Trên phố Trường Thuận, hai chiếc xe hơi Nhật Bản lần lượt chạy qua, dẫn đầu là chiếc Pontiac, theo ngay phía sau là một chiếc xe tải cỡ lớn, tất cả đang nhanh chóng tiến về Vinh Vương Phủ. Trên xe tải là một đám người mặc tây trang đen, quần áo phía sau có vẻ không bằng phẳng, chắc chắn là có súng. Giữa họ là một vật được che kín bởi tấm vải đỏ, nhìn từ xa, vật kia vừa to vừa dài, lại vừa dày, chiếm hơn 1/3 buồng xe. Đây là thế lực nào mà phô trương đến như vậy ? Người dân hai bên đường hiếu kỳ nhìn theo, đoán già đoán non vật phía dưới tấm vải đỏ chắc hẳn phải đáng giá ngàn vàng.

Tạ Tương chạy xe đạp lướt qua bọn họ, nghe thấy những lời trầm trồ nà, không khỏi oán thầm, nhìn vẻ mặt của những người trên xe tải không hề giống đi mừng thọ mà giống đi chịu tang hơn. Đám người kia rẻ vào khúc quanh cuối đường rồi biến mất. Tạ Tương chạy một mạch đến trước cửa thương hội Nhật Bản, mãi cũng chẳng thấy ai bước ra. Một lát sau, người trên đường càng lúc càng đông, những người này phần lớn đều là người đi mừng thọ, những chiếc xe nhiều kiểu dáng treo đầy lụa đỏ tiến về Vinh Vương Phủ.

Tạ Tương nhìn đồng hồ, đã một tiếng trôi qua từ khi cô nhìn thấy hai chiếc xe của người Nhật tại phố Trường Thuận, mặc dù cảm thấy khá kỳ lạ vì sao bọn họ lại xuất phát sớm như vậy nhưng Tạ Tương vẫn chưa thể nghĩ nhiều, cô đem phần lớn sự chú ý đặt vào chiếc cổng của thương hội Nhật Bản, giả dạng là người bình thường sinh hoạt trong hẻm nhỏ, thỉnh thoảnh lại nhìn đồng hồ đeo tay, rốt cuộc cánh cổng ấy cũng mở ra, không phải Kim Hiển Dung, mà là Ichiro Fujiwara. Hắn nhìn xung quanh một vòng, sau đó lái xe rời đi. Ta Tương leo lên xe đạp, vội vàng đuổi theo.

Lúc này, Kim Hiển Dung không xuất hiện, chỉ có thể là hai lý do, một là cô ta đã lên xe từ nơi khác, hai là cô ta không đi, ra lệnh cho Ichiro Fujiwara thay mặt chúc thọ. Dù là lý do nào đi nữa, Tạ Tương chỉ có duy nhất một sự lựa chọn là đuổi theo Ichiro Fujiwara.

Trên phố, xe cô qua lại tâp nập. dòng người hối hả ngược xuôi, xe của Ichiro Fujiwara không thể chạy nhanh, Tạ Tương đủ khả năng bắt kịp, nhưng đến khi xe đánh ngoặt, tiến vào con đường rộng lớn chạy đến biệt thự, Tạ Tương lại lực bất tòng tâm.

Phía trước xe của Ichiro Fujiwara là một chiếc Chevrolet màu đen, Tạ Tương nhanh chóng nhìn qua đã nhận ra đó chính là xe của Thẩm Quân Sơn, Thẩm Quân Sơn chạy rất khá, dẫn trước một đoạn khá lớn, Ichiro Fujiwara luôn chạy phía sau, mặc dù cả hai bên đều không gấp gáp nhưng ý đồ thì đã quá rõ ràng.

Phía trước là một dốc đứng, Tạ Tương ra sức trèo lên xe đạp chạy đến đỉnh dốc. Ở góc độ này, cô có thể thoáng nhìn thấy hình dáng mui xe. Tiếp tục chạy về phía trước thêm một đoạn, xe của Ichiro Fujiwara dừng lại, Chavrolet dừng ngay phía trước, bị xẹp lốp, chắc là bị đâm thủng.

Thẩm Quân Sơn xuống xe, nhặt cây định trên đường cẩn thận quan sát, gương mặt lạnh lùng ánh lên một tia lo lắng lẫn tức giận, môi mỏng mím chặt nhanh chóng nhận ra điều bất thường.

Tạ Tương nhìn thấy cánh tay Ichiro Fujiwara vươn ra ngoài cửa sổ, họng súng đen ngòm hướng về phía trước. Cô kinh hoàng hét to :

"Thẩm Quân Sơn ! Cẩn thận !"

Viên đạn bắn ra, Thẩm Quân Sơn phản ứng nhanh nhẹn lăn một vòng, núp ra sau xe. Ichiro Fujiwara tức giận, bước xuống xe, nả một phát súng về phía sau, Tạ Tương không tránh kịp, từ trên xe đạp ngã xuống, mặc dù cú ngã không hề nhẹ nhưng may mắn là đã tránh được viên đạn lạnh lẽo kia.

Mục tiêu của Ichiro Fujiwara là Thẩm Quân Sơn. Không để bị Tạ Tương chi phối, hắn lên đạn, tiến thẳng về phía Thẩm Quân Sơn. Đến bên cạnh xe, bóng dáng Thẩm Quân Sơn đã biến mất. Hắn nhìn xung quanh, lúc này, Thẩm Quân Sơn đột nhiên từ gầm xe chui ra, một tay túm chặt chân Ichiro Fujiwara khiến hắn té ngã, súng trên tay rơi xuống đất. Hai người bắt đầu vật lộn. Ichiro Fujiwara đánh một đấm vào bụng Thẩm Quân Sơn. Thẩm Quân Sơn bị đau lùi về sau một bước. Nhân cơ hội này Ichiro Fujiwara nhặt súng lên, họng súng một lần nữa nhắm vào Thẩm Quân Sơn.

Tạ Tương đã chạy đến đẩy ngã Ichiro Fujiwara, súng lại văng ra xa. Mặc kệ Ichiro Fujiwara đang chạy đi nhặt súng, Tạ Tương và Thẩm Quân Sơn nhảy lên xe của hắn ta. Xe vừa khởi động, một loạt đạn từ phía sau bay tới, vài viên bắn vào cửa xe, trong kính chiếu hậu, hình ảnh Ichiro Fujiwara giơ súng đằng đằng sát khí cách họ ngày càng xa. Tạ Tương thở phào, nghiêng mặt sang nhìn Thẩm Quân Sơn, máu tươi trên cánh tay anh chảy xuống nhuộm đỏ bộ âu phục màu lá cọ. Cảm nhận được ánh mắt lo lắng, Thẩm Quân Sơn xua xua tay, nghiễm nhiên nói :

"Tôi không sao, về nhà tôi trước đã."

"Ừ"

Tạ Lương lái xe hướng về Thẩm gia. Khi đến nơi, người gác cổng chạy đi báo với Thẩm Thính Bạch, không lâu sau, Thẩm Thính Bạch dắt theo một đám người dìu Thẩm Quân Sơn lên lầu. Dù không trực tiếp chứng kiến nhưng Thẩm Thính Bạch cũng đại khái biết được chuyện gì đã xảy ra, anh ta ở lại phòng khách ôn hòa nói với Tạ Tương :

"Bạn học Tạ, hôm nay cám ơn cậu, nếu không có cậu, Quân Sơn chắc chắn lành ít dữ nhiều."

Trước mặt Thẩm Thính Bạch, Tạ Tương có chút câu nệ :

"Ông chủ Thẩm khách khí rồi, tôi và Quân Sơn là bạn học, cũng là bạn bè, cần phải giúp đỡ nhau."

Thẩm Thính Bạch cười cười :

"Cậu và Quân Sơn đều như nhau, gọi tôi là anh được rồi, có chuyện gì cứ nói, đừng ngại, tôi sẽ tận lực giúp đỡ." – Thẩm Thính Bạch vừa nói vừa rót trà cho Tạ Tương.

"Được, Thẩm, anh Thẩm." – Tạ Tương nói xong vẫn có chút ngượng ngùng khó chịu.

Thẩm Thính Bạch uống một ngụm trà, hỏi ;

"Đúng rồi, vẫn chưa hỏi cậu, sao cậu lại đến chỗ đó ?"

Tạ Tương im lặng, nói đến chân tướng của chuyện này thì phải nhắc đến Kim Ấn, nhưng Quách Thư Đình lại muốn cô giữ bí mật về chuyện này, Tạ Tương ấp úng :

"Tôi ...."

Thẩm Thính Bạch ôn nhu cười :

"Cậu đừng đa nghi, tôi không có ý nghi ngờ cậu, chì là tò mò, nếu cậu không tiện trả lời, có thể không nói."

Nhớ đến chuyện Vinh Vương Phủ, Tạ Tương bất chấp nói thẳng :

"Thật ra thì không phải gì không tiện, chỉ là tôi đang điều tra một chuyện, cho nên theo dõi bọn người Nhật Bản, không nghĩ tới bọn họ lại muốn gây bất lợi cho Quân Sơn. Tôi nghĩ .... Anh Thẩm, có thể để tôi thay Quân Sơn mang lễ vật mừng thọ đến Vinh Vương Phủ không ?"

"Vinh Vương Phủ ?"

Thẩm Thính Bạch lòng đầy nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu đồng ý, nếu như Tạ Tương đã cứu Thẩm Quân Sơn thì nhất định sẽ không hại Thẩm gia. Huống chi nếu không phải Tạ Tương đi thì lát nữa cũng sẽ phải phái người mang quà đến đó.

Thẩm Thính Bạch làm việc vô cùng chu toàn, hai phút sau, xe và lễ vật đều được chuẩn bị xong, anh ta dặn dò Tạ Tương :

"Bất kể cậu đang điều tra chuyện gì, đối phương không phải là người đơn giản, cậu phải cẩn thận một chút."

Tạ Tương gật đầu, từ biệt Thẩm Thính Bạch, lái xe rời đi. Lần này cô không đi đường nhỏ mà xuyên thẳng qua đường cái tập nập, mặc dù tốc độ không nhanh nhưng lại vô cùng an toàn. Dù bọn Nhật Bản có cần rỡ đến đâu cũng không dám công khai nổ súng trên phố . Ta Tương liếc nhìn đồng hồ trên tay, chắc là vẫn kịp. Vinh Vương Phủ khách khứa đông đúc, chỉ mỗi nghi lễ chúc thọ thôi cũng mất ít nhất cả canh giờ. Lúc này, chắc hẳn vẫn chưa bắt đầu.

Xe dừng lại trước cổng Vinh Vương Phủ, một cậu bé nhanh chóng chạy đến giúp đỡ đỗ xe, Tạ Tương đem thiệp mời và lễ vật giao cho người gác cổng, lẳng lặng hòa mình vào đám tân khách. Những con người mặt trưng trên mặt những nụ cười trống rỗng, ai mà đoán được, đằng sau đó có bao nhiều phần là thật lòng, bấy nhiêu phần là giả dối ?

Cửa lớn đột nhiên vang lên tiếng pháo nổ, tiếp theo đó, pháo hoa bay ngập trời, xem ra buổi lễ chính thức bắt đầu rồi. Tạ Tương nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng Kim Hiển Dung, nhất thời có chút do dự, hoài nghi về phán đoán của bản thân.

Tiếng bước chân hỗn độn vang lên. Một đám người mặc tây trang đen tràn vào đình viện, giữa một sắc đen u ám cơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng màu trắng ở giữa. đình viện rộng lớn tức khắc trở nên chật chội. Tám người khiêng một vật khổng lồ được bao phủ bởi một tấm vải đỏ bước vào cửa, đặt xuống giữa đình viện tạo nên tiếng vang đinh tai nhức óc. Tân khách ai nấy đều giật mình. Người đang ngồi thì ngã ra sau ghế, người đang đứng thì rối rít lùi về phía sau.

Tạ Tương híp mắt, đây chính là bọn người Nhật Bản cô nhìn thấy trên phố Trường Thuận, bộ dạng này, chắc hẳn là không tốt lành gì.

Người mang lễ vật lui xuống, một bóng dáng yểu điệu xuất hiện :

"Đại Phúc Tấn, tôi mang lễ vật đến chúc thọ bà."

Mái tóc xoăn được Kim Hiển Dung búi lên gọn gàng sau ót, tóc mai cài một đóa hoa lụa màu trắng., trên người là tang phục trắng bằng vải thô, trên chân cũng là một đôi giày thêu trắng. Từ đầu đến chân, không có điểm nào là giống đi chúc thọ, rõ ràng là đến chịu tang !

"Nha đầu này ở đâu ra, dám chạy đến đây giương oai !"

Người đàn ông bên cạnh Vinh Vương Gia đứng dậy, người này da ngăm đen, mặt hơi ửng đỏ, chỉ có những cơn gió Tây Bắc khắc nghiệt mới khiến da mặt con người biến thành màu sắc này. Ông ta vóc người khôi ngô, khuôn mặt dữ tợn, khi đứng yên đoán chừng có thể dọa đám trẻ bật khóc. Người này vượt ngàn dặm xa xôi từ Tây Bắc đến đây, có vẻ rất được Vinh Vương Gia sủng ái, trừ Bùi Thuận tiếng tăm lừng lẫy ra thì còn có thể là ai khác. Ông ta vốn là nô tài của Vinh Vương Phủ, bởi vì lòng can đảm và sự hiểu biết nên được Vương Gia trọng dụng đưa vào quân, một mực nâng đỡ, hiện tại đã là Thống soái, Bùi Thuận ghi ơn, không quên chủ cũ, một lòng một dạ sắt son đối với Vinh Vương, những người quen biết Vinh Vương đều biết đến nhân vật này.

Bùi Thuận đặt tay lên vai Kim Hiển Dung, người này chẳng bao giờ quan tâm thế nào là một quân tử, ông ta chẳng những có thể đánh phụ nữ mà còn có thể giết phụ nữ. Kim Hiển Dung móc súng ra, một viên đạn bắn thẳng vào mặt đất dưới chân Bùi Thuận. Tiếng súng kinh động đến hộ vệ Vương Phủ, hộ vệ dàn thành một vòng, bao vây Kim Hiển Dung và thủ hạ. Đối mặt với trận chiến này, Kim Hiển Dung chẳng có một phần sợ hãi, cô ta lạnh lùng, giọng điệu kiêu căng, đưa tay đặt lên tấm vải đỏ :

"Đã nói rồi, tôi đến chúc thọ, nhìn xem, lễ vật cũng mang đến rồi."

Tấm vải được cô ta vén lên, một quan tài khổng lồ xuất hiện, cả sảnh đường kinh hô. Kim Hiển Dung quét mắt nhìn xung quanh, phản ứng của đám đông khiến cô ta vô cùng hài lòng, rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười đầu tiên, đôi tay tinh xảo khẽ vuốt lên thân quan tài, ngân nga nói :

"Đây là ta có lòng mua quan tài phúc tho Lưu Vân từ Liễu Châu mang về đây, làm bằng gỗ lim thượng hạng, phủ ba mươi lăm nước sơn, do Đại Lạt Ma của Thiên Long Tự chính tay khắc kinh văn pháp chú lên bốn mặt, lót chín lớp, có thể so với tử cung của hoàng hậu, cái này coi như cũng xứng đáng với thân phận công chúa tiền triều của Đại Phúc Tấn"

"Câm mồm!"

Thừa Thụy Bối Lặc không nhịn được, bước ra ngoài, kê súng vào trán Kim Hiển Dung, đôi mắt đen trắng rõ ràng trở nên đáng sợ kinh người. Chỉ trong chốc lát, bọn người áo đen Kim Hiển Dung mang đến lập tức móc súng hướng về Thừa Thụy Bối Lặc, hộ vệ Vương Phủ cũng nhanh chóng hướng súng về phía Kim Hiển Dung, hai bên giằng co, thế cục vô cùng căng thẳng.

Kim Hiển Dung vẫn mỉm cười, dường như cô ta đoán chắc Thừa Thụy Bối Lặc sẽ không động thủ :

" Tôi có lòng đến chúc thọ, cần gì phải giương cung bạc kiếm như vậy, nếu thật sự có ai bị thương, máu tươi đổ xuống, chẳng phải xui xẻo lắm sao, Người nói thử xem có đúng không ? Ca Ca."

Nghe vậy, tân khách xôn xao cả lên, Tạ Tương đứng trong đám người, vô cùng kinh ngạc, cô ta gọi Thừa Thụy Bối Lặc là ca ca, nghĩa là cô ta không đơn thuần là khách của Vương Phủ ? Tạ Tương quay đầu nhìn Vinh Vương Gia, hôm nay ông ta toàn thân lộng lẫy, áo choàng ngắn bằng gấm, chữ Phúc trên áo được phủ đầy kim tuyến, ông ta cúi đầu, tay nắm thành đấm, nhìn không ra thần sắc trên mặt, nhưng ông ta không hề phản bác, xem ra, chuyện này là sự thật.

Đại Phúc Tấn thân mặc hồng y, khuôn mặt vốn đang vui mừng tươi cười, giờ phút này biến thành một mảnh xanh mét, đôi môi khẽ động, cuối cùng hét lên :

"Thụy nhi, đuổi cô ta ra ngoài cho ta !"

Kim Hiển Dung cười lạnh, giọng nói dịu dàng đã biến mất :

"Đại Phúc Tấn quả thật tuyệt tình, tốt xấu gì tôi cũng gọi người một tiếng ngạch nương, năm đó người đem tôi trục xuất khỏi gia môn, hôm nay tôi không trách chuyện xưa, mà người đến một ngụm trà cũng không cho tôi uống, ngược lại còn kêu đánh kêu giết, đón khách kiểu này, đúng là độc nhất vô nhị."

Kim Hiển Dung hít một hơi, ánh mắt tiếp tục quét qua những người trong viện, cuối cùng dừng lại trên người Đại Phúc Tấn, âm thanh lạnh lùng :

"Tôi vốn tưởng rằng khi người lớn tuổi một chút, sẽ có chút tiến bộ, không ngờ những năm ăn chay niệm Phật của người đều như chạy vào bụng chó, xem ra dù có là quan tài Phúc Thọ, cao tăng hộ pháp, cũng khó có thể giúp người sau khi chết có thể siêu thoát khỏi địa ngục, tránh khỏi nghiệp hỏa thiêu thân."

Câu câu tàn nhẫn, chữ chữ khoét tâm, Đại Phúc Tấn lảo đảo muốn ngã, nhanh chóng có người đỡ lấy :

"Dung nhi"

Vinh Vương Gia rốt cuộc cũng chịu lên tiếng, ông ta đi về phía Kim Hiển Dung, ánh mắt vô cùng dịu dàng yêu thương, bàn tay khẽ xoa mặt cô ta, Kim Hiển Dung hất tay, nhìn chằm chằm ông ta, trong mắt là cảm xúc ... vô cùng đau đớn, vô cùng thù hận không thể nào che giấu, cô ta mỉm cười :

"Người là ai ?"

Vinh Vương Gia nói :

"Chẳng lẽ con không nhận ra ta ?"

"Người không nhận tôi, vì sao tôi phải biết người ?"

Vinh Vương Gia sững người, vẻ mặt bi thương, dường như đang nhớ lại chuyện cũ, một câu cũng không thể nói tiếp, sửng sờ đứng ngây ngốc.

Quan hệ với loại phụ nữ này, đã đủ khiến mọi người nghi ky. Rốt cuộc Vinh Vương Phủ đã làm gì vị khách này mới khiến cho cô ta hành động điên cuồng như vậy ?

Kim Hiển Dung không quan tâm đến Vinh Vương Gia, đi về phía Tạ Tương, Tạ Tương cho rằng bản thân đã bị phát hiện, vội vàng lui về sau đám đông. Nào ngờ, Kim Hiển Dung chỉ đi đến bên cạnh bàn rượu rồi dừng lại, cô ta cầm ly rượu trên bàn, hướng về phía Đại Phúc Tấn :

"Đại Phúc Tấn, mặc dù người làm nhiều việc ác, âm hiểm vô sỉ, nhưng hôm nay là sinh nhật của người, tôi làm vãn bối, muốn chúc người sinh nhật vui vẻ, tiện thể khuyên người một câu, tốt nhất là nên quý trọng ngày hôm nay, sau này muốn có được sinh nhật như vậy, sợ là không thể rồi."

Kim Hiển Dung ngẩng cao chiếc cổ trắng ngần, một hơi uống cạn ly rượu rồi quay người rời đi. Đám người áo đen cũng nhanh chóng đi theo, trong viện chỉ còn lại cỗ quan tài cùng một bầu không khí tĩnh mịch.

Sợ bị liên lụy, tân khách rối rít cáo từ, Tạ Tương cũng theo đám người ra người. Vinh Vương Phủ là nơi ngự tứ, vô cũng rộng lớn, lúc đó, Đại Phúc Tấn đang được triều đình sủng ái, vì vậy Vinh Vương Phủ được xây dựng rất xa hoa, kiến trúc đều là phong cách Trung Hoa cổ điển, cứ vài năm lại tu sửa một lần, thật ra cũng chỉ là thêu hoa trên gấm.

Không có đứa trẻ giữ cửa dẫn đường, Tạ Tương mang một bầu tâm sự, đi tới đi lui, cuối cùng lạc đường trong phủ đệ, vòng qua vòng lại đều không tìm được lối ra, dứt khoát ngồi nghỉ ngơi gần bụi cỏ, còn chưa thở được hai hơi đã nghe thấy tiếng bước chân, cô vội vàng núp vào vị trí kín đáo.

Bóng người phía trước bụi cỏ vội vã đi tới, dường như gặp được đồng bọn của mình, hai người nói với nhau một câu, là tiếng Nhật. Người Nhật Bản ? người của Kim Hiển Dung ? Điệu hổ ly sơn ! Quả nhiên cô ta chịu mất người sức lực lại công khai tuyên chiến với Vinh Vương Phủ không phải đơn giản là vì muốn chọc tức Đại Phúc Tấn. Tạ Tương che miệng, im lặng nghe bọn họ nói chuyện. Hai người kia chỉ nói hai câu, Tạ Tương không hiểu tiếng Nhật, vì vậy không hiểu hai người Nhật Bản đang nói gì, chỉ có thể học thuộc lòng hai câu này. Sau khi hai tên Nhật Bản rời đi, Tạ Tương ghé mắt nhìn, lại thấy Khúc Mạn Đình cùng một cô gái lạ vội vội vàng vàng từ khúc quanh đi ra ngoài, lòng cô khẽ động, nhanh chân chạy ra tiểu viện, tùy tiện hỏi đường một người, nhanh nhất có thể rời khỏi nơi thị phi này. Quay đầu lại nhìn dãy ruy băng đỏ treo trước cổng Vinh Vương Phủ, Tạ Tương thở dài, nhớ tới lời dặn dò của Thẩm Thính Bạch, những người này, quả nhiên không hề đơn giản.

Thương tích của Thẩm Quân Sơn có vẻ nhẹ hơn so với Tạ Tương nghĩ, sáng ngày thứ hai cô đã nhìn thấy anh ở phòng ăn. Tạ Tương bưng khay cơm ngồi đối diện Thẩm Quân Sơn, nhìn cánh tay anh, ân cần hỏi :

"Thương thế của cậu sao rồi ?"

"Không việc gì, chỉ rách chút da thôi."

Thẩm Quân Sơn ngẩng đầu cười nhìn cô:

"Đúng rồi, còn phải cám ơn cậu đã cứu tôi."

"Không có gì, cậu đã cứu tôi nhiều lần rồi."

Tạ Tương cân nhắc, cả lớp học, chỉ có mỗi Thẩm Quân Sơn thông thạo tiếng Nhật.

"Cái kia ... tôi có chuyện muốn thỉnh giáo cậu."

Thẩm Quân Sơn nghe vậy, buông đũa xuống, nghiêm chỉnh nhìn cô :

"Khó có được cơ hội cậu xin thỉnh giáo tôi, chuyện gì, nói đi."

Tạ Tương nhỏ giọng đem hai câu tiếng Nhật hôm đó nghe được ở Vương Phủ nói với Thẩm Quân Sơn, sắc mặt Thẩm Quân Sơn khẽ biến. Tạ Tương không rõ nguyên do :

"Sao vậy ? khó lắm sao ?"

"Không phải"

Thẩm Quân Sơn lắc đầu, miễn cưỡng nói :

"Ý của những câu này là, đồ Kim Hiển Dung tiểu thư muốn đã tìm được rồi, chúng ta rút lui."

Tạ Tương cả kinh, hai người bắt đầu trầm mặc, một lúc sau, Tạ Tương giương mắt lặng lẽ nhìn Thẩm Quân Sơn, kiên trì nói :

"Quân Sơn, những lời này là tôi nghe được từ một sát thủ trong Vinh Vương Phủ, tôi nghi ngờ, hắn là thủ hạ của Kim Hiển Dung, hôm đó, cô ta mang theo một đoàn người Nhật Bản tặng cổ quan tài cho Vương phủ , nhưng đây là kế sách điệu hổ ly sơn, tôi nghi ngờ cô ta có mưu đồ đối với Vinh Vương Phủ."

Thẩm Quân Sơn thản nhiên nói :

"Cho dù cô ấy đưa quan tài đến cũng chỉ có thể chứng minh cô ấy có ân oán với Vinh Vương Phủ, làm sao cậu có thể xác định được người Nhật Bản kia là thủ hạ của cô ấy, có khi do cậu nghe lầm, hoặc do tên của họ giống nhau."

Tạ Tương biết tình cảm giữa Thẩm Quân Sơn và Kim Hiển Dung không thể một lời nói rõ. Nếu như có thể, cô cũng chẳng muốn phá hoại quan hệ của họ, nhưng Kim Hiển Dung quá nguy hiểm, cô không thể không nói tiếp:

"Thật ra, kim ấn mà chúng ta mang về bị đánh cắp ở bệnh viện, tôi nghi ngờ là do Kim Hiển Dung lấy. Sau đó, tôi theo dõi cô ta, nhìn thấy cô ta bước vào thương hội Nhật Bản, làm sao có thể trùng hợp như vậy được, tất cả mọi chuyện của người Nhật Bản đều liên quan đến cô ta."

Thẩm Quân Sơn ngả người tựa lưng vào ghế, âm thanh vẫn vững vàng :

"Cho dù suy đoán của cậu được thành lập, Hiển Dung thật sự là người trộm kim ấn, thật sự cùng người Nhật Bản vào Vinh Vương Phủ chúc thọ, như vậy, cậu nghĩ với quan hệ của tôi và cô ấy, cô ấy sẽ cho người đến ám sát tôi sao ?"

"Chuyện này quả thật có chút bất hợp lý."

Thẩm Quân Sơn gật đầu:

"Không phải có chút bất hợp lý mà là bất hợp lý, mặc dù tôi không dám nói rằng bản thân nhìn rõ lòng người nhưng tối thiểu tôi có thể phân biệt được thái độ của người khác đối với mình, Hiển Dung sẽ không gây bất lợi cho tôi, cô ấy sẽ không hại tôi."

Tạ Tương cúi đầu không nói thêm gì nữa, cô đã đánh giá quá thấp độ tín nhiệm của Thẩm Quân Sơn đối với Kim Hiển Dung, hiện tại không có chứng cứ xác thực, cô không thể nói cho anh biết chân tướng.

Thẩm Quân Sơn nhìn bộ dạng Tạ Tương như vậy, cố ý nói :

"Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, mất thì cũng đã mất rồi, à, chuyện này thầy Quách biết không ?"

Tạ Tương rầu rĩ:

"Biết, vừa mới bắt tôi viết báo cáo, tôi cũng đã kể rõ tình huống xảy ra nhưng vẫn bị gạt qua một bên."

Hai người một lần nữa rơi vào trầm mặc, vì sao Quách Thư Đình không đi điều tra, người bên cạnh cô đều có bí mật khiến cho Tạ Tương cảm thấy cô đang phải đoán chân tướng sau một lớp thủy tinh mờ đục, chuyện gì cũng không rõ, chuyện gì cũng không đoán ra.

"Tạ Lương Thần ! chủ nhiệm Quách gọi cậu vào phòng ông ấy."

Người đưa tin chạy tới, dường như là rất gấp gáp. Tạ Tương nhíu mày, vừa nhắc Tào Tháo là Tfo Tháo đến, cô tạm biệt Thẩm Quân Sơn, đi theo binh lính vào phòng làm việc. Vừa đến cửa đã nghe tiếng nói tiếng cười rộn rã. Ngoài tiếng cười thô cát của Quách Thư Đình còn có tiếng cười lanh lảnh của một cô gái. Con gái ? giọng này nghe rất quen tai, Hoắc Tiểu Ngọc ?

"Báo cáo!"

"Vào đi"

Tạ Tương đẩy cửa bước vào. Người trong phòng không phải Hoắc Tiểu Ngọc mà là Khúc Mạn Đình, gương mặt Tạ Tương bất giác xụ xuống. Quách Thư Đình nhìn thấy cô, nhanh chóng thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói :

"Tạ Lương Thần, hiện tại có một nhiệm vụ gian khổ muốn giao cho cậu, cậu nhất định phải lên tinh thần

một trăm ngàn lần, không thể có chút sai lầm nào."

Tạ Tương hiếm khi thấy Quách Thư Đình nghiêm túc như vậy, gót giày khẽ sát lại, kính chào theo tiêu chuẩn quân đội :

"Rõ ! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ"

Quách Thư Đình thỏa mãn gật đầu, cầm mảnh giấy trên bàn giao cho Tạ Tương, đây cũng là lần đầu tiên cô nhận được nhiệm vụ cơ mật. lòng Tạ Tương vô cùng kích động, nhưng khoảnh khắc đọc được mấy chữ trong mảnh giấy kia, tất cả hoàn toàn vỡ vụn

"Bảo vệ .... Cô ấy ?"

Ngón tay Tạ Tương run rẩy chỉ về phía Khúc Mạn Đình, phải biết rằng, Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, ngoại trừ chính khách yêu nước, ngay cả phú thương cũng không có cửa tìm bọn họ bảo vệ, nói chi đến một ca sĩ.

"Đúng!"

Quách Thư Đình khí thế hào hùng :

"Khúc Mạn Đình tiểu thư vì tôn nghiêm của quốc gia và lợi ích của dân tộc, mấy lần trước mặt mọi người đắc tội với người Nhật Bản, hiện tại cô ấy bị theo dõi, uy hiếp đến an toàn tánh mạng, cho nên trường học quyết định phái cậu đi bảo vệ cô ấy."

"Chuyện này không được đâu, còn kỳ thi sắp tới nữa."

Tạ Tương vắt hết óc để tìm một cái cớ khước từ, nhưng không ngờ lại bị Quách Thư Đình bác bỏ :

"Nếu cậu hoàn thành tốt nhiệm vụ, không cần thi thử nữ, coi như đạt tiêu chuẩn."

"Như vậy cũng được sao ?"

Tạ Tương kinh hô, vội vàng suy nghĩ đối sách, nhưng lúc này hành lang truyền đến tiếng bước chân và âm thanh đầy tức giận của Lữ Trung Hân :

"Xem Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa là nơi nào, tiêu cục ? có thể tùy tiện đến đây bắt học viên của tôi làm vệ sĩ, Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa còn mở cửa làm gì nữa."

Đúng đúng đúng ! lòng Tạ Tương gào thét, chính là khí thế này, chính là thái độ này, hình tượng Lữ Trung Hân trong lòng cô chưa bao giờ cao cao tại thượng như thế, giọng nói cũng chưa bao giờ rung động lòng người như lúc này. Gương mặt Lữ Trung Hân bình tĩnh, ngay cả cửa cũng không thèm gõ, trực tiếp đi vào. Tạ Tương vui mừng vội vàng chạy ra phía sau ông :

"Thầy Lữ, thầy nói rất đúng, em là học viên của Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, cái em học là bảo vệ quốc gia, bảo vệ lãnh thổ cho nhân dân, sao có thể đi làm vệ sĩ được, như vậy chẳng khác gì ..."

"Cậu im miệng"

Lữ Trung Hân đẩy mạnh Tạ Tương, đi tới trước mặt Khúc Mạn Đình nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt bối rối :

"Cô là ..."

Quách Thư Đình trả lời thay :

"Con gái Khúc Hoành Xương, Khúc Mạn Đình."

"Bao nhiêu tuổi ?"

" Hai mươi mốt"

"21, 22 đúng đúng, cũng phải chừng này rồi."

Chuyện gì đây ? Tạ Tương nhìn thấy ánh nước trong mắt Lữ Trung Hân, chẳng phải gặp quỷ rồi chứ ?

Lữ Trung Hân dùng giọng nói không thể ôn hòa hơn hỏi Khúc Mạn Đình :

"Cô.. tới đây có chuyện gì ?"

Khúc Mạn Đình không hiểu rõ Lữ Trung Hân, nhưng thái độ của người này trước sau đối lập khiến cô không khỏi nghi ngờ, cô chớp chớp mắt nói :

"Gần đây tôi nghi ngờ có người theo dõi tôi. Tôi muốn tìm vệ sĩ."

Nghi ngờ ? Tạ Tương thầm nghĩ, chỉ mới nghi ngờ thôi mà dám đến tìm vệ sĩ, để xem Lữ Trung Hân sẽ mắng cô ra hình dạng gì. Chẳng ngờ Lữ Trung Hân lại hắng giọng một cái rồi lại ôn hòa hỏi :

"Một người đủ không ? Học viên của tôi rất nhiều, tôi cho cô chọn lựa vài người, ngày đêm thay phiên bảo vệ cô, cam đoan sẽ an toàn."

Tạ Tương cảm thấy cô đã không thể dùng từ kinh ngạc để hình dung tâm trạng hiện tại của bản thân, chắc là hoảng sợ !

Khúc Mạn Đình vội vàng lắc đầu, Tạ Tương cũng lắc đầu cùng một lúc, Lữ Trung Hân hoàn toàn không hỏi ý kiến hai người họ, trực tiếp đứng lên thảo luận cùng Quách Thư Đình :

"Chuyện này cũng nên nói với cục cảnh sát."

Quách Thư Đình phối hợp :

"Cũng nên nói một tiếng"

Lữ Trung Hân lại nói :

"Nên nói với Lão Vương, bảo ông ta phái người xuống điều tra, không tra rõ ngọn nguồn, chỉ biết phòng ngự, không phải là kế sách tốt."

Quách Thư Đình nheo mắt cười :

"Đúng, chúng ta có thể nhân việc này triển khai hành động , coi như là trải luyện."

Hai người này, chắc là bị Khúc Mạn Đình cho uống thuốc mê rồi ! Khúc Mạn Đình vô cùng đắc ý, còn Tạ Tương chỉ có thể nhíu mày.

Được Quách Thư Đình và Lữ Trung Hân bảo đảm, Khúc Mạn Đình lôi Tạ Tương ra ngoài, ra tới cửa còn quay đầu lại nhìn hai người đang thảo luận bên trong :

"Cám ơn chủ nhiệm Quách, chủ nhiệm Lữ, chúng tôi đi trước đây."

Tạ Tương ôm chặt khung cửa không buông tay, gương mặt tan thương :

"Thầy ơi ! Khi nào em mới được quay về ?"

Lữu Trung Hân lời nói thấm thía :

"Khi nào Khúc tiểu thư cảm thấy cậu có thể quay về thì cậu quay về."

Tạ Tương khóc không ra nước mắt, Quách Thư Đình và Lữ Trung Hân thế mà lại nở nụ cười yêu thương nhìn cô và Khúc Mạn Đình, cho đến khi rời khỏi phòng làm việc, hai người vẫn đứng ở cửa sổ nhìn xuống cứ như hai vị cha già chia tay con gái rượu. Tạ Tương nghiêm trọng hoài nghi hai người này đã nhận hối lộ của Khúc Mạn Đình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play