Ôm một cậu bé xinh xắn nõn nà trong lòng, nhưng Phàn Viễn không hề cảm thấy sung sướng, mà chỉ thấy rúng động như bị sét đánh.

Bởi vì lúc này đây, trong đầu anh hiện ra mấy chữ in hoa phóng to máu chảy dầm dề trên đó — Pheromone[1]!!

Tuy rằng anh là beta, nhưng tín hiệu động dục của omega với anh mà nói, vẫn có sức mê hoặc chí mạng như cũ, lỡ như nhất thời anh không khống chế được mà đè người ta ra….

Không không không, anh không dám nghĩ tới khả năng này!

Nghĩ tới đêm đầu tiên ướt át của nam chính và nữ chính, nam chính tự xưng là năng lực tự chủ mạnh mẽ như vậy, ấy thế mà cũng mất hết lý trí, như lang như hổ mà bổ nhào tới nữ chính, ân ân ái ái! Ái ái ân ân!

Còn cả cái “kết” giỡn mặt kia nữa, nếu không bắn thì không giải quyết xong việc được, sao lại để cái phường lừa đảo kia tồn tại được cơ chứ! Quá hổ thẹn! Quá mất mặt! Chẳng có tiết tháo gì sất! Một người thuần khiết như anh thực sự không chấp nhận nổi!

Suy nghĩ trong đầu anh quay vòng vòng tựa như một cơn lốc, hy vọng có thể nghĩ ra một giải pháp tuyệt vời để giải quyết vấn đề này, cậu nhóc kia vẫn còn đang cọ tới cọ lui trong lòng anh, anh phiền não túm cậu nhóc ra khỏi chăn, cơ thể Warren cứng đờ, nhỏ giọng hỏi: “Nguyên soái, anh tỉnh rồi ạ?”

Nói thừa! Ông không tỉnh thì mộng du à!!

Anh cố nén xung động muốn chửi thề, vẻ mặt lạnh lùng răn dạy cậu nhóc: “Ai cho em vào phòng tôi, không biết tôi không thích nằm chung giường với người khác hay sao?”

Cơ thể cậu bé kia run lên, giọng nức nở như muốn khóc: “Nhưng mà… nhưng mà em là vợ của nguyên soái mà…”

Phàn Viễn: “………” Đạ mấu, nói có lí ghê cơ, hổng biết bốp chát lại thế nào luôn!!!!

Cậu bé tưởng anh bỏ qua, liền vùi mặt vào lồng ngực anh, đôi cánh tay ôm chặt lấy người Phàn Viễn. Cậu bé dùng lực rất mạnh, giống như sợ anh sẽ tránh đi vậy. Khóe môi Phàn Viễn giần giật, anh đang bị bám lấy à? Thụ thụ ở với nhau không sinh em bé được đâu!! Tuy rằng anh không hoàn toàn là thụ, nhưng giờ cũng tạm coi như vậy… Cho nên là em ơi mình đến với nhau không hạnh phúc đâu, buông tay anh ra đôi ta chia xa đi!!

Anh đang định tránh đi, lại nghe thấy cậu bé nhỏ giọng nức nở: “Nguyên soái, anh ghét Warren sao? Warren không biết cái gì cả, mẹ nói với em, nhiệm vụ của một omega là sinh và nuôi con cho chồng, Warren cũng muốn sinh con cho nguyên soái!”

Phàn Viễn: “……….” Cảm ơn, tui từ chối!

Anh vuốt tóc cậu bé, cất lời thành khẩn mà dạy dỗ: “Suy nghĩ của mẹ em sai rồi, thực ra alpha cũng tốt, beta cũng được, omega cũng chẳng sao, tất cả đều có giá trị của riêng mình, chứ không phải cái máy đẻ, em cũng có thể theo đuổi giấc mơ, có một cuộc sống đặc sắc của riêng mình, sao còn trẻ như vậy đã để chuyện con cái trói buộc chứ?”

Cậu bé ngơ ngác nhìn anh, giống như ngẩn ra vì lời anh nói, Phàn Viễn muốn tự tặng cho mình một tràng pháo tay, anh tiếp tục say sưa nói: “Em xem tôi đi, tôi là beta, từ lúc sinh ra tất cả mọi người đều nghĩ cuộc sống của tôi sẽ rất bình thường, ai ngờ rằng lại có ngày tôi trở thành nguyên soái liên bang, đứng trên đỉnh ngân hà, chỉ cần em muốn làm, không có chuyện gì là không thể không làm được cả, điều kiện tiên quyết là em phải thật cố gắng.”

Đút một bát canh gà[2] to đùng xong, Phàn Viễn thấy vẻ mặt Warren nhìn mình càng thêm sùng bái, nhìn anh như nhìn một siêu anh hùng vậy, Phàn Viễn âm thầm gật đầu, cậu nhóc này vẫn còn ngây thơ trước thực tế tàn khốc lắm lắm, gạt dễ như trở bàn tay ấy mà.

Sau khi dỗ cậu nhóc đi xong, anh lại trùm chăn tiếp tục nằm mơ, nhưng anh không thể ngờ, mấy lời mình nói vu vơ ban nãy, lại dẫn tới trận phong ba dậy sóng thế nào.

※※※

Hôm sau Phàn Viễn dậy từ sớm, thống trị hết mọi sức mạnh ở thế giới này, thoạt trông nguyên chủ rất nhàn nhã, nhưng thực tế anh ta cũng rất cố gắng.

Nhưng không giống như tối qua ba hoa với Warren, tuy nguyên chủ là beta, nhưng tư chất đều rất tốt, dù là thể chất hay tinh thần đều đạt cấp SSS, từ nhỏ đã lã ‘con nhà người ta’ trong truyền thuyết, chưa từng trải qua cái gì gọi là ‘bình thường’ cả, suy cho cùng, so với cố gắng thì thiên phú tài năng càng không thể thiếu.

Phàn Viễn không tài nào hiểu nổi thiết lập nhân vật của nguyên chủ, loại tư chất nghịch thiên này nghĩ thế nào cũng phải là alpha mới đúng chứ? Sao lại đặt là beta? Anh lật đi lật lại kịch bản, xem qua xem lại rất nhiều lần nhưng vẫn không tài nào hiểu nổi.

Tiểu Ngũ kiến nghị anh tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, từ đó lần ra manh mối, nhưng đã bị Phàn Viễn từ chối.

Anh còn muốn sống cho thiệt tốt! Năng lực tinh thần của nguyên chủ đạt cấp SSS, cho dù dữ liệu đã bị hư hại, nhưng ý thức vẫn còn rất mạnh, nếu anh tiếp thu hết mọi ký ức sẽ đau đến sống đi chết lại mất! Không làm ổn thỏa thì về vườn đi là vừa.

Ở trong phòng huấn luyện nửa ngày, nhắm mắt nhắm mũi uống hai hộp thuốc dinh dưỡng. Gặp cái thứ đồ khó nuốt này, thiếu chút nữa Phàn Viễn không kiềm chế được mà đi làm điểm tâm cho mình, so với nữ chính, kỹ năng sinh tồn của anh còn thực tế hơn, thậm chí làm Mãn Hán Toàn Tịch[3]cũng chẳng phí chút sức nào.

“Bíp, suy nghĩ của chủ nhân rất nguy hiểm.”

Phàn Viễn lặng lẽ nuốt nước miếng, khẽ hừ lạnh một tiếng với Tiểu Ngũ, anh nào dám làm vậy thật, chỉ nghĩ một chút cho đỡ thèm mà thôi.

Tới thư phòng, Phàn Viễn login tài khoản mạng ngân hà của mình, quả nhiên nhận được tin tức từ rất nhiều nơi, ngoài nguyên soái Jonah giục anh mau về quân bộ ra, những người khác đều khuyên anh đừng kích động.

Phàn Viễn mở cuộc trò chuyện với Ivan ra, phía đối diện nhanh chóng hiện lên hình ảnh của cái lão này, ông ta vuốt râu trợn to mắt nhìn anh nói: “Ivan, cuối cùng cậu cũng chịu trả lời tôi, hôm trước đã là hạn cuối kỳ nghỉ phép của cậu rồi, bao giờ cậu mới định quay trở lại quân bộ hả?”

Phàn Viễn khẽ cười, hai tay nâng má nói: “Howard, ông bình tĩnh một chút, đợi tôi nghỉ ngơi xong sẽ về”

Nguyên soái Howard Jonah không thể tin vào tai mình, đập bàn giận dữ la: “Thế khi nào cậu mới nghỉ ngơi xong hả?!”

Phàn Viễn bình tĩnh nói: “Đợi khi nào Steven quay về chủ tinh rồi tính, nó bị một omega không rõ lai lịch đùa bỡn, tôi đây làm thầy của nó, mất hết cả thể diện, giờ trong quân bộ có rất nhiều người chê cười tôi, lúc này mà quay về thì quá dại.”

Nguyên soái Jonah gật đầu, nghiêm mặt nói: “Evans làm mọi người thất vọng thật đấy, thân là tướng quân liên bang mà lại coi trọng tình cảm nam nữ như vậy, chỉ sợ sẽ không gánh nổi trọng trách lớn.”

Phàn Viễn nheo mắt lại, cất tiếng sâu xa: “Tôi nhớ lúc nó viễn chinh trở về, anh đâu có nói như vậy đâu, tôi nhớ anh nói, nó là trụ cột của nước nhà, là ngôi sao sáng của liên bang.”

Thấy mặt mũi Jonah đơ ra đó, Phàn Viễn cười nhạt: “Chuyện nào ra chuyện đấy, dù sao nó vẫn còn trẻ tuổi, theo đuổi tình yêu cũng chẳng có gì đáng trách, rồi nó sẽ trưởng thành thôi.”

Jonah đành phải nói: “Mong là như vậy.”

Cúp máy xong, Phàn Viễn đóng tất cả các cuộc hội thoại lại, sau đó vào tài khoản cá nhân của mình, tối hôm qua Steven Evans gửi cho anh một tin nhắn thoại.

Phàn Viễn mở ra, chọn chế độ lặp lại tin nhắn, sau đó nằm trên sofa lặng lẽ nghe.

Giọng chàng trai trầm ổn mang theo sự kiên định trước nay chưa từng có, hắn nói Tracy Russell là chân mệnh thiên nữ của hắn, là món quà đẹp đẽ nhất mà định mệnh ban tặng, dù có phải liều mạng thì hắn cũng muốn đưa nàng trở về, xin thầy hãy thứ lỗi.

Gương mặt Phàn Viễn có vẻ thất vọng rầu rĩ, nhưng trong lòng lại đang cảm thán, tuổi trẻ thật tốt, có sức sống có tình cảm dạt dào, vì tình yêu mà đánh bạc vinh dự cũng chẳng màng, sở dĩ nguyên chủ không chiếm được trái tim người đàn ông này, âu cũng vì không đủ dũng khí đấu tranh cho tình cảm.

Một lát sau anh tắt tin nhắn thoại đi, chỉ trả lời hai chữ — Đi đi.

Kết thúc phân cảnh này, anh được tạm nghỉ một thời gian, đoạn tiếp theo của bộ truyện hình như là nữ chính sinh em bé, làm lành với nam chính, sau đó hai người cùng nhau quay về chủ tinh.

Giờ điều khiến anh bận lòng là, Nhan Duệ mất tích đâu rồi? Nếu như hắn lại bày trò mèo gì nữa, lần này anh sẽ không tha cho hắn!

Một lát sau quản gia vội vã chạy vào, cung kính nói: “Chủ nhân, lão nô có chuyện muốn bẩm báo với ngài..”

Phàn Viễn thờ ơ nghịch mô hình người máy trong tay, không ngẩng đầu lên mà nói: “Nói đi.”

Quản gia ấp úng: “Thực ra, sáng nay phu nhân đã ra ngoài từ sớm.”

Phàn Viễn ừ một tiếng, hờ hững hỏi: “Có người đi cùng không?”

Thời đại này omega rất ít, cho nên rất dễ bị để mắt tới, bởi vậy những lúc ra khỏi nhà phải có người đi cùng, đương nhiên nguyên chủ không muốn lãng phí thời gian cho một kẻ thế thân, cho nên bèn ra lệnh cho quản gia, chỉ cần Warren ra khỏi nhà, sẽ phái người đi cùng, đường đường là phu nhân của nguyên soái, lúc ra ngoài không thể chịu thấp hèn.

Quản gia bẩm báo: “Có phái người theo ạ, nhưng mà người phái đi cùng vừa báo tin về, phu nhân.. phu nhân đã tới trường quân đội, hình như là muốn báo danh kì thi tuyển lần này..”

Phàn Viễn vội ngẩng đầu lên, ném mô hình trên tay mình qua một bên, “Hồ đồ, mau đưa cậu ta về.”

“Người ở bên kia không khuyên được, phu nhân nói nguyên soái đã đồng ý, cho nên không ai dám ngăn cản cả.”

“Tôi đồng ý? Tôi đồng ý khi nào?”

Phàn Viễn đứng bật dậy khỏi sofa, ngay cả áo quần cũng không màng thay, mặc quần áo ở nhà mà vội vã đi.

Mãi tới khi đến học viện quân sự liên bang, cuối cùng Phàn Viễn cũng nhớ ra mình đã đồng ý khi nào.

Tối hôm qua anh đã nói với Warren Horwell ——

“Em cũng có thể theo đuổi giấc mơ, có một cuộc sống đặc sắc của riêng mình…. Chỉ cần em muốn làm, không có chuyện gì là không thể không làm được cả, điều kiện tiên quyết là em phải thật cố gắng.”

Thế nên là, ước mơ của cậu ta là vào trường quân đội?

Củ lạc giòn tan! Một omega vào trường quân đội, nếu tới kỳ động dục thì có đến hàng ngàn vạn alpha và beta chất lượng tốt lên cơn mà tranh nhau quyền giao phối, cảnh tượng chắc chắn sẽ rất điên rồ, tanh máu, rất rất đáng sợ! Nói là chiến trường Tu La[4] cũng chẳng ngoa!

Đến khi Phàn Viễn trông thấy “vợ” mình, thiếu niên kia đang mặc quân phục trên người, dáng người cao ráo khôi ngô, mặt không đổi sắc mà cãi cọ với quản lý trong quân đội, vừa nhìn đã thấy có vẻ rất nghiêm túc.

Nhưng cậu nhóc kia vừa thấy anh, ánh mắt lập tức thay đổi, như một chú nai con chịu nhiều uất ức mà chui vào trong lòng anh, nức nở nói: “Nguyên soái, bọn họ không chịu cho Warren nhập học.”

Khóe miệng Phàn Viễn giần giật, nói thừa à?! Cậu còn không biết xấu hổ mà ăn vạ nữa, người ta bị cậu dọa sắp khóc tới nơi rồi kia kìa!!

Ai mà chẳng biết nhà họ Horwell gặp may, lại tiến cử được một omega to xác cho nguyên soái Lawson, cậu nhóc Warren Horwell này và Tracy Russell đều giống nhau, cả thiên hà đều biết rõ, là đối tượng gato của biết bao nhiêu người.

Gato là vậy, nhưng ai thấy cũng phải cung kính cất tiếng gọi “Nguyên soái phu nhân”, ngay cả lãnh đạo của một trường quân sự cũng không nằm ngoài ngoại lệ.

Phàn Viễn kéo cậu ta ra khỏi lòng mình, lớn tiếng khiển trách: “Ai cho em tới trường quân sự làm loạn, một omega đã có chồng tới đây làm cái gì, mau quay về với tôi.”

Viền mắt Warren đỏ bừng lên, thái độ rất kiên quyết, hiếm khi nào to tiếng cãi lại: “Em không về đâu, em phải kiên trì vì lý tưởng của mình, quyết không dao động trước mọi khó khăn! Càng không thể cúi đầu trước thế lực tàn ác!”

Phàn Viễn: “………..”

#-bởi-vậy-mới-nói-không-được-đút-bừa-canh-gà-mà#

#quân-hôn-có-thể-ly-hôn-không#

#dư-này-đã-phạm-gia-pháp-chưa#[1] Pheromone: là những chất được sử dụng như những tín hiệu hóa học giữa các cá thể cùng loài.

[2] Canh gà: canh gà ở đây là chỉ canh gà tâm linh, bắt nguồn từ “Chicken Soup For the Soul”, tên một dòng sách tuyển tập những câu chuyện cảm động, làm chữa lành tổn thương của một trái tim; sống dậy một tâm hồn, nuôi dưỡng một ước mơ.

[3]Mãn Hán Toàn Tịch: hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán.

[4] Chiến trường Tu La: Trong truyền thuyết Phật giáo, A Tu La vương thường xuyên gây chiến với trời Đế Thích, bởi vì, A Tu La có mỹ nữ mà không có mỹ thực, trời Đế Thích có mỹ thực mà không có mỹ nữ, đôi bên đố kỵ nhau, tranh cướp, đánh giết nhau, thành chiến trường Tu La.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play