Sáng sớm ngày hôm sau lúc sự tình có biến chuyển thì Lưu Nhị Lang lại tới.
Trương Tiểu Oản gặp được người cậu làm quan này thì thấy ông ta có dáng người
cao lớn, uy vũ. Mà đám người thôn Lưu gia vừa rồi còn kêu gào vừa thấy
ông ta thì lập tức héo rũ, run rẩy nói không nên lời.
Mà Lưu Nhị Lang còn chưa nói gì với người nhà họ Trương thì đã gọi người
đi theo trói hai kẻ kia lại. Hai kẻ kia vừa muốn kêu thì miệng đã bị bịt kín.
Sắc mặt Lưu Nhị Lang âm trầm đứng ở trước phòng còn Lưu Tam Nương ở trong phòng nghe thấy ông ta tới thì cứ khóc thét không ngừng. Ông ta đứng lặng ở đó một hồi, mãi lâu sau mới
khàn giọng nói, “Đây là do tẩu tử muội sai tới, ta cũng không biết.”
“Đây là vì sao, vì sao……” Lưu Tam Nương ở bên trong thét chói tai, câu hỏi kia giống như một ngụm máu phun ra.
Vì sao ư? Không lâu sau mọi chuyện lập tức rõ ràng. Bởi vì Lưu Nhị Lang muốn thay bà sắp xếp hôn sự cho Trương Tiểu Oản.
Ở trên chiến trường ông ta đã hai lần cứu một người đồng hương. Hai người kết nghĩa làm huynh đệ, cũng định sẽ gả con cho nhau.
Mà lúc ông ta trở về mới biết năm đó khi ông ta rời nhà thì Lưu Khương thị đang mang thai một đứa bé trạ. Vì thế việc hôn nhân giữa hai bên coi
như xong. Ai biết được vị nghĩa huynh kia so với ông ta thì quan lộ hanh thông hơn nhiều. Lúc này người ta đã được thượng quan điều đến kinh
thành, làm Truân Kỵ Giáo Úy trong Thiết Hổ Doanh của Trung Vương gia.
Bên dưới ông ta còn thiếu một chức Thiếu Phó Úy vì thế ông ta gửi thư
muốn Lưu Nhị Lang cùng đi, đồng thời gửi cả tin về việc hôn ước. Ông ta
tin rằng nếu ông ta cố ý muốn thăng tiến thì mặc kệ có con gái hay không ông ta cũng phải tìm mọi cách để hoàn thành việc hôn nhân này.
Bởi vì lúc trước Lưu Nhị Lang không phải người của ông ta, hơn nữa Doanh
môn của Trung Vương trước nay khó tiến vào nên ông ta chỉ đành gửi thư,
yêu cầu Lưu Nhị Lang hoàn thành việc hôn nhân này thì mới có thể giúp
giữ cái chức kia cho Lưu Nhị Lang.
Lưu
Nhị Lang vừa về nhà, nhận được tin tức từ kinh thành thì lập tức bàn bạc với Lưu Khương thị việc này. Ông ta hy vọng con gái của Lưu Tam Nương
sẽ hoàn thành nhân duyên này. Tuổi tác của đứa nhỏ phù hợp với con trai
cả của Uông gia. Vì vậy ông ta muốn Lưu Khương thị tới mời Trương A Phúc và Lưu Tam Nương tới bàn bạc.
Đây vốn dĩ là chuyện tốt, Lưu Khương thị trăm triệu lần không muốn đem chuyện tốt
thế này nhường cho kẻ mãi không chết vì nghèo, vì bệnh như Lưu Tam
Nương. Bà ta muốn để cháu gái nhà mẹ đẻ mình đi thay. Mà anh trai ruột
bà ta cũng là người có tiếng nói trong thôn Lưu gia. Ông ta vừa thấy em
rể về, còn mang chức quan trên người, hơn nữa sau này có khả năng còn
thăng chức lớn hơn thì vô cùng vui mừng. Quan trọng nhất là ông ta có
thể để con gái gả cho con trai của một vị quan lớn trong kinh thành, về
sau chân chính trở thành cha vợ của quan lớn. Điều này quả thực đúng là
một bước lên trời.
Hai kẻ có lòng tham
gặp nhau, cùng hợp mưu mời hai kẻ vô lại trong thôn, cho bọn họ bạc để
bọn họ làm ầm ĩ một trận lúc Lưu Tam Nương sinh con. Tốt nhất là làm ầm ĩ ảnh hướng đến mạng người, nếu còn kẻ nào chống được thì bọn họ sẽ lấy
cớ đưa ra khỏi thôn rồi tìm người xử lý.
Dù sao ở thôn Ngô Đồng cũng sẽ chẳng có ai giúp đỡ một nhà họ Trương. Mà
hai kẻ lưu manh kia thật sự nói được làm được. Sinh sản vốn là lúc cực
kỳ nguy hiểm, nếu làm ầm ĩ lúc này thì thật sự có thể xảy ra án mạng.
Ở thôn bên cạnh thôn Lưu gia, mấy năm trước từng có một trận ầm ĩ. Có nhà đắc tội người khác, mà người kia cũng thâm độc, nghĩ cách khiến cả nhà
người kia chết sạch. Lưu Khương thị vốn cũng tính thế, ai ngờ Trương gia lại có Trương Tiểu Oản, chờ đến khi Lưu Nhị Lang biết tin tới thì hai
tên lưu manh kia cũng đã nói tới bã bọt mép, miệng khô lưỡi khô, mệt
không nói nên lời.
Lưu Nhị Lang vốn bị
Lưu Khương thị tìm cớ đi sang thôn bên cạnh làm chút việc. Hai ngày sau
ông ta trở về buồn bực khi thấy Lưu Khương Thị vốn nên đến thôn Ngô Đồng mời người lại vẫn ở nhà thì hỏi bà ta sao còn chưa mời người về?
Lưu Khương thị để lộ dấu vết, mà Lưu Nhị Lang thấy bà ta né tránh thì lập
tức cảm thấy không đúng. Ông ta ra roi thúc ngựa chạy đến thôn Ngô Đồng, vừa đến cửa thôn đã nghe thấy vài câu về chuyện này. Mà quả nhiên đúng
lúc thấy được hai kẻ lưu manh kia đang gào thét đòi bắt cả nhà họ Trương đưa đi quan phủ.
Tình huống này quả thực vớ vẩn cực kỳ. Nhưng lúc này người của thôn Ngô Đồng thấy Lưu Nhị Lang
tới thì còn tưởng rằng Lưu Tam Nương không tôn trọng vị huynh trưởng làm quan sẽ khiến cả thôn gặp liên lụy phải đi gặp quan phủ hết. Vì thế đám người đang xem náo nhiệt lập tức chạy cách xa Trương gia, miễn cho bản
thân dính phải đen đủi.
Người ở thôn Ngô
Đồng còn chưa từng gặp qua quan huyện, mà trên đời này có nhiều chức vị
họ không biết. Họ chỉ biết cao nhất có hoàng đế, Tể tướng, còn lại thì
hầu như là không biết. Vì thế lúc này bọn họ nhìn thấy Lưu Nhị Lang uy
vũ bất phàm nhảy từ trên ngựa xuống thì lập tức cảm thấy ông ta là quan
lớn. Đồng thời bọn họ cho rằng nhà họ Trương chết chắc rồi. Chu thím
đúng lúc này bưng theo một nồi cháo gạo mang tới, vừa nghe thấy tin này
thì tay mềm nhũn, cái nồi cũng đổ toang ra đất. Bà vừa khóc vừa hô, “Tam Nương muội tử, sao mệnh khổ thế này chứ……”
Kẻ đến xem náo nhiệt cũng có người của Chu gia, kẻ kia sợ gây họa cho gia
tộc nhà mình nên vội đến kéo bà đi, miệng còn mắng, “Liên quan gì tới
ngươi? Nàng ta đắc tội người nhà mẹ đẻ vốn nên bị phạt. Ai ui, nhà bọn
họ có gì thân thiết với nhà các ngươi mà ngươi khóc kêu như thế chứ……”
Người kia vừa mắng vừa không kiêng dè gì mà kéo bà ta đi. Người trong thôn bị tiếng khóc rống của Chu thím làm cho im bặt. Hai người bọn họ vừa đi
thì đám người cũng lập tức như chim rừng, tứ tán khắp nơi. Ai cũng sợ
chỉ vì xem náo nhiệt mà vác họa vào thân.
Hộ nông dân sợ nhất là phiền toái và gây họa hại thân vì thế bọn họ cũng
không dám xem náo nhiệt nữa mà giải tán. Trương Tiểu Oản ngồi ở băng
ghế, hai tay ôm hai đứa nhỏ đang kinh hãi, tai nghe Lưu Nhị Lang đứng ở
cửa nói rõ chuyện với Lưu Tam Nương.
Nghe thấy Lưu Nhị Lang muốn đem nàng nhận làm con nuôi thì Lưu Tam Nương ở
trong phòng khàn khàn mà kêu khóc tuyệt vọng, “Huynh cứ lấy mạng ta
trước đi, rồi lấy luôn mạng cả nhà ta cho rồi……”
Lưu Nhị Lang vội vàng nói, “Ta đâu có phải muốn cướp con gái ngươi. Nó vẫn
là con gái ngươi, cả đời vẫn thế. Sao ngươi lại không chịu hiểu chuyện
như thế chứ? Một gia đình tốt như thế, cho dù là con gái Huyện Lệnh
trong trấn cũng không thể gả được cho một nhà tốt thế đâu. Ta giúp con
bé sắp xếp một hôn sự tốt như thế, sau này cả đời nó sẽ không cần lo áo
cơm. Đứa con trai cả của Uông gia kia ta dã từng gặp hắn ở biên thành.
Đứa nhỏ đó quả thực thần thái bất phàm, thế gian này hiếm có. Nếu không
phải ta và cha hắn có tình nghĩa huynh đệ sống chết có nhau thì đời nào
một hộ nông dân như chúng ta trèo lên được cửa nhà người ta chứ? Nhà
chúng ta coi như chiếm được lợi lớn rồi, nếu không phải thế thì tẩu tử
ngươi…… Nàng……”
Lưu Nhị Lang nói đến đây thì chẳng biết nói gì thêm, chỉ nặng nề mà thở dài.
Lưu Tam Nương nghe xong lời này thì tiếng khóc cũng nhỏ hơn. Còn tâm Trương Tiểu Oản thì càng ngày càng lạnh.
Lưu Nhị Lang lại tiếp tục nói, ngữ khí buồn rầu, “Ca ca tự biết có lỗi với
ngươi, con gái ngươi ta cũng không dám đoạt. Chờ ta viết thư nói rõ với
vị nghĩa huynh kia, nếu ông ta đồng ý để Tiểu Oản sau này lấy thân phận
con gái nhà họ Trương gả cho nhà họ thì ta sẽ thay ngươi làm chủ đồng ý. Nếu như không được thì nhị ca cũng không có mặt mũi nào mà đoạt con gái của ngươi. Ngươi thấy sao?”
Sau một lúc
lâu bên trong cũng không có lời nào, chỉ có tiếng khóc rấm rứt. Mãi một
lúc sau tiếng nói chần chừ của Lưu Tam Nương mới truyền ra, “Như thế có
được không?”
Lưu Nhị Lang vừa nghe thấy bà ta nói thế thì vui cực kỳ, “Đương nhiên là được, nhị ca sẽ không đoạt con gái của ngươi.”
Lúc ông ta nói lời này thì ngoài cửa vang lên một giọng nói có lực, rõ
ràng, “Ngàn tổng, nhân sâm ngài yêu cầu thuộc hạ đã mua về, đều là nhân
sâm có tuổi……”
Lúc này Lưu Nhị Lang mặt
mày hớn hở, cứ thế đi vào trong phòng kia sau đó dùng giọng nói nhu hòa
mà nói với Lưu Tam Nương, “Được rồi, hiện tại ngươi cứ điều dưỡng thân
thể, ca ca đã về, mọi thứ sẽ tốt dần lên thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT