Trương Tiểu Oản ôm Trương Tiểu Đệ, để hắn ăn hai bát nấm nhỏ, cũng không dám cho hắn ăn nhiều, sợ không tiêu được.
Người bị đói quá mức thì không thể ăn một lúc quá nhiều.
Đứa em trai Trương Tiểu Bảo cũng ngoan ngoãn, nghe chị cả nói ăn nhiều sẽ
bị đau bụng thì cũng chỉ dám ăn ba bát nhỏ dù vẫn thèm nhưng chỉ chỉ dám nhìn nồi, không dám đòi ăn nữa.
Trương Tiểu Oản đem chỗ canh nấm còn thừa múc hết vào bát Trương A Phúc, để ông ăn một bát nữa.
Trương A Phúc hơi do dự. Người đàn ông cả ngày không nói được một câu với vợ
con như ông ta lúc này đang nhìn ba đứa con, không thể quyết tâm ăn hết
cái bát cuối cùng kia.
“Ăn đi, mấy đứa đã có Tiểu Oản lo liệu.” Lưu Tam Nương cầm bát đặt vào tay ông, “Ăn no mới có sức làm việc.”
Lúc này Trương A Phúc mới không còn do dự mà chầm bát lên.
Trương Tiểu Oản thờ ơ lạnh nhạt, người cha này của nàng tuy thân thể không
tốt, cũng không có bản lĩnh, nhưng được cái nghe lời Lưu Tam Nương, cũng thương con, dù có đói thế nào cũng muốn chia đồ ăn của mình cho con.
Đàn ông dù không có bản lĩnh thì chỉ cần không gây chuyện cũng đã coi là
phúc. Đời trước Trương Tiểu Oản đã thấy quá nhiều tên đàn ông đã vô dụng còn chuyên đánh vợ con. Đàn ông trong xã hội hiện đại căn bản khiến
người ta không thể chịu đựng được, thế nên nàng không có ý kiến gì với
người cha tuy không thể làm chủ nhưng cũng không phiền hà vợ con này. Vô dụng thì vô dụng, ông ấy cũng đã tận tâm tận lực với gia đình này.
Chẳng qua là có nhiều chuyện do trời định, dù ở thời nào cũng thế,
chuyện này khó mà trách người, chỉ có thể trách trời.
“Chúng ta ra đồng đây.” Lưu Tam Nương lại cõng quang gánh, trước khi đi lại nói với Trương Tiểu Oản một câu này.
Trương Tiểu Oản “Vâng” một tiếng, lại nói, “Đợi chút nữa con sẽ mang Tiểu Bảo
và Tiểu Đệ đi cắt cỏ cho heo đưa qua chỗ Đại Ngưu thúc, buổi trưa con sẽ dẫn hai đứa đến ruộng tìm phụ thân và mẫu thân.”
“Tới làm gì?” Lưu Tam Nương hơi kinh ngạc. Ruộng nước nhà bọn họ được phân
hơi xa, người lớn đi còn mất gần một canh giờ, trẻ con đi chậm hơn thì
có khi phải hai canh giờ mới tới, quả thực quá xa.
“Đưa cơm.” Trương Tiểu Oản ngước mắt bạo gan nói.
“Ăn cái gì?” Lưu Tam Nương lập tức dừng lại.
“Thì nấm đó……” Trương Tiểu Oản biết người trong thôn Ngô Đồng chỉ ăn một
ngày hai bữa, không có nhà ai ăn ngày ba bữa, nhưng nếu đã có đồ ăn, mà
người mẹ này của nàng đang mang thai, sao có thể cứ chịu đói liên miên
được chứ? Dù sao thì người cha kia của nàng nếu cứ tiếp tục bụng đói mà
làm thế này thì chỉ sợ cơ thể kia cũng sẽ không chống được mấy năm nữa.
Tháng này, mỗi khi Trương Tiểu Oản nghĩ tới tình trạng của gia đình mình thì
nàng đều thấy khó thở. Nếu bây giờ đã tìm được biện pháp rồi thì cho dù
khó khăn thế nào nàng cũng sẽ tìm cách kéo cả gia đình đi lên.
Bằng không, hậu quả chính là nàng sẽ không sống nổi mấy năm nữa. Một đứa nhỏ không cha không mẹ, còn phải nuôi hai đứa em trai, không có người lớn
giúp thì cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn.
“Không cần, con và Tiểu Bảo, Tiểu Đệ cứ ăn đi.” Lưu Tam Nương lập tức xoay người.
“Mẫu thân còn đang mang thai, em bé cũng phải ăn.” Trương Tiểu Oản dùng giọng nói không lớn không nhỏ mà nói một câu này.
Lúc này, Trương A Phúc đang đi bên cạnh Lưu Tam Nương, trên vai khiêng cái
cuốc nghe thấy thì dừng lại, nhìn về phía bà, chỉ thấy bà cũng nghiêng
người nhìn về phía này thì ông ta mở miệng nói: “Để con gái mang đến
đi.”
Lưu Tam Nương nhấp nhấp miệng, nhưng không nói gì nữa mà tiếp tục bước đi.
“Trông nhà cẩn thận nhé.” Trương A Phúc sờ sờ đầu Trương Tiểu Oản, sau đó vội
vàng đi theo Lưu Tam Nương. Có lẽ vì được ăn no nên hôm nay ông đi nhanh hơn chút, nhưng một lúc sau vẫn tụt lại phía sau Lưu Tam Nương một
đoạn.
Trương Tiểu Oản nhìn thấy thế thì thở dài trong lòng, sau đó cười khổ.
Người lớn ốm yếu, trẻ con cũng ốm yếu, người mẹ nhìn có chút khỏe mạnh của
nàng thì lại đang mang thai … Cuộc sống này không biết phải đi tiếp thế
nào mới tốt đây.
Trương Tiểu Bảo, Trương
Tiểu Đệ cũng rất nghe lời Trương Tiểu Oản nói. Điều này khiến nàng thấy
chua xót bất đắc dĩ hơn cả việc bị đói bụng sau khi xuyên đến chỗ này.
Mà lý do nàng lựa chọn nhìn thẳng vào triều đại này, chấp nhận việc mình
đã xuyên vào thân thể Trương Tiểu Oản cũng vì sự ỷ lại của hai đứa trẻ
này với nàng.
Trương Tiểu Oản có thể lựa
chọn chết một lần nữa, nhưng hai đứa bé này thì phải làm sao đây? Nàng
thật sự không phải người tốt bụng, nhưng lúc nhìn vào hai đôi mắt to
tròn luôn trông mong mà nhìn mình này, nàng không thể bỏ bọn họ lại, dù
gia đình bọn họ sẽ kiệt quệ dần đến chết hay may mắn sống sót để rồi ở
lại nhân gia chịu khổ.
Nàng nghĩ, trước
kia nàng được bà nuôi lớn, vậy thì giờ đổi lại nàng sẽ chăm sóc hai đứa
bé này. Ở nơi xa lạ này, nàng sẽ dùng hết khả năng của mình để giúp bọn
họ có cuộc sống tốt hơn, ít nhất cũng để bọn họ được ăn no mặc ấm.
Còn những câu truyện xuyên không nàng từng đọc, trong đó nữ chính luôn có
thể làm ăn đến phát đạt thì Trương Tiểu Oản không dám mơ tưởng gì. Hiện
thực đang ở ngay trước mặt, nàng chỉ biết mình đang ở một nơi đất đai
cằn cỗi, ruộng nước vẫn trồng lúa nhưng không phải loại lúa sản lượng
lớn cho năng suất ba bốn trăm kg một mẫu. Hạt thóc nơi này nàng đã nhìn
qua, nó lớn gấp rưỡi hạt thóc nàng biết, nhưng một mẫu thu được khoảng
một trăm kg đã là không tệ. Mà 100kg thì làm được gì chứ? Nếu chỉ có một người thì cho dù tiết kiệm, mỗi ngày chỉ ăn cháo, vậy mỗi ngày cũng hết ba lượng thóc, một năm may ra đủ ăn không chết đói. Nhưng nếu tính cả
nhà, lại là nhà có nhiều con như nhà nàng, thì cho dù ăn tiết kiệm, mỗi
ngày chỉ ăn môt bữa cũng chỉ đủ ăn nửa năm.
Mà núi quanh thôn Ngô Đồng không lớn, hoàn toàn không thể dựa vào núi mà
kiếm ăn. Thứ nhiều nhất ở trong núi là thỏ, nhưng người cả thôn đều bắt
nên rất cạnh tranh. Thứ nhiều thứ hai là nấm, nhưng không ai dám hái ăn.
May mà mọi người không dám ăn nấm nên mới còn nhiều như thế, nếu bọn họ
biết thì —— Trương Tiểu Oản cười khổ nghĩ, nếu vậy thì chẳng đến phiên
đứa trẻ nhỏ như nàng hái được chút nào mang về.
Trong núi cũng có chút hoa quả dại, nhưng chẳng có mấy thứ ăn xong mà không
việc gì, đa số ăn vào đều bị tiêu chảy. Bọn họ vốn đã ăn không đủ no,
nếu còn bị tiêu chảy thì hẳn là nửa cái mạng cũng không còn, vì thế
người lớn ở thôn Ngô Đồng thường cấm trẻ con hái trái cây dại ăn. Nếu
đứa nào dám ăn, cho dù không mất mạng, được cứu về thì cũng sẽ bị đánh
một trận.
Cách thôn Ngô Đồng một đoạn xa
là thôn Lưu gia, cũng là nhà mẹ để của mẹ nàng. Nghe nói núi ở đó lớn
hơn bọn họ bên này nhiều, đồ ăn trong núi cũng nhiều, vì thế người ở đó
sống sung túc hơn ở đây —— nhưng đây cũng chỉ là những gì nàng nghe được từ Hồng thẩm ở cửa thôn, có phải thật hay không thì chính Hồng thẩm
cũng không rõ lắm. Đây là vì số người từng đi qua thôn Lưu gia không
nhiều, đường đến đó quá xa, không thể đi rồi về trong một ngày, lại phải nghỉ đêm ở bên ngoài nên người trong thôn không có hứng thú. Nếu không
phải đi thăm thân thích rất gần gũi thì chẳng ai muốn phí nhiều công sức như thế để đi ra ngoài.
Trương Tiểu Oản
đoán thôn Lưu gia kỳ thật cũng không tốt hơn thôn Ngô Đồng bao nhiêu,
bởi vì nếu tốt thế thì mẹ nàng cũng sẽ không gả đến thôn này làm gì.
Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ nhất thời của nàng, kỳ thật việc Lưu Tam Nương gả đến thôn Ngô Đồng đúng là có lý do, nhưng đó là việc sau này Trương
Tiểu Oản mới biết.
Buổi sáng Trương Tiểu
Oản không đi hái nấm mà mang theo hai đứa em trai đi cắt cỏ heo. Nàng
nàng không có heo, bọn họ không nuôi nổi. Một con heo phải tốn hai tháng lương thực của nhà họ mới đổi được, cho dù là lúc đủ lương thực thì
Trương Tiểu Oản nghĩ Trương gia cũng chỉ có hai ba tháng lương thực là
cùng lắm, bọn họ đâu dám mang ra đổi lấy môt con heo phải nuôi một hai
hăm mới bán được chứ.
Cỏ heo này là của
nhà Trương Đại Ngưu, em họ của Trương A Phúc. Lần trước Trương Tiểu Oản
xin nhà bọn họ ít chỉ may để sửa quần áo, mỗi lần xin xong nàng đều phải cắt năm sọt cỏ heo tới trả. Vì thế, tuy Đại Ngưu thẩm cũng lời ra tiếng vào nhưng mỗi lần Trương Tiểu Oản há mồm xin chỉ thì bà ta vẫn trầm mặt rút mấy sợi chỉ cho nàng.
Mấy ngày trước Trương Tiểu Oản mượn mấy sợi chỉ để may vải vụn thành hai bộ quần áo
cho Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Đệ vì vậy cỏ heo này nàng phải mang
qua. Sáng nay rảnh rỗi nên nàng mang theo hai đứa em đi cắt một sọt cỏ
heo mang qua.
Rất nhanh bọn họ đã cắt
xong một sọt, Trương Tiểu Oản chỉ chọn cỏ non để cắt, phần già nàng
không thèm. Lúc đưa qua sắc mặt Đại Ngưu thẩm vẫn không tốt, bởi vì kim
chỉ không phải thứ nhà nào ở thôn Ngô Đồng cũng có, Trương Tiểu Oản lại
tới mượn rất nhiều lần nên bà ta không vui. Nếu không phải nàng chỉ là
đứa nhỏ, mà nhà Trương A Phúc thực sự quá nghèo, lại có chút quan hệ
thân thích thì Đại Ngưu thẩm căn bản không thèm mở cửa.
“Thẩm, cái này cho Đại Phúc ăn.” Trương Tiểu Oản vói tay móc vào túi áo, lấy
ra một miếng kẹo kéo dài bằng nửa ngón tay út mà lần trước đi chợ nàng
được đại thúc bán kẹo kéo cho, để vào tay Đại Ngưu thẩm.
“Oa, cái này ở đâu ra?” Cho dù chỉ bằng nửa ngón tay út nhưng Đại Ngưu thẩm
vẫn kinh ngạc. Kẹo kéo này chính là làm từ mầm lúa mạch, con nhà nghèo
hai ba năm chưa chắc đã được ăn một miếng, vậy con gái của Trương A Phúc lấy cái này ở đâu ra chứ?
“Lần trước
cháu đi chợ, Xuyên Tu đại thúc cho cháu một khối này.” Trương Tiểu Oản
nắm chặt lấy tay hai đứa em mình, không dám nhìn mặt bọn chúng, bởi vì
chỉ nghe tiếng hai đứa nuốt nước bọt thèm thuồng đã đủ khiến nàng thấy
khó chịu.
“Cũng phải, Xuyên Tu kia cũng
là người tốt. Nghe nói lần trước hắn gặp phải một đứa nhỏ bị đông lạnh
gần chết, hắn còn tốt bụng cho đứa nhỏ kia chén cháo. Có lẽ hắn thấy
ngươi đáng thương nên mới cho ngươi……” Đại Ngưu thẩm lập tức mặt mày hớn hở, đi ra cửa gọi đứa con trai đang chơi bên ngoài về, “Đại Phúc Đại
Phúc, mau về nhà……”
Lúc từ nhà Đại Ngưu
thúc đi về, Trương Tiểu Đệ nhỏ giọng nức nở, cho dù khóc hắn cũng chỉ
khóc rất nhỏ, vì quá yếu nên giọng nghe hừ hừ như con mèo. Tiếng hắn
khóc truyền đến tai Trương Tiểu Oản khiến nàng cực kỳ khó chịu.
Trương Tiểu Bảo thì không ngừng nuốt nước miếng, lôi tay Trương Tiểu Oản gọi
chị cả ngày càng tha thiết, mắt thì trông mong mà nhìn Trương Tiểu Oản,
hy vọng nàng có thể lấy ra thêm một khối kẹo nữa.
Nhưng Trương Tiểu Oản làm gì có? Nàng cho Đại Ngưu thẩm khối kẹo đó chỉ vì
muốn lần sau mượn chỉ nhà bà sẽ dễ hơn chút. Nhà nàng không có một đồng
thì làm sao mua nổi chỉ?
Không có chỉ, nàng làm sao may vá quần áo cho bọn họ được?
Trong nhà nàng chỉ có một cây kim, đó cũng là Lưu Tam Nương mang theo khi gả đến đây.
Trương Tiểu Oản muốn nói với hai đứa rằng lần sau sẽ cho chúng, nhưng lần sau
nàng làm gì có vận may mà có được kẹo chứ? Cho dù có thì cũng phải đổi
lấy thứ khác……
Thế nên nàng nuốt xuống
lời đã lên đến miệng, chỉ cười khổ, cũng quyết tâm coi như không nhìn
thấy khuôn mặt tràn đầy khát vọng của hai đứa.
Chuyện nàng không làm được thì cũng không muốn cho bọn hắn hy vọng, miễn cho
chúng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm còn phải thất vọng và khổ sở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT