“Mẫu thân, không cần tiễn người này.” Uông Vĩnh Chiêu nói một xong thì Uông Hoài Thiện lập tức hô lên.

Hắn vừa nói thì Uông Vĩnh Chiêu đã mắt lãnh mà tức giận ý nhìn lại nhưng Uông Hoài Thiện càng phẫn nộ thật sự. Hắn cũng không cam lòng mà trừng lại, vì thế hai người có bộ dạng cực kỳ giống nhau cứ thế mở to hai đôi mắt giống nhau y đúc, nhướng mày mà trừng đối phương.

Trương Tiểu Oản vốn còn đang nghĩ phải dùng lời gì để cực tuyệt thấy thế thì không biết khóc hay cười.

“Mẫu thân……” Uông Hoài Thiện trừng mắt nhìn một hồi thì vẫn không cam lòng yếu thế mà mạnh mẽ trừng mắt nhìn Uông Vĩnh Chiêu không chớp một chút nhưng miệng thì réo tên người sẽ khẳng định đứng bên phía hắn.

Lúc này từ xa truyền đến ánh đuốc và tiếng Trương Tiểu Đệ đang gọi người, “Đại tỷ, Tiểu Lão Hổ, đại tỷ, Tiểu Lão Hổ……”

“Tiểu cữu cữu tới.” Lúc này Uông Hoài Thiện cũng không trừng mắt với Uông Vĩnh Chiêu nữa àm bắc tay làm loa hét to cậu mình, “Tiểu cữu cữu, tiểu cữu cữu……”

Trương Tiểu Đệ nhanh chóng đi tới nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Uông Vĩnh Chiêu thì hắn theo bản năng căng cứng người, đôi mắt cũng trừng thật lớn.

Hắn bước nhanh tới chỗ Trương Tiểu Oản gọi nàng, “Đại tỷ.” Giọng hắn khẩn trương, trong lòng cho rằng người này lại bắt nạt chị hắn.

Trương Tiểu Oản lắc đầu với hắn sau đó cười và xoay người lại bình tĩnh mỉm cười với Uông Vĩnh Chiêu nói, “Đại công tử, đêm đã khuya nên thứ cho ta không thể tiễn ngài. Ngài lên đường cẩn thận.”

Nói xong nàng ôm Uông Hoài Thiện hành lễ với hắn sau đó không nói gì nữa mà đi theo con đường nhỏ về nhà. Đi được vài bước, Tiểu Đệ lại đây ôm Tiểu Lão Hổ, trong miệng nhu hòa mà dỗ cháu mình, “Tiểu Lão Hổ, để cữu cữu ôm nhé?”

Tiểu Lão Hổ thấy cậu hắn đang tươi cười thì rất hào phóng mà gật đầu vươn tay. Trương Tiểu Đệ lập tức mặt mày hớn hở mà ôm lấy hắn, lại đưa cây đuốc cho chị mình. Ôm Tiểu Lão Hổ rồi, hắn mới nhỏ giọng thét lên, “Tiểu cữu cữu ôm Tiểu Lão Hổ trở về nhà làm gì nào?”

“Trở về rửa mặt rửa chân đi ngủ!” Uông Hoài Thiện cười ha ha mà tiếp lời cậu hắn, hoàn toàn quên mất người hắn vừa trừng mắt.

Trương Tiểu Oản giơ cây đuốc đi bên cạnh bọn họ, nghe được hai cậu cháu nói chuyện thì quay đầu lại, ánh mắt nhu hòa nhìn hai người, khóe miệng hơi hơi nhếch lên. Lúc này bọn họ càng đi càng xa, mà Uông Vĩnh Chiêu ở phía sau lại vẫn đứng tại chỗ. Sườn mặt phụ nhân kia khi nhếch miệng thoáng xẹt qua trước mặt hắn.

Có lẽ vì ánh lửa quá nhu hòa, đêm tối lại quá sâu nên sườn mặt của phụ nhân kia giống như có chút rạng rỡ. Mãi đến khi người đã đi khuất Uông Vĩnh Chiêu mới nhìn bóng đêm sau đó nhíu mày thật sâu. Sao hắn có thể nhìn người ta đến mức quên cả tức giận thế này?

Hắn lắc lắc đầu, bước nhanh về phía con ngựa ở bìa rừng. Không tiễn cũng được, ngày sau đừng oán hắn chưa cho nàng cơ hội.

*******

Lần này Uông Vĩnh Chiêu nghĩ hắn đã tẫn trách với người vợ cả của mình. Còn Tiểu Lão Hổ thì về nhà được bà ngoại rửa mặt, rửa chân rồi lên giường.

Ngoài cậu cả đang động phòng không tới còn lại mọi người đều ở đây. Tiểu Lão Hổ được mọi người chăm chút cho từng tí một thì vui đến nỗi lúc ngủ cũng cười.

Lúc này đêm đã khuya, Trương Tiểu Oản bảo mọi người rửa mặt rồi đi ngủ. Chờ bọn họ về phòng rồi lại chắc chắn bọn họ đã đi ngủ nàng mới về phòng mình, nhịn không được ngáp một cái sau đó ngã vào giường đệm và ngủ ngay.

Sáng sớm hôm sau nàng vào phòng bếp đã thấy Triệu Quế Đào đã dậy và đi theo Lưu Tam Nương làm cơm sáng……

“Làm sao sớm như vậy?” Trương Tiểu Oản giật mình nhìn ra bên ngoài nhưng sắc trời hôm nay còn sớm thật sự.

“Sớm một chút, sớm một chút mới tốt……” Triệu Quế Đào đỏ mặt đáp lại, tay vẫn không ngừng đút củi vào lò, sau đó cúi đầu cầm giẻ lau bệ bếp.

“Ngươi mau ngồi đi, có gì đâu phải vội.” Trương Tiểu Oản vội đi qua đoạt cái giẻ lau.

“Tiểu Bảo nói ngài thích sạch sẽ, ta ……” Triệu Quế Đào ngước khuôn mặt đỏ bừng, cười với Trương Tiểu Oản nói, “Đương gia phu nhân, ngài để ta làm đi, ta cái gì cũng không tốt chỉ có chăm chỉ thôi.”

Trương Tiểu Oản bật cười, “Gọi đại tỷ đi, còn cái gì mà đương gia phu nhân chứ?”

Nói xong nàng lại tiếp, “Không phải không cho muội làm mà mấy ngày này muội phải nghỉ ngơi cho tốt, chờ quen rồi thì chuyện trong nhà chắc chắn để muội làm. Nghe lời đi nhé?”

Triệu Quế Đào lúc này mới buông lỏng cái giẻ trong tay, ngượng ngùng gật gật đầu.

Giải quyết xong cô dâu nỏ này Trương Tiểu Oản lại bất đắc dĩ hỏi Lưu Tam Nương, “Mẫu thân, ngài dậy sớm thế làm gì?”

“Ta không ngủ được, dậy sớm làm bát canh trứng cho Tiểu Lão Hổ. Hắn đang tuổi lớn, có lẽ đói rất nhanh.” Lưu Tam Nương nói xong thì vẫy vẫy tay với nàng nói, “Con lại đây.”

Trương Tiểu Oản đi qua đỡ bà dậy, “Eo lưng ngài không khỏe thì đừng ngồi ghế thấp nhóm lửa.”

Lưu Tam Nương “À” một tiếng rồi đem tờ giấy đậy trên chén trứng gà nước đường mới nấu xong để trên mặt bếp đưa cho nàng nói, “Mới vừa nấu đấy, thê tử của Tiểu Bảo mới vừa uống một chén, con cũng uống một chén cho bổ người.”

Đường đỏ trứng gà sao? Trương Tiểu Oản cười, “Con uống cái này làm gì?”

“Uống.” Lưu Tam Nương cầm chén để vào tay nàng.

Trương Tiểu Oản chỉ đành cười uống xong chén trứng gà đường này sau đó cười nói với Triệu Quế Đào, “Đại tỷ xem như dính lộc của muội nè.”

Lời nàng khiến Triệu Quế Đào lại đỏ bừng mắt.

*******

Chờ dâng trà xong Triệu Quế Đào lại đi quét sân. Trương Tiểu Oản rất buồn bực nói với Trương Tiểu Bảo đang ngây ra cười như thằng điên nói, “Đệ cũng không biết khuyên thê tử một chút hả? Sáng sớm tới giờ nàng cứ vội này vội nọ, người không hiểu còn tưởng nhà chúng ta tìm con dâu về làm đứa ở kia kìa.”

“Tùy nàng đi.” Tiểu Bảo gãi gãi đầu cười rồi đi qua giúp vợ mình.

Tiểu Muội đứng ở phía sau chị cả, đầu dựa vào vai nàng làm nũng nói, “Đại tỷ, muội có thể không cần luyện chữ không? Hôm nay muội muốn chơi với tẩu tử.”

“Đừng hòng, hôm nay ta rảnh, để ta tự mình dạy muội học.” Nhìn em gái nhỏ lại muốn lười biếng, Trương Tiểu Oản không chút do dự đâm thủng chút tính toán nho nhỏ của nàng.

Tiểu Muội nghe xong a a kêu hai tiếng hét lên với Trương A Phúc và Lưu Tam Nương, “Phụ thân, mẫu thân, ngày mai con muốn cùng nhị ca đưa đi đưa Tiểu Lão Hổ đi học đường. Con đi nhanh sẽ không chậm trễ việc của hắn.”

Trương A Phúc nghe xong thì liếc nhìn con cả một cái, thấy nàng giống như đang tươi cười thì ông cũng không dám giúp con gái nhỏ xin xỏ mà chỉ đành quay đầu đi xin ra ngoài hiên. Lưu Tam Nương thì lắc lắc đầu với con gái nhỏ, “Năm sau con đã cập kê rồi, đại tỷ chỉ muốn con tìm được một nhà tốt. Hiện tại con phải học nhiều thì về nhà chồng mới đỡ khổ.”

“Con mới không gả,” Trương Tiểu Muội nghe xong thì bực bội nói, “Người trong kinh thành đều không phải người tốt. Con phải về quê nhà của chúng ta gả cho người giống đại ca và nhị ca, như thế mới không có hại.”

“Vậy giờ muội về ngay đi.” Trương Tiểu Oản nghe được thì cười lạnh ra tiếng. Nàng đứng lên túm chặt lấy tay Tiểu Muội, “Nếu không quay về thì hiện tại đi luyện chữ với ta ngay. Hôm nay phải viết được hai mưoi chữ, nếu không ta sẽ đánh muội!”

Trương Tiểu Muội nghe thấy thế thì kêu thảm thiết, bị kéo đến thư phòng còn cầu cứu anh trai đang ở trong sân, “Đại ca, đại ca, huynh mau cứu muội, đại tỷ rảnh rỗi là muốn đánh muội. TTẩu tẩu, đại tẩu của ta, tỷ mau cứu ta……”

Trương Tiểu Bảo cười tủm tỉm mà nhìn nàng bị kéo đi, nhưng nàng dâu mới bên người hắn lại bị dọa, không biết phải làm sao hỏi, “Này, thế này là sao?”

“Không có việc gì, đại tỷ dạy Tiểu Muội luyện chữ nhưng nàng không nghe lời vì thế đại tỷ phải dọa nàng thì nàng mới nghiêm túc học chữ.”

“Ta có nghe nói đương gia phu nhân biết chữ.”

“Về sau gọi đại tỷ đi. Về sau nếu nàng cũng muốn học chữ thì ta cũng biết mấy cái, đến lúc đó ta sẽ dạy nàng.” Nhìn nàng dâu nghe lời hiểu chuyện của mình, Trương Tiểu Bảo cười cực kỳ nghiêm túc nói với nàng.

“Vâng.” Triệu Quế Đào lại đỏ mặt, nhưng vẫn thoải mái hào phóng lên tiếng. Lúc cầm lấy cái chổi nàng lại nhìn thấy bốn cái vòng bạc nặng trĩu trên tay. Đây là bà bà cho hai cái, đại tỷ cũng cho hai cái, bốn cái vòng thật sự nặng khiến Triệu Quế Đào biết mình được người nhà họ thích.

Trước giờ nàng không nghĩ tới đương gia phu nhân sẽ coi trọng nàng cho cưới nàng cho em trai mình.

Người một nhà hoà thuận vui vẻ mà qua ngày. Nàng dâu mới cũng thật là người tốt, việc trong nhà nàng đều tranh làm hết, cần mẫn đến mức việc của Trương Tiểu Oản đều bị nàng ấy cướp làm hết. Đến cuối cùng ngày cả kẻ hay trộm lười là Tiểu Muội cũng thấy ngượng ngùng với cô chị dâu đã cướp giặt quần áo còn cướp cả quét nhà này.

Hôm nay lúc Triệu Quế Đào lại cầm cây chổi muốn tới giúp nàng quét nhà thì Tiểu Muội dứt khoát đóng cửa phòng mình sau đó hét ra bên ngoài, “Tẩu đừng giúp ta quét phòng nữa, nếu để đại tỷ biết tẩu giúp ta quét phòng thì thế nào cũng sẽ đánh chết ta.”

Triệu Quế Đào cũng ở bên ngoài dỗ nàng, “Thì tiện tay quét thôi, ta mới vừa quét dọn phòng phụ thân và mẫu thân, tới đây quét cho muội cũng được.”

“Tẩu đừng có mà lừa ta.” Cách một cánh cửa Tiểu Muội không chút nghĩ ngợi mà đáp, “Sáng sớm phụ thân đều sẽ quét nhà, đâu có chuyện để tẩu quét hộ. Ta thấy tẩu không quét được phòng của bọn họ nên mới muốn đến phòng của ta quét, ta không lười thế đâu.”

Nói xong nàng ta tức giận đến không được, mở cửa đoạt lấy cái chổi trong tay tẩu tử sau đó nổi giận đùng đùng nói, “Tẩu đừng giúp ta quét nữa, ta sẽ tự quét.”

Trương Tiểu Oản lúc này vừa đúng đi tới đưa quần áo mới cho nàng lại nghe nàng nói lời này thì tức khắc bật cười. Người cả nhà đều cần mẫn, quả thật không lo không có người làm việc.

“Được rồi, để nàng tự quét đi thôi.” Trương Tiểu Oản cười đi qua nói với Triệu Quế Đào, “Mau tới giúp tiểu cô của muội nhìn xem bộ áo này có hợp không.”

Tiểu Muội có áo mới thì chổi cũng không màng mà vui mừng nói, “Đại tỷ giúp muội làm áo rồi ư?”

“Xong rồi, muội mặc thử xem.” Nói xong nàng quay đầu nói với Triệu Quế Đào, “Ta cũng làm cho muội một bộ, tí nữa qua phòng ta lấy về mà thử.”

Triệu Quế Đào cắn miệng gật đầu, mặt lại đỏ ửng lên.

Tiểu Muội nhìn thấy thế thì hiếm lạ nói, “Đã gả được mấy ngày ròi mà sao mặt tẩu vẫn hơi tí là đỏ thế?”

Nàng ta vừa nói xong thì mặt Triệu Quế Đào lập tức đỏ toàn bộ, Trương Tiểu Oản nhịn không được nhéo cái mũi của Tiểu Muội, cảnh cáo nàng. Không biết vì sao hai đứa em trai nàng vừa vụng lại ngốc nhưng cố tình đứa em gái út này lại cực kỳ hoạt bát.

*******

Tiểu Lão Hổ học xong thì nghe Mạnh tiên sinh giảng thêm một hồi mới nhanh chóng chạy về nhà. Mới vừa chạy đến trong thị trấn thì đã thấy có con ngựa ngừng bên người hắn, người nọ ngồi trên lưng ngựa nói, “Đi lên, ta đưa ngươi về.”

“Cái gì mà đưa về?” Uông Hoài Thiện không hiểu, cũng lười để ý cái kẻ hắn không đánh lại được này, vì thế hắn dứt khoát co chân phóng về nhà. Nhưng mới vừa chạy được hai bước hắn đã bị người ta túm lấy áo phía sau, nhấc cả người lên ngựa.

“Ngươi muốn làm gì?” Uông Hoài Thiện nóng nảy muốn giãy dụa xuống ngựa.

Đao thúc có một người bạn tin tức linh thông hôm qua nghe ngóng giúp hắn nói di nương mới nạp của người này đã mang thai, nhưng không đến hai ngày lại không có. Hắn đã lường trước nam nhân này lại tới đoạt hắn. Hắn mới không chịu đâu. Hắn là con của mẹ hắn, người này muốn sinh thì tự đi mà sinh, đoạt hắn làm gì?

“Mau thả ta xuống……” Uông Hoài Thiện bị người ta túm thật chặt nên nóng nảy cật lực giãy dụa.

Uông Vĩnh Chiêu quản không được quá nhiều chỉ xuống ngựa cầm roi ngựa trói hắn lại, giọng mang theo uy hiếp, “Còn lộn xộn ta sẽ bó roi ngựa lên cổ ngươi.”

Uông Hoài Thiện lập tức ngậm miệng, không giãy dụa nữa. Chờ đến nhà rồi, người nọ xuống ngựa thì hắn cũng xuống theo. Hắn vọt vào cửa lập tức kêu, “Mẫu thân, mẫu thân……”

Hắn gọi vừa gấp vừa hoảng khiến Trương Tiểu Oản ở trong phòng bếp sợ hãi chạy ra. Lúc này Uông Hoài Thiện vừa thấy nàng đã đỏ mắt xoay người chìa roi ngựa trói tay hắn cho mẹ hắn xem, “Mẫu thân nhìn xem, người ki trói con, còn nói nếu con lộn xộn hắn sẽ cột roi lên cổ con. Hắn muốn bóp chết con, mẫu thân, mẫn thân, hắn muốn bóp chết con.”

Lúc này không đợi Trương Tiểu Oản có phản ứng gì thì Trương Tiểu Bảo đã nghe tiếng chạy đến cầm cái cuốc đặt ở đầu tường hung hăng đánh về phía người mới tiến vào sân……

“Cút ngay, ngươi dám bắt nạt đại tỷ của ta thì thôi lại còn bắt nạt cháu ngoại của chúng ta……” Trương Tiểu Bảo tức giận đến mức gân xanh trên mặt đều nhảy ra, cái cuốc kia vừa nhanh vừa tàn nhẫn bổ xuống.

Không chỉ Trương Tiểu Bảo cầm cái cuốc, Trương Tiểu Đệ vốn ở cửa thôn đón Tiểu Lão Hổ cũng chạy theo con ngựa trở về. Lúc này trong tay hắn có một cục đá, người thì đứng ở cửa dùng sức ném cục đá về phía Uông Vĩnh Chiêu trợ uy cho anh hắn.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, lúc này Tiểu Muội cũng cầm đòn gánh hợp lực đánh tới……

Trương Tiểu Oản nhìn cả nhà đang kéo bè kéo lũ đánh người thì trán giật giật, suy nghĩ làm thế nào để thu thập tàn cục rối rắm này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play