“Tiểu Oản, không cần
khẩn trương.” Lúc tiếng kèn xô na truyền đến từ nơi xa, Lưu Nhị Lang
cách mành xe thấp giọng dặn Trương Tiểu Oản.
“Vâng.” Trương Tiểu Oản cũng thấp giọng đáp một câu.
Chờ Lưu Nhị Lang rời đi Chu thím mới xốc rèm tiến vào sửa sang lại xiêm y,
tóc tai cho Trương Tiểu Oản. Bà nhấc hỉ khăn lên nhìn trang điểm trên
mặt nàng, trên mặt là không khí vui mừng mà nói, “Tân nương tử cũng thật xinh đẹp.”
Trương Tiểu Oản hơi hơi mỉm
cười, lúc này bên ngoài rèm có người gọi Chu thím. Chu thím vỗ vỗ tay
Trương Tiểu Oản sau đó nói một câu giống Lưu Nhị Lang: “Đừng khẩn
trương” sau đó bà xuống xe ngựa.
Hỉ khăn
vừa hạ xuống thì ánh sáng cũng mờ đi. Trương Tiểu Oản vươn tay lấy gương đồng giấu trong áo nhìn bóng dáng mờ ảo của mình trong gương đồng sau
đó cố cười một chút và thấy hình ảnh phản chiếu trong đó cũng cười đáp
lễ.
Con người ấy à, ngày qua khó hay
không khó đều do mình. Nếu mất đi hy vọng muốn sống tốt thì cuộc sống
này làm sao còn có thể tiếp tục?
Bàn tay
cầm gương đồng của Trương Tiểu Oản siết chặt đến mức đau đớn. Tiếng kèn
xô na cũng gần lại, khi tiếng nói mang theo chút kinh hoảng của của Chu
đại thẩm vang lên thì nàng mới phục hồi lại tình thần.
“Đến, đến, người đón dâu tới rồi, Tiểu Oản mau vào trong kiệu, người đón dâu
tới rồi……” Chu đại thẩm vội vén rèm lên đỡ Trương Tiểu Oản xuống xe ngựa đi vào kiệu hoa.
Bà vội vàng nhét Trương Tiểu Oản vào kiệu hoa xong thì vén mành thở phì phò kích động nói, “Ta
mới vừa ngắm từ xa, ông trời ơi, đời này ta chưa từng thấy công tử nào
anh minh thần võ như thế. Tiểu Oản, đây thật đúng là phúc cháu tu được
mấy đời, quả là nhân duyên cực tốt……”
Lúc bà nói thì tiếng kèn xô na cũng càng đến gần vì thế bà vội buông mành.
Nhưng cách mành Trương Tiểu Oản cũng nghe thấy tiếng thở dốc vui mừng
của Chu đại thẩm.
Đó là hơi thở của người sống. Cách hỉ khăn, trái tim đã buông lỏng của Trương Tiểu Oản lại chết lặng.
Thôi thôi, chết tử tế không bằng sống tạm, những chuyện sắp tới tạm thời đều phải nhịn xuống vậy. Luôn có một ngày nàng sẽ nghĩ cách về nhà, có thể
nhìn thấy người thân, thấy Tiểu Bảo, Tiểu Đệ và Tiểu Muội của nàng.
Chỉ cần người còn sống thì không có việc gì không thể làm.
*******
Lúc ngồi vào hôn phòng Trương Tiểu Oản còn chưa ấm chỗ thì có một đám
người ùa vào. Lập tức có tiếng các nữ nhân tràn ngập trong phòng, bên
trong có lẽ còn có mấy cô nương, tiếng nói chuyện ríu rít cực kỳ dễ
nghe.
Lúc này dưới ánh sáng mờ nhạt Trương Tiểu Oản nhìn thấy một đôi tay của trẻ nhỏ đang muốn giật hỉ khăn của nàng xuống.
“Kiều Kiều không được giật, chỉ có tân lang quan mới có thể gỡ khăn này xuống.” Có phụ nhân ngăn đứa trẻ kia.
“Chỉ là một kẻ nông thôn, làm sao biết nhiều lễ nghi thế. Giật xuống đi, Lâu thím, cứ để thằng bé giật xuống, ai thèm quản chứ……” Có một giọng nói
lảnh lót vang lên cách chỗ Trương Tiểu Oản không xa.
“Nha đầu này, đây là thê tử Chiêu đường ca của ngươi cưới về, đừng có nói hươu nói vượn.”
“Cái gì mà thê tử……” Người kia “Ha” mà một tiếng cười, giống như vừa nghe
phải cái gì buồn cười lắm, “Cháu nghe tổ mẫu nói để ngày mai nàng ta
kính trà rồi ngày sau sẽ đưa đến tòa nhà ở nông thôn. Nghe nói chỗ kia
cũng là chỗ tốt, còn có 50 mẫu đất, đúng là tiện nghi cho cái đồ nhà quê này.”
“Ngươi nói nhỏ thôi.” Lúc này một giọng nói mang theo trách cứ vang lên, nhưng dù vậy trong đó vẫn không dấu được ý cười.
“Nàng ta không nghe hiểu đâu,” người kia lại nói, giọng không cho là đúng mà
tiếp tục, “Ta nghe tẩu tử trở về nói nha đầu nông thôn này giống như đầu gỗ, không nghe hiểu người ta nói cái gì. Chính nàng cũng không nói, tẩu tử còn nói……”
“Nói cái gì? Còn không mau nói đi.” Trương Tiểu Oản nghe thấy tiếng vài người cười đùa huyên náo.
“Nói thì nói, đừng có kéo bộ đồ mới của ta. Tẩu tử của ta nói có lẽ đầu óc
nàng ta có bệnh, chẳng qua cậu nàng ta đã cứu mạng đại bá, có ân lớn nếu không đừng nói là Chiêu đường ca mà hộ nông gia bình thường sợ là cũng
không muốn cưới một đứa con dâu ngốc thế này đâu.” Nàng kia nói xong thì giống như nói đến cái gì đó rất vui, mọi người cùng nhau cười khanh
khách.
“Cái miệng của ngươi ấy, nếu cứ
không quản thì sợ là không gả ra ngoài được đâu……” Lúc này một giọng nói khác vang lên, hơi mang theo nghiêm khắc. Tuy giọng người này cũng mang theo ý cười nhưng cũng vẫn nặng vị ngăn cản.
“Được rồi, không phải các ngươi tới gặp tân nương sao, còn không mau tiến lên gọi ……”
“Ai nguyện ý chứ……”
“Tiểu Oản đúng không?” Lúc này người kia đến gần Trương Tiểu Oản, giọng nói
cực chậm, ở trong căn phòng ầm ĩ này nếu không chú ý thì rất dễ bỏ qua.
Trương Tiểu Oản không nói gì, chỉ ngồi ngay ngắn ở nơi đó.
“Phốc……” Có người cười ra tiếng, “Thật sự là kẻ ngốc sao? Mất công tứ thẩm còn
tốt bụng nói chuyện với nàng ta, thế mà nàng ta lại không hiểu.”
“Được rồi, Châu nha đầu, ngưoi ít nói vài câu đi. Người ta mới tới, nghe
không hiểu khẩu âm chỗ chúng ta cũng không kỳ quái, thời gian qua rồi sẽ hiểu thôi.”
“Sợ là cả đời nàng ta cũng
đều không học được đâu. Nhưng cũng chẳng quan trọng, Vân tỷ tỷ ở đây là
được.” Vị cô nương miệng lưỡi lợi hại kia nói đến đây thì cả căn phòng
có mình tiếng nàng ta là lớn nhất.
Nàng
ta vừa nói xong thì trong phòng liên tiếp vang lên tiếng cười, nếu không phải Trương Tiểu Oản thật sự nghe hiểu các nàng nói gì thì có lẽ nàng
sẽ nghĩ mấy người này đang vui mừng vì ngày hỉ. Nói không chừng nàng sẽ
vì thẹn thùng mà muốn chui xuống đất.
Nhưng Trương Tiểu Oản lại nghe hết những lời này, dù không hiểu hết nhưng
cũng biết đại khái. Đặc biệt là giọng cô nương kia vừa lanh lảnh lại
vang dội nên trừ phi nàng điếc nếu không chắc chắn sẽ nghe được.
“Được rồi, được rồi, đều đi ra ngoài đi, tân nương cũng không hiểu các nàng
nói cái gì. Ngày mai mọi người cùng chào hỏi nhau là được.” Phụ nhân kia giống như người có thể làm chủ, bà vừa đuổi người vừa nói, “Lão tổ mẫu
còn đang chờ các ngươi đi đến nói chuyện với bà, để bà sai việc kia kìa? Đi mau đi mau, mọi người đi hết cho ta.”
Bà vừa nói lời này thì đám người kia mới chịu đi ra.
Lúc Trương Tiểu Oản vểnh tai chờ cửa đóng lại thì nàng nghe thấy tiếng bước chân chạy đến. Cũng không biết có phải đứa nhỏ lúc trước không nhưng
khi Trương Tiểu Oản còn không phản ứng lại thì một cái giày thêu màu đỏ
nặng nề giẫm lên chân Trương Tiểu Oản. Mà ở cạnh cửa lúc này vang lên
tiếng cười bị đè nén.
Tiểu hài tử lại chạy về, cửa cuối cùng cũng bị đóng lại.
“Thật đúng là kẻ ngốc……” Lúc cửa đóng lại thì một câu này cũng bị nhốt ngoài cửa.
Chờ trong phòng im lặng lại Trương Tiểu Oản mới xốc khăn voan lên, thấy
trên bàn có thức ăn thì nàng cũng không khách khí, cứ thế chọn một chút
mà ăn.
Ăn xong nàng lại ngồi trở về, chờ có tiếng chân truyền đến mới thả khăn voan xuống, ngồi ngay ngắn lại chỗ cũ.
Cửa bị đẩy ra, có tiếng bước chân đi về phía nàng, người nọ đứng trước mặt nàng một hồi lâu……
Thực ra cũng không phải hồi lâu, sau đó khăn voan của nàng bị người ta vén
lên. Trương Tiểu Oản không nhìn người kia, chỉ cúi đầu nhìn giày của
chính mình.
Giọng người nọ trầm thấp mang theo say rượu vang lên, “Đêm đã khuya, mau ngủ đi.” Nói xong hắn liền
đi ra ngoài, cửa bị đóng lại.
Ngoài cửa
truyền đến tiếng nói chuyện, nhưng nàng không nghe được rõ ràng. Mà
Trương Tiểu Oản cũng không muốn nghe rõ ràng. Nàng đã nghe đủ những gì
cần nghe, thế là được rồi.
Đưa đến tòa
nhà ở nông thôn phải không? Có lẽ đối với Uông gia thì đây giống như
hành động che giấu hôn lễ khiến bọn họ mất mặt này, nhưng đối với nàng
thì đây giống như chuyện tốt cầu còn không được.
Người nọ đi rồi, Trương Tiểu Oản nhìn ánh nến còn chưa cháy hết trong phòng mà thở nhẹ một hơi như trút được gánh nặng.
Sau này lúc nàng ở một thôn nghèo ở huyện Long Bình ngây người mới biết
trong đêm tân hôn, vị phu quân đến liếc mắt nhìn nàng một cái cũng không thèm lại đi an ủi Vân biểu muội bị bệnh đến hộc máu.
Lúc này nàng không hiểu rõ ràng nhưng lại vì những lời vừa nghe được mà
trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng. Nói thật nàng rất thích kết cục bị “Trục
xuất” này.
Mà xem ra vị phu quân này
chẳng có chút hứng thú nào với nàng. Nàng không thể nói cái gì có tư vị
gì, nhưng rốt cuộc cũng không có gì không vui. Bởi vì nàng ngốc cả buổi
tối, giờ được giải thoát cũng thấy đỡ gánh nặng.
Hơn nữa hiện tại xem ra cho dù nàng trở thành người vợ bị bỏ rơi thì kỳ
thật những ngày sắp tới cũng sẽ không thể thảm như khi mới xuyên đến
Trương gia được.
Ít nhất, trước mắt xem ra Uông gia cũng sẽ không để con dâu mới đói chết, nhiều lắm thì không đối xử tốt với nàng mà thôi.
Đối với nàng mà nói thì kỳ thật đây cũng là một lựa chọn tốt. Bằng không bị vây trong đại trạch, cửa lớn không được ra, cửa sau không được tới, cả
ngày đối mặt với một đống nữ nhân không có ý tốt kia thì đối với một
người hiện đại xuyên qua như nàng quả thật sẽ sống không bằng chết.
*******
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Tiểu Oản bị một người gọi là Tứ thẩm đến
đưa đi bái kiến Uông gia tổ mẫu và tộc trưởng đương nhiệm của Uông gia.
Dọc theo đường đi vị Tứ thẩm này đầu tiên dùng ngữ khí chậm rãi để nói
chuyện với nàng. Thấy Trương Tiểu Oản chỉ cười với bà còn lại không nói
lời nào thì bà chỉ đành lắc đầu tự nhủ nói, “Đứa nhỏ ngốc.”
Trương Tiểu Oản biết đây là người tối hôm qua ngăn cản cô nương kia tiếp tục
nói móc mình vit thế nụ cười của nàng chân thành hơn một chút. Tứ thẩm
nhìn thấy thì không nhịn được chậm rãi lắc đầu nói với nàng, “Cha mẹ
chồng cháu ở kinh thành, ngày sau cháu theo Đại Lang về kinh thành thì
kính trà cho cha mẹ cũng không muộn. Hôm nay cháu kinh trà cho tổ mẫu
của Đại Lang và tộc trưởng, cũng là đường bá của hắn. Đợi lát nữa gặp
trưởng bối thì cháu phải cung kính biết lễ, hiểu không?”
Không muốn để vị Tứ thẩm này mất công nói chuyện chậm rãi để mình hiểu,
Trương Tiểu Oản gật đầu, cũng dùng giọng thôn Ngô Đồng mà người ta hiểu
được chậm rãi nói, “Hiểu, cảm tạ ngài đã dạy dỗ.”
Nói xong nàng còn thi lễ một cách tiêu chuẩn, dáng người không quá thướt tha nhưng cũng có bài bản hẳn hoi.
Những việc này ngày hôm qua chẳng có người nào nói với nàng, thậm chí tối qua nàng bái đường, trưởng bối hai bên là ai nàng cũng không biết. Phụ nhân này xem ra là người tốt bụng, nói chuyện cũng lựa trọng điểm để nàng
nghe hiểu.
Tứ thẩm kia thấy nàng nói một
câu này thì bất ngờ, không nghĩ nàng lại là người hiểu chuyện. Bà ngẩn
ra sau đó trên mặt cũng nở nụ cười, vỗ vỗ cánh tay nàng nói, “Xem ra
cũng là người thông tuệ, đợi thời gian lâu hơn, ngày sẽ đỡ vất vả. Đừng
sợ.”
Trương Tiểu Oản lại gật gật đầu, lúc này bọn họ đã đến bậc thang, nàng ngừng chân, chờ phụ nhân kia đi trước nàng mới đuổi theo.
Tứ thẩm thấy nàng có lễ thì quay người nhìn, trong mắt hơi có tươi cười.
Đi qua bậc thang, bà đợi Trương Tiểu Oản bước đến, lại thấp giọng, chậm
rãi nói, “Tối qua Đại Lang có việc ngủ ở thư phòng. Sáng sớm hôm nay hắn đã tới chỗ tổ mẫu chờ cháu. Lát nữa cháu thấy hắn thì đi tới bên người
hắn là được. Hắn sẽ dẫn cháu đi gặp trưởng bối trong nhà, có hiểu
không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT