Mười mấy gã đàn ông cao to vạm vỡ đứng dàn hàng ngang trước cửa, chặn đường thoát của hai người bọn họ, Cố Yến Tranh chẳng thèm để tâm: "Làm
sao? Định làm anh hùng cứu mỹ nhân à?" Vừa dứt lời, đột nhiên anh nhặt
một chiếc ba lô ở gần đó lên rồi vung mạnh về phía trước, đám bảo kê trở tay không kịp, liên tục lùi về phía sau, có người lấy tay che mặt, có
người thì vươn tay định túm lấy cái ba lô đang quơ quạng trên không
trung.
Không ngờ, tới Parimo mà vẫn có thể xem một màn kịch hay nhường này, Tạ
Tương thích thú vô cùng, chỉ thiếu nước ngồi xuống cắn hạt dưa gào thét
khen hay.
Không đúng! Nụ cười trên mặt cô bỗng dưng cứng đờ, sao cái ba lô kia nhìn quen thế nhỉ?
"Quay lại mau! Túi của tôi!"
Nhìn thấy Cố Yến Tranh đỡ Khúc Mạn Đình xông ra khỏi vũ trường, Tạ Tương vội vàng đuổi theo, để lại Đàm Tiểu Quân ở đó với vẻ mặt ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Bóng đen biến mất không tăm hơi ở ngã rẽ trên đường lớn, ngọn đèn bên
đường do nhiều năm không được sửa chữa nên đã hỏng rồi, cô chỉ có thể
nương theo ánh trăng tờ mờ để nhìn rõ đường đi.
Phía trước vang lên giọng nói bất mãn của Cố Yến Tranh: "Cô vừa lắm lời, hát thì khó nghe lại còn béo như thế này, rốt cục tại sao cô lại trở
thành minh tinh được nhỉ?" Sau đó liền nghe thấy một tiếng "hự" đau đớn, giống như vừa bị Khúc Mạn Đình đánh rất đau.
Tạ Tương chạy vội qua phía đó, thở phì phò:
"Đứng lại! Thả người ra, trả ba lô lại cho tôi!"
"Nhóc lưu manh?"
Dưới ánh đèn đường, vào thời khắc ánh mắt Tạ Tương chạm phải ánh mắt của Khúc Mạn Đình, sự căm hận và bực bội của cô ấy đều dời cả lên người cô.
"Các người, các người là đồng bọn!"
Sao trí tưởng tưởng của cô ấy phong phú thế nhỉ, Tạ Tương sững người, sau đó cau mày nói: "Thật sự không phải mà!"
Khúc Mạn Đình vẫn đứng im không cử động: "Ồ, ban đầu là cậu theo
dõi tôi, sau đó đến lượt hắn ta lôi tôi đi, các người đã bày mưu sẵn
rồi, các người định làm gì hả? Các người là ăn cướp, các người muốn bắt
cóc tôi!"
"Đã bảo với cô là không phải rồi mà! Không phải! Cô nghe không hiểu tiếng người à?"
Tình hình lộn xộn đến mức này nhưng Cố Yến Tranh vẫn đứng bên cạnh hóng chuyện vui: "He he he, người tốt không dễ làm đâu."
Hai người cãi nhau quyết liệt, đúng lúc đó thì nghe thấy tiếng còi xe
cảnh sát sắc bén vang lên giữa màn đêm vô tận, tiếp đó, hàng chục chiếc
xe cảnh sát lao ra từ đầu đường và cuối hẻm.
Cửa xe mở ra, từng cảnh vệ mặc quân phục xông ra ngoài, cầm súng bao vây ba người bọn họ.
Chiếc Chevrolet màu đen đỗ lại bên cạnh đám người, tài xế bước xuống xe, cung kính mở cửa, đập vào mắt mọi người là một đôi giày da tối màu,
chiếc quần âu chỉnh tề, áo sơ mi màu xám được ủi phẳng phiu, bên ngoài
khoác một chiếc áo gió màu xám đậm. Mỗi một cử động của người đó đều
mang phong thái trầm ổn, khí thế và phong độ nhường này, ở thành Thuận
Viễn, ngoại trừ Thẩm Thính Bạch ra thì không thể tìm được người thứ hai.
"Ê, các người làm vậy thật chẳng hay ho gì cả, mọi người đều là người có văn hóa, vui đùa một chút thì cần gì phải kinh động đến cảnh sát chứ."
Cố Yến Tranh nhướng mày, buông Khúc Mạn Đình ra.
Ánh mắt của Thẩm Thính Bạch lạnh lùng như thể sắp có mưa gió ập tới. Anh ta quan sát Cố Yến Tranh từ đầu đến chân, rồi dời tầm mắt lên người
Khúc Mạn Đình: "Không sao chứ?"
Khúc Mạn Đình quay đầu, bực bội dẫm mạnh lên chân Cố Yến Tranh một phát, cũng chẳng thèm quan tâm Cố Yến Tranh đứng sau lưng mình đau đớn đến
mức nào, cô chạy đến bên Thẩm Thính Bạch như thể vừa tìm được phao cứu
sinh, mếu máo nói: "Em không sao, Thính Bạch, anh nhất định phải giúp em trừng trị bọn chúng thật nặng!"
Làm sao Thẩm Thính Bạch có thể từ chối cô, anh ta ôm lây vai cô, vừa bước ra xe, vừa dịu dàng an ủi cô.
Đi đến trước cửa xe, anh ta quay đầu nhìn Cố Yến Tranh, rồi lại nhìn Tạ
Tương, cuối cùng là nhìn về phía đội trưởng Hà bằng ánh mắt thâm sâu,
rồi lên tiếng: "Đội trưởng Hà, làm phiền anh rồi."
Thẩm Thính Bạch làm việc rất dứt khoát, anh ta đã hạ mình tới đây một
chuyến, cứu người rồi rời đi luôn, để lại đội trưởng Hà ở đó với sắc mặt khó coi, và cả đám cảnh sát đang cầm dùi cui trong tay cười lạnh nhạt.
Tạ Tương nhìn chiếc xe màu đen đi xa dần, hòa vào màn đêm mờ mịt, rồi
lại nhìn đám cảnh sát đang từng bước tiến lại gần mình, cô chợt cảm thấy hoảng loạn, nhỏ giọng thầm thì với Cố Yến Tranh- người nãy giờ mang vẻ
mặt không chút biểu cảm: "Anh có người chống lưng đúng không, mau nói ra để hù bọn họ đi."
Cố Yến Tranh nghiêm túc nói: "Bản thiếu gia hành tẩu giang hồ, trước giờ đều dựa vào bản thân, không dựa được vào bản thân thì mới tìm người
chống lưng, hơn nữa, với một cao thủ như tôi, một chọi mười cũng chẳng
thành vấn đề."
Tạ Tương thấy anh nói hùng hổ như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy yên tâm hẳn.
"Nhưng mà", Cố Yến Tranh đổi giọng: "Hình như bọn họ không chỉ có mười người."
"Thế nên?" Tạ Tương có một dự cảm không lành, thấy đám cảnh sát đã xắn
tay áo xông lên, Cố Yến Tranh vội vàng giơ hay tay ôm đầu, hét lớn:
"Đừng đánh vào mặt!"
Tạ Tương mắt tròn mắt dẹt nhìn Cố Yến Tranh, không nhịn được mà mắng: "Anh là đồ ngu!"
Tình thế đến bước này, không thể trông chờ gì vào Cố Yến Tranh nữa, chỉ có
thể dựa vào bản thân thôi. Tạ Tương bắt lấy cổ tay của một cảnh sát đang tiến về phía mình, cánh tay phải vung ra, mượn lực nghiêng hông kéo
thẳng về phía trước, lôi người đó ngã xuống đất. Thấy đám cảnh sát đều
ngừng chân, nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc, Tạ Tương bèn thu thế, cười
đắc ý. Chiêu "Bạch Hạc tung cánh" này, chính là tuyệt kỹ độc môn của lão sư phụ đã dạy cô Quốc thuật hồi trước, cũng là chiêu mà cô học giỏi
nhất.
"Được lắm!" Đội trưởng Hà quan sát Tạ Tương từ đầu đến chân, sau đó cười lạnh, phất tay: "Các huynh đệ, cùng xông lên!"
Hai tay khó mà địch lại bốn tay, cho dù Tạ Tương thành thạo Quốc thuật
cũng bất lực bó tay, rốt cuộc cô và Cố Yên Tranh đều bị bắt lên xe cảnh
sát với khuôn mặt bầm tím. Khi đến đồn cảnh sát đã là nửa đêm rồi, ánh
trăng tròn vằng vặc trên cao, cả Thuận Viễn đều chìm trong tĩnh lặng,
ngay cả tiếng chó sủa cũng không nghe thấy.
Sau khi mọi chuyện đã rồi, khá lâu sau đó cảnh sát mới phát hiện chính
tay bọn họ đã tống con trai duy nhất của Cố Tông Đường vào tù. Hôm nay,
Cố thứ trưởng đã có lời nhắn nhủ đội trưởng Hà hãy chăm sóc "cẩn thận".
Cả đồn cảnh sát từ trên xuống dưới đều ớn lạnh, chỉ sợ chọc ông trời con này không vui thì tai họa sẽ ập xuống đầu. Còn kẻ đầu sỏ gây ra tội
lỗi, lúc này đang ngồi đánh bài nhàn nhã với mấy tay cảnh sát.
"Nhị điều!" Cố Yến Tranh đánh ra một lá : "Anh xem, vốn dĩ chuyện chẳng
có gì, thế mà lại cứ làm ầm ĩ lên. Bây giờ thì hay rồi, những người tai
to mặt lớn ở Thuận Viễn này đều biết cả rồi, biết con trai của Thanh tra tỉnh Phụng An Cố Tông Đường là kẻ không có tiền đồ, vừa đến Thuận Viễn
đã bị tống vào đồn. Khi trời sáng là lúc Cố gia chúng tôi trở thành trò
cười ở Thuận Viễn. Đội trưởng Hà, anh quyền uy quá!"
Ba tay cảnh sát ngồi đánh bài cũng đưa mắt nhìn nhau, bài có thể ăn mà
không dám ăn, chỉ có thể cúi gằm mặt rút bài. Đội trưởng Hà khom người
đứng cạnh Cố Yến Tranh, cười hùa theo. Lưng anh ta đã tê rần, nhưng vẫn
không dám đứng thẳng.
Tạ Tương ngồi ở một bên, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Cố Yến Tranh đang chơi
bài. Vị thiếu gia này, lúc đánh nhau thì kêu khóc rầm trời, không có lấy một chút sức mạnh nào, bây giờ vào đồn cảnh sát rồi thì lại giở thói
ngang ngược.
"Đội trưởng, người của Cố gia tới rồi." Cảnh vệ bước vào thông báo.
Cuối cùng Cố gia cũng đến đón người rồi!
Cả đồn cảnh sát đều mừng như bắt được vàng, thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc bấy giờ đội trưởng Hà mới đứng thẳng lưng, cúc cung tận tụy như tiễn Thánh lên xe.
Xe chậm rãi lăn bánh, Tạ Tương nhìn ra phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy các
cảnh vệ đứng xếp hàng ngay ngắn, mặt ai nấy đều rạng rỡ, nhìn cực kỳ hớn hở.
Xe đi được một đoạn thì Tạ Tương vội vội vàng vàng bảo tài xế dừng lại,
chiếc xe con màu đen chầm chậm đỗ lại ven đường, Tạ Tương lao vọt xuống
cửa xe, đằng sau vang lên giọng nói của Cố Yên Tranh: "Hẹn gặp lại!"
Tạ Tương không ngoảnh đầu lại, xua xua tay: "Hẹn không gặp lại!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT