Sau thất bại dũng cảm đập tan mưu đồ của quân địch, điều xảy ra, ngoại trừ vui mừng thắng lợi, còn có đòn phản công trí mạng của kẻ thù thẹn quá hóa giận vồ tới.

Nếu bất hạnh lại chịu dưới quyền kiểm soát của đối phương, thì cùng lắm vẫn chỉ là trừng phạt và tra tấn mà thôi.

Lăng Vệ đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Thế nên, sau khi gặp được Lăng Khiêm qua màn hình, nói ra những lời tận đáy lòng mình, bị tát vào mặt, bị tha ra khỏi căn phòng giam hoa lệ dễ chịu, ném vào hình thất âm u lạnh lẽo, không khiến Lăng Vệ dấy lên một tia sợ hãi hay hối hận nào.

Ngược lại, anh thậm chí cảm thấy Al như thế còn có điểm “nhân từ nương tay”.

Lòng đinh ninh, ít nhất cũng sẽ bị hành hạ tơi tả như khi ở căn cứ Tucson một trận, nhưng cho tới bây giờ, ngoại trừ ăn một bạt tai từ Al Lawson phẫn nộ tột độ, bị trói hai tay lên cao, chịu áp lực từ tư thế giữ nguyên suốt thời gian dài khiến anh mỏi đến bại liệt, thì cơ thể không bị thương gì quá lớn.

Không bị quất roi?

Không bị tra tấn?

Có lẽ, Al Lawson thật sự không muốn làm bị thương cơ thể này.

Trong mắt y, thân thể này không thuộc về Lăng Vệ, mà thuộc về một người khác – Vệ Đình.

Một cơ thể, lại có hai ý thức tranh đoạt, chuyện vớ vẩn hoang đường đến nhường nào, ấy vậy mà, lại là sự thật…

Lăng Vệ bị treo lơ lửng cách mặt đất khoảng nửa mét, khóe miệng dật ra nụ cười chua xót.

Ít nhất, Lăng Khiêm đã hiểu được tình cảm của anh. Cho tới nay, người anh lo lắng nhất vẫn là đứa em kế mình này, ban đầu thoạt trông ương ngạnh, lông bông bất cần, kỳ thật đúng là một tên tiểu quỷ lòng dạ nhỏ nhen, bốc đồng chưa lớn.

Tin đồn bị ngược đãi loan truyền, cộng thêm đoạn video ghi lại sau khi hình xăm bị xóa bỏ, có thể tưởng tượng hai điều này đả kích bao nhiêu lớn với Lăng Khiêm. Trước khi không thể trực tiếp chính miệng nói với Lăng Khiêm, Lăng Vệ vẫn không ngừng lo lắng hắn sẽ gây nên những việc ngốc nghếch khiến kẻ khác phải dằn vặt đau lòng.

Hi vọng hắn có thể trở nên tỉnh táo.

Không! Lăng Khiêm nhất định sẽ trở nên tỉnh táo!

Lăng Vệ nhớ lại cơ hội được gặp gỡ ngắn ngủi, như thể một chớp mắt mong manh, lại quý giá vô ngần, khoảnh khắc anh thốt ra những lời phía sau, ánh mắt giống như sắp sửa bị dập tắt của Lăng Khiêm lại như được châm mồi đốm lửa, phút chốc bừng sáng lên.

Ánh mắt kích động hạnh phúc ấy, không thể nào là giả dối.

Nụ cười bên môi Lăng Vệ, bất tri bất giác thấm đẫm dịu dàng, nhưng ngay sau đó, lại vặn vẹo hóa thành đường cong thống khổ.

Đầu lại bắt đầu… đau.

Bốn bề tối đen như mực, không thể xác định đã bị treo bao lâu. Al Lawson vô cùng nâng niu thân thể này, nhất quyết không tạo vết thương trên nó, nhưng cũng không có nghĩa Al Lawson sẽ vẫn đối xử tốt đẹp với Lăng Vệ đã dám cả gan phản kháng lại y.

Từ sau khi bị tống vào đây, không được ăn, không được uống, Lăng Vệ một giọt nước cũng chưa hớp vào đã bị treo lên, hiện giờ, dạ dày trống rỗng cuộn trào khó chịu.

Cứ cách một khoảng thời gian nhất định, sẽ có người đến mở cửa nhà giam, tiêm vào người anh loại thuốc không rõ.

Sau mỗi lần tiêm, não và tim anh đều trở nên trì trệ chậm chạp, lờ đờ như buồn ngủ, bứt rứt vô cùng.

Giống như bên trong bị nhồi đầy khí lẫn bông.

Bức bối không thể tả.

Có lẽ là loại thuốc thần kinh nào đó, Lăng Vệ nghĩ.

Nếu Al Lawson muốn biến anh trở nên hồ đồ, anh nhất định phải càng tỉnh táo!

Vì không để bản thân lâm vào trạng thái gã đàn ông kia mong muốn, anh ra sức tìm kiếm trong trí nhớ những kỷ niệm đáng quý của mình, tua lại từng chút một.

Thời gian ở trường quân đội khi nhờ Lăng Khiêm chỉ bảo về chiến cơ chiến đấu mini, được Lăng Hàm giám sát khóa huấn luyện, lần đầu tiên ba anh em cùng nhau đi lên tân Lăng Vệ hạm…

Bỗng nhiên, đèn trong phòng thình lình bật sáng.

Ánh sáng từ trần nhà phát ra gay gắt hơn cả ánh sáng mặt trời, khiến đôi mắt không hề phòng bị của Lăng Vệ trở nên đau đớn.

Lăng Vệ theo bản năng nhắm mắt lại.

“Đã lâu không gặp, quan chỉ huy.”

Không phải giọng nói của gã đàn ông kia, giọng nữ nhã nhặn thong thả, mang theo cảm giác quen thuộc.

Lăng Vệ mất vài giây để thích ứng với ánh sáng, chậm rãi mở mắt ra, đường nhìn đầu tiên hướng xuống phía dưới, nơi vị khách không mời mà tới đang đứng trước mặt cách anh không xa.

“Bác sĩ Minna, chào cô.” Lăng Vệ bình thản đáp lại câu chào.

Minna mỉm cười với vẻ chuyên nghiệp như khi bác sĩ nhìn thấy bệnh nhân của mình.

“Phải ngửa cổ như vậy để trao đổi với ngươi, thật sự bất tiện. Al quả tình thô lỗ quá, hay là trước tiên thay đổi tư thế kém thoải mái này một chút đi.”

Minna hiển nhiên được Al trao quyền hạn.

Ở hình phòng trong trang viên gia tộc Lawson mà trên tay cô lại đeo một chiếc nhẫn điều khiển, nhìn cô tự nhiên điểm chạm ngón tay giữa không trung, Lăng Vệ nhạy bén nhận ra, cô có thể điều khiển toàn bộ thiết bị cùng dụng cụ trong phòng giam này.

Không, nếu Al đủ tin tưởng cô, nhẫn này có lẽ không những chỉ điều khiển từ xa được mọi thứ trong căn phòng, mà rất có thể còn có quyền truy cập vào hệ thống thông hành trong trang viên gia tộc Lawson.

Nếu đúng là có quyền truy cập hệ thống thông hành, việc thoát khỏi nhà tù sẽ trở nên dễ như trở bàn tay.

Lăng Vệ lướt qua chiếc nhẫn của Minna một cái, rồi nhanh chóng dời tầm mắt, tránh để Minna phát hiện được ý nghĩ của mình.

Chớ nên dại dột đánh giá thấp người phụ nữ trước mặt. Trong kỳ huấn luyện đặc thù lần trước, cô thực ra chính là kẻ đứng giữa giở trò ma mãnh, hại anh suýt chút nữa mất tư cách đăng hạm, cuối cùng lọt vào tình thế không thể không đón nhận ba ngày trị liệu khép kín từ gã đàn ông Al Lawson.

Có điều, chẳng phải Lăng Hàm nói cô ta đã bị bắt giam sao? Không biết tại sao lại được tự do, thậm chí hiện giờ còn ở trong trang viên Lawson.

Lăng Vệ trong đầu ý nghĩ loạn xạ quay cuồng, đến khi miễn cưỡng thu được sự tập trung về, xích sắt nối với trần nhà đã chầm chậm hạ xuống. Bị treo lơ lửng giữa không trung, các ngón chân rốt cuộc cũng đến lúc được chạm vào mặt đất.

Bàn chân trần của Lăng Vệ dẫm lên sàn nhà được lát bằng thạch anh đen, một cơn ớn lạnh theo lòng bàn chân chạy dọc khắp cơ thể.

Trước khi bị tha ra khỏi căn phòng tù hoa lệ, Al Lawson đã ném cho anh một chiếc quần dài. Lăng Vệ biết, đây chẳng phải vì Al Lawson thương tiếc mình cho cam.

Gã đàn ông kia, tám phần là không thích ngoại trừ y còn có ai ngắm nghía được cơ thể “Vệ Đình”.

Nhờ phúc của Vệ Đình, anh hiện tại có một chiếc quần dài và một chiếc áo sơ mi. Cổ áo bị rách toạc một đường, mặt trên còn dính vài giọt máu đã khô, là kết quả Lăng Vệ cắn môi mình đến bật máu mà thành.

Có điều, Al Lawson không cho anh vớ hay giày.

Chỉ có chân trần.

“Mời ngồi.”

Dưới cử động nhẹ nhàng hai ngón tay của Minna, sàn nhà nơi hai người đang đứng lặng yên mở đôi, một chiếc ghế bằng thủy tinh trong suốt từ giữa khe hở lộ ra, được bắt chặt chẽ vào mặt đất nhanh chóng êm ái trồi lên.

Lăng Vệ lia mắt nhìn chiếc ghế một cái, không có mảy may động thái gì.

“Mời ngồi, Chuẩn tướng.”

Minna đưa tay làm thế, mềm mỏng nói, “Ngươi vẫn chưa dùng bữa, đúng không? Khi người ta không ăn, cơ thể sẽ thiếu hụt năng lượng. Hơn nữa, thuốc tiêm vào người ngươi cũng có những thành phần làm suy yếu cơ thể. Ta hi vọng ngươi có thể dồn sức lực còn lại, đặt vào cuộc trò chuyện sắp tới của chúng ta.”

“Cô rốt cuộc muốn gì? Al Lawson đâu? Không phải y nấp người ở đâu đó, quan sát ta qua màn hình đấy chứ? Y hiện giờ, đến cả can đảm thẩm vấn ta cũng không có sao?” Lăng Vệ lạnh mặt, trầm giọng hỏi.

Minna ra chiều thở dài.

Cô lại cử động ngón tay, rất nhanh, cửa phòng mở ra.

Hai người đàn ông mặc quân phục đi vào, chóng vánh áp sát đến hai bên sườn Lăng Vệ. Lăng Vệ ra sức chống cự, nhưng hai tay anh bị còng một chỗ về phía trước, thiếu năng lượng cùng liên tục bị tiêm thuốc khiến cho anh đến bước đi cũng không vững.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã ấn bả vai Lăng Vệ, bắt buộc Lăng Vệ ngồi yên vào ghế.

Còng tay phía trước được mở, sửa thành còng ngược về sau. Một đầu còng tay kim loại còng vào thanh ghế, hoàn toàn tước đoạt khả năng giãy giụa của Lăng Vệ. Cổ chân cũng không tránh khỏi bị còng sang hai bên trái phải chân ghế.

Cả người bị ép buộc dính chặt vào ghế ngồi.

Cảm nhận được sự lạnh lẽo cứng rắn như băng xuyên qua lớp vải mỏng manh, Lăng Vệ theo bản năng rùng mình một cái.

Chất liệu bằng thuỷ tinh, không chỉ tản ra hơi thở lạnh buốt.

Đồng thời, nó khiến anh cảm thấy căng thẳng và đau đớn lạ kỳ.

“Lạnh lắm, phải không?”

Minna ở trước mặt, hơi hơi nghiêng đầu, săm soi từng nét biến hóa trên gương mặt Lăng Vệ.

“Có lẽ ngươi đã quên, quan chỉ huy. Thế nhưng, lạnh giá mới là thích hợp với ngươi. Bởi vì ở khoảnh khắc ngươi được dựng dục thành công, thứ ngươi tiếp xúc, chính là thứ này.” Những ngón tay mảnh khảnh của Minna, như chuồn chuồn lướt nước chạm vào tay vịn phía trước ghế, vuốt nhè nhẹ lên chất liệu thuỷ tinh trong suốt.

Bởi mắt cá chân bị trói cố định vào hai chân ghế, bắt buộc Lăng Vệ không thể không dạng hai chân ra.

Minna vươn đầu ngón tay, khéo sao dừng ở ngay vạt áo rũ xuống giữa hai chân bị banh rộng của Lăng Vệ, chỉ cần cô nhích thêm một chút nữa thôi, là có thể thoải mái chạm được vào địa phương không nên đụng tới nọ.

Mặc dù người phụ nữ trước mặt đã ở độ trung niên, tuổi tác còn ngang tầm với Lăng phu nhân, nhưng động tác kèm theo những hàm ý mơ hồ vẫn khiến Lăng Vệ cảm thấy bài xích vô cùng.

Minna ngắm khuôn mặt Lăng Vệ đanh lại.

“Đừng hiểu lầm, ta không có thứ đam mê ấy với nhân bản. Ngươi chắc hẳn cũng biết, không xuất phát từ mục đích nghiên cứu khoa học mà giao cấu với nhân bản, là phạm pháp. Chính vì vậy, đối với Lăng Khiêm và Lăng Hàm, ta khá tò mò bọn họ thực sự nghĩ gì trong đầu. Rõ ràng biết ngươi là nhân bản, nhưng vẫn thực hiện hành động giao phối với ngươi…”

“Đủ rồi! Bác sĩ, cô không cho rằng lời nói của mình hèn hạ lắm sao?”

“Nếu nói đã là hèn hạ, thì kẻ làm nên sự tình, phải bị định tội ở mức nào?”

“Chuyện giữa ta và em trai, không cần người ngoài xen vào!” Lăng Vệ gằn giọng trả lời, “Nếu hôm nay cô đến đây chỉ vì muốn không ngừng cường điệu ta là nhân bản, hoặc chỉ trích người nhà của ta, thì ta khuyên cô nên bớt bao đồng! Al Lawson đã lải nhải trước cô rất nhiều lần rồi!”

Chát ——!

Tiếng tát vang dội, chấn động cả bức tường thạch anh đen tuyền.

Lăng Vệ bị tát đến lệch cả mặt.

Quân nhân được huấn luyện chuyên nghiệp, bị một người đàn bà hơn bốn mươi tuổi tát vào mặt, đây không phải là vấn đề đau hay không đau, mà là một sự sỉ nhục trắng trợn!

Lăng Vệ xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô một cách giận dữ.

Minna thu bàn tay thuôn dài về, trên mặt treo mỉm cười ngạo mạn, tiến đến trước mặt Lăng Vệ, đưa mắt quan sát tựa thể tò mò theo dõi một vật thí nghiệm. Sau đó, dưới ánh mắt ngùn ngụt phẫn nộ thoắt chốc biến thành kinh ngạc của Lăng Vệ, phủ bàn tay lên khu vực mẫn cảm hàng đầu giữa hai chân anh.

“Bị tát, hay được vuốt ve, bất kể là đối xử thế nào, hết thảy ngươi chỉ có quyền nhận, không được phép cự tuyệt. Lý do rất đơn giản, chính vì ngươi chỉ là một nhân bản!”

Lăng Vệ không nói tiếng nào.

Những lời này gần đây anh đã phải nghe rất nhiều, từ miệng Minna nói ra, hay từ miệng Al Lawson, đều không có khác biệt quá lớn.

Bị đánh, bị trói, bị hạ nhục nhân phẩm, nghĩ bằng nhiêu đây có thể hạ gục anh ư?

Thật sự là, quá coi thường người nhà họ Lăng!

“Al vẫn muốn dùng cách thức nhẹ nhàng để ngươi hiểu được đạo lý này, đáng tiếc, ngươi dường như không thể thông suốt. Quan chỉ huy, là ngươi, làm cho chúng ta không thể không mạnh tay.”

Giống như Al Lawson, tuyệt nhiên từ đầu đến cuối, Minna không hề gọi tên Lăng Vệ lên.

Đây có lẽ cũng được đánh giá là một trong những phương thức làm suy giảm cảm giác tồn tại trong Lăng Vệ.

“Chúng ta đã cố gắng hết mức để tránh thực hiện điều này, nhưng hiện giờ, có vẻ như chỉ có cách này mới khiến một phục chế nhân hỏng hóc lì lợm như ngươi hiểu được, ngươi rốt cuộc nên tồn tại thế nào.”

Theo lời Minna tuyên bố, sàn nhà màu đen lại lần nữa mở rộng.

Lần này, từ dưới mặt đất trồi lên, là một khối gì đó có hình dạng như quan tài, hay có thể nói đúng là một khối quan tài, xuyên qua lớp tinh thể trong suốt, thấy được rõ ràng bên trong là một cơ thể người đang nằm giữa bể chất lỏng quái dị.

Vật liệu xác ngoài, giống hệt như chiếc ghế Lăng Vệ bị ép ngồi.

“Kể từ khi công nghệ phục chế sinh vật ra đời đến nay, để đạt được tỉ lệ sống cao hơn, ngoài việc liên tục cải thiện phương pháp nhân bản gen, các nhà khoa học còn tạo ra các khoang nuôi cấy bằng cách sử dụng các vật liệu khác nhau. Cuối cùng phát hiện, thủy tinh sinh mệnh từ Trữ Dương Tinh là vật liệu tạo nên những khoang nuôi cấy đạt chất lượng hiệu quả nhất. Tuy nhiên, nguồn tài nguyên thủy tinh sinh mệnh vô cùng khan hiếm ấy đã bị Quân bộ độc quyền chi phối. Chỉ có thượng tầng Quân bộ, mới có quyền sử dụng thủy tinh sinh mệnh chế tạo những khoang nuôi cấy nhân bản.”

Minna giống như đang phổ cập một câu chuyện khoa học không có gì quá quan trọng.

“Sau khi bộ Khoa học sản xuất ra ngươi, ngươi đã được đặt vào một khoang nuôi cấy như thế này, rồi được Lăng Thừa Vân đưa đi.”

Lăng Vệ vẫn giữ vững bình tĩnh.

Anh biết Minna đang đánh vào tâm lý, tất cả mọi thứ cô ta nói, đều nhằm mục đích đập tan ý chí của anh mà thôi. Thế nhưng sau khi nhìn thấy khoang nuôi cấy kia, trong đầu giống như có thứ gì đó bắt đầu nứt ra.

Theo cùng với đó là một nỗi sợ hãi lớn lao không ngừng mỗi lúc dâng lên.

Khoang nuôi cấy trong suốt, kết cấu lạnh lẽo, khúc xạ lại ánh trắng âm trầm tịch mịch, như thể cất giấu bên trong là linh hồn ác quỷ, dư thừa sức mạnh khủng khiếp để vây khốn anh cả đời, khiến cho anh không bao giờ còn thấy mặt trời nữa.

“Ngươi rất may mắn, quan chỉ huy ạ. Trong quá trình bộ Khoa học phục chế Vệ Đình, ngươi là sản phẩm hoàn mỹ duy nhất. Mà hàng mẫu gia tộc Lawson đưa về, rất không may, đã bị bại não từ bảy năm trước. Gia tộc Lawson bỏ ra rất nhiều tiền, sử dụng các thiết bị công nghệ cao để duy trì sự tồn tại cho nó, nhưng chung quy vẫn chỉ là một cái xác rỗng. Chỉ cần rời khỏi buồng nuôi cấy, nó sẽ sớm chết. Trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, nó chưa từng được như ngươi, được đi học, được lên quân hạm, thậm chí… trở thành quan chỉ huy Liên Bang.”

Minna phất tay, khoang nuôi cấy tự động biến đổi.

Nhân bản chìm trong bể dung dịch nuôi cấy nằm ngửa người, sau gáy và trong lỗ mũi đều gắn những ống dây trong suốt.

Không biết do bị bại não hay do khả năng phát triển cơ thể ảnh hưởng đến thời gian phát dục, cậu ta thoạt trông chỉ độ tầm mười sáu, mười bảy tuổi.

Nhân bản nhắm mắt ngủ im lìm, bất kể là ngũ quan hay thần sắc, đều giống y như đúc Lăng Vệ tuổi còn đang theo học ở trường quân đội!

Cảm giác sợ hãi dấy lên khắp toàn thân.

Anh theo bản năng muốn áp lại gần hơn để nhìn kỹ cái người đang nằm trong khoang nuôi cấy một chút, nhưng thủy chung vẫn không thể cục cựa được. Tay chân bị trói chặt vào hình ghế chế tác từ thủy tinh sinh mệnh lạnh ngắt, mà ghế lại được chặt chẽ bắt cố định vào mặt đất.

“Ngươi vẫn nghĩ mình là một con người, nhưng sau tất cả, ngươi chỉ là một thứ sản phẩm như thế này.” Minna chỉ vào nhân bản bên trong khoang nuôi cấy, “Một sản phẩm nhân bản chẳng khác nào hoa cỏ được gieo trồng trong lồng kính mà thành, bị tát, bị sờ soạng, có tính là gì?”

Cô một bên khinh rẻ châm biếm, một bên mở thùng dụng cụ theo khoang nuôi cấy từ hầm ngầm cùng nhau dâng lên.

Chọn ra một con dao giải phẫu sắc nhọn, đoạn thò vào trong khoang nuôi cấy.

Ngay trước mắt Lăng Vệ, dao giải phẫu dứt khoát xoẹt ngang một đường qua khuôn mặt ngủ say giống y như Lăng Vệ!

Từ góc mắt trái cho tới cằm, một vết cắt sâu lộ cả xương xuất hiện!

Máu lớn tức thì ồ ra hòa cùng với dịch dinh dưỡng trong suốt trong khoang nuôi cấy.

“Aaaa ——”

Lăng Vệ bị xiềng xích ra sức vùng quẫy, kêu lên thành tiếng đau đớn.

Đau!

Đau quá…

“Cảm nhận được, đúng không?” Minna cầm con dao phẫu thật, xoay người lại, miết nó lên khuôn mặt méo mó của Lăng Vệ.

Hỗn hợp chất dịch từ khoang nuôi cấy cùng máu loãng, sệt dính mà lạnh lẽo, tựa như chiếc lưỡi rắn thè ra liếm láp lên mặt.

Lăng Vệ nghiêng người đi.

Đầu phát đau dữ dội, như thể có ai đó cầm lấy kìm, ra sức kẹp đầu anh lại.

“Đây là nhân bản, bất cứ lúc nào cũng có thể lôi ra làm thí nghiệm, bị mổ xẻ, bị phẫu thuật. Bất kể làm điều gì trên cơ thể chúng, đều hoàn toàn hợp pháp.”

Có âm thanh chất lỏng nhỏ giọt vang lên.

Hai người đàn ông vừa mới cưỡng ép còng Lăng Vệ vào ghế bước lên phía trước, dựa theo chỉ thị của Minna, vớt nhân bản thiếu niên nằm trong khoang nuôi cấy ra, đặt lên trên một chiếc bàn kim loại hình chữ nhật.

Thiếu niên “Lăng Vệ” kia, vẫn như cũ lặng im ngủ say.

Mang trên mặt một vết cắt sâu đỏ sẫm, khiến người ta nhìn thấy không khỏi ớn lạnh đau đớn thay.

Minna thuần thục đeo vào một đôi găng tay, cầm lên một chiếc máy cưa xương.

“Trường quân đội có một khóa học cơ bản gọi là cấp cứu khẩn cấp trên chiến trường. Có một chương trong khóa đòi hỏi thực tập giải phẫu cơ thể, ta tin ngươi đã từng ít nhất một lần thực hành giải phẫu trên cơ thể người, quan chỉ huy.” Minna đạm nhạt hỏi, “Nói cho ta biết, thời điểm ngươi thực hiện khóa giải phẫu kia, ngươi có sinh ra sợ hãi giống như thế này không? Ta nghĩ là không. Bởi vì lúc ấy người nằm trên bàn giải phẫu không phải là ngươi. Còn bây giờ, nằm trên bàn giải phẫu, lại chính xác là ngươi.”

“Cô… mụ đàn bà độc ác!”

“Độc ác? Có lẽ. Nhưng đây là quyền lợi hợp pháp Liên Bang giao cho ta, thân là một bác sĩ, ta hoàn toàn có quyền giải phẫu một nhân bản phục vụ nghiên cứu.”

Tiếng máy cưa khởi động vang lên, ồn đến chối tai.

Nhân bản bị bại não bị lôi ra khỏi bể nuôi cấy không lập tức tử vong, khi bánh răng cưa chạy rè rè được dí tới sát bờ ngực tái nhợt, phảng phất như cảm nhận được sinh mệnh đang đi tới hồi kết, thiếu niên có ngũ quan giống Lăng Vệ y như đúc, đột nhiên mi mắt hấp hé nhè nhẹ, rung rung mở ra, để lộ một đôi con ngươi đen nhánh, trong vắt đến không có một tia tạp chất.

“Dừng tay!” Lăng Vệ nhịn không được hét lớn, “Cậu ta còn sống!”

Ra sức vùng vẫy hòng nhào về phía trước, da thịt bị còng cứa xước rướm đầy máu, mà căn bản đến nửa bước cũng không thể di động.

Lăng Vệ chỉ còn biết trơ mắt nhìn lưỡi cưa ấn xuống, máu đỏ tươi lập tức bắn ra tung tóe từ lồng ngực yếu ớt trắng bợt, nỗi đau đồng dạng thông qua phương thức không thể giải thích, truyền sang người Lăng Vệ.

Cứ như người bị mổ xẻ xương cốt, là chính mình.

Tiếng rên của Lăng Vệ thiếu chút nữa là biến thành tiếng hét, bị anh nghẹn át lại.

Máu tươi phun ra xối xả.

Xương sườn bị cưa sống.

Lồng ngực bị phanh mở.

Tất cả sự đau khổ cùng cực này, không chỉ phát sinh một cách thảm thương trên cơ thể nhân bản, mà điều tương tự còn xảy ra với Lăng Vệ.

Không chỉ thân thể, mà cả tinh thần, đều bị giày xéo không chút thương tiếc.

Nhân bản, đây là nhân bản!

Bị mổ xẻ tùy ý, bị phanh thây tùy ý, không một quyền lợi, không một phẩm giá sống trên cõi đời!

“Đau không?” Giọng nói của người phụ nữ ở nơi xa xôi vang vang tới, rét buốt hơn cả ma quỷ, “Nỗi thống khổ này, Vệ Đình không bao giờ cảm nhận được. Hắn là con người chân chính, hắn có sinh mệnh, hắn có lập trường tồn tại. Nhưng ngươi thì không, ngươi chỉ là một cái xác được phục chế từ DNA của hắn mà thành, không hơn không kém. Đây là sự khác nhau giữa các ngươi, là sự khác nhau giữa bản thể, và nhân bản —”

“Dừng lại!!!”

“Vì sao phải dừng lại, bởi vì ngươi đang đau đớn sao? Ngươi thật sự rất đáng thương, quan chỉ huy. Nếu Lăng Thừa Vân chưa từng thả ngươi ra khỏi bể nuôi cấy, nếu ngươi vẫn nằm ở bên trong đó, ngươi đã không gánh chịu nỗi đau hiện tại. Để cho một nhân bản sở hữu ý thức, để cho nó nghĩ mình là một con người thật sự, quả là chuyện nhẫn tâm. Đối với ngươi mà nói, ý chí càng mạnh, đau đớn càng lớn. Chẳng thà cứ như đứa bại não của gia tộc Lawson này, cho dù bị giải phẫu sống, cũng không biết đau là gì.”

Trên bàn giải phẫu kim loại, thiếu niên bị phanh ngực đã cạn kiệt hô hấp.

Con ngươi đen nhánh vẫn mở to như cũ, đờ đẫn không tiêu cự, giống như mông lung mịt mù.

Có lẽ cậu ta còn không hiểu, vì sao sinh mệnh của mình lại bị một người phụ nữ máu lạnh đem ra sử dụng, thực hiện một kịch bản giết mổ tàn nhẫn đến vậy.

“Tuy rằng đã ngừng thở, nhưng giải phẫu vẫn sẽ tiếp tục. Khó có được một vật thí nghiệm, không nên lãng phí. Chi bằng, trước tiên nên thử nghiệm giải phẫu khí quản.”

“Cô điên rồi…”

Phẫn nộ mắng được một nửa bỗng câm bặt khi Lăng Vệ không dám tin nhìn thấy Minna cầm dao mổ bắt đầu tiến hành lột da cơ thể người kia, bất ngờ, môi anh mím chặt, một cơn đau xộc thẳng người, khiến anh phải co quắp lại thở hồng hộc.

Đau đến trước mắt hóa đen.

Đau đến cả thế giới đều lung lay trong màn máu.

“Xin lỗi, đã khiến ngươi phải vật vã như vậy. Thế nhưng, vẫn là một câu kia, nếu ngươi không có ý thức sẽ không phải chịu nỗi khổ này. Rất nhiều bệnh nhân bị bỏng, cần da được lột sống của nhân bản để thực hiện cấy ghép.”

Lăng Vệ khổ sở đến phát cuồng.

Dao giải phẫu hạ xuống, rạch sâu, cắt ngọt, độ cong của từng nhát dao xẹt qua đều vô cùng thê thảm, nhưng anh không thể không nhìn! Anh muốn nhắm mắt lại, chấm dứt cơn đau đầu đến chao đảo đất trời, lại bị một thứ gần như bản năng tuyệt vọng bắt buộc phải mở to hai mắt chứng kiến tất thảy!

Đó là anh!

Chính là anh!

Một Lăng Vệ, một nhân bản, một anh mười sáu mười bảy tuổi, đáng lẽ phải đang được đi học ở trường quân đội, được cùng các bạn học ngồi dưới tàng cây hàng dương rợp mát thảo luận về những lý thuyết cơ bản của chiến cơ chiến đấu, nghe Diệp Tử Hào thần thần bí bí, hi hi ha ha tiết lộ mấy tin tức về các nữ sinh.

Tại sao lại tàn nhẫn như vậy?

Tại sao?!

Chuyện phát sinh trên người cậu ta, như thể xảy ra trên người Lăng Vệ.

Có lẽ bởi vì bọn họ đều là nhân bản, bọn họ có khuôn mặt giống nhau, cơ thể giống nhau, số phận giống nhau.

Có lẽ bởi vì họ giống nhau, đều được sinh ra trong khoang nuôi cấy lạnh lẽo trong suốt này.

Có lẽ… bởi vì nguyên nhân nào đó mà ngay cả khoa học cũng không giải thích được.

Thế nhưng, thấy cậu ta bị hủy hoại, Lăng Vệ lại cảm nhận được vô cùng rõ ràng!

Cơ thể Lăng Vệ không có lấy một vết thương, nhưng tinh thần lại bị dao nhỏ cắt cứa từng nhát.

“Cắn răng chịu đựng như vậy không có nghĩa lý gì đâu. Xin thứ lỗi, ta có nhiệm vụ riêng của mình, trước khi đạt được mục đích, không thể dừng lại, cũng vô pháp xóa bỏ thống khổ của ngươi.”

Ngay cả hai gã quân nhân bên cạnh cũng lấy làm sửng sốt.

Tại sao không kêu lên? Tại sao không gào thét lên?

Khuôn mặt khôi ngô vặn vẹo đến độ khiến người không đành lòng nhìn tiếp, bộc lộ sự tuyệt vọng đến cùng cực.

Tay chân dưới ra sức vật lộn, bị còng cà xước, rạch thành những đường máu đỏ tươi.

Nhưng, nhân bản kia, vẫn không chịu kêu lên dù là một tiếng, chỉ một mực hoài công giãy giụa, vùng vẫy.

Đau quá.

Khổ sở quá!

Mỗi một lần Minna đưa tay rạch xuống, là lại một lần ý chí của Lăng Vệ bị lột bỏ.

Đây không chỉ đơn giản là nỗi đau thể xác, đây là tra tấn tinh thần, là nhằm vào Lăng Vệ thân là nhân bản mà hành hạ. Bị giam cầm giữa thủy tinh sinh mệnh lạnh lẽo, mở to mắt chứng kiến thảm trạng kinh hoàng của phục chế nhân, những dấu ấn mờ nhạt kể từ khi sinh mệnh của anh được xuất hiện, dường như bắt đầu mơ hồ tái hiện.

Ống xuyên trong mũi, ống gắn vào gáy, dung dịch dinh dưỡng, bể nuôi cấy… Anh chính là một nhân bản bị chìm trong bể chất lỏng, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, đều bị người mặc quyền giết hại.

Sự đau đớn không được coi là người, giống như bị mổ xẻ, bị phanh thây.

So với việc bị dùng roi quất đến trầy da tróc vẩy, so với việc bị dùng gậy sắt đập gãy nát xương tay chân, quả nhiên đau đớn hơn nhiều lắm.

Lăng Vệ gần như co giật.

Ngực kịch liệt phập phồng, ánh mắt dần tan rã.

Anh chỉ muốn mất đi ý thức, muốn hôn mê đi, muốn trốn tránh đau đớn không cách nào chịu đựng.

Rốt cuộc, Minna cũng hoàn thành màn giải phẫu thảm khốc, thả con dao lạnh lẽo trong tay xuống.

“Nếu đã là nhân bản, thì nên quay trở về nằm trong bể nuôi cấy đi. Chớ nên để lãng phí một khoang nuôi cấy được chế tạo từ thủy tinh sinh mệnh thượng đẳng như vậy.”

Lăng Vệ giương mắt nhìn khoang nuôi cấy buốt lạnh thấu xương, nhìn đến hỗn hợp chất lỏng bên trong hẵng còn lởn vởn những dải máu tươi của phục chế nhân, mất một hồi lâu, bộ não nửa tỉnh nửa mê mới nhận thức được Minna đang muốn ám chỉ điều gì.

Nỗi sợ hãi lớn lao lập tức ngưng tụ trong con ngươi màu đen vốn đã tan rã.

“Không…” Bị cơn đau giày vò, khớp hàm vẫn một mực cắn chặt không chịu hé ra một lời lúc này buông lỏng, chỉ kịp thốt ra duy nhất một chữ.

Hai tên quân nhân kia đã muốn tới gần đây, tháo toàn bộ còng tay còng chân Lăng Vệ ra.

Sau gáy thình lình đau nhói, bị một đầu kim lớn đâm vào.

Ống thở trong suốt theo đường mũi, thọc xuyên vào cơ thể.

Nhân bản nhốt trong khoang nuôi cấy yêu cầu cần tiêm thuốc an thần, song Minna lược bỏ quy trình này, để Lăng Vệ bị thẳng thừng đẩy vào bên trong bể dung dịch. Nhằm phòng ngừa trường hợp anh nhổ ống tiêm sau gáy cùng ống thở trong mũi, cũng vì hạn chế tối đa phản kháng của anh, tên quân nhân vặn ngược hai tay anh cố định về sau, hai chân cũng bị còng cùng một chỗ.

Tay chân hoàn toàn mất quyền kiểm soát, dung dịch nuôi cấy lỏng dính lạnh tê tái lập tức dấn chìm, bao phủ lấy Lăng Vệ trong ngập ngụa.

Anh sẽ không bị ngộp thở, ống quản nơi mũi sẽ giúp cơ thể duy trì dưỡng khí cần thiết, song chỉ ở mức sinh tồn thấp nhất, làm cho anh hô hấp khó khăn, nhưng không thể chết đi.

Nắp khoang trong suốt phía trên đỉnh đầu, không tiếng động từ từ đậy cánh cửa dày đặc lại.

“Trước khi Vệ Đình xuất hiện, ngươi vẫn sẽ bị nhốt bên trong.” Minna ấn nút trò chuyện, âm thanh rót vào bên trong khoang nuôi cấy.

Mà sau khi kết thúc những lời này, chính là hoàn toàn im lặng.

Bên trong khoang nuôi cấy và thế giới bên ngoài, đã triệt để bị ngăn cách.

Không! Không!

Thả anh ra!

Không được nhốt anh vào đâyyy!!!

Anh đã từng bị nhốt ở một địa phương như thế, từ khi còn vô cùng bé nhỏ.

Chật hẹp như thế, lạnh lẽo như thế, cô quạnh như thế, đây, chính là nhân bản!

Không có hi vọng, không có ý nghĩ, trống rỗng tịch mịch, đây, chính là nhân bản!

Không! Anh không muốn làm một nhân bản, anh là Lăng Vệ! Anh là Lăng Vệ!!!

Đừng như vậy, đừng đối xử với anh như vậy!!! Đừng nhốt anh ở địa ngục mà ngay cả hô hấp anh cũng không thể thực hiện này…

Lăng Vệ gồng sức, cố gắng đưa cơ thể va đập vào vách bồn thủy tinh sinh mệnh cứng rắn vô cùng; mà bên ngoài khoang nuôi cấy, Minna chống tay lên hông, mặt không đổi sắc nhìn lũy thừa sự sống thể hiện trên màn hình.

Giải phẫu kết thúc, Lăng Vệ bị tống vào khoang nuôi cấy, chẳng mấy chốc nữa, Lăng Vệ cho dù không hoàn toàn đánh mất ý thức cá nhân, cũng sẽ bị khủng hoảng hóa thành một kẻ điên.

Nếu Lăng Vệ biến thành kẻ điên, Vệ Đình chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội hơn để tranh đoạt quyền khống chế cơ thể.

Minna dưới lớp mặt nạ vô tình, có như vậy trong một phút giây, nứt ra một nỗi bi thương khôn xiết.

Cô vì Al, rốt cuộc đã biến thành người thế nào?

Giống như Lăng Vệ nói, là một mụ đàn bà độc ác ư?

Có lẽ.

Ít nhất, cô vì Al đã làm được chuyện mà Al phải làm, nhưng không cách nào xuống tay.

Lăng Vệ tuyệt vọng mà va đập vào vách bồn, trên màn hình chỉ số lũy thừa không ngừng biến hóa.

Nhịp tim, tốc độ hô hấp, tốc độ lưu thông máu, mọi chỉ số đều tuyệt vời.

Nhưng Lăng Vệ sẽ không thể duy trì lâu.

Hơn ai hết Minna biết, đói, khát, lạnh, những loại thuốc đã tiêm vào trong cơ thể, chẳng mấy chốc sẽ làm thể lực Lăng Vệ rơi xuống đáy vực, tinh thần kiệt quệ. Cộng thêm một màn vừa rồi, sẽ càng rạch sâu vết thương vào linh hồn Lăng Vệ.

Đây là, bi kịch đã định từ hai mươi năm trước.

Cô hủy hoại Lăng Vệ.

Chiến thần Liên Bang, quan chỉ huy Liên Bang, cái người tên Lăng Vệ từng ở Phòng tuyến số 1 cực chính T, trước hạm đội khổng lồ của quân địch, uy vũ nở bừng ý chí chiến đấu, khiến hằng triệu con tim Liên Bang rung động thổn thức.

Cô đã hủy hoại người đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play