan chút nào nhưng những người khác lại không giống như vậy. Dù sao Hướng An Lan
cũng là người nổi tiếng từ nhỏ đến lớn còn Hoắc Đình Diễm là mãi sau khi trưởng thành mới nổi danh.
Hoắc Đình Diễm quan sát nét mặt cô, cười "Đừng cảm thấy áp lực quá"
"Ồ" Khương Yên đáng thương nhìn anh "Vậy anh có tức giận không?"
"Không" Hoắc Đình Diễm nhìn cô "Không tức giận, em đừng quá lo lắng"
"Được được"
Anh nói "Chúng ta cần phải tin tưởng đối phương, đây là công việc của em, anh sẽ không vì việc này mà tức giận"
Huống chi việc này cũng không phải là chuyện Khương Yên có thể quyết định
được. Hoắc Đình Diễm nhìn vẻ mặt của cô, cũng hiểu được bản thân cô cũng không muốn ở chung một chỗ với Hướng An Lan. Có điều, chuyện hiện tại
cần phải lo lắng chính là quá khứ fan não tàn của Hướng An Lan của
Khương Yên.
Suy nghĩ giây lát, Hoắc Đình Diễm nhìn Khương Yên, nói "Hướng An Lan ngày thường tính tình không tồi hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu"
"Vâng"
Cô ngoan ngoãn nghe.
Hoắc Đình Diễm nói với cô rất nhiều chuyện sau đó hai người mới cúp máy.
Sau khi cúp máy, Hoắc Đình Diễm liền gọi điện cho Giang Bạch, dò hỏi tin tức.
Giang Bạch nhận được điện thoại vào giờ này của Hoắc Đình Diễm thì rất kinh ngạc "Có chuyện gì khẩn cấp sao?"
Hoắc Đình Diễm trầm mặc, nói "Trong khoảng thời gian này anh giúp em chú ý
tin tức trên mạng liên quan đến Khương Yên cùng Hướng An Lan một chút"
Giang Bạch "Sao vậy?"
Hoắc Đình Diễm nói "Khương Yên trước đây là fan của Hướng An Lan, em sợ lần
này hai người bọn họ cùng nhau tham gia chương trình, fan hâm mộ cùng
người có tâm sẽ đào lại chuyện này lên"
Trước kia thì không sao bởi vì khi đó còn không có quá nhiều người chú ý đến
Khương Yên nhưng bây giờ Khương Yên ngày một nổi tiếng, quá khứ của cô
sẽ bị những người có tâm lợi dùng. Hoắc Đình Diễm không muốn nhìn thấy
chuyện này xảy ra. Thật ra, Khương Yên trước đây tuy rằng có chút cực
đoan nhưng cũng không có làm ra sai lầm lớn gì.
Chỉ là ở trong mắt fan không chứa nổi một hạt cát, cho dù chỉ là đơn thuần
đu idol cũng không được. Nếu bọn họ thật sự chán ghét một người thì sẽ
cố hết sức đem người kia từ trên cao kéo xuống.
Anh suy nghĩ giây lát, nói "Những topic liên quan đến chuyện này trên diễn đàn trường cấp ba nhờ anh xóa đi"
"Được" Giang Bạch đồng ý "Anh sẽ xử lý chuyện này"
Hoắc Đình Diễm cười "Cảm ơn"
"Là chuyện nên làm"
Sau khi cúp máy, Hoắc Đình Diễm bắt đầu lên mạng nghiên cứu địa điểm quay
phim ở nơi hẻo lánh thì phải mang theo những thứ gì. Sau khi nghiên cứu
xong, anh mới lên mạng đặt đổ, chuyển phát nhanh cho Khương Yên.
....
Buổi chiều ngày hôm sau, Khương Yên nhận được một thùng đồ chuyển phát nhanh do Hoắc Đình Diễm gửi đến.
Cô mở thùng ra, lấy điện thoại chụp ảnh lại gửi cho Hoắc Đình Diễm.
Khương Yên: Là anh gửi?
Hoắc Đình Diễm: Đây là đồ dùng cần thiết khi đi đến vùng núi, cũng không biết có thiếu thứ gì không.
Nhìn tin nhắn anh gửi đến, Khương Yên yên lặng mỉm cười, cực kỳ vừa lòng. Cô cúi đầu nhắn lại: Không thiếu món nào cả, anh chuẩn bị rất đầy đủ!
Hoắc Đình Diễm: Tuy rằng là mùa đông nhưng ở trên vùng cao vẫn còn có muỗi,
em nhớ phải cầm theo nhan đuổi muỗi . Còn nữa, nhớ mang theo nhiều quần
áo một chút, ở trên đó lạnh lắm.
Khương Yên yên lặng nghe bạn trai dặn dò. Hoắc Đình Diễm ngoại trừ mua một số
đồ dùng hàng ngày còn mua cho cô vài hộp đồ ăn nhanh cùng lẩu tự sôi.
Khương Yên nhìn, nhịn không được mà ngọt ngào cười.
Người này, sao lại có thể tốt đến vậy.
....
Chớp mắt một cái liền đến ngày bắt đầu quay chương trình.
Tổ tiết mục đầu tiên là đến nhà từng người để quay. Khương Yên từ sớm đã
rời giường, chuẩn bị xong mọi thứ sau đó mới mở cửa mời mọi người vào
nhà.
Lúc nhìn thấy đoàn người đạo diễn, biên kịch cùng với nhiếp ảnh gia, Khương Yên sửng sốt, vội nói "Mời mọi người vào nhà"
Nhiếp ảnh gia khiêng máy ảnh đi vào, trước tiên chụp ảnh nhà cô.
Khương Yên ngượng ngùng nói "Tôi ở cùng với mẹ"
Biên kịch hiểu rõ gật đầu, nhìn một lượt bài trí trong nhà, cảm thấy không tồi.
"Cô đã ăn sáng chưa?"
Khương Yên 'a' một tiếng, cầm lấy vali hành lý nói "Ăn rồi ạ, còn mọi người?"
Biên kịch "Đều đã ăn rồi, mau đi thôi"
"Được"
....
Mọi người cùng nhau đi đến sân bay, nhờ có bữa tiệc gặp mặt lần trước cho
nên sau khi cùng nhau đến chỗ tập trung, mọi người cũng không có ngượng
ngùng, rất nhanh liền thuần thục chào hỏi lẫn nhau.
Sau khi lên máy bay, Khương Yên trùng hợp được sắp xếp ngồi bên cạnh Nhiếp
Khải, Hướng An Lan ngồi phía trước cô, bên cạnh anh ta là Lý Bắc. Hàng
tiếp nữa là Hạ Lam cùng Lâm Lạc.
Nhiếp Khải nhìn Khương Yên, camera bên kia vẫn còn đang mở cho nên bọn họ đơn giản nói chuyện một chút. Nói một hồi, Khương Yên liền đeo bịt mắt lên
đi ngủ, ngủ thẳng một giấc cho đến khi máy bay hạ cánh.
Sau khi xuống máy bay, trên đầu mọi người đều nhìn không được mà xuất hiện một đàn quạ đen bay qua.
Nơi này, thật sự là chỗ dành cho người ở sao ???
Đạo diễn vung tay, chỉ vào căn nhà sập xệ cách đó không xa "Căn nhà kia sẽ
là nơi ở của mọi người. Có hai tầng, mọi người tự thương lượng, sắp xếp
chỗ ở với nhau"
Mọi người nhìn xung quanh mọc đầy cây xanh, tâm trạng đầy phức tạp.
Hạ Lam nhìn đại diễn "Chúng ta ở lại nơi này ư? Căn nhà này toàn bộ đều xây bằng gỗ ư?"
Đạo diễn búng tay, mỉm cười nhìn Hạ Lam "Chính xác!"
Hạ Lam "...."
Cô không cần sự thông minh này.
Hạ Lam nghĩ nghĩ, lo lắng hỏi "Nó có thể chịu đựng được sức nặng của tất
cả chúng ta ư? Đã dùng gỗ xây nhà mà lại còn có thể xây đến tầng thứ
hai?"
Đạo diễn "Mọi người đi vào rồi sẽ biết"
Mọi người cạn lời nhìn đạo diễn nhưng dù sao cũng đến đây rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào mà thôi.
Thật là nơi này rất đẹp nhưng không phải là nơi phù hợp để ở. Phòng của căn
nhà bọn họ ở không lớn cũng không nhỏ , có nhà bếp nhưng là loại dùng
củi để nấu.
Đoàn người mang theo hành lý đi vào. Đạo diễn nhìn bọn họ, hô "Từ từ đã"
"...."
Đạo diễn cầm một cái hộp nhỏ, nói "Mau nộp ví tiền cùng điện thoại đây"
Mọi người còn lại "...."
Quá đáng!
"Có thể không đưa có được không?"
Đạo diễn "Dù có tiền thì mấy người cũng chẳng thể mua được đồ vật gì ở nơi này. Tất cả đồ vật đều phải tự mình làm ra"
"Sao lại vậy chứ?" Khương Yên nói "Vừa nãy trên đường rõ ràng tôi nhìn thấy bên ngoài có quầy bán hàng quà vặt mà?"
Tuy rằng không lớn nhưng dù sao chim sẻ nhỏ nhưng ngũ tạng đều toàn[1]
[1] Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều toàn: chỉ vật tuy nhỏ nhưng nội dung đầy đủ.
Đạo diễn nghẹn lời nhìn Khương Yên "Không nói nhiều, mau nộp ví tiền với điện thoại cho tôi, một thứ cũng không được thiếu"
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, ví tiền có giao lên cũng không sao nhưng điện
thoại .... Thật là tiếc, cô còn định mỗi ngày đều nhắn tin với Hoắc Đình Diễm đấy nhưng dù có không muốn đến mấy thì cuối cùng Khương Yên vẫn
phải giao điện thoại ra. Khương Yên cố nhắn tin cho Hoắc Đình Diễm, rồi
sau đó mới tắt máy, đưa cho đạo diễn.
Sau khi giao nộp điện thoại cùng ví tiền xong, mọi người bắt đầu đi vào phòng tự sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị quay chương trình.
Trong phòng nơi nơi đều có lắp camera. Căn nhà này có hai tầng, tầng một là
phòng khách lớn cùng phòng bếp, phòng để đồ còn tầng hai toàn bộ đều là
phòng ngủ.
Khương Yên là
người nhỏ tuổi nhất cho nên không định chủ động chọn phòng trước. Cô chờ đến khi mọi người chọn xong phòng rồi mới đi vào phòng còn lại.
Hạ Lam nhìn cô, nói "Khương Yên , em ở cùng phòng với chị nhé?"
"Vâng ạ"
Hạ Lam nói "Chúng ta ở phòng này đi, phòng này có một cái cửa sổ nhỏ"
"Vâng"
Khương Yên cùng Hạ Lam ở cùng một phòng, Lữ Uyển Nhiên một mình ở một phòng.
Còn ở bên kia, Hướng An Lan, Lâm Lạc cùng Nhiếp Khải ở chung trong một
phòng lớn. Bởi vì một số nguyên nhân đặc thù nên Lý Bắc ở một mình một
phòng.
Sau khi chia phòng xong, đạo diễn bắt đầu phân công nhiệm vụ cho mọi người.
Khương Yên bởi vì là người nhỏ tuổi nhất cho nên mọi người trên cơ bản đều xem nhẹ cô, không có phân công cho cô làm việc gì cả.
Đến cuối cùng, Lý Bắc lão sư là người lớn nhất trong nhà kiêm chức quản sự, Lữ Uyển Nhiên lão sư quản tiền, cùng một vài chuyện vặt vãnh khác. Đến
chọn người nấu cơm, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Bọn họ hình như không có ai biết nấu cơm cả.
Khương Yên nhìn , yếu ớt giơ tay, nói "Em có biết một chút"
Cô đã từng nấu cơm cho Hoắc Đình Diễm ăn.
Hạ Lam cười "Vậy tôi cùng Khương Yên sẽ nhận nhiệm vụ nấu cơm, tôi cũng biết nấu một chút"
Lý Bắc nhìn hai người, dùng một chút nói "Để tôi làm cho"
Mọi người khó có thể tin mà nhìn anh.
"Lý Bắc lão sư....." Lâm Lạc yếu ớt hô "Anh biết nấu cơm?"
Lý Bắc nhìn mọi người một lượt, cười nói "Biết"
Anh nhiều năm như vậy đều sống một mình, sao có thể không biết nấu cơm được cơ chứ.
Mọi người "...."
Quả nhiên, người ưu tú luôn luôn nỗ lực hơn so với những người bình thường, đã như vậy bọn họ làm sao có thể không nỗ lực, cố gắng hơn được nữa
chứ. Trong lúc nhất thời, mọi người ở trong đầu hàng loạt hiện lên những bài học cuộc sống.
Cuối cùng, Khương Yên được giao nhiệm vụ cùng Hướng An Lan rửa chén.
Ngoại trừ một vài công việc bên ngoài, tổ tiết mục còn yêu cầu mọi người tìm
cách kiếm tiền. Dù sao đây cũng là chương trình tự lực cánh sinh, không
có tiền, củi gạo mắm muối đều phải tự mình nghĩ cách.
Khương Yên biết loại chương trình như thế này đơn giản là muốn cho fan hâm mộ
nhìn xem sinh hoạt đời thường của các nghệ sĩ là như thế nào.
Cô nghĩ, thở dài.
Thật sự có chút thảm.
....
Cơm trưa cũng là một vấn đề lớn, trong nhà có rau dưa nhưng không có thịt, gia vị cũng không có.
"Buổi trưa chúng ta ăn gì đây?" Hạ Lam đặt câu hỏi.
Lý Bắc nhìn mọi người một lượt, hỏi "Không có dầu ăn luôn?"
Đạo diễn "Không có, mọi người phải tự mình nghĩ cách"
Nghe vậy, hai mắt Khương Yên sáng lên nhìn mọi người "Mọi người có muốn ăn lẩu không? Em có mang theo"
Đạo diễn "????"
Hạ Lam nhìn Khương Yên "Lẩu tự sôi?"
"Vâng" Khương Yên nói "Còn có mì gói, hình như có cả dầu ăn nữa, để em đi nhìn xem"
Nói xong, Hạ Lam cùng cô đi lên trên tầng.
Đạo diễn cùng mấy nghệ sĩ còn lại đều ngây người.
"Khương Yên không phải là không biết nấu ăn sao? Sao đi ra ngoài lại còn mang theo mấy thứ như dầu ăn vậy?"
Đạo diễn "...."
Bọn họ cũng muốn biết!
Màn hình vừa chuyển, Khương Yên cùng Hạ Lam đã đi vào trong phòng. Cô đem
vali của mình mở ra, bên trong toàn bộ đều là đồ ăn, lẩu tự sôi, mì gói
còn có mấy đồ gia vị linh tinh.....Đạo diễn từ màn hình nhìn thấy cảnh
này, cạn lời.
"Không có quy định không được mang theo những thứ này sao?"
Mấy nhân viên công tác "Không có...."
Đây là lỗi của bọn họ, chủ yếu là bọn họ không nghĩ tới sẽ có người mang
theo những thứ này, cũng đây phải là đi du lịch đâu, đi du lịch người ta mới thường mang theo mì gói cùng mấy đồ ăn vặt như vậy.
Khương Yên 'ừ' một tiếng "Phòng ngừa vạn nhất mà thôi"
"Chúng tam au đi xuống dưới lầu thôi, nấu mì gói để ăn trưa"
"Vâng"
Sau khi ôm đồ đi xuống, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Lý Bắc nhìn mấy gói đồ trong tay Khương Yên, cười nói "Vậy trưa nay mọi người ăn tạm mì gói nhé?"
"Được được được, chỉ cần có đồ ăn là được rồi"
"Đúng vậy, tôi không kén chọn"
Dưới tình huống này, mọi người cùng không tiện bắt bẻ.
Một gói mỳ nhưng bởi vì đói bụng mà bọn họ cảm thấy như đang ăn sơn hào hải vị.
Sau khi ăn cơm trưa xong, mọi người bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền để mua đồ.
Dù sao những thứ mà Khương Yên mang theo cũng chỉ đủ để bảy người bọn họ ăn một bữa cơm.
Khương
Yên cùng Hướng An Lan ở dưới phòng bếp rửa chén. Hai người đứng cách
nhau khá xa, Hướng An Lan nhìn, cũng không nói gì ngược lại đạo diễn qua màn hình quan sát thấy vậy thì có chút cạn lời "Quan hệ của hai người
này rất kém?"
Trợ lý đứng một bên nói "Hẳn là cũng không đến mức như vậy đâu? Bọn họ không phải là bạn cùng trường sao?"
"Thế sao từ đầu đến giờ hai người bọn họ chẳng nói với nhau câu nào vậy?"
Trợ lý "...."
Sau khi rửa xong chén đĩa, Khương Yên lại được phân công nhiệm vụ mới. Cô
cùng Hướng An Lan còn có Nhiếp Khải phải cùng nhau đi hái rau dưa. Mọi
người suy nghĩ không ít cách, cuối cùng quyết định đem rau dưa trong nhà mang đi bán lấy tiền mua thịt.
Khương Yên không nói nhiều lắm, vẫn luôn an tĩnh làm việc. Nhiếp Khải lại rất
quen thuộc, không hề có bộ dáng cool ngầu như lúc tham gia cuộc thi,
ngược lại có chút nhiều lời.
"Khương Yên, em qua bên kia hái cà chua đi, cà chua tương đối phù hợp với mấy cô gái nhỏ"
Khương Yên cười nhẹ, nói "Cảm ơn anh"
Cô đi hái cà chua, Nhiếp Khải đứng tại chỗ nói thầm "Sao Khương Yên lại trầm như vậy chứ?"
Nghe vậy, Hướng An Lan nhìn Khương Yên, nói "Chắc là vẫn còn đang cảm thấy xa lạ"
"Thật không?" Nhiếp Khải nói "A, đúng rồi, cậu cùng Khương Yên là bạn cùng trường?"
"Ừ"
"Trước kia hai người có quen biết nhau không?"
Hướng An Lan nhìn Nhiếp Khải, gật gật đầu "Cũng coi như là có quen biết"
Hai người chậm rãi tán gẫu. Đạo diễn vuốt cằm nhìn màn hình quan sát, cảm thấy có chỗ không đúng.
"Cảm giác dường như không có gì lôi cuốn lắm"
Trợ lý "Hay là hiện tại công bố nhiệm vụ?"
"Cũng được"
Lập tức, điểm nóng của chương trình liền được ra mắt, chuyện này cũng khiến cho khi chương trình lên sóng, mấy nghệ sĩ bị cư dân mạng mắng cho máu
chó đầy đầu.
.....
Sau khi thu hình xong, đoàn người thu dọn hành lý trở về nhà.
Xuống máy bay Hạ Lam liền hỏi Khương Yên "Người đại diện đến đây đón em?"
Khương Yên sửng sốt, lắc đầu "Là mẹ em tới đón"
Trần Lâm hôm nay có việc vừa lúc mẹ Khương hôm nay ở nhà cho nên cô liền nhờ mẹ Khương tới đón mình.
"Thì ra là vậy"
"Vâng"
Khương Yên không chú ý tới, Lý Bắc đứng một bên khi nghe thấy những lời này
bước chân hơi dừng một chút. Đoàn người cùng nhau đi ra ngoài, Khương
Yên trước tiên nhìn thấy được mẹ Khương đứng cách đó không xa, vui sướng gọi "Mẹ"
Mẹ Khương ngẩng đầu, lập tức chạm phải một ánh mắt dịu dàng. Bà nhoẻn miệng cười "Mau lại đây"
"Vâng"
Khương Yên sau khi đến chỗ mẹ Khương liền cùng mấy người khác nói lời tạm biệt.
Vừa lên xe, mẹ Khương liền nhịn không được mà hỏi cô chuyện mấy ngày qua.
"Quay chương trình có vui không?"
"Cũng không vui lắm ạ" Khương Yên thở dài nói "Đạo diễn chọn địa điểm quá mức hẻo lánh, bọn con không có đồ ăn cũng không có đồ uống, cuối cùng phải
tự lực cánh sinh đi kiếm tiền"
Mẹ Khương cười "Vậy ai là người nấu cơm?"
"Lý Bắc lão sư!" Vừa nói đến đây Khương Yên liền bừng bừng hứng thú "Không
thể ngờ tới Lý Bắc lão sư vậy mà lại biết nấu cơm, hơn nữa còn nấu cực
kỳ ngon"
Khương Yên lẩm bẩm bổ sung "Hơn nữa đồ ăn mà thầy ấy làm chủ yếu toàn là những món mà con thích"
Cô xoa xoa cái bụng nhỏ "Con cảm giác mình béo lên, ngày mai gặp mặt chắc sẽ bị Lâm tỷ mắng cho một trận"
Mẹ Khương "...."
Bà bật cười nhìn con gái ngồi ở ghế phụ "Nếu mệt thì nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi"
"Vâng"
Sau khi về nhà, Khương Yên nhanh chóng chạy đi tắm rửa rồi đi ngủ. Ở chỗ
quay chương trình tuy rằng mỗi ngày đều tắm nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy không sạch sẽ.
Nhưng Khương Yên không hề ngờ tới, bản thân chỉ đi tắm rửa một chút vậy mà liền bỏ lỡ cuộc điện thoại của Hoắc Đình Diễm.
Hu hu hu hu!
....
Sau khi điện thoại được kết nối, Khương Yên trước tiên hưng phấn ríu rít kể chuyện mấy ngày nay cho Hoắc Đình Diễm nghe.
"Vừa mới tắm rửa xong liền nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ của anh" Khương Yên cẩn thận hỏi "Anh khi nào thì trở về?"
Hoắc Đình Diễm thầm tính toán thời gian "Chẳng là trong thời gian ngắn không thể quay về. Em có muốn đến trường quay thăm anh không?"
"Có được không?" Khương Yên kinh ngạc hỏi.
Hoắc Đình Diễm hiện tại đang quay một bộ phim điện ảnh, được khởi máy trong
kỳ nghỉ đông. Anh là nam chính, suất diễn đặc biệt quan trọng cho nên
trên cơ bản không hề có chút thời gian nghỉ ngơi. Thời gian rảnh mỗi
ngày đều dùng để gọi điện thoại với Khương Yên.
"Đương nhiên là được" Hoắc Đình Diễm nói "Anh bảo Giang ca mua vé máy bay cho em?"
"Đợi chút đi" Khương Yên nghĩ nghĩ nói "Mẹ em còn đang ở nhà hơn nữa ngày mai em còn phải đi học"
Hoắc Đình Diễm "...."
Hai người hàn huyên một lúc, đối với lịch trình bận rộn của đối phương cảm thấy không còn cách nào, ai bảo bọn họ chọn nghề này.
Trầm mặc một hồi, Hoắc Đình Diễm đột nhiên hỏi "Quay chương trình thế nào, có mệt không?"
Khương Yên hàm hồ nói "Cũng được, cũng không có xảy ra chuyện gì lớn nhưng có cãi nhau"
"Em?"
"Không phải" Khương Yên nói "Cái đó, em cảm thấy quan hệ giữa Lý Bắc lão sư
cùng Lữ Uyển Nhiên lão sư không được tốt lắm. Lý Bắc lão sư có vẻ ghét
cô ấy, sau đó Hạ Lam cùng Lữ Uyển Nhiên lão sư cũng có vẻ không hợp
nhau. Lữ Uyển Nhiên lão sư có chút thích đơn độc, lúc tập thể bọn em làm bất cứ việc gì, ví dụ như lên núi hái nấm cô ấy đều không đi"
Sau đó Hạ Lam liền nhìn không vừa mắt, Lữ Uyển Nhiên tuy rằng là tiền bối
nhưng bởi vì đây là hoạt động tập thể, tất cả mọi người phải cùng nhau
tham gia mới xem như là thành công.
Cho nên hai người bọn họ liền nói nhau vài câu, còn về phía mấy người đàn ông thì mối quan hệ khá tốt.
Thật ra máy quay chủ yếu tập trung vào Nhiếp Khải cùng Hướng An Lan. Nhiếp
Khải là một tên trai thẳng chính hiệu, nhiều khi nói chuyện không quá
chú ý , khiến bầu không khí có chút cứng nhắc nhưng Hướng An Lan người
này tính tình tương đối lạnh nhạt, trên cơ bản rất ít khi nói chuyện.
Hoắc Đình Diễm nghe cô luôn miệng kể chuyện, gật đầu tỏ vẻ hiểu biết "Không sao, em không cùng bọn họ gây chuyện là được"
Nghe lời này, Khương Yên có chút không phục "Em sẽ không cãi nhau với người
khác nhưng nhiệm vụ của em, thời thời khắc khắc đều phải ở cùng Hướng An Lan, còn có anh có biết khách mời đầu tiên của chương trình bọn em là
ai không?"
"Du Mạn Như lão sư"
Hoắc Đình Diễm "...."
Du Mạn Như cùng Khương Yên không có quan hệ gì nhưng cùng Hạ Lam lại có
quan hệ rất lớn. Nghe đồn hai người này từng vì một người đàn ông mà
vung tay đánh nhau, khi ấy chuyện này còn được leo lên hot search. Hai
nhà trở mặt với nhau, tôi không ưa cô cô cũng không ưa tôi, năng lực đều không phân cao thấp, về mảng điện ảnh thì Du Như Mạn có nhiều tài
nguyên hơn nhưng về mảng phim truyền hình thì Hạ Lam nhỉnh hơn hẳn.
Tóm lại, fan hai nhà chưa bao giờ hết khịa nhau, hai nhân vật chính cũng vậy.
Khương Yên mím môi, chui trong chăn nói "Hai người họ lúc quay chương trình cũng có lúc ý kiến không hợp nhau"
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm thổn thức nói "Chương trình này của các em, thật là xuất sắc"
Chuyện này vừa nhìn đã biết là do tổ tiết mục cố ý.
Một lát sau Hoắc Đình Diễm đột nhiên phản ứng lại "Từ từ, em vừa mới nói em luôn bị an bài ở cùng chỗ với Hướng An Lan?"
Khương Yên "...Vâng" Cô còn tưởng Hoắc Đình Diễm quên mất rồi chứ, dù sao cô
cũng dùng vị khách mời để đánh lạc hướng anh rồi mà.
Hoắc Đình Diễm ở đầu dây bên kia hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói "Anh muốn trở thành khách mời của chương trình em đang tham gia"
Khương Yên "...."
Hai người còn đang nói chuyện, mẹ Khương từ bên ngoài đi đến, gõ gõ cánh
cửa phòng, nhìn về phía Khương Yên đang nằm trên giường nói "Đang nói
chuyện điện thoại? Xuống lầu ăn cơm đi"
Khương Yên "Vâng, con sẽ xuống ngay"
Cô cúp điện thoại, cùng mẹ Khương xuống dưới lầu ăn cơm.
Hai ngày sau, Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm vẫn như cũ gọi điện thoại cho
nhau nhưng cả hai đều tự động không nhắc đến Hướng An Lan nữa. Khương
Yên cho rằng việc này sẽ cứ như vậy mà lắng xuống.
Thẳng đến hôm nay, khi Khương Yên cùng mẹ Khương đi dạo phố trở về, cô mệt
kinh khủng, sau khi ăn cơm xong liền nhanh chóng đi tắm rồi định leo lên giường ngủ thì Hoắc Đình Diễm gọi điện thoại đến.
"Alo" Khương Yên cười "Sao hôm nay lại gọi điện muộn như vậy?"
Cô vừa rồi có gửi tin nhắn cho anh nhưng không nhận được hồi âm.
Hoắc Đình Diễm ngửa đầu nhìn căn phòng tối đen như mực của cô, nặng nề 'ừ' một tiếng "Đang ngủ?"
"Đúng vậy, em đang nằm trong chăn"
"Có nhớ anh không?"
Khương Yên cong cong môi, cười nói "Đương nhiên là nhớ rồi! Nếu không phải là không có thời gian ...."
"Anh ở dưới lầu"
"Sao cơ?"
Hoắc Đình Diễm mỉm cười, lặp lại từng câu từng chữ "Anh đang ở trước cửa nhà em, xuống dưới đi?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT