Thanh âm báo cáo của lão người hầu vừa vang lên, Marilyn một thân quần áo mới xinh đẹp màu hoa hồng từ sau bụi hoa đi ra.
“A, cậu đã đến rồi…” Nhìn thấy bạn tốt, trong mắt Chris lóe ra tia vui
mừng, nhưng rất nhanh lại khôi phục bộ dáng cô đơn, ỉu xìu mà đánh vòng
quanh miệng cốc cà phê chỉ còn một nửa đã nguội lạnh từ lâu.
“Thật sự là không nhiệt tình chút nào nha. Ngày hôm qua mấy chị em tụ hội tổ
chức ai điếu Thủy Hoa tinh, quyên tiền cho người nhà của những quân nhân đã tử nạn, cậu cũng không đến, bình thường mấy chuyện này không phải
cậu luôn nhiệt tình nhất sao? Tất cả mọi người hỏi tớ rốt cuộc gần đây
cậu bị làm sao vậy. Hại tớ cũng lo lắng, đặc biệt mà chạy đến trang viên Lawson thăm cậu. Không nghĩ tới, cậu ngay cả một khuôn mặt tươi cười
hoan nghênh cũng đều không có.”, Đã quen thuộc đến mức không cần chủ nhà mời, Marilyn tùy ý ngồi ở chiếc ghế nhỏ bên người Chris, đưa tay qua
đánh giá khuôn mặt của cô bạn tốt, “Làm sao vậy? Thật sự không muốn gặp
lại tớ sao? Có phải có chuyện làm cho cậu không vui hay không, lần trước tớ đem cậu đi gặp Lăng Phu nhân…”
“Không cần nghĩ ngợi lung tung, có vấn đề gì liên quan đến cậu cả, là do gần đây tớ không thấy thoải mái.”
“Thật sự?”
“Lúc sinh bệnh trong người, cảm xúc sẽ suy sụp, đây cũng là bình thường mà.”
“Rốt cuộc là bệnh gì?”
“Cũng không có gì bệnh nặng, chỉ là suốt ngày lười biếng. Tờ cũng nghĩ có lẽ
là do thời tiết thay đổi thất thường, nhưng mà ba tớ vô duyên vô cớ mà
khẩn trương, không ngừng tiến hành các loại trị liệu cho tớ, nói bất
luận như thế nào, nhất định phải điều tra rõ ràng nguyên nhân sinh
bệnh.”
“Tướng quân Lawson khẩn trương cũng là bình thường, dù sao cũng chỉ có đứa con gái bảo bối là cậu thôi.”
“Cho nên, tớ cũng bị làm cho khẩn trương theo luôn. Tâm tình cũng thay đổi đến mức không xong.”
Lão người hầu đưa tới một ly hồng trà ấm nóng cho Marilyn.
Tháng mười một chớp mắt đã qua đi, trận tuyết đầu tiên ở Thuỷ Dương Tinh đã
đến trước, hoa mai bảy sắc ở hoa viên phía sau nhè nhẹ nở rộ trong cái
lạnh, giống cầu vồng trên bầu trời bị sao băng rơi trúng vào, màu sắc
cánh hoa thay đổi đến loá mắt, tầng tầng lớp lớp đính lên đài hoa cứng
cáp.
Trong không khí thoang thoảng mùi hương thơm ngát.
Đối mặt với cảnh đẹp như thế, thân là chủ nhân Chris lại không có tâm tình ngắm cảnh.
Cho dù bạn tốt xuất kỳ bất ý (hành động mà người ta không đề phòng = đột nhiên) mà chạy tới dò hỏi mình, cũng khó mà cố lấy sự hăng hái ngày xưa đáp lại.
Marilyn nhàm chán mà uống hồng trà ấm, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Chris.
Sinh bệnh tất nhiên sẽ khiến tâm tình của người ta không tốt, nhưng mà bỗng
nhiên từ một người hoạt bát biến thành trầm mặc như thế, hình như không
đúng lắm, Chris luôn luôn là một thiên chi kiêu nữ vô lo vô nghĩ. Bởi vì là cô gái mảnh mai như hoa, cho nên ngay cả việc muốn đeo trên lưng
trọng trách Quân gia cũng đều không có nói tới, Tướng quân Lawson coi cô là hòn ngọc quý trên tay, ngay cả một câu nói nặng cũng chưa từng nói
ra.
Có tiền, có quyền, có mỹ mạo thanh xuân tốt đẹp, được ba cưng chiều, đây là nhân sinh hoàn mỹ như thế nào, lại cũng không có điều gì khiến cho bản thân không vui.
Nhưng mà hiện tại, khuôn mặt trẻ tuổi tinh xảo vẫn xinh đẹp như cũ, mũi cũng
là đáng yêu mà rất mềm mại, nhưng trong đáy mắt che giấu vẻ lo lắng ưu
thương, bị phiền lòng vây quanh, cũng là chuyện không có cách nào che
giấu được.
“Con trai của Trung tướng Kim, có còn liên lạc không?” Marilyn ý đồ khơi mào thú vị đề tài.
“Đại khái vẫn là mỗi ngày đều tặng lễ vật đến đây.”
“Thật sự là giọng điệu vô tình mà, người ta đáng thương đối với cậu si tâm
một mảnh. Hơn nữa, Chris cậu cũng luôn luôn không thiếu người ngưỡng mộ. Xem nào, chỉ có Quan chỉ huy Lăng Vệ tài giỏi lại anh dũng tỏ tình với
cậu , mới có thể khiến cho tâm can thẳng thắn của cậu nhảy loạn đi.”
Chris bưng cái chén trên tay run lên một cái, sắc mặt lộ ra một tia tái nhợt.
Nụ cười trên mặt Marilyn dừng lại, nghi ngờ hỏi, “Không phải tớ nói trúng
tim đen rồi đấy chứ? Tớ nghĩ cậu sùng bái hắn, giống như yêu thích siêu
sao siêu cấp vậy, chẳng lẽ cậu thật sự yêu thương anh ta? Chris, tớ nói
một câu thật lòng, tuy rằng là trai tài gái sắc, nhưng là hai người các
cậu… Khả năng kết cơ hồ bằng không.”
“Giỡn cái gì vậy? Tớ dù có ấu trĩ cũng không có khả năng muốn kết hợp với
người của Lăng gia. Quan hệ của Lawson gia cùng Lăng gia, cậu cũng không phải không biết?”
Marilyn vỗ vỗ bộ ngực cao ngất, khoa trương mà phun ra một hơi, “Cậu có giác
ngộ như vậy, tớ an tâm rồi. Nếu không tớ đây sẽ tốt bụng gọi cái nhân
vật cùng với cái lý trí đã bay tít về phương trời nao kia của cậu về
đây, rất khổ tâm nha~”
Cô bốc lên một cái bánh bích quy trong cái đĩa tinh xảo trên bàn, đặt ở bên miệng dùng hàm răng tuyết trắng mà tao nhã cắn.
“Đúng rồi, nói tới Quan chỉ huy Lăng Vệ mới nhớ, anh ta thật sự là từ trong
này chạy trốn ra sao? Trên bản tin nói thời điểm anh ta trốn đi thần trí không rõ, thậm chí có khả năng là bị đặc vụ Đế Quốc phái tới bí mật bắt cóc. Không nghĩ tới anh ta bị thương nặng như vậy, đầu óc đều không
dùng được nữa? A, nhớ tới thật sự là làm người khác đau lòng, anh chàng
đẹp trai có mị lực như vậy, nếu não bộ vĩnh cửu lưu lại tổn thương vậy…”
“Cậu không thể đổi đề tài khác được sao?” Chris bỗng nhiên mở miệng.
Giọng điệu không kiên nhẫn làm Marilyn hoảng sợ, thiếu chút nữa bị chiếc bánh bích quy nhỏ thơm ngọt làm cho nghẹn.
Cô bưng hồng trà lên, ùng ục ùng ục uống hai hớp, mới đem bánh bích quy
trong cổ họng đè xuống, bất mãn lại ủy khuất mà liếc Chris một cái, “Làm gì mà hung dữ ghê vậy?”
Vốn đang muốn hỏi một chút, lần trước Chris cùng Lăng Phu nhân gặp mặt, hai người nói chuyện gì, sau khi trở về Chris lại làm cái gì.
Hiện tại Chris đang phát hỏa, cô cũng không dám lắm mồm.
Trong hậu hoa viên vang lên tiếng bước chân, ở phía đông đình xuất hiện vài
binh lính cao cao mặc quân trang đi ngang qua, đại khái là vệ đội tuần
tra, nhìn thấy hai vị tiểu thư xinh đẹp ngồi ở trong đình, bọn lính lễ
phép mà chào một cái, sau đó yên lặng đi ra.
“Anh ninh nhà cậu tăng cường ghê quá, ” Marilyn tò mò mà nói, “Lúc tớ vào
đây, có bắt gặp vài đội tuần tra, hai bên hoa viên còn có vài dụng cụ có hình thù kỳ quái, từ trước chưa thấy qua.”
“Đương nhiên. Quan chỉ huy Lăng Vệ là tại nơi này tùy tiện tán tản bộ liền mất tích thần bí, thế nào lại có thể không tăng mạnh tuần tra an ninh.”
Marilyn kỳ quái mà liếc mắt nhìn nhìn Chris một cái.
Nhưng mà chỉ là đề tài bé nhỏ không đáng kể, Chris thế nhưng dường như đầy
một bụng bực bội, mấy chữ tản bộ cùng mất tích thần bí này đó, nói ra
tràn đầy châm chọc, rốt cuộc mình đã chọc tới cô ấy chỗ nào? Có lẽ đề
tài này không liên quan, mà là cho dù nói cái gì, cô ấy đều sẽ chanh
chua đáp lại.
Còn cho là mình đến đây thăm, sẽ làm cô ấy cao hứng nữa chứ.
Quên đi, không nên so đo với người đang sinh bệnh.
Đang định cáo từ, một thân ảnh đẹp trai lỗi lạc bỗng nhiên xuất hiện trên đường nhỏ rải đá.
“A, đây không phải là Thiếu tướng Al Lawson sao?” Marilyn khoái trá mà phất tay với y.
Tính tình Chris hôm nay thật là xấu cực kỳ, nhưng mà, đi trước có thể cùng
mấy anh đẹp trai số một số hai Quân bộ tán gẫu vài câu, cũng coi như
không uổng công ngồi mấy giờ xe đến đây một chuyến.
Một khắc Chris nhìn thấy Al Lawson kia sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Nhưng Marilyn bên cạnh cô căn bản không phát hiện ra vì tầm mắt của cô vẫn đang dừng trên người vị sĩ quan đẹp trai kia.
“Tiểu thư Marilyn, tiểu thư tới thăm Chris sao? Thật không sai, lúc này cô ấy cần nhất là có người tới làm bạn.”, Nguyên bản chỉ là đi qua, nhưng khi nhìn thấy Marilyn chào hỏi, Al rất có thân sĩ phong độ mà đi tới.
“Bạn bè chính là thời điểm đối phương có yêu cầu sẽ tới đây thăm hỏi nói
chuyện mà. Thời điểm ta sinh bệnh, Chris cũng sang thăm ta. Thiếu tướng
gần đây rất bận nhỉ? Tai nạn ở Thủy Hoa tinh thật đáng sợ, người của Đế
Quốc lại hung ác như vậy.”
“Thủy Hoa tinh cùng thủ đô Đế Quốc là chuyện lớn, tuy nhiên nếu tình huống
không xong, Quân bộ cũng sẽ xử lý tốt. Bảo vệ cuộc sống của các vị tiểu
thư an toàn, thỏa mãn, là chức trách của quân nhân.”
“Chức trách quan trọng nhất của ngài, không phải là tìm Quan chỉ huy Lăng Vệ trở về sao?”
Cuộc đối thoại ấm áp dào dạt của tuấn nam mỹ nữ, bỗng nhiên cắm vào một câu
lạnh như băng này của Chris, đột ngột phá hủy không khí tốt đẹp.
Marilyn quả thực bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi) mà trừng Chris.
Cô ấy như thế nào lại không lễ phép đối với anh Al mình sùng bái như vậy?
“Đúng, tìm Lăng Vệ về cũng rất quan trọng, ta đang cố gắng.” Al không cho rằng đó là ngỗ ngược, ánh mắt nhìn Chris mang theo mỉm cười, tràn ngập cưng
chiều, “Marilyn, tiểu thư không cần để ý, thân thể Chris không thoải
mái, gần đây đối với ai cũng đều hung hung dữ dữ. Nhưng thực ra tiểu cô
nương ngẫu nhiên phát giận, cũng rất đáng yêu .”
“Đúng vậy, a…”
“Ta hung hung dữ dữ với ai? Đừng quá phận!”, bộ dáng Chris giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, bỗng nhiên cất cao âm điệu.
Marilyn ngây ngẩn cả người.
Nàng từ chưa từng thấy qua Chris nổi giận như vậy.
Không khí ôn hòa ban đầu tự nhiên thay đổi đến tình trạng hết sức khó xử, khí lạnh của mùa đông lập tức khiến mọi người hô hấp khó khăn, mùi thơm hoa mai bảy màu tại chóp mũi cũng trở nên quỷ dị hẳn. Marilyn mê mang mà
nhìn Chris, lại quay đầu nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh (nhàn nhạt như gió mây) của vị Thiếu tướng đẹp trai, sau vài giây đồng hồ, nàng mới hiểu được Thiếu tướng mỉm cười dịu dàng với mình là đang ám chỉ cái gì.
“A, ” cô vội vội vàng vàng đứng lên, “Ta nghĩ mình nên trở về thôi. Trước
khi ra ngoài đã đồng ý với mẹ ta sẽ trở về ăn cơm tối rồi.”
“… Marilyn, thực xin lỗi, tớ vừa rồi là…”
“Không có gì! Tớ sẽ trở lại thăm cậu sau, cậu nghỉ ngơi cho tốt nha. Tớ biết
cậu đang không thoải mái cho nên tâm tình không tốt. Gặp sau nha,
Chris.” Marilyn rất nhanh mà dán một cái hôn khẽ hữu nghị trên má Chris, quay đầu, “Gặp lại sau, Thiếu tướng.”
Al nhẹ nhàng quét mắt liếc Chris một cái, ánh mắt chuyển hướng Marilyn, “Ta tiễn tiểu thư.”
“Không cần khách khí …”
“Thiểu thư có ý đến đây thăm hỏi Chris, ta thật sự lấy làm cảm kích.”
Làm bạn với Marilyn, dọc theo con đường nhỏ rải đá ở hậu hoa viên đưa vị
tiểu thư đáng yêu tới cửa lớn, Al tràn ngập anh khí tươi cười đủ để hòa
tan cả núi băng, mấy lời ít ỏi rụt rè mà tràn ngập mị lực, khiến cho
Chris cười, chuyện trò vui vẻ.
Nhìn theo xe bay xa hoa của Marilyn bay lên không rời đi, y mới trở lại thư
phòng, dùng mật mã khởi động hệ thống giám sát trên bàn.
“Đem bạn của tôi mê đến thần hồn điên đảo, có thể vì ngài mà mang đến thứ gì tốt?” Phía sau vang lên thanh âm chất vấn thanh thúy chất.
Al quay đầu, nhìn thấy Chris phẫn nộ mà đứng ở trước cửa thư phòng.
“Ta nhiệt tình chiêu đãi cô ấy, bởi vì cô ấy là bạn của cháu.”
“Chỉ cần ngài nhiệt tình chiêu đãi giống như với Quan chỉ huy Lăng Vệ vậy,
ta liền vô cùng cảm kích.”, Chris lạnh lùng mà nói, “Ta thật không rõ,
vì cái gì sau khi Lăng Vệ chạy trốn, thế nhưng không có đem việc ngài
lộng hành tung ra ngoài. Ngài nhất định cũng dùng thủ đoạn hèn hạ uy
hiếp anh ấy, đúng không? Giống như ngài uy hiếp ta câm miệng vậy. Nếu
không phải vì thanh danh của ba, ta sẽ lập tức đem chuyện tốt ngài làm
tung lên internet công cộng, cho ngài nhận lấy hình phạt nghiêm khắc
nhất.”
“Cháu không biết chân tướng, Chris.”
“Chân tướng là cái gì?”
“Lăng Vệ im lặng, cũng có có thể là bởi vì —— quan hệ của ta với hắn, cũng
không có hỏng bét giống như trong tưởng tượng của cháu vậy.”
“Lừa mình dối người! Al, anh là kẻ mù sao? Ngài không cảm giác được lúc anh
ấy bị ngài nhốt vào trong khoang nuôi cấy có bao nhiêu đau đớn sao?!”
Chris nhịn không được cao giọng trách cứ.
Cô chợt an tĩnh lại.
Bởi vì cô phát hiện, lúc cảm xúc của mình kích động, cư nhiên lại theo thói quen mà gọi “anh Al ” – loại xưng hô thân mật như vậy.
Ác ma này, căn bản là không phải là anh của cô.
Tà ác, không biết người đàn ông này từ nơi nào chui ra, ở trong phòng thẩm vấn ngầm tàn khốc mà tra tấn thần tượng được nhân dân nhiệt tình yêu
thương của Liên Bang, còn không từ thủ đoạn mà khống chế gia tộc Lawson, tuy rằng cái gì ba cũng đều chưa nói, nhưng Chris mơ hồ cảm giác được,
thế lực của người đàn ông trước mặt này đang từ từ lớn dần, đến trình độ có nanh vuốt khắp nơi, giống như độc khí không màu không mùi thả vào
trong không khí.
Nhất là sau khi Lăng Vệ chạy trốn.
Trong trang viên xuất hiện rất nhiều khuôn mặt mới mà cô không biết, tiếp
quản công tác bảo vệ trang viên, càng có nhiều thông đạo cùng những dụng cụ trang bị tại các nơi không thể hiểu nổi tác dụng của nó là gì.
Lấy cớ phương tiện bên trong trang viên quá mức cổ xưa, yêu cầu cần được
thay mới, đối toàn bộ mạng lưới trinh trắc cùng các bố trí khác, thậm
chí thiết lập mật mã bất đồng cấp bậc quyền hạn, đem quyền hạn cao nhất
tập trung trong tay y.
Trong trang viên Lawson thuộc phạm vi của ba này cũng dám động tay động chân, tại đại lâu Quân bộ càng không biết y sẽ làm thế nào .
Một tầng tơ nhện không chút thu hút, trong suốt vô lực, nhưng một tầng lại
một tầng bao vây lại, là có thể đem con bướm xinh đẹp buộc chặt tới
chết.
Hiện tại ở Lawson gia, tựa hồ chính là Al bày ra mạng nhện để dẫn dụ cơn bướm đang dần dần vô lực.
“Lần sau nói chuyện phiếm với bạn bè, vào trong phòng khách là tốt nhất. Mặc dù có hệ thống điều tiết nhiệt độ, nhưng ngồi bên ngoài vẫn sẽ bị cảm
lạnh.”, Bị Chris dùng ngôn ngữ làm cho đau đớn, Al trầm mặc một khắc,
sau đó giấu diếm dấu vết mà chuyển đề tài.
“Đừng có làm ra bộ mặt như đang quan tâm người khác lắm vậy, ngài khiến ta
không rét mà run.”, Chris bỏ lại một câu này, xoay người đi khỏi thư
phòng.
Al đi vào, chậm rãi đem cửa thư phòng đóng lại.
Ngồi vào bàn làm việc, mười ngón gõ trên đài khống chế, xem xét tin tức đến từ khắp nơi.
Mạng lưới điều tra đã được mở rộng đến trung tâm căn cứ Bá Sa tinh, trong
phạm vi năm trăm năm ánh sáng, vẫn không thấy bóng dáng của Lăng Vệ.
Quân bộ đối với tình huống tại tiền tuyến có chiến sự mà y còn lạm dụng
tài nguyên như thế đã rất bất mãn.
Vài tên tướng lãnh phe phái Tu La cho rằng đây là một cơ hội tốt để lật lại bản án, đảm biên sinh mao, nhân cơ hội đưa lên Quân bộ thanh minh phản
đối, bị Al lấy sự kiện Bạch Tháp tinh làm nguyên do, hạ lệnh tra rõ căn
cứ rồi trích ra khoản tiền mua hệ thống bảo an hậu cần.
Ai lại không biết Bạch Tháp tinh là phạm vi thế lực của Tu La gia?
Al dễ dàng mà hung hăng phản kích cho Tu La gia một đòn chí mạng.
Nhưng mà, đây chỉ là tạm thời thắng được một chút thôi.
Tai hoạ ngầm còn chưa tiêu trừ hoàn toàn.
Nếu tiếp tục phóng đại điều tra Lăng Vệ, sẽ có một ngày không thể vãn hồi,
vượt qua phạm vi mạnh mẽ điều quyền của mình, tính cả nhất phái hệ Tướng quân Lawson cũng đã tỏ vẻ không đồng ý, thậm chí có một ít quan quân đã thần phục mình, cũng mơ hồ lộ ra ý tứ khuyên can.
Lăng Vệ, rốt cuộc ngươi ở nơi nào?
Ngươi đem Vệ Đình quan trọng nhất của ta trong sinh mệnh, mang tới nơi nào?
Hy vọng ngươi không thương tổn linh hồn suy yếu kia trong thân thể ngươi,
người làm ra tội ác với ngươi đều là ta, Vệ Đình không có lỗi gì cả.
“Trưởng quan, Chuẩn tướng Bội Đường Tu La yêu cầu trò chuyện.” Mặt bàn trang bị thiết bị thông tin bỗng nhiên lóe sáng lên.
“Mời hắn vào.”
“Chuẩn tướng yêu cầu song phương đều tiến hành khởi động trình tự phản truy tung giữ bí mật thông tin.”
“Biết rồi.”
Vài giây sau, đèn thông tin bên cạnh sáng lên gợi ý đã mở ra trình tự phản truy tung.
Gương mặt của Bội Đường Tu La xuất hiện trong màn hình.
Quan hệ đối địch của hai đại gia tộc có thể nói là định rồi hình, vậy nên
người thừa kế câu thông lẫn nhau, trong tình huống không có người ngoài, có thể hàn huyên vô nghĩa thì miễn bàn.
Câu đầu tiên của Bội Đường chính là, “Ngươi đem kế hoạch nghiên cứu nguồn
sinh lực lục sắc ta đệ trình để cầu tài chính cắt giảm hai phần ba, bỉ
ổi.”
“Trong lòng mọi
người đều hiểu rõ ràng, cái gọi là kế hoạch nghiên cứu kia của ngươi,
chỉ là cái tình kết lá cây gì gì đó hoàn toàn vô căn cứ. Hiện tại, Thủy
Hoa tinh cùng tiền tuyến đều có nhu cầu trợ giúp cấp bách, tài chính như trứng chọi đá, không thể nào lãng phí một đống tiền tại Bộ Khoa học
được.”
“Đừng có ở trước
mặt ta mà khóc than, tài chính của Quân bộ cho dù có thiếu thốn, ngươi
cũng có biện pháp ứng phó. Lần trước trường hợp của Quan chỉ huy Lăng Vệ đương, ngươi ở phía sau trợ giúp không phải là làm được rất xuất sắc đó sao? Có thể lén lút chơi đùa loại chiến cơ mini cao cấp như Ngân Hoa
hạm, công trình, thiết bị, kỹ thuật, nguồn sinh lực đều có thể giải
quyết, đây rốt cuộc là nguồn tài lực như thế nào, người khác cho dù
không biết, ta cũng không có ngu dốt như vậy.”
“Ngươi định bắt chước trẻ con lại đây khóc đòi ăn đường sao? Ngại quá, ta không có.”
“Ta muốn ngươi lập tức phê chuẩn kế hoạch tài chính này.”
“Không có tiền.”
“Vậy ngươi cứ tiếp tục lục tìm Lăng Vệ của ngươi trong vũ trụ mờ mịt này đi.”
Sắc mặt Al lập tức trở nên nghiêm túc .
“Ngươi nói cái gì?”
“Nhìn ngươi tìm kiếm khổ cực như vậy, ta vốn đang tính toán hỗ trợ ngươi một
chút. Nhưng nếu ngươi không khách khí như vậy, ta cũng không đáng phải
dùng khuôn mặt nhiệt tình này dán vào mông nhiệt tình của người khác.”
“Lăng Vệ đang ở chỗ nào của ngươi? Ngươi muốn làm gì hắn?”, thanh âm Al càng trầm thấp hơn.
Khí thế lạnh thấu xương.
Nếu có người đứng đang ở trước mặt hắn nói như vậy, sẽ hiểu rõ cảm giác độ
ấm không khí tức tốc giảm xuống, làm lông tơ người ta dựng thẳng lên.
“Ngươi cho Lăng Vệ thật là người mà toàn Liên Bang ai ai cũng mê mẩn sao? Ai
cũng đều muốn có hắn sao? Hắn nếu đang ở chỗ của ta, ta đã sớm đem hắn
giao cho Quân bộ xử lý, tránh được củ khoai lang mười phần phỏng tay.”
Bội Đường mặt không đỏ, tâm không động mà nói dối, giọng điệu không chút thay đổi, “Tuy nhiên, nói đến kỹ thuật tìm tòi vận dụng khoa học, ngươi cũng không cần quá coi thường lực lượng của Bộ Khoa học.”
“Nói như vậy, ngươi kỳ thật cũng không biết Lăng Vệ đang ở đâu.”
“Đánh cuộc đi. Nếu ở Hội nghị Quân bộ tiếp theo ta có thể giúp ngươi tìm được Lăng Vệ trước, thế nào?”
“Ta đây sẽ lập tức phê chuẩn tài chính cho kế hoạch của ngươi, chẳng những
tài chính, tổ nhân viên nghiên cứu cũng dựa theo kế hoạch phân cấp của
ngươi.”
“Một lời đã định.”
“Cứ như vậy đi.”
Đang muốn tắt máy thông tin, thanh âm của Bội Đường lại truyền tới, “Chờ một chút.”
“Còn có chuyện gì?”
“Nếu ta có thể tìm hắn đến, về Lăng gia trong Hội nghị Quân bộ, hy vọng có thể cho hắn tham gia.”
“Vì sao?”
“Lăng gia tốt xấu cũng đã dưỡng dục hắn, trong lúc hắn căn bản không biết
chuyện gì đã hạ lệnh xử lý Lăng gia, hình như quá tàn nhẫn. Cho dù là kẻ sát nhân, trước khi muốn động thủ giết người cũng muốn thông báo một
tiếng đi. Hơn nữa, ngươi có được quyền giám hộ, sau khi Hội nghị chấm
dứt là có thể hợp tình hợp lý mà mang đi hắn, ngươi sợ cái gì?”
“Ta đang hỏi là vì cái gì ngươi lại đề xuất yêu cầu này.”
“Ta là kẻ cũng có tình người, cũng đồng tình với hắn.”
“Thật sự là khó có thể tưởng tượng.”
“Đây là ý tứ không đồng ý?”, Bội Đường không cho là đúng mà nhún vai, “Ngươi đối với hắn thật sự là không lưu tình chút nào nha, trách không được
cho dù bị trọng thương đến thần trí không rõ, hắn cũng vẫn muốn chạy
trốn từ trang viên Lawson. Bắt lại, buộc hắn phải rõ ràng trực tiếp sau
đó giết chết hắn đi, năm đó một quan quân chính trực tráng niên hình như cũng được một cái chết thống khoái như thế này, là một phát súng bắn
vào đầu, có đúng không?”
Cái đầu trên màn ảnh hình bỗng nhiên biến mất.
Trước khi Al kịp giận tím mặt, Bội Đường đã quyết đoán mà gián đoạn thông tin liên lạc, giống như con rắn độc đã cắn đối thủ được một phát chí mạng,
sau đó liền nhanh chóng chui lại vào trong bụi cỏ.
Al xanh mặt, ngồi ở ghế da rộng lớn như tượng gỗ.
Ngươi đối với hắn thật sự là không lưu tình chút nào nha…
Ngài không cảm giác được lúc anh ấy bị ngài nhốt vào trong khoang nuôi cấy có bao nhiêu đau đớn sao?!”
Nhưng lời châm chọc cùng quở trách tràn ngập bên tai.
Sống lưng lại cứng ngắc thẳng tắp, kiên quyết như núi.
Các người thì biết cái gì?
Không thù không oán với Lăng Vệ, cũng không muốn giết hại một quan quân ưu tú như vậy.
Thời điểm xuống tay với hắn, cũng biết cách làm của mình quả thực rất tàn nhẫn.
Chẳng qua là…
Nếu cả đời này không thể ở bên nhau, như vậy, chỉ cần có thể gặp lại một khắc, cũng là tha thiết ước mơ.
Nếu trái tim bị khoét mất một lỗ hổng lớn, không còn hy vọng gì được nữa,
nhưng mà, chỉ cần có thể tìm về được một mảnh lại một mảnh nhỏ, cũng là
hạnh phúc lớn nhất.
Linh
hồn của Vệ Đình, cho dù là còn sót lại, cho dù chỉ có một chút, cho dù
cậu ấy chỉ có thể ở trong thân thể Lăng Vệ. Thậm chí không có cách nào
cho mình một ánh mắt, không có cách nào cùng mình nói được một chữ,
nhưng mà người đó, là không thể thay thế .
Đau khổ theo đuổi như vậy, không từ thủ đoạn, chỉ vì một chút xa vời, bất
luận kẻ nào thoạt nhìn đều cảm thấy không thể nào tưởng tượng được, cảm
thấy mình là một kẻ điên không thực tế.
Các người thì biết cái gì?
Người có được cả suối nước mát, chỉ biết cười cợt châm biếm mà nào có hiểu
được nỗi lòng của người dùng cả tính mạng của mình chỉ vì một giọt nước
mà có thể làm tất cả mọi chuyện, thậm chí đi cướp đoạt.
Bọn họ không hề biết một giọt nước không là gì này, có bao nhiêu ý nghĩa đối với một người đang sắp chết khát.
Nếu như không có nó, nếu ngay cả một giọt nước này cũng không có, cái gì
cũng đều không có… Đối Al Lawson mà nói, chính là bị giam cầm vĩnh viễn
trong địa ngục tuyệt vọng.
Al hít sâu một hơi, tại đài khống chế rất nhanh đã nhập một chuỗi chỉ
lệnh, trầm giọng mệnh lệnh trong máy thông tín, “Truy tra nơi Bội Đường
Tu La phát ra thông tin.”
“Trưởng quan, trước khi tiến hành liên lạc thông tin đã sử dụng hiệp nghị phản truy tung, không thể nào truy tung được.”
Đây là đáp án đã sớm biết rõ ràng trong lòng.
“Nghĩ biện pháp tra ra cho ta! Mạng lưới thông tin tìm không thấy sơ hở, lập
tức tra ra quỹ đạo hành tung của Bội Đường Tu La, làm rõ ràng hắn đặt
chân ở chỗ nào.”
Al “tít” một tiếng mà tắt đi cuộc nói chuyện, sống lưng dùng sức dựa vào sau lưng ghế dựa da thật.
– Tôi hỏi cậu, giáo ca của trường Chinh Thế dễ nghe, hay vẫn là giáo ca của trường Trấn Đế dễ nghe hơn?
– Loại chuyện bé nhỏ không đáng kể này cũng đáng để so sánh sao?
– Không được, lần đầu tiên gặp mặt đã là quan hệ cạnh tranh rồi.
– Ừ, thấy cậu hôm nay vui vẻ tươi cười nhiều như vậy, tôi trả lời cậu là
được. Cho phép cậu làm giáo viên của tôi, dạy tôi hát là được.
– Dạy cậu hát? Giáo ca của Trấn Đế sao?
– Không đồng ý sao?
– Không, rất tốt nha. Tôi dạy cho cậu, hát theo tôi nào, khụ khụ, «xa xa
trong gió, chiến kỳ phần phật, chiến sĩ Liên Bang sắp đi xa. ».
– Khụ khụ, xa xa trong gió, khụ khụ, chiến kỳ phần phật, khụ khụ khụ…
– Al Lawson! Cái đồ ngốc này, hát thì cứ hát đi! «Khụ » cái gì hả?
– Ha ha ha ha ha!
– Không cho cười! Tôi rất thích bài hát này đó, cậu không biết là nó được hát để cổ vũ tinh thần những chiến sĩ sắp ra sa trường sao? Bởi vì có
người yêu sâu đậm, cho nên mới kiên quyết đi ra chiến trường.
– « Liên Bang chiến sĩ, sắp đi xa.
Quân hạm trải qua gia môn, cũng không ngừng lưu.
Ta không chỗ nào sợ hãi, ta tưởng niệm xa xăm.
Kiên quyết đi về phía trước, không hề lùi bước.
Bởi vì, có người ta yêu sâu đậm. »
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT