Trong phòng không bật đèn, hô hấp hai người dồn dập, quấn quýt bên nhau.
Hoắc Đình Diễm cúi đầu hôn lên khóe môi cô. Anh khẽ liếm, mút vào rồi cắn
nhẹ làm Khương Yên ngoan ngoãn mở miệng, tùy anh làm càn.
Hai người họ đã lâu rồi không gặp mặt, cũng đã lâu lắm rồi không có thân mật như vậy.
Mỗi ngày một cuộc điện thoại chẳng thể nào làm dịu đi nỗi nhớ của bọn họ.
Bọn họ cũng giống như những đôi tình nhân lâu ngày không gặp khác, đem
tất cả nỗi nhớ nhung phát tiết trong nụ hôn này.
Khương Yên tuy rằng khẩn trương nhưng thân thể vẫn rất tự giác dán sát vào
người Hoắc Đình Diễm. Tay cô ôm lấy cổ anh, nhón mũi chân để anh có thể
dễ dàng hôn hơn.
Hai
người hôn triền miên.... Tiếng hít thở ngày càng dồn dập... Không biết
nụ hôn này đã kéo dài được bao lâu, đến khi chân Khương Yên có chút run, đứng không nổi, cô mới nhẹ 'ưm' một tiếng. Hoắc Đình Diễm vươn tay ,
dùng một tay nâng người cô lên, để hai chân Khương Yên vòng qua eo mình, đem người cô nửa dựa lên cửa, tiếp tục nụ hôn vừa rồi.
Hô hấp nóng bỏng, đầu lưỡi dây dưa.....
Hoắc Đình Diễm mút mát cánh môi mềm mại của cô, cảm thấy đôi môi Khương Yên
mềm mại mọng nước khiến anh say mê liền càng thêm dùng sức hôn xuống.... thật lâu, thật lâu sau mới dừng lại.
Tim Khương Yên đập thình thịch thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Cô thở dốc, duỗi tay ôm chặt lấy anh, tùy ý anh làm bậy.
Một hồi lâu sau, thân hình Khương Yên nhẹ run run, bị Hoắc Đình Diễm cắn một cái lên vành tai.
"Hoắc Đình Diễm" Cô mềm mại gọi.
Hoắc Đình Diễm nghe thấy tiếng gọi này của cô, cả người cứng đờ, kìm lòng
không đậu lại cắn một cái lên môi cô sau đó khàn giọng nói "Tôi đây"
Khương Yên dừng một chút, cánh tay ôm anh càng thêm dùng sức, nhỏ giọng nói "Tớ không ôm cậu được"
Hoắc Đình Diễm nghe vậy liền nở nụ cười, cúi đầu ôm Khương Yên đi vào trong
phòng, đặt lên trên giường. Anh thuận thế cũng nằm đè lên Khương Yên,
tiếp tục hôn một hồi lâu mới chịu buông ra.
Khương Yên bị ánh mắt nóng rực của Hoắc Đình Diễm nhìn có chút chịu không nổi .... Cô trực tiếp kéo chăn ngồi thẳng dậy.
"Cậu...."
"Sao?" Hoắc Đình Diễm cách một lớp chăn ôm lấy cô, nói "Để tôi ôm cậu một chút"
"Được"
Khương Yên nằm nghiêng để Hoắc Đình Diễm ôm lấy mình vào trong lòng. Hai người an tĩnh nằm cạnh nhau, lặng nghe tiếng hít thở của đối phương.
Trong phòng vẫn chưa bật đèn, hai người cứ như vậy ôm nhau, Khương Yên không
lâu sau liền nóng đến không chịu nổi. Cô xốc chăn lên, cùng người bên
cạnh yên lặng nhìn nhau.
Hoắc Đình Diễm rũ mắt, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào nhìn người
bên cạnh. Cánh môi cô hồng nhuận, là bị anh hôn hồng lên, còn có chút
sưng đỏ. Đôi mắt cô ướt dầm dề, gương mặt ửng đỏ, nhìn qua cực kỳ mê
người. Anh ngắm nhìn cô, hầu kết lăn lăn.
Khương Yên chớp chớp mắt nhìn Hoắc Đình Diễm, một hồi lâu sau, cô duỗi tay nắm lấy bả vai Hoắc Đình Diễm, sán người lại gần, tựa đầu lên vai anh.
Khương Yên lên tiếng đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng.
"Hoắc Đình Diễm"
"Ơi?" Giọng Hoắc Đình Diễm rất nhẹ rất nhẹ, còn có chút khàn khàn.
Khương Yên dụi dụi đầu vào hõm vai anh, mặc kệ thân thể Hoắc Đình Diễm có nổi
lên phản ứng hay không, nhỏ giọng nói "Tớ rất nhớ cậu"
Thật sự rất nhớ, rất rất nhớ cậu.
Bọn họ tuy rằng mỗi ngày đều gọi điện thoại cho nhau nhưng có đôi khi Hoắc
Đình Diễm quá bận, chỉ có thể nói xong một câu ngủ ngon liền cúp máy.
Một tháng này, Khương Yên thực sự rất nhớ Hoắc Đình Diễm. Cô vẫn luôn là người bộc lộ trực tiếp cảm xúc của bản thân cho nên không cảm thấy bản
thân nói ra những lời kia có vấn đề gì.
Hoắc Đình Diễm nghe, trầm giọng nói "Tôi biết"
Khương Yên chớp mắt nhìn anh "Cậu có nhớ tớ không?"
Hoắc Đình Diễm bật cười, hôn cô một cái "Cậu đoán xem?"
Toàn bộ nỗi nhớ của anh đã phát tiết lên nụ hôn vừa rồi,
Khương Yên sửng sốt, nháy mắt liền hiểu được ý của anh. Cô lại cọ cọ đầu lên
hõm vai anh. Vài sợi tóc tinh nghịch chọc chọc lên cổ anh, có chút ngứa. Hoắc Đình Diễm vươn tay đè cái đầu đang lộn xộn của Khương Yên, khàn
giọng cảnh cáo "Đừng có lộn xộn"
"...."
Cả người Khương Yên cứng đờ, yên lặng 'a' một tiếng "Được"
Cô yên lặng dịch ra, cách anh một khoảng vừa đủ.
Hoắc Đình Diễm nhìn, cũng không nói cái gì.
Khương Yên lại nhìn nhìn thời gian nói "Tớ phải về phòng rồi"
Hoắc Đình Diễm cầm lấy tay cô, không nói gì
Khương Yên dở khóc dở cười, ôm lấy mặt anh hôn vài ngụm "Nghe lời, ngoan,
chúng ta cứ trai đơn gái chiếc ở trong phòng như thế này không tốt lắm
đâu. Tớ đi về trước đây"
Hoắc Đình Diễm lúc này mới lạnh lùng 'hừ' một tiếng "Mấy con kỳ đà cản mũi khó ưa"
Khương Yên cười "Ngày mai tớ lại đến phim trường thăm cậu?"
Cô nghĩ nghĩ, lại gần bên tai Hoắc Đình Diễm, nói nhỏ "Cậu mặc quân trang thật sự rất đẹp trai!"
Nói xong, không đợi Hoắc Đình Diễm phản ứng lại, Khương Yên nhanh như chớp
chạy đi. Cũng may, một đường trở về phòng cô không đụng phải bất cứ ai.
Hoắc Đình Diễm nhìn bộ dáng chạy nhanh như thỏ của Khương Yên, duỗi tay vuốt vuốt khóe môi, yên lặng nở nụ cười.
Thật thỏa mãn.
....
Hôm sau, mấy người Khương Yên đồng loạt dậy trễ.
Du lịch thật sự rất tốn thể lực cho nên nhân cơ hội đến thăm Hoắc Đình
Diễm, không có lịch trình gì, mấy người bọn họ thuận tiện ngủ đến khi tự tỉnh. Sau khi thức dậy cảm giác cực kỳ sảng khoái, nhẹ nhàng tự tại,
không cần vội vàng làm gì cả.
Sau khi tỉnh dậy, đi ăn sáng sau đó liền đến phim trường, nếu không thì có
thể trở về khách sạn ngủ hoặc là đi dạo phố mua chút đồ vật.
Khương Yên tự nhiên là đi đến phim trường, cùng đi còn có Nguyễn Nghiên Nghiên cùng Khổng Hâm. Nguyễn Nghiên Nghiên là đi xem thần tượng của mình.
Idol của cô ấy rất nhiều, chỉ cần đẹp trai kỹ thuật diễn tốt đều có thể
có mặt trong danh sách thần tượng của cô nàng.
Giang Bạch đi ra ngoài đón ba người bọn họ đi vào phim trường. Hoắc Đình Diễm trong bộ phim này đóng vai nam phụ, suất diễn còn khá nhiều hơn nữa anh làm người khiêm tốn, kỹ thuật diễn cũng tốt nên đạo diễn cực kỳ thích
anh, đối với bạn bè của anh là bọn họ cũng nhiệt tình hơn rất nhiều.
Lúc nhìn thấy Khương Yên, đạo diễn nghĩ nghĩ, nói thầm "Sao lại cảm thấy có chút quen mắt"
Khương Yên "...."
Chỗ nào quen mắt? Cô mới đến đây được có hai lần thôi, có được không?
Đến buổi chiều, Khương Yên mới biết đạo diễn nói cô quen mắt nghĩa là sao.
Đạo diễn của bộ phim trước mà Hoắc Đình Diễm tham gia thế nhưng cũng có
mặt tại phim trường, còn chủ động lại gần chào hỏi Khương Yên.
"Khương Yên"
Khương Yên ngẩn ra, nhìn về phía vị đạo diễn kia "Đạo diễn Trần, sao ông cũng ở đây vậy?"
Đạo diễn Trần vui mừng hớn hở nhìn cô, chỉ chỉ đạo diễn bộ phim Hoắc Đình
Diễm đang quay, nói "Tôi cùng đạo diễn có quen biết, vừa lúc cũng đang
quay phim ở gần đây nên đến xem một chút"
Khương Yên gật gật đầu, có chút kinh ngạc.
Đạo diễn Trần cười cười, nhìn Khương Yên hỏi "Đã tốt nghiệp rồi?"
"Vâng ạ" Khương Yên nhìn đạo diễn đã từng rất chiếu cố mình, nói "Cảm ơn ngài đã quan tâm"
Đạo diễn Trần cười khẽ, hỏi "Hiện tại còn hát nữa không? Có muốn tôi giới thiệu cho mấy công ty quản lý nghệ sĩ không?"
Nói cho cùng, đối với hạt giống tốt như Khương Yên, ông vẫn không đành lòng từ bỏ. Ông cảm thấy Khương Yên rất có thiên phú, cũng có thực lực, hơn
nữa còn là người có chủ kiến. Khi đó cô cự tuyệt lời đề cử của ông hẳn
là đã có kế hoạch khác.
Huống chi đạo diễn Trần có thể nhận ra Khương Yên là thật sự thích ca hát,
sau đó ông cũng có hỏi qua Hoắc Đình Diễm về Khương Yên, anh cũng nói
Khương Yên rất không tồi.
Khương Yên sửng sốt, không nghĩ tới đạo diễn Trần vẫn còn mong nhớ đến chuyện này.
Đối với người quan tâm đến mình, cô thường sẽ hữu hảo, đối tốt lại người ta. Đạo diễn Trần ở trước mặt này cũng như vậy.
Cô nghĩ nghĩ, nói thật với đạo diễn Trần.
"Đạo diễn, em có tham gia kỳ thi đầu vào của trường học viện âm nhạc"
Nghe vậy, hai mắt đạo diễn sáng lên vội hỏi "Phải không? Của học viện âm nhạc sao?"
"Vâng ạ" Khương Yên mím môi cười, trong mắt đầy chân thành "Đã đỗ rồi ạ"
Thành tích kỳ thi đã sớm được công bố, Khương Yên không phải là người đứng
đầu nhưng cũng nằm trong top ba. Đây là chuyện mà cô không hề ngờ đến.
Cô không tính là học sinh chuyên nghiệp, cho nên có thể đạt được thành
tích như vậy có thể nói là một phần do may mắn.
Đạo diễn Trần mỉm cười nhìn cô "Rất tốt, vậy hiện tại có nghĩ đến chuyện muốn ký hợp đồng với công ty giải trí không?"
Khương Yên bật cười, nghịch ngợm nói "Nếu đạo diễn có chỗ nào thích hợp thì em có thể suy xét"
Đạo diễn Trần 'ai nha' một tiếng "Có, có, đương nhiên là có, đảm bảo cô sẽ rất hài lòng"
Hai người đang trò chuyện, Hoắc Đình Diễm liền đến gần.
"Nói gì vậy?"
Đạo diễn Trần vỗ vỗ vai Hoắc Đình Diễm, khen ngợi "A Diễm, nghe nói kỹ
thuật diễn của cậu tiến bộ không nhỏ, rất đáng chúc mừng" Ông chỉ chỉ
Khương Yên, nói "Bọn tôi đang nói đến chuyện ký hợp đồng với công ty
giải trí, tôi định giới thiệu cho cô bé này vài công ty , cậu thấy sao?"
Hoắc Đình Diễm nhìn Khương Yên, gật đầu nói "Có thể suy xét một chút"
Đạo diễn "....." Ông nhìn hai người trước mắt "Sao hai người nói giống nhau vậy?"
Hai người Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm "...."
Đạo diễn Trần trao đổi phương thức liên hệ với Khương Yên, lại thêm wechat, lắc lư một chút sau đó mới rời đi.
Nguyễn Nghiên Nghiên ở bên kia lại gần chỗ bọn họ, tò mò hỏi "Nói cái gì vậy?"
Khương Yên cong môi cười "Đang nói đến chuyện ký hợp đồng, tý nữa sẽ nói với cậu"
"Được" Nguyễn Nghiên Nghiên cũng không tiếp tục dò hỏi.
Đến trưa, mọi người cùng nhau đi ăn, còn Hoắc Đình Diễm .... Tự nhiên là phải ở lại phim trường tiếp tục đóng phim.
Ngẫm lại, thật là có chút ghen tỵ.
....
Vài ngày sau, Khương Yên cuối cùng vẫn phải cùng mấy người còn lại trở về nhà.
Tuy rằng không nỡ nhưng bọn họ cũng không thể thời thời khắc khắc đều dính
lấy nhau, mỗi người đều có chuyện cần làm của riêng mình,
Khổng Hâm nghỉ ngơi vài ngày liền bắt đầu chuỗi ngày bận rộn làm việc. Cô đã
ký hợp đồng với công ty quản lý, chỉ là bởi vì còn chưa quá nổi tiếng
hơn nữa lại vừa mới thi xong cho nên mới có thể không kiêng nể gì mà
chơi đùa như vậy. Hiện tại sau khi chơi xong rồi, đương nhiên là phải
tập trung vào phát triển con đường sự nghiệp.
Mỗi người đều có việc cần phải hoàn thành. Khương Yên sau khi về nhà, mỗi
ngày đều ngồi trong phòng thu âm bài hát. Mẹ Khương cũng biết Khương Yên đang làm gì, cũng viết cô yêu thích ca hát cho nên bà cực kỳ ủng hộ.
Mẹ con hai người hiện tại cái gì cũng không có, chỉ có nhiều tiền.
Tiền lãi gửi ngân hàng mỗi năm cũng đủ để bọn họ trải qua cuộc sống xa xỉ.
Khương Yên vội vàng thu âm, mãi đến khi thành tích thi đại học được công bố,
cô mới khẩn trương lên mạng tra điểm. Nói là khẩn trương nhưng thật ra
cũng không khẩn trương lắm bởi vì cô biết thành tích của mình hẳn là đủ
đạt chuẩn. Cô cùng Hoắc Đình Diễm chỉ cần không có sai lầm gì quá lớn
thì thành tích hẳn sẽ không quá kém.
Mà trên thực tế, đúng là như vậy
Khương Yên còn chưa kịp tra điểm, cô giáo Triệu đã gọi điện đến.
Cô nhìn màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi đến, có chút kinh ngạc "Alo, cô giáo?"
Cô giáo Triệu 'ai nha' một tiếng, vội vàng nói "Khương Yên, chúc mừng em!" Giọng nói truyền đến từ đầu dây bên kia cực kỳ kích động "Em thi được
hơn 670 điểm!!!"
Khương Yên sửng sốt, hoài nghi bản thân vừa rồi đã nghe nhầm "Em sao?" Cô không dám tin hỏi lại "Em thi được hơn 670 điểm?"
"Đúng vậy, là 678!" Cô giáo Triệu cực kỳ kích động, giọng nói có chút run run "Em thật sự rất lợi hại!"
Khương Yên hoảng hốt, theo bản năng hỏi "Cô giáo, vậy còn Hoắc Đình Diễm? Cậu ấy được bao nhiêu điểm?"
Cô giáo Triệu cười, nói "Hoắc Đình Diễm càng lợi hại hơn, được hơn 690 điểm!"
Hai người này đều chọn trường nghệ thuật tuy nói ban đầu Khương Yên cũng
không dành quá nhiều thời gian để đi học môn năng khiếu, cũng không thể
phủ nhận cô đã rất nỗ lực nhưng khi nhìn thấy số điểm 678 của cô, cô
giáo Triệu vẫn không thể tin nổi vào mắt mình.
Tuy rằng mỗi kỳ thi Khương Yên đều có tiến bộ nhưng số điểm này cũng quá khiến người ta kinh ngạc.
Khương Yên hít sâu một hơi, cô kìm nén nỗi kích động đang dâng lên "Cảm ơn cô giáo"
Cô nghĩ nghĩ, hỏi "Cô giáo, vậy thủ khoa trường chúng ta là ai vậy?"
"Hoắc Đình Diễm!" Cô giáo Triệu nói "Thủ khoa khối khoa học tự nhiên là Hoắc
Đình Diễm, cô vừa mới gọi điện thoại báo cho em ấy biết"
Nghe vậy, Khương Yên so với lúc biết điểm của bản thân còn muốn kích động hơn!
Cô biết mà! Vị trí thủ khoa nhất định là của Hoắc Đình Diễm!
Ngày thường anh rất tập trung học tập, tuy rằng thỉnh thoảng phải đi ra
ngoài quay phim, tham gia hoạt động nhưng đại đa số đều rơi vào kỳ nghỉ
hè hoặc nghỉ đông. Hơn nữa, anh rất thông minh, năm lớp 12 khi đi công
tác con mang theo gia sư. Thành tích của anh từ năm lớp 10 đến 12 vẫn
luôn duy trì vị trí đứng đầu toàn trường.
Ngoại trừ những kỳ thi anh không tham gia, còn lại vị trí đứng đầu này chưa bao giờ rơi vào tay người khác!
Khương Yên 'a' một tiếng, vội nói "Cảm ơn cô, cô giáo Triệu"
"Không cần khách khí!" Cô giáo Triệu cười nói "Vậy cô gọi điện thông báo điểm cho các bạn khác đây"
"Vâng, em chào cô ạ"
Cúp máy, Khương Yên liền gấp gáp gọi điện cho Hoắc Đình Diễm nhưng đầu dây
bên kia báo đang bận. Khương Yên nghĩ nghĩ, cũng không nóng nảy, ngồi
xuống máy tính đem ảnh chụp màn hình thành tích của hai người bọn họ lưu lại, sau đó gửi cho Hoắc Đình Diễm một phần.
Giờ khắc này, trong nhóm chat cực kỳ náo nhiệt.
Mặc kệ là nhóm lớp hay là nhóm chat nhỏ kia của bọn họ.
Cảnh Hoán: Tớ thi được 615 điểm!
Nguyễn Nghiên Nghiên : Hu hu hu, 620 điểm!
Quách Tuấn Trì : 600 điểm
Khổng Hâm: Học viện Âm nhạc trong tầm tay
Ninh Trí Viễn : Khá ổn.
Khương Yên: Tớ cũng không tệ lắm.
Cảnh Hoán: Vừa mới xem tin nhắn cô giáo Triệu gửi đến, Hoắc Đình Diễm là thủ khoa khoa học tự nhiên! A Viễn, cậu là thủ khoa khối xã hội sao!
Ninh Trí Viễn : Ừ
Khương Yên nhìn, nhịn không được kinh hô thành tiếng. Cô rốt cuộc đã kết bạn
với loại hình gì vậy! Lấy bừa một người cũng lợi hại như vậy!
Kỳ thi đại học lần này cô quả thật đã phát huy vượt xa người thường. Vốn
ban đầu Khương Yên đoán bản thân hẳn là chỉ thi được khoảng 630 điểm.
Kết quả lúc thi đại học lại thấy gặp toàn dạng đề quen cho nên tâm lý
không bị quá căng thẳng.
Khương Yên: Điểm của tớ có chút cao hơn so với dự kiến.
Nguyễn Nghiên Nghiên : Rất tốt! Nhóm chúng ta có hai vị thủ khoa, có phải hay không là nên mời mọi người đi ăn!
Ninh Trí Viễn: Không thành vấn đề.
Thật ra bảy người bọn họ thành tích đều rất tốt, mỗi người đều đạt đến mục
tiêu mà mình đề ra cho nên bầu không khí hiện tại trong nhóm chat cực kỳ vui vẻ.
Trong lớp thực
nghiệm có vài bạn học là thí sinh nghệ thuật, tất cả đều thi đỗ. Chuyện
này đối với cô giáo Triệu mà nói thật sự là một chuyện vô cùng vui
sướng. Tiền thưởng năm nay hẳn là sẽ rất cao.
Khương Yên cảm thấy, thật ra lớp thực nghiệm rất cần có thầy cô giáo chủ nhiệm thông tình đạt lý như cô giáo Triệu.
.....
Trưa hôm đó, thành tích thi đại học của Hoắc Đình Diễm liền leo lên hotsearch.
Anh lần đó tham gia kỳ thi năng khiếu là người đứng đầu mà hiện tại, thi đại học cũng là thủ khoa!
Trên mạng xuất hiện rất nhiều tin tức lung tung rối loạn, rất nhiều người
cũng không biết Hoắc Đình Diễm thật sự thi được bao nhiêu điểm. Khương
Yên hỏi Hoắc Đình Diễm có muốn công khai điểm số hay không, Hoắc Đình
Diễm nói được sau đó cô liền trực tiếp thông qua hội trưởng fan club,
đem điểm thi đại học của Hoắc Đình Diễm công bố ra bên ngoài.
Hội fan hâm mộ của Hoắc Đình Diễm V: Idol quá ngưu bức! [Ảnh chụp]
Ảnh vừa đăng lên, fan liền điên cuồng chia sẻ, khen ngợi. Cuối cùng mọi
người cũng biết thủ khoa khối khoa học tự nhiên là ai, không phải là
người trùng tên trùng học với Hoắc Đình Diễm, mà người đó thật sự chính
là Hoắc Đình Diễm!
[A a a a a a a!!!! Mẹ của con ơi, đây rốt cuộc là cái bảng điểm thần tiên gì vậy!]
[Idol, em chỉ muốn nói với anh hai chữ, 'ngưu bức'!]
[Thí sinh nghệ thuật vậy mà lại là thủ khoa đại học????!!!! Vậy là, thủ khoa thành phố chúng ta chính là Hoắc Đình Diễm sao? Quá trâu bò!]
[Má ơi, thật kích động!!! Hoắc Đình Diễm rốt cuộc là cái nhân vật thần tiên gì, vì sao lại có thể lợi hại đến vậy!]
[Antifan mau mở to mắt cho nhìn đi, nhìn xem idol nhà chúng tôi lợi hại như thế
nào. Không cần chúng tôi ra tay, idol đã dùng hành động thực tế để vả
mặt antifan, xin hỏi mấy người bịa đặt nói idol tôi thi không tốt hiện
giờ mặt có đau không?]
[Mẹ ơi, con trai cưng là thủ khoa!]
[Idol ưu tú như vậy, thân là fan, tôi sao có thể không càng thêm nỗ lực đây!]
....
Weibo này vừa đăng lên, mấy fan hâm mộ trong nhóm chat liền sôi nổi nghị luận, điên cuồng hò hét.
Vừa rồi cô dùng tài khoản của hội trưởng để đăng weibo cho nên hội trưởng đương nhiên biết chủ của bức ảnh chính là cô.
Hội trưởng: Phó hội trưởng! Cậu là bạn của Hoắc Đình Diễm sao?
Khương Yên: Không phải
Hội trưởng: Weibo vừa rồi không phải là cậu đăng lên sao? Cậu nói nhỏ với tôi đi, tôi hứa sẽ không nói cho người khác!
Khương Yên: ..... Chúng tôi có quen biết, nhưng không phải là bạn bè.
Bọn họ là người yêu! Cái này cũng coi như không phải là nói điêu.
Hội trưởng: Mẹ ơi, thì ra là bạn của Hoắc Đình Diễm! Cảm ơn cậu!
Khương Yên: Không có gì, tôi cũng là fan của Hoắc Đình Diễm. Tôi còn có việc,
cái weibo kia nếu như có người hỏi thì cậu cứ nói là có người gửi hình
cho cậu. Sau khi kiểm chứng lại cậu mới đăng lên!
Hội trưởng: Được, tôi biết rồi.
Khương Yên nhìn tin nhắn hiển thị trên màn hình có thể cảm nhận được sự nhiệt
tình của hội trưởng fan hâm mộ. Cô cười cười, định gọi điện thoại cho
Hoắc Đình Diễm thì anh đã gọi điện đến.
"Đang bận?"
Khương Yên cười "Nếu đang bận thì sao có thể nghe điện thoại được chứ!" Cô cong cong môi "Không bận, bên cậu sao rồi?"
Hoắc Đình Diễm đau đầu nhìn về phía bên ngoài "Ở đoàn làm phim hiện tại có rất nhiều phóng viên"
Khương Yên bật cười "Tớ vừa mới đăng weibo, mọi người bây giờ hẳn đã biết
chuyện cậu là thủ khoa khối khoa học tự nhiên cho nên cánh nhà báo đương nhiên là muốn đến phỏng vấn cậu. Là một thí sinh nghệ thuật mà thành
tích lại tốt như vậy, chắc chắn sẽ có người hỏi cậu tại sao không chọn
Thanh Hoa, Bắc Đại mà lại chọn Học viện Điện Ảnh?"
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm cong môi cười "Cho nên, hiện tại cậu đang đóng vai phóng viên sao?"
"Tớ chỉ là đưa ra phỏng đoán thôi, kiểu gì phóng viên cũng sẽ hỏi cậu mấy câu như vậy"
Đây là sự thật, Khương Yên cực kỳ hiểu biết phong cách đặt câu hỏi của đám phóng viên mà Hoắc Đình Diễm, cũng như vậy.
Anh bật cười "Quả đúng là như vậy"
Khương Yên 'hừ' một tiếng "Cho nên, cậu định trả lời thế nào?"
Hoắc Đình Diễm trầm tư, nhìn người từ bên ngoài đi vào "Người đại diện của
tôi tới tôi. Còn về vấn đề này, mọi người sau này sẽ biết"
Khương Yên ngẩn ra, cảm thấy lời nói của anh có bao hàm ẩn ý nào đó "Là sao?"
"Trường học bên kia gọi điện thoại cho tôi, nói nếu tôi muốn chọn Thanh Hoa
hoặc Bắc Đại, Học viện Điện Ảnh bọn họ có thể giữ lại hồ sơ của tôi"
Khương Yên "..."
Đây quả thật là trường hợp đặc biệt.
Nhưng thành tích xuất sắc luôn sẽ đi đôi với trường hợp đặc biệt.
Hai người cũng không nói gì thêm, cùng nhau cúp máy.
Hoắc Đình Diễm bị người đại diện gọi ra ngoài ứng phó với phóng viên.
Sau đó , Khương Yên ở trên TV nhìn thấy cảnh phỏng vấn Hoắc Đình Diễm mới
biết được đám phóng viên mãnh liệt đến mức nào! Bọn họ cực kỳ kích động, liên tục đưa ra các vấn đề muốn Hoắc Đình Diễm trả lời.
......
Ngày điều chỉnh nguyện vọng.
Khương Yên cùng Khổng Hâm không thay đổi nguyện vọng, vẫn như cũ đăng kí vào
Học viện Âm Nhạc. Ninh Trí Viễn đi Bắc Đại. Quách Tuấn Trì học Đại học
y, Cảnh Hoán có chút ngoài suy đoán của mọi người, đăng ký học ngành
quản lý. Nguyễn Nghiên Nghiên ngoài ý muốn cùng Quách Tuấn Trì giống
nhau, cũng học y.
Sau khi điền nguyện vọng xong, Khương Yên càng thêm chuyên tâm ở nhà.
Thẳng đến tháng bảy, đạo diễn Trần trở lại, gọi điện thoại cho Khương Yên.
Trước đó ông có giới thiệu cho Khương Yên vài công ty quản lý không tệ lắm.
Khương Yên cũng cùng Hoắc Đình Diễm thảo luận quá, quyết định sẽ ký hợp
đồng với công ty giải trí Tinh Nguyệt. Bản thân Khương Yên vốn có ấn
tượng tốt với Tinh Nguyệt, cho nên cái hợp đồng này rất nhanh liền được
ký kết.
Sau khi ký xong
hợp đồng, tổng giám đốc hài lòng nhìn Khương Yên "Giới thiệu với cô, đây là người đại diện sau này của cô, Trần Lâm"
Trước mặt Khương Yên là một người phụ nữ mặc một bộ tây trang màu đen, tóc
vấn cao. Cô ấy dịu dàng cười nhìn cô, nói "xin chào, tôi là Trần Lam,
sau này cứ gọi tôi là Trần tỷ"
Khương Yên cười, ngoan ngoãn đáp "Chào Lâm tỷ, em là Khương Yên"
Hai người nhìn nhau cười "Hợp tác vui vẻ"
= = =
Tác giả có lời muốn nói: Thành tích có chút khoa trương, mong mọi người thông cảm!
Bắt đầu phát triển tuyến sự nghiệp! Yên Yên nhà chúng ta cũng phải nổi tiếng, phải có nhiều nhiều người hâm mộ!
Diễm ca sẽ càng ngày càng có nhiều tình địch!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT