Bà ta hùng hổ xông vào như vậy, chẳng ai ngăn lại được.

Lưu Nhị Lang không vào phòng Lưu Tam Nương được, tùy tùng của ông ta càng không thể vào. Trương Tiểu Oản không nói lời nào đi vào thì thấy Lưu Khương thị kia đang đập giường đập chăn kêu khóc. Nhìn biểu tình thì chỉ cần bà ta đập nhầm một cái là có thể đánh bẹp Lưu Tam Nương.

Bà ta đập hai cái khiến Chu thím đi theo vào hãi hùng khiếp vía vội giữ bà ta lại, bất chấp tất cả mà kéo Lưu Khương thị ra bên ngoài. Bà vừa kéo người vừa nói, “Ai da, tẩu tử, Tam Nương vẫn còn đang hôn mê, ngài muốn khóc thì ra ngoài cửa mà khóc, đừng ầm ĩ người bệnh.”

Chu thím cũng biết người đàn bà này không dễ đối phó, đặc biệt hiện tại bà ta đã là quan phu nhân. Bà ta thủ tiết vì Lưu Nhị Lang nhiều năm như vậy, hẳn là tin tức đã truyền tới tai Huyện thái gia. Loại phụ nhân này bà ta không đắc tội được, cho nên bà cũng chỉ có thể kéo bà ta ra ngoài, dù gì thì đây cũng là việc của Lưu gia.

Chu thím kéo người ra ngoài rồi thì cũng không dám quản nhiều, chỉ dùng ánh mắt bảo Trương Tiểu Oản để cậu và cha mình chú ý chút sau đó vội trốn vào trong bếp làm việc, không dám ra ngoài giúp nữa.

Lưu Khương thị bị kéo ra ngoài lập tức nhìn thấy Lưu Nhị Lang. Bà ta vội quỳ xuống trước mặt ông ta, khóc nước mắt nước mũi chảy ra, miệng thì kể lể, “Nhị Lang, ta cũng không biết hai người đến mời Tam Nương lại có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm kia. Chàng phạt ta đi, chính là ta khiến muội muội phải tủi thân, Đại Đức Tử có mẫu thân như ta đúng là xấu hổ. Ta thật sự không còn mặt mũi gì mà gặp chàng, không còn mặt mũi gì gặp muội muội.”

Thấy bà ta nhắc tới đứa con trai đang đi học của mình, Lưu Nhị Lang một câu cũng không nói ra được.

Lưu Ngôn Đức là đứa con trai duy nhất của ông ta hiện nay, về sau hắn còn phải thi công danh, sao có thể để hắn có một người mẹ mang tiếng thất đức chứ?

Cho nên dù Lưu Khương thị làm ra việc gì thì ông ta cũng chỉ có thể mặc kệ, coi như không biết gì hết. Ông ta chỉ đành chăm sóc cho muội muội tốt hơn, lấy điều này đền bù thua thiệt trong mấy năm nay của bà.

Nghĩ tới đây, Lưu Nhị Lang nhịn không được thở dài trong lòng, sau đó trầm giọng nói, “Đứng lên đi.”

Nói xong ông ta không thèm để ý tới Lưu Khương thị, chỉ gọi Lưu Tam Cách ở bên cạnh dặn, “Gọi người đưa phu nhân về, ở đây phòng ở nhỏ, không đủ chỗ cho nhiều người ở lại. Nữ nhân vẫn nên về nhà miễn cho người ta nói ra nói vào.”

Lưu Khương thị vốn còn muốn nói gì nữa nhưng liếc mắt thấy sắc mặt Lưu Nhị Lang thì vội nuốt lời vào rồi xéo thẳng.

Lúc bà ta được Lưu Tam Cách đưa đến ngoài cửa, nhìn thấy ánh mắt dò xét quan phu nhân của đám thôn dân thôn Ngô Đồng, trong lòng bà ta nhịn không được dâng lên đắc ý. Bà ta sửa sang lại quần áo trên người, sau đó lên xe bò.

Bà ta biết chỉ cần dựa vào cái danh hiền tuệ nhiều năm của bà ta, cùng với đứa con trai thì cho dù Lưu Nhị Lang bất mãn thế nào cũng sẽ không dám làm gì bà ta.

**************

Trương Tiểu Oản thấy Lưu Khương thị đến là để thị uy với Trương gia. Bà ta muốn Lưu Tam Nương biết cho dù bà ta làm việc xấu, hạ độc thủ thì Lưu Tam Nương cũng chẳng thể làm gì bà ta, cũng đừng hy vọng ỷ vào Lưu Nhị Lang ủng hộ mà có thể muốn làm gì cũng được.

Mấy ngày qua đi thân thể Lưu Tam Nương đã đỡ hơn. Bà nghe từ miệng thôn dân thì biết ngày đó Lưu Khương thị tới, trong lòng tức giận đến thở hổn hển một hồi.

Lúc này Trương Tiểu Oản lại chẳng rảnh bận tâm đến Lưu Tam Nương nghĩ như thế nào, bởi vì lúc này Lưu Nhị Lang nhận được một bức thư rồi lập tức trở về thôn Lưu gia.

Hai ngày sau ông ta lại tới nói với Trương gia là ông ta có việc phải ra ngoài một chuyến, sợ là phải một thời gian nữa mới về được. Chuyện liên hôn với gia đình nghĩa huynh của ông ta cũng phải chờ có tin tức ông ta mới viết thư về báo.

Lưu Tam Nương tất nhiên là đồng ý để Trương Tiểu Oản nhận hôn sự này. Trong lòng bà ta biết đứa con gái này không tầm thường, nếu có thể gả đến chỗ cao thì sẽ có kết quả tốt.

Vì quan tâm đến việc này nên thái độ của bà ta với Lưu Nhị Lang cũng có thêm vài phần thân thiết. Lúc Lưu Nhị Lang rời khỏi bà ta cũng chủ động mở miệng nói chuyện, “Ca ca lên đường may mắn.”

Lưu Nhị Lang nghe bà ta cuối cùng cũng chịu gọi ca ca thì vô cùng vui vẻ. Ông ta xoay người vỗ vỗ vai bà nói, “Ngươi cứ yên tâm, chờ xong việc ca ca sẽ lập tức để nhà các ngươi có ngày lành.”

Nói xong lời này, hai anh em lại hàn huyên một lúc. Chờ Lưu Nhị Lang rời đi Lưu Tam Nương mới lại nghỉ ngơi.

**************

Trương Tiểu Oản vốn định cầu Lưu Tam Nương từ chối việc hôn sự này nhưng nàng mắt lạnh ở một bên nhìn thì cũng không cảm thấy việc này có thể thành. Nghĩ đến Lưu Khương thị kia một ngày không chết thì sẽ không có khả năng để nàng có được hôn sự này. Bà ta nhất định sẽ ngăn cản.

Hơn nữa đây là kết thân với quan gia, tất nhiên phía bên kia cũng chán ghét đứa con gái đến từ nhà bần cùng như nàng. Mà nàng lại không phải con gái ruột của Lưu Nhị Lang, Lưu Tam Nương lại không chấp nhận để nàng làm con nuôi. Vì thế có lẽ Lưu Nhị Lang sẽ chọn một đứa con gái ở Lưu gia tộc mang đi gả, mà người nhà họ Lưu cũng sẽ không bỏ qua chuyện tốt này.

Nói ngắn gọn thì việc này không có khả năng dễ như Lưu Tam Nương suy nghĩ.

Sau khi Lưu Nhị Lang rời đi thì tình huống của Trương gia tốt hơn trước kia nhiều. Hiện tại ai cũng biết Lưu Tam Nương có một người anh trai làm quan. Lúc ông ta trở về mời đại phu trị bệnh cho bà còn để lại không ít bạc. Về sau có lẽ ông ta sẽ đón cả nhà em gái vào thành mà sống ấy chứ. Điều anỳ khiến người trong thôn hâm mộ không thôi. Người lui tới Trương gia cũng nhiều hơn, lúc Trương Tiểu Oản đi ra ngoài gánh nước, số người chủ động chào hỏi nàng nhiều hơn trước nhiều.

Trương A Phúc tiếp nhận việc sắc thuốc cho Lưu Tam Nương và chăm sóc gà, còn lại thì mặc kệ mọi chuyện. Trương Tiểu Oản cũng không dám để ông làm gì vì sau khi Lưu Tam Nương bị bệnh thì ông cũng như hồn vía lên mây, gánh nước cũng có thể bị trượt chân ngã giữa đường. May mà lần trượt chân kia không có nguy hiểm gì nếu không chính là một nhà hai người bị bệnh.

Người cha này nàng không trông cậy vào được rồi. Trương Tiểu Oản nhìn điệu bộ của ông ta giống như nếu Lưu Tam Nương có việc gì thì ông ta cũng đi theo luôn ấy chứ.

Ở kiếp trước nàng chưa từng nhìn thấy một người si tình thế này bao giờ. Sau khi xuyên qua không bao lâu nnagf đã thấy được một người nhưng Trương Tiểu Oản thật sự là cực kỳ sốt ruột. Hiện tại nàng chỉ có thể cầu người cha vô trách nhiệm này đừng có xảy ra chuyện gì để nàng phải lo lắng nữa, chứ chẳng trông mong gì ông ta có thể chống đỡ cái nhà này.

Tuy rằng sau khi Lưu Nhị Lang tới thì tình hình Trương gia đã thay đổi nhiều, nhưng kỳ thật cũng không tốt hơn được bao nhiều. Lúc này phải ươm mầm trồng lúa nhưng Lưu Tam Nương bệnh vẫn chưa khỏi, Trương Tiểu Muội mỗi ngày đều phải ăn cháo gạo tnh, rồi tiền thuốc thang gì đó đều cần bạc. Mắt thấy năm lượng bạc Lưu Nhị Lang để lại cũng chẳng còn dùng được bao nhiêu nữa.

Chuyện ngoài ruộng là Trương Tiểu Oản đi theo Trương A Phúc làm. Sau đó thời gian trôi qua, ba tháng sau Lưu Nhị Lang gửi tin đến nói biên quan có chiến sự, có khả năng ông ta phải đi một thời gian nữa mới có thể trở về. Chuyện với Uông gia tạm thời gác lại, đợi chiến sự bình ổn rồi tính.

Lúc nhận được lá thư này, Trương Tiểu Oản có cảm giác “Sự tình quả nhiên như thế” mà Lưu Tam Nương lại phản ứng giống như trời sụp. Bà ta khóc than đến ho ra máu, lại phải mời đại phu tới.

Trương Tiểu Oản bận rộn mấy tháng nay vì việc ngoài ruộng, đến nỗi tay chân không ngơi nghỉ lúc nào. Lúc này thấy Lưu Tam Nương còn hộc máu phải bỏ tiền mua thuốc, tiền bạc trong nhà đã không còn nhiều lắm vẫn phải mời đại phu thì nàng chịu không nổi nói thẳng với bà ta, “Nhà của chúng ta họ Trương, ngài gả cho Trương gia thì chính là người của Trương gia. Ngài còn hy vọng có ai tới cứu chúng ta thoát khỏi khổ ải nữa chứ? Là cậu hay người trong nhà chúng ta?”

Nói xong nàng cũng bất chấp Lưu Tam Nương nghĩ thế nào về những lời đại nghịch bất đạo này. Trương Tiểu Oản xốc mành đi ra ngoài, gánh quang gánh chuẩn bị ra ruộng trồng cải bắp.

Nàng đã phải bỏ một số tiền không nhỏ nhờ lão bản khách điếm mua hộ từ trong huyện. Nghe nói cái này được mang đến từ kinh thành, nếu trồng được thì có thể dùng làm thức ăn vì vậy giá cả của nó cũng không hề rẻ.

Đây là Trương Tiểu Oản nghe được khi nàng mang xiêm y đến cho lão bản khách điếm. Lúc vừa nghe thấy cái tên quen thuộc thì nàng nghĩ hẳn là loại cải bắp mà nàng biết vì thế nàng nhờ lão bản giúp mình mua về một ít. Lúc nhìn thấy mầm cây thì quả nhiên thấy giống nhau như đúc. Điều này khiến nàng thở dai nhẹ nhõm một hơi.

Cải bắp phải trồng thế nào nàng vẫn biết được. Khách điếm lão bản lại lo lắng nàng trồng không tốt bởi vì quanh đây chẳng ai trồng cái này cả, mọi người chỉ nghe nói qua thôi.

Trương Tiểu Oản cũng chỉ nói nàng muốn thử, lúc nào có kết quả mới thông báo với ông.

Lão bản thấy nàng linh động thông minh thì cũng có chút tin tưởng. Ông còn nói nếu có thể trồng ra cây thì cứ đến tìm ông sẽ mua.

**************

Trương Tiểu Oản có được mầm cải bắp thì vội trở về trồng. Bởi vì mầm có chút héo nên nàng sợ nếu để lâu hơn sẽ không sống được mấy.

Ai biết được Lưu Tam Nương nghe được tin kia thì lại khóc rống, lại hộc máu. Nàng lại phải mời đại phu đến xem rồi thu dọn trong nhà. Trương A Phúc đi theo đại phu vào trong trấn bốc thuốc mà nàng thì nhịn không được mới nói lời kia với Lưu Tam Nương. Sau đó nàng để Trương Tiểu Bảo mang theo Trương Tiểu Đệ trông coi Trương Tiểu Muội còn mình cõng quang gánh đội ánh hoàng hôn đi tới ruộng nhà bọn họ.

Còn may là mấy hôm trước nàng đã xới đất để chuẩn bị trồng cải bắp. Lúc này Trương Tiểu Oản đem mầm cải trồng vào trong đất. Tuy ngày mùa hè dài nhưng sau khi nàng trồng xong hơn hai mươi cây bắp cải bảo bối thì trời cũng đã tối hẳn. Nàng đem nước đã chuẩn bị trước để tưới cho mầm cây non, lại đốt ít củi lửa lấy tro làm phân bón cho cây. Cuối cùng nàng mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó khiêng đòn gánh trở về nhà.

Lúc về đến nhà nàng phát hiện Trương Tiểu Muội đang khóc nháo, Trương A Phúc thì ôm nàng dỗ dành, trên trán ông toàn là mồ hôi. Trương Tiểu Bảo ở bên cạnh một tay bưng bát cháo bột, một tay lôi kéo Trương Tiểu Đệ đang mút ngón tay nhìn chằm chằm bát cháo. Khuôn mặt Tiểu Bảo nôn nóng nhìn Trương Tiểu Muội khóc nháo không ngừng.

Trương Tiểu Oản trầm mặc đặt quang gánh xuống, rửa sạch tay rồi lau vội lên người. Nàng đi vào phòng bình tĩnh nói với Trương A Phúc, “Phụ thân, để con.”

Trương Tiểu Muội được nàng dỗ đã quen, lúc này vừa được nàng ôm thì lập tức nín khóc. Trương Tiểu Oản im lặng đút cháo cho nàng rồi mới đưa đứa bé ăn no ngủ say cho Trương A Phúc. Lúc này nàng kéo Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Đệ đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho mọi người

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play